Du Thanh nhìn ánh mắt sáng đẹp hàm chứa ý cười của Bạch Lê, chính mình cũng nhịn không được mà mỉm cười theo, đứng lên nhường ghế, nhe giọng nói: “ Hảo, ngươi lại đây ngồi.”
Bạch Lê ánh mắt sáng hơn: “ Thật sự dạy ta a?!”
Du Thanh trong mắt dạt dào ý cười: “ Ta cũng đã đứng lên rồi, còn có thể lừa ngươi hay sao? Hay là ngươi không muốn học nữa?”
“ Học! Đương nhiên học!” Bạch Lê sợ hắn đổi ý, cái đầu hận không thể gật đến rớt xuống, vội vội vàng vàng lách người qua ngồi xuống ghế.
Mông vừa đặt xuống, cảm giác trên băng ghế truyền đến một cỗ ấm áp, ánh mắt chớp chớp, hai má đột nhiên hiện lên một rặng đỏ ửng nhạt đến nỗi khó phát hiện, vội hướng mắt nhìn người bên cạnh, khóe môi tạo nên ý cười rõ rệt.
Du Thanh chưa từng phát hiện thần sắc ấy của hắn, rút trang giấy trống bên cạnh ra bày trước mặt hắn, thấp giọng nói: “ Ngươi biết viết tên chứ?”
“ Sẽ!” Bạch Lê cười khanh khách mà gật đầu, tự biên tự diễn cầm bút chấm mực giơ lên trên trang giấy, dừng một chút nghĩ nghĩ, dị thường nghiêm túc mà viết xuống hai chữ “ Du Thanh “, tuy rằng xiêu xiêu vẹo xấu không nói nổi, nhưng là có thể phân biệt rõ ràng.
Du Thanh hơi hơi giật mình, cười khẽ: “ Ta hỏi là ngươi có biết viết tên của ngươi không, như thế nào lại viết tên của ta ra?”
“ A? Như vậy a?” Bạch Lê ngẩng đầu thần sắc ngây thơ nhìn hắn, làm Du Thanh cảm thấy khẽ run lên, lại vùi đầu ghé vào trên trang giấy suy nghĩ trong chốc lát, cắn môi dưới viết ra một chữ “ Bạch “, tiếp theo liền dừng.
Du Thanh khi viết chữ vẽ tranh có khi sẽ đề tên mình lên, trước kia khi hắn trộm ở cùng Du Thanh có nhìn qua nhiều lần, đã sớm thuộc nằm lòng, nhưng tên của mình lại rơi vào khó khăn, suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết nên viết thế nào, ngẩng đầu nhìn hắn xin giúp đỡ.
Du Thanh lại không chú ý đến ánh mắt của hắn, ánh mắt có chút đăm đăm, dường như đang ngưng đọng tại hình ảnh khẽ cắn môi dưới của hắn.
Bạch Lê mặt ủ mày ê nhìn hắn, răng nanh buông lỏng, môi khẽ mấp máy, lắp bắp nói: “ A Thanh, ta không biết viết….”
“….” Du Thanh hoàn hồn, vội vàng dời tầm mắt về phía con chữ, thấy chữ “ Bạch “ kia viết đến thập phần kì cục, không khỏi cong lên khóe môi nhìn hắn một cái: “ Chữ Lê viết thế nào?”
Bạch Lê nhíu mày suy tư, suy nghĩ xa xôi nửa ngày mới nhớ tới, tựa hồ thật lâu thật lâu trước kia có nghe một cái trưởng lão có học thức đề cập qua, tiếp tục nhớ lại một phen, nhất thời đôi lông mày nhướng lên kinh hỉ, rung đùi đắc ý nói: “ Lê trong lê dân. Lê dân không nghèo không khó, vạn vật cùng có phúc.”
Du Thanh nhìn bộ dáng hắn mi sắc phi vũ, trong mắt ý cười càng đậm, lấy bút trong tay hắn, chấm mực nhẹ giọng nói: “ Nguyên lai là Lê trong lê dân.” Đang nói viết xuống, chữ Lê hiện lên mặt giấy, thật sinh động, nhìn thế nào cũng thấy hoàn mỹ.
Bạch Lê nhìn chằm chằm chữ này hồi lâu, biểu tình trên mặt quả thực cười đến ngu ngốc, chợt thấy ngứa tay, vội vàng giật lại bút, nét dọc nét phẩy nét ngang mà tỉ mỉ học viết theo.
Du Thanh ở một bên nhìn lúc lâu, thấy hắn viết đến nỗi đầu đầy mồ hôi, cánh tay đều đang run nhè nhẹ, biết hắn mệt, liền vươn tay chỉnh thắt lưng hắn cho thẳng, lại nhẹ nhàng nắm tay hắn sửa đúng tư thế: “ Ngồi đúng tư thế thì sẽ không mệt mỏi như vậy, viết chữ phải ra bộ dáng viết chữ.”
Bạch Lê nháy mắt cảm thấy nơi trên thắt lưng bị bàn tay hắn đυ.ng vào nóng giống như lửa, cắn cắn môi rồi mâm mê môi, trở mình dứt vùng da ấy khỏi tay hắn rồi phiêu hắn liếc một cái, gật gật đầu nhếch môi cười:” A!”
Bạch Lê viết lại lần nữa, vẫn cảm thấy khó coi dến cực điểm, so với nét mực bên cạnh của Du Thanh, quả thực là khác nhau một trời một vực, không khỏi đối với chính mình có chút bực mình, lực đạo trong tay hạ xuống cũng mạnh chút.
Du Thanh nhìn thấy không được, xoay người nắm chặt tay phải của hắn, đem ngón tay hắn từng ngón từng ngón mà sửa lại cho đúng vị trí.
Bạch Lê ngơ ngẩn, ngốc hồ hồ nhìn bàn tay mình nằm trong tay hắn chuyển đến chuyển đi, cảm xúc ấm áp nơi mu bàn tay thấm ngọt đến tận cõi lòng, phía sau truyền đến tiếng quần áo cọ xát, chóp mũi tràn đầy khí tức thanh tân dễ ngửi.
Du Thanh phát giác đầu ngón tay của hắn đột nhiên có chút run rẩy, nghi hoặc hỏi: “ Làm sao vậy?”
Bạch Lê nhanh chóng lắc đầu, đang định hít sâu một hơi thì lực đạo trên tay bỗng nhiên buông ra, khí tức phía sau truyền đến cũng rời xa mình, trong lòng không khỏi mất mát, ngẩng đầu đôi mắt trông mong mà nhìn Du Thanh.
Du Thanh cười cười: “ Thử lại xem.”
Bạch Lê rũ xuống mi mắt gật gật đầu, viết viết một chữ Bạch, tròng mắt liền không an phận mà bắt đầu chuyển động, chuyển hai vòng lần thứ hai ngẩng đầu, vẻ mặt cầu xin: “ A Thanh, ngươi chỉ ta viết lại lần nữa được không?”
Du Thanh cùng hắn ở chung mấy ngày nay, tuy hắn trên danh nghĩa là thư đồng, kỳ thực trong lòng không có phân chia thứ bậc, hắn tự nhận mình là thư sinh nghèo, mặc dù đỗ cử nhân nhưng cũng không hề nhận là tài trí hơn người, bởi vậy chưa bao giờ xem thường Bạch Lê, lúc này nghe xong hắn thỉnh cầu tất nhiên là vui lòng đáp ứng, lần thứ hai xoay người nắm chặt tay hắn.
Bach Lê cực lực khống chế ngón tay không cần run rẩy, cúi đầu nhếch môi mà cười, đáy mắt bởi vì thực hiện được mưu kế mà ẩn ẩn nổi lên mạt đắc ý. Có thể thấy được, hồ ly chung quy cũng là hồ ly, tính tình giảo hoạt vốn là trời sinh.
Du Thanh không hề phát giác, nắm tay hắn nói chỗ nào nên mạnh một chút, chỗ nào nên nhẹ một chút, đầu bút lông phải kéo như thế nào, cuối cùng thu lực như thế nào, chỉ với hai chữ “Bạch Lê” liền giảng ra rất nhiều chi tiết.
Nửa lời Bạch Lê cũng không nghe vào, bất tri bất giác chỉ cảm thấy chính mình giống như ngưa ngứa, cố gắng cảm thụ độ ấm cùng khí tức Du Thanh, đáy lòng nhộn nhạo đến lợi hại, rất muốn xoay người đem người ôm lấy.
“ Những gì ta nói ngươi đã nhớ kỹ chưa?” Du Thanh buông mắt xuống nhìn hắn.
Bạch Lê mãnh liệt hoàn hồn, giương mắt nhìn hắn: “A?”
Du Thanh nhìn xuống đôi mắt đen bóng cùng rèm mi dài của hắn, sửng sốt nửa ngày mới nhớ tới lời mình muốn nói, hỏi lại một lần: “Những gì ta nói ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
Bạch Lê bị khí tức thanh nhuận trong miệng hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lông mi run lên một cái, vội vội vàng vàng mà gật đầu, gật xong rồi lại vội vàng lắc đầu: “ Không nhớ kỹ…”
Du Thanh nhất thời nghẹn lời, dở khóc dở cười nhìn hắn: “ Ngươi chộn rộn thật.”
Bạch Lê nâng mắt lên, nhăn mặt nói: “ Vừa rồi không nhớ kỹ, ngươi nói lại lần nữa được không?”
Ý cười trong mắt Du Thanh càng sâu sắc: “ Ta nói nhiều như vậy, một câu ngươi cũng không nhớ kỹ sao?”
Bạch Lê kiên trì đem đầu lắc lắc: “ Một câu cũng chưa nhớ kỹ…”
Du Thanh khẽ thở dài, nghĩ người này mỗi sáng thức dậy là cần phải nói với hắn một lần rằng mình không phải là ngốc tử, lúc này đúng là cái ngốc ngốc lộ ra ngoài hết rồi, biết hắn không thích mình bảo hắn ngốc, liền không nhắc lại lời này, chỉ là cảm khái một chút rồi nắm chặt tay hắn, ngữ khí bất giác mà nhẹ xuống dưới vài phần:” Trước tiên viết theo ta một lần, rồi từ từ giảng lại cho ngươi.”
Bạch Lê vội vàng gật đầu, lần này thu liễm tâm tình lại mà nghiêm túc nghe hắn.
Giảng xong lần thứ hai, Bạch Lê đã nắm được một ít nội dung có lợi, tuy rằng không quen lắm, cứ cảm thấy bút lông dù có làm thế nào cũng không chịu nghe lời, nhưng chữ viết ra đích thực xinh đẹp hơn không ít, không khỏi vui vẻ không thôi.
Du Thanh ở một bên nhìn hắn viết, nhìn nhìn liền không tự chủ được mà đem ánh mắt chuyển qua trên mặt hắn, góc độ này chỉ có thể nhìn đến một nửa mặt nghiêng cùng rèm mi buông xuống của hắn, ánh mặt trời từ bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ, tại trên trán hắn khắc một đạo dấu vết, rất là đáng yêu.
Du Thanh chưa từng chú ý mình đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy tâm tình thực tốt, ý cười trong mắt hoàn toàn không cần thêm hoa văn trang sức, tự nhiên mà hiện lên.
Bạch Lê viết tên mình không dưới mười lần, rốt cục cảm thấy vừa lòng, lại bị kích động mà chấm chấm nghiêng mực, viết tên Du Thanh cũng không dưới mười lần, viết xong nhấc trang giấy lên, phù miệng thổi thổi mực, nhìn tên hai người xếp cạnh nhau, cười đến nỗi ánh mắt híp thành đường chỉ.
“ A Thanh, ngươi tiếp tục đọc sách!” Bạch Lê đột nhiên đứng lên ấn Du Thanh ngồi vào trên băng ghế.
Du Thanh đang lúc thất thần, thình lình bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, nâng mặt lên nhìn hắn: “ Ngươi không viết chữ nữa?”
Bạch Lê cười hắc hắc, cầm tờ giấy kia vội vã chạy ra ngoài, cách cửa sổ ném lại một câu: “Ta đi phòng bếp một chút!”
Du Thanh không biết hắn muốn làm cái gì, chính là cười lắc lắc đầu, cầm sách lên đọc.
Qua một lát, Bạch Lê chạy trở lại, đem tờ giấy kia giơ lên trước mặt hắn, cười nói: “ A Thanh ngươi nhìn xem!”
Du Thanh ngẩng đầu, thấy bốn góc sau lưng tờ giấy đều dính tương hồ, nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, cười nói: “ Chữ đó xấu như vậy mà ngươi cũng muốn dán?”
Ánh mắt Bạch Lê lập tức ảm đạm xuống: “ A….. rất xấu ư…..”
Du Thanh sửng sốt, lập tức cười lên: “ Ta nói đùa ngươi còn tưởng là thật, mới vừa học viết chữ mà viết được như thế này đã là tốt lắm rồi.”
“ Thật sự?” Bạch Lê trong mắt lại khôi phục thần thái.
“ Ân “
“ Ta đây dán nha?!” Bạch Lê tinh thần phần chấn mà nhìn hắn, thấy hắn gật đầu, lại hỏi: “ Dán chỗ nào?”
“ Tùy ngươi “
“ Hắc hắc…” Bạch Lê vui rạo rực mà vòng qua hắn đi vào bên trong, đưa tay đem tờ giấy đến vách tường cạnh bàn dán lên.
Đây là tường đất nên có chút gồ ghề mấp mô, Bạch Lê phải lấy tay miết mấy lần mới đem giấy dán chặt được, dán xong vỗ vỗ tay, ánh mắt nhìn đắc ý cực kỳ, âm thầm quyết định, một ngày nào đó chính mình sẽ viết được chữ nhìn cũng đẹp hệt như Du Thanh vậy!
Du Thanh ở phía sau nhìn hắn dán dán, chuyển mắt lại thấy tay áo hắn dính mực, liền vươn tay kéo tay áo hắn qua nhìn.
“ Ân?” Bạch Lê bị kéo qua, nghi hoặc mà nhìn xuống theo tầm mắt của hắn, nhất thời sắc mặt thẹn thùng: “ Ta…”
“ Ngày mai đi lên trấn trên đi dạo, mua cho ngươi hai bộ xiêm y.”
“ A?” Bạch Lê lăng lăng nhìn hắn, kéo ống tay áo ra: “ Ta mặc quần áo a Thanh thực vừa người a!”
Du Thanh cười cười: “ Ngươi cũng
nên có hai bộ xiêm y của mình, mặc của ta chỉ là kế sách tạm thời, không lẽ cả đời ngươi muốn mặc đồ của ta?”
Bạch Lê trong mắt nhất thời khơi mào ý cười: “ Cả đời mặc của ngươi có gì không tốt?”
Du Thanh sửng sốt một chút, thiếu chút nữa liền thuận miệng nói:” Không có gì không tốt “, bất quá nghĩ như vậy thì rất ủy khuất cho hắn, mua xong rồi hẵng nói, cười nói:” Nói ngốc cái gì đó? Chẳng lẽ ta không mua được hai bộ xiêm y cho ngươi?”
Bạch Lê thuận theo gật đầu: “ Hảo a!”
Du Thanh buông tay áo của hắn, lần nữa cầm sách lên đọc, nhìn trong chốc lát lại thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chữ trên tường rồi cười ngây ngô, không khỏi cười rộ theo:” A Lê.”
“ Hửm?” Bạch Lê xoay người nhìn hắn.
“ Thay ta lấy tranh chữ trong rương ra sắp xếp, ngày mai mua xiêm y cho ngươi xong thì mang ra chợ bán.”
Bạch Lê hưng phấn mà chống tay lên bàn, khuôn mặt tươi cười kề sát lại:” Muốn đi bán tranh chữ nha?”
“ Ân.” Du Thanh nhìn hắn một cái, cảm thấy thần sắc của hắn lại trở nên giống như một động vật nhỏ, nhịn không được đưa tay lên đầu hắn sờ sờ: “ Sau này còn phải vẽ thêm một ít bức họa nữa đi bán, để dành chút tiền vào kinh.”
Tươi cười Bạch Lê nhát mắt ngưng lại: “ Vào kinh?”
“ Ân, đường đi đến đó tốn cũng không ít thời gian, cần có sự chuẩn bị trước tiên, đợi đến kinh thành nghỉ ngơi ít hôm thì sẽ tham gia thi hội.”
Sắc mặt Bạch Lê nhất thời thay đổi, hắn biết Du Thanh muốn tham gia thi hội, còn biết sau này sẽ tham gia thi Đình, đỗ Trạng Nguyên, cưới công chúa, làm phò mã gia…. Chính là, mấy ngày qua trôi đi thật vui vẻ, lại quên rằng sự việc sẽ đến nhanh như vậy….
Du Thanh thấy thần sắc hắn không thích hợp, không khỏi có chút lo lắng;” Làm sao vậy?”
Bạch Lê nháy mắt mấy cái, ủy khuất nhìn hắn: “ Có thể không đi được không?”
Du Thanh hiểu lầm ý của hắn, cười nói:” Yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi theo, sẽ không bỏ mặc ngươi đâu.”
Bạch Lê rũ mi mắt, dừng trong chốc lát, thanh âm càng nói càng nhỏ:” Có thể không tham gia thi hội được không?”
Du Thanh cười nói: “ Đừng có nói ngốc như thế, đọc sách nhiều như vậy, sao không thử thi một lần? Nếu thật sự thi không đỗ, lúc đó trở về cũng không muộn.”
“ Thi toàn quốc a…”
Âm thanh Bạch Lê thật nhỏ, Du thanh không có nghe rõ:” Cái gì?”
“ Không có gì.” Bạch Lê lắc đầu, hướng hắn cười cười: “ Ta đây đi sắp xếp tranh chữ.”
“ Hảo.”