_ Nương nương, Bạch tiểu thư đến ạ.
_ Mau mời vào. – Khinh Thủy mỉm cười, gấp quyển sách đang đọc dở lại. Vừa nhìn thấy người bước vào, nàng tròn mắt:
_ Uyển nhi, con…quả là đại mỹ nhân.
BPU đã được tắm rửa sạch sẽ, vết thương trên người cũng được xử lí cẩn thận. Tuy không công khai thông báo mình là nữ nhi của Trường Lưu thượng tiên, nhưng với thân phận nghĩa nữ của Hoàng hậu, cũng tức là nghĩa nữ của Hoàng thượng, cả hoàng cung đều xem nàng như tiểu nữ chủ, tuy không là công chúa, nhưng cũng phải cung kính gọi một tiếng Bạch tiểu thư. Vì thế, hiển nhiên đãi ngộ của nàng cũng nhiều như hoàng tộc, tuy trong thời loạn thế, trên cơ bản vẫn thừa chi tiêu, y phục trang sức không thiếu chút nào.
Lúc đến gặp nghĩa mẫu, BPU vốn định mặc kiểu y phục quen thuộc, nhưng lúc giao đấu với yêu sói, bất cẩn đã làm rách mấy bộ đem theo trong tay nải. Thế là đành nuốt nước mắt, mặc kiểu váy của nữ tử quý tộc dưới nhân gian. Mấy thị nữ do Khinh Thủy hoàng hậu phái đến hầu hạ nàng, ban đầu định giúp nàng vận bộ y phục màu đỏ, thêu hoa phù dung bằng chỉ vàng do đích thân nghĩa mẫu của nàng chọn, vô cùng quý phái, thướt tha quyến rũ. Nhưng nàng có chết cũng không chịu mặc loại váy vừa rườm rà, tầng tầng lớp lớp vừa nặng nề, lại quá hào nhoáng cứ như công chúa quý phi, cuối cùng mấy thị nữ đó vật lộn khổ sở, thuyết phục gãy cả lưỡi mới chọn được cho nàng một chiếc váy màu xanh nhạt với họa tiết sơn thủy, nhẹ nhàng thanh nhã, chỉ có điều chất liệu lại làm bằng tơ lụa cao cấp, khi hoạt động mạnh rất khó khăn, khiến nàng hơi bất mãn, định xé luôn vạt váy dài, bị mấy thị nữ liều mạng ngăn lại, còn nói cái gì mà đây là bộ đơn giản nhất trong hoàng cung này rồi, nếu không chịu thì chỉ có mặc đồ thị nữ, kết quả nàng mới phải cắn răng mặc bộ váy đó, nhưng lại thỏa thuận với bọn họ không được chải tóc cầu kì, khiến họ phải hủy bỏ kế họach búi kiểu tóc mẫu đơn cho nàng, ném luôn mấy thứ hoa thắng, trâm vàng, chỉ búi tóc nàng lên cao đơn giản, cài một cây trâm bạch ngọc.
Trường Lưu phu nhân HTC sinh được 2 đứa con gái, dù là sinh đôi nhưng khí chất tính tình lại hoàn toàn trái ngược. Tỷ tỷ cao ngạo lạnh lùng, thích ăn mặc gọn nhẹ, màu sắc thanh nhã như trắng, xanh, muội muội lại hoạt bát thân thiện, cách ăn mặc tuy không cầu kì nhưng lại rất nữ tính, coi trọng ngoại hình, thích màu sắc rực rỡ như tím, đỏ, vàng, hồng, cam. Thế nhưng dù BPU nàng thích màu đỏ, đứng trước bộ y phục nghĩa mẫu chuẩn bị vẫn phải đầu hàng, đành chọn bộ có màu xanh, chung quy vì nó gọn nhẹ nhất.
Dù mặc bộ y phục không hợp lắm, nhưng khí chất hơn người của BPU vẫn khiến người ta phải thán phục.
Khinh Thủy ngẩn ra nhìn nghĩa nữ, lát sau mới sực tỉnh, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, cười dịu dàng: “Uyển nhi, tới đây ngồi cạnh ta nào.”
BPU cũng rất tự nhiên bước đến, ngồi xuống, cực kì cố gắng làm hài lòng vị nghĩa mẫu kiêm hoàng hậu nương nương nhã nhặn cao quý, cải thiện phần nào ấn tượng đầu tiên chẳng tốt đẹp gì.
Khinh Thủy nắm tay nàng, quan tâm hỏi: “Vết thương của con thế nào rồi?”
BPU cũng tự nhiên cười cười: “Tốt lắm ạ. Mấy thị nữ đó làm việc rất chu đáo, chỉ có điều…”
Khinh Thủy nhíu mày: “Chỉ có điều gì?”
BPU gãi gãi đầu: “Là…y phục nghĩa mẫu chuẩn bị cho con quá cầu kì, con thật sự không mặc được. Phụ thân là người thanh tâm quả dục, cho nên bình thường con sống ở Trường Lưu không bao giờ mặc kiểu y phục rườm rà như thế, nên...”
Khinh Thủy phì cười: “Ta biết mà. Tôn thượng và Thiên Cốt là người như thế nào, con của họ làm sao mặc nổi bộ y phục như thế? Đến ta còn cảm thấy khó chịu…Đưa nó đến cho con, chẳng qua một là để công khai mối quan hệ tình cảm của chúng ta, đồng thời đó là váy thiết kế cho công chúa đương triều, khẳng định vị trí của con, tạo điều kiện thuận lợi cho con khi còn ở đây, hai là để xem cách nuôi dạy con của Thiên Cốt như thế nào để mà còn liệu sự. Con chọn bộ váy này, ta rất thích.”
BPU thở phào: “Con chỉ sợ người sẽ không vui.”
Khinh Thủy bật cười: “Con nhìn xem, ta dù là hoàng hậu, nhưng cách ăn mặc cũng rất đơn giản mà. Mấy vị phu nhân quý tộc trong triều trông còn sang trọng hơn ta nữa kìa. Mấy bộ váy như thế ta chẳng bao giờ mặc tới, con không mặc nó, sao ta trách con được?”
BPU nhận thấy, đối với vị nghĩa mẫu này, dù đã 16 năm không gặp, người vẫn tạo cho nàng một cảm giác vô cùng thân thiết.
-------------------------------
Đã bước sang ngày thứ ba từ khi BTH ngủ say.
HTC mấy ngày qua quên ăn quên ngủ, ngày đêm vùi đầu vào đống cổ thư để tìm biện pháp giải quyết. Nhưng dù đã đọc đến thuộc lòng, vẫn không tìm thấy chút hi vọng nào.
Chính vào lúc nàng sắp tuyệt vọng, một cọng rơm cứu mạng chìa ra trước mặt nàng.
Đại sư huynh Ma Nghiêm đến tìm, báo cho nàng biết một tin: ĐPUK đã tìm được cách mở khư đỉnh của BTH, lấy thần khí cứu hắn.
HTC vừa nghe, đánh rơi cả quyển sách đang cầm trên tay, ngay tức thì bay thẳng từ thư các về Tuyệt Tình điện.
Lúc nàng đáp xuống, cả Tuyệt Tình điện rộng lớn vắng tanh, ngay cả U Nhược cũng chẳng thấy đâu.
Đó là điều đầu tiên đập vào mắt HTC, nhưng lại nhanh chóng bị nàng gạt phăng qua một bên sau khi sắp xếp theo mức độ quan tâm. Nàng liền quyết định đi, hay nói đúng hơn là chạy vào thẳng phòng ngủ.
Nhưng trên hành lang tưởng chừng dài dằng dặc, khi HTC vẫn đang mải tiến về phía trước, nàng lại nghe phía sau mình có tiếng bước chân.
Không nặng như tiếng bước chân của đai sư huynh, không nhanh nhẹn hoạt bát như Đường Bảo, không tiêu sái nhẹ nhàng như Sênh Tiêu Mặc…
HTC cứng ngắc người. Nàng không hề quay đầu lại, dè chừng hỏi: “Ai?”
Từ sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.
Nghe thấy âm thanh đó, đầu HTC nổ “ầm” một tiếng, run run cứng ngắc quay đầu lại như con rối bị giật dây.
_ Sư phụ?!? – nàng ngây ra như phỗng, không thể tin vào mắt mình.
BTH cười cười: “Tiểu Cốt, nàng quá kích động rồi. Nào, đến đây, ta đã nấu canh hoa đào rồi, mau ăn thử xem.”
HTC như không nghe thấy. Nàng còn ngỡ mình đang mơ. Sư phụ…đã tỉnh lại rồi!!!
_ Tiểu Cốt?
“…”
_ Tiểu Cốt??
“…Sư phụ…chàng…” - HTC ấp úng nói một câu không đầu không đuôi, nói xong lại im lặng, giơ tay tát vào mặt mình.
Nàng ngây ra, BTH trước mặt cũng ngây ra.
HTC cứ đứng đó, cảm nhận cái nóng rát từ dấu tay trên mặt, xác định mình không nằm mơ. Môi nàng run run: “Sư phụ…thϊếp không nằm mơ…”
BTH phì cười: “Đúng vậy, nàng không nằm mơ.”
HTC trợn mắt nhào tới. nắm lấy tay áo hắn mà kéo: “Sao chàng tỉnh lại được? Nhờ thần khí ư? Là Đông Phương cứu chàng?!?”
Mắt BTH hiện lên một tia khó nói: “Ừ, nhờ thần khí.”
HTC nhìn hắn hồi lâu, nhưng lại nhìn không rõ gương mặt hắn. Những đường nét tuyệt mĩ trở nên mờ nhạt qua làn nước mắt mông lung. Từng giọt lệ chảy xuống, nàng ôm mặt nức nở: “Thϊếp…những tưởng chàng sẽ…”
BTH nhíu mày. Hắn đưa tay áo lau nước mắt cho nàng: “Nín đi, Tiểu Cốt, khóc như thế này sẽ xấu lắm.”
Nàng nghe những lời an ủi của hắn, trong lòng rung lên một cảm giác kì lạ. Hạnh phúc, kinh ngạc, và một cảm giác gì đó khó xác định…
HTC khóc một hồi, xả hết những lo lắng đau đớn bao lâu nay, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thoải mái.
Bỗng một âm thanh “rột rột” vang lên…
Nàng đỏ mặt len lén liếc nhìn BTH.
Hắn ngây ra một hồi, nhếch môi cười: “Đói rồi à? Ăn chút canh nhé?”
HTC vô cùng vui vẻ gật đầu. Mấy ngày nay nàng có ăn ngủ được đâu, chẳng những bụng đói cồn cào, mà đến mắt cũng thâm quầng. Chỉ là nàng và mọi người chẳng có tâm trí đâu để quan tâm sức khỏe, cùng chong đèn thức canh ĐPUK làm việc.
Chính thế, hôm nay nàng chưa gục, dạ dày nàng đã gục rồi...
BTH mỉm cười, xoay người bước vào phòng bếp. Trên bàn là một chén canh hoa đào nóng hổi còn bốc khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa kí©ɧ ŧɧí©ɧ HTC. Nàng bèn hào hứng chạy đến, ngồi xuống bàn, bưng bát canh lên, vẫy vẫy gọi BTH, sau đó múc một thìa cho vào miệng.
BTH ngồi xuống bên cạnh, nhìn nàng ăn, cười cười.
Sau thìa canh thứ nhất, HTC nhăn mặt. Nàng che miệng ho khan, ai oán nhìn hắn: “Sư phụ, canh mặn quá.”
Hắn giật mình, chồm đến thử một thìa, nhíu mày: “Lạ nhỉ. Ta ăn rất vừa miệng mà.”
HTC ngẩn ra, lát sau nhìn hắn, mắt long lanh: “Sư phụ, chàng vừa tỉnh lại, chắc sức khỏe còn chưa hồi phục, vị giác hơi có vấn đề. Không sao không sao, thϊếp nấu lại chén khác vậy.”
Hắn thở dài: “Thật xin lỗi, Tiểu Cốt. Uống chút nước nhuận họng nhé.” – nói rồi rót cho nàng một chén nước.
HTC nhận lấy, nhanh chóng uống cạn, chép chép miệng: “Thơm quá, có thảo dược à sư phụ? Mùi hương ngọt dịu thật thích. Chàng chỉ thϊếp nấu với.” – nói xong bỗng lắc lắc đầu.
BTH ngạc nhiên: “Sao thế?”
HTC bất chấp hình tượng ngáp một cái: “Không có gì, tự nhiên thϊếp mệt mỏi quá.”
Hắn phì cười: “Được, ta đưa nàng vào phòng ngủ.”
Nàng xua xua tay: “Không cần. Thϊếp tự đi được rồi. Chàng chưa khỏe mà.” – sau đó xoay người lảo đảo đi về phòng ngủ của mình, mệt mỏi ngã lăn ra chiếc giường rộng lớn.
Ngay sau đó, BTH cũng bước vào phòng. Hắn nhìn HTC đã ngủ say, khẽ nhếch môi nhớ lại.
--------------------------
Sau khi luyện hóa lọ nước mắt phượng hoàng hắn dâng lên bằng một lượng khá lớn thần lực, Huyết Thần giao cho hắn, dặn bằng mọi cách phải cho HTC và BTH uống.
Hắn đã từng thắc mắc về công dụng của thứ nước đó, Huyết Thần chỉ cười cười: “Nước mắt phượng hoàng có 2 công dụng chính, ngươi tự về đọc cổ thư sẽ biết. Tu vi của con phượng hoàng đó càng cao, công lực càng mạnh, cộng thêm thần lực luyện hóa của bản tôn, tất có kết quả tốt. Cho hai người họ uống, một người có lợi, một người có hại. Khi cho HTC uống, hãy pha với lọ dược này...” – nói đến đây ném vào tay hắn một lọ chất lỏng nhỏ xíu – “...còn BTH cứ cho uống nguyên chất. Công dụng sẽ khác nhau.”
Hắn cúi đầu vâng dạ. Huyết thần tiếp: “Hoành Đao, ngươi có được kính Côn Luân, quả là rất lợi. Vỏ bọc này giúp chúng ta rất nhiều. Còn tên đó đâu?”
_ Sau khi đọc trí nhớ của hắn, thần đã ném về Mao Sơn rồi. Sớm muộn cũng tỉnh ạ.”
Huyết thần gật đầu: “Được. Nhưng ngươi dùng kính Côn Luân cho cẩn thận, coi chừng bị phát hiện. Vả lại thâm nhập trực tiếp vào Tuyệt Tình điện của họ không dễ, đừng dùng pháp thuật. Tốt nhất là dịch dung.”
Hắn lại “dạ” một cách cung kính.
Lúc hắn hành lễ rồi xoay người bước ra, bỗng bị gọi lại.
Huyết Thần mặt vẫn vô cảm nói: “Phải nhớ, dịch dung thuật tuy vạn năng nhưng không phải toàn năng. Ngươi có thể giả trang hắn, nhưng không nên kéo dài quá lâu. Phải cho nàng ta uống lọ nước đó càng sớm càng tốt. Chuyện sau đó, bản tôn sẽ lo liệu.”
Hoành Đao cúi đầu khẽ cười: “Thần tôn yên tâm. Thần sẽ hoàn thành trong vòng một ngày. Yêu thần sẽ về phe chúng ta.”
Tử Phong thần tôn gật gật đầu, phẩy tay.
----------------------------
“Bạch Tử Họa”, hay Hoành Đao, cười nhạt.
Thần tôn, thần đã xong nhiệm vụ rồi!
------end part 1-----
Sau hơn một tuần lặn mất tích, ad đã trở lại và ăn hại hơn xưa.
Do bị các mem bắt bù lỗ, part 2 sẽ ra mắt sớm hơn:3
Xie xie các mem ^_^ Ad ko tag hết được:’(
-----------------oOo--------------------
Part 2: NƯỚC MẮT CHIM PHƯỢNG HOÀNG
(Nhan đề nói lên tất cả. Nội dung part 2 xoay quanh thứ thần dược này và hệ quả nó gây ra trên các nhân vật ^_^ tuy nhiên mem nào sâu sắc có thể nhận ra phép ẩn dụ. Ad không đặt “nước mắt phượng hoàng” nhưng lại đặt “nước mắt chim phượng hoàng” là có nguyên nhân. Ad sẽ không bật mí, tự các mem cảm nhận nhé.)
oOo
“Tương truyền phượng hoàng là một trong tứ đại thần thú thượng cổ, xuất hiện sớm nhất trong các loài thần điểu. Con phượng hoàng đầu tiên hóa thành nhân dạng, sánh ngang trời đất, là một vị thần hùng mạnh bậc nhất Thần giới thuở sơ khai. Phượng hoàng là vua của các loài chim, người ta dựa vào truyền thuyết đó mà sáng tạo điệu vũ tuyệt mĩ “Bách điểu triều phụng”.
Phượng hoàng là loài chim bất tử. Khi già, nó tự bốc cháy, hóa thành tro bụi, sau đó lại tái sinh. Trừ phi bị tiêu diệt, phượng hoàng thọ ngang thiên địa, từ đó có tích “Phượng hoàng Niết Bàn”.
Nhắc đến phượng hoàng, bên cạnh vẻ đẹp rực rỡ, loài chim này còn được xem là nguồn sống. Nước mắt của phượng hoàng có thể chữa lành những thương thế dù là nghiêm trọng nhất. Phượng hoàng có tu vi càng cao, công hiệu của những giọt nước mắt càng mạnh. Nếu được luyện hóa đúng cách, chúng còn có thể giải được những lời nguyền và những loại độc dược mạnh nhất. Phượng hoàng là loài chim thần, một vị thần khi dùng tu vi để luyện hóa chúng sẽ đạt hiệu quả rất cao, thậm chí hóa giải được phong ấn hoặc pháp chú của những vị thần khác.
Ngoài ra, một trong những đặc điểm hiếm có của nước mắt phượng hoàng chính là có thể luyện ra nước Vong Xuyên. Loại nước này uống vào có thể quên đi kí ức, tùy người luyện hóa và lượng pháp lực đổ vào mà mức độ lãng quên nhiều ít khác nhau, tùy mục đích mà sử dụng nguyên chất hoặc kết hợp với các loại kì hoa dị thảo khác. Bạch Mộc Huyền Li thảo, là loại cỏ hiếm chỉ mọc ở cực Tây của Tiên giới, khi đun thành nước có màu trắng trong suốt, hương thơm nhẹ dịu như thảo mộc. Khi pha một chén nước Bạch Mộc Huyền Li thảo cùng một giọt nước Vong Xuyên luyện từ nước mắt phượng hoàng, sẽ khiến người ta lãng quên mọi thứ, kể cả si ái tình thân, thần trí trống rỗng, dễ bị người điều khiển, xúi giục...
Muốn giải công dụng của nước Vong Xuyên, phải luyện thuốc giải từ nước mắt của cùng một con phượng hoàng, người luyện hóa phải hao tổn ít nhất 100 năm tu vi, nếu không may có thể bị tẩu hỏa nhập ma.
Cho đến nay, phượng hoàng vẫn là loài chim được muôn người thờ phụng. Đó là biểu tượng của sự cao quý, bất diệt, vẻ đẹp trường tồn. Tự cổ chí kim đã trở thành biểu tượng của mẫu nghi thiên hạ.”
Gấp quyển cổ thư đã cũ sờn lại, Hoành Đao khép hờ mắt. Ra là thế. Chén nước hắn cho HTC uống là Bạch Mộc Huyền Li thảo. Còn BTH dùng một giọt nước nguyên chất, chắc là dùng để chữa thương, hay nói đúng hơn là...giải lời nguyền bất lão bất tử, bất thương bất diệt kia. Mà kể cả không giải được hoàn toàn, thì cũng làm suy giảm uy lực của nó.
Hắn cười cười. Nhất tiễn song điêu. Vị thần tôn bệ hạ này, quả là khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác.
_ Vạn sự đã xong, chỉ chờ Đông phong. Huyết thần bệ hạ, đến lúc người ra tay, đóng vai trò quyết định rồi. – hắn cười nham hiểm, cố ý nói thật lớn cho chủ tử của mình – Tử Ma thần tướng, người từng là Tử Kính chân nhân, đang đứng ngoài cửa nghe.
( Vạn sự đã xong, chỉ chờ Đông phong: Thời Tam quốc, đại đô đốc Chu Du của nước Ngô muốn đánh Tào Tháo ở Xích Bích. Quân Tào Tháo được trang bị chiến thuyền hùng mạnh, phải dùng hỏa công mới chiến thắng. Quân Ngô đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng lại thiếu gió Đông, tức gió thổi về hướng quân địch, nếu không khi đốt lửa sẽ là “gậy ông đập lưng ông”. Chu Du vì chuyện này lo nghĩ sinh bệnh. Gia Cát Lượng, tức Khổng Minh hiểu rõ, bèn lập tế đàn cầu trời nổi gió Đông. Từ đó có câu “Vạn sự đã xong, chỉ chờ Đông phong” để chỉ những kế hoạch lớn, đã chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ nhưng lại thiếu yếu tố quyết định thắng bại.)
---------------
Lúc U Nhược về đến Tuyệt Tình điện...
_ Oa ~ hôm nay đi chơi với Nguyệt Nguyệt, đúng là vui quá!!! – nó vươn vai, ngáp một cái rõ to.
_ Sư phụ ơi! – nó chạy vào phòng ngủ. HTC nếu có ở đây thì chỉ ở bên cạnh BTH. Nó nhìn nhìn xung quanh. Không có ai. Sư phụ lại đến Thư các rồi sao?
Nó dự định quay đi, khuyên nàng bảo trọng sức khỏe một chút, nhưng sau đó lại chợt nhận ra một điều...
Tôn thượng đâu rồi?!?
Nó quay phắt lại nhìn. Giường ngủ trống không. Dụi dụi mắt mấy lần, lắc lắc đầu mấy cái để tin chắc mình không mơ ngủ, nó hét lên: “TÔN THƯỢNG MẤT TÍCH RỒI!!!!!”
Chưa đầy một chung trà sau, tất cả các bậc tiền bối, tinh anh của Trường Lưu đều tập hợp trong phòng ngủ. Bên ngoài Tuyệt Tình điện là rất nhiều đệ tử Trường Lưu, có cả người của các phái khác vây quanh xem náo nhiệt.
_ Không lẽ Tử Họa tỉnh lại rồi bỏ đi đâu mất? Nếu thế thì quá tốt. – Ma Nghiêm nhíu mày.
ĐPUK lắc đầu: “Sao có thể? Thiên Niên Mộng đâu phải nói giải được là giải được. Chúng ta chưa ai tìm được biện pháp, từ phía Mao Sơn cũng chưa gửi các thần khí khác đến. BTH tỉnh lại là điều không thể nào.”
_ Chết tiệt! – Ma Nghiêm đập bàn – không biết kẻ nào lại loan tin Tử Họa ngủ say ra ngoài, uổng công chúng ta cố gắng che giấu mấy hôm nay. Bây giờ cả Lục giới đều biết. Chuyện đó chưa giải quyết giờ hắn lại mất tích. Đúng là họa vô đơn chí!
_ Đại sư huynh đừng nóng. Tuyệt Tình điện rộng như vậy, biết đâu nhị sư huynh chỉ ở lòng vòng gần đây? Có thể Tiểu Hoa Hoa đã đưa huynh ấy sang phòng khác hay sao đó...Chúng ta đã tìm hết các phòng đâu.
Ma Nghiêm gật gù “Có lí”, chỉ định từng người chia nhau tìm, bỗng nghe tiếng vị khách Dị Hủ quân hỏi: “Cốt Đầu đâu rồi?”
ĐPUK ở lại Trường Lưu từ lúc xảy ra chuyện, những người thân cận với phu thê BTH sớm đã quen với cách gọi này của hắn.
Lúc này bọn họ mới sực nhớ ra, người đáng lẽ nên có mặt sớm nhất, phu nhân Hoa Thiên Cốt, lại chẳng thấy đâu.
_ Sư phụ lại ở Thư các ạ? Con đi tìm người. – U Nhược vừa nói vừa bay vυ't ra khỏi Tuyệt Tình điện.
U Nhược vừa rời khỏi, Ma Nghiêm bèn bảo cả bọn chia nhau đi tìm BTH, nhấn mạnh từng chữ: “Phải tìm thật kí, một ngóc ngách cũng không bỏ sót. Ở đây không có, tiếp tục tìm. Dù có lật tung Trường Lưu lên cũng phải tìm ra Tử Họa.”
Đúng lúc đó, giọng ĐPUK vang lên: “Không cần tìm nữa. Ta thấy hắn rồi.”
Bọn họ đều ngẩn ra, nhanh chóng đi theo ĐPUK vừa xoay người bước đi.
Ngoài dự đoán của mọi người, hắn tìm thấy BTH đang nằm trên chiếc trường kỉ trong thư phòng. Thật ra chỉ cần quan vi một lượt là tìm thấy, chỉ tại bọn họ cuống cuồng loạn hết cả lên, quên mất pháp thuật đơn giản mà hiệu quả này.
BTh nằm cực kì yên tĩnh. Tình trạng giống hệt mọi ngày, trừ mạch đập và hơi thở, chẳng có chút dấu hiệu nào của sự sống, thậm chí đến nằm mộng cũng không.
“...chắc chắn hắn không thể tự đi đến đây.” Từ thư phòng sang phòng ngủ nói xa thì không xa nhưng cũng chẳng hề gần. Đó là chưa nói đến hắn đang ngủ say, hay nói là hôn mê bất tỉnh cũng không quá.
Ma Nghiêm chăm chú quan sát vẻ mặt an bình của BTH khi say ngủ, ánh mắt tối tăm, ẩn chứa nhiều loại cảm xúc khó nói.
Đúng lúc hắn định cúi xuống xem xét, chỉnh lại tư thế nằm của BTH, bỗng nghe một âm thanh khe khẽ phát ra từ người nằm trên trường kỉ.
Và dưới ánh mắt của bọn họ, vị Tôn thượng đại nhân kia khẽ nhíu mày, ấn kí màu đỏ trên mi tâm bỗng chốc trở nên đỏ rực và tỏa sáng nhè nhẹ. Trong lúc bọn họ trợn mắt há mồm, hắn chậm rãi mở mắt.
BTH – người đã ngủ say mấy ngày, nhưng đối với hắn lại như mấy trăm năm, nhất thời chưa kịp thích ứng. Hắn nhìn thẳng trần nhà một lúc lâu, tầm mắt rõ ràng hơn, bèn ngồi dậy, quay đầu nhìn mấy người đang cứng đờ như tượng đá kia.
Ma Nghiêm run run. Sênh Tiêu Mặc tròn mắt. Đông Phương Úc Khanh cười nhạt. Vũ Thanh La há hốc mồm. Họa Tịch là người có phản ứng không giống ai nhất, ngây ngẩn nhìn BTH, ánh mắt si mê chỉ thiếu nước nảy trái tim màu hồng.
_ Chết tiệt! Lão Bạch! Ngươi sao bỗng nhiên lại đẹp đến thế chứ?!? – tiếng Sát Thiên Mạch vừa kinh ngạc vừa ai oán vang lên.
Vị Ma Quân kiêm Yêu Vương biệt tăm bao lâu nay đang đứng trước cửa thư phòng, khoanh tay nhướn mày, dáng vẻ cực kì quyến rũ. Hỏa Tịch vừa nhìn, bị đả kích lần hai bởi một vẻ đẹp quen thuộc khuynh quốc khuynh thành, chính thức hóa thành tảng đá háo sắc, nước miếng chảy ròng ròng, mãi đến khi bị Vũ Thanh La nhéo mạnh vào hông mới tỉnh hồn lại.
Sát Thiên Mạch vừa nghe được tin BTH hôn mê, cực kì hứng thú mang tâm trạng đi xem trò vui, vứt hết công việc lại cho đám người Xuân Thu Bất Bại, bay thẳng đến Trường Lưu, mong muốn thấy dáng vẻ bị chuốc mê dược của BTH, nhân tiện thăm bé con luôn. Lúc hắn làm khách không mời mà đến đáp xuống Tuyệt Tình điện, lại nhận ra khách không mời hiếu kì xem trò vui không chỉ có mình mình, mà còn cả một đám người đông nghịt đang vây quanh. Tuy thế hắn vào đây rất thuận lợi. Mấy kẻ đó căn bản không đủ định lực chống lại mĩ sắc của hắn, không hóa đá cũng lăn đùng ra, còn ai cản đường hắn nữa chứ?
Chỉ có điều, hắn không nhìn thấy dáng vẻ hôn mê của lão Bạch, mà lại nhìn thấy ai thế này?!?
BTH trước mắt tuy tổng quan không thay đổi chút nào, nhưng lại như một người khác. BTH ngày xưa vốn lạnh lùng, khí chất băng sương tuy không xa cách nhưng lại khiến người ta khó mà lại gần, còn BTH trước mặt, đôi mắt đen sáng sâu thăm thẳm còn hơi mơ màng, sóng mắt toát ra một loại khí chất quyến rũ khó tả, khiến người ta không tự chủ được mà bị cuốn hút vào. Cơ thể hắn toát ra một vẻ đẹp vừa quen thuộc vừa bí ẩn, mái tóc đen dài như dải ngân hà uốn khúc, buộc lỏng sau lưng, càng tô đậm vẻ phong lưu tự tại, vài sợi tóc rối lòa xòa trước trán, thả dài xuống vạt áo trắng tinh không nhiễm bụi trần.
Vừa lạnh lùng, vừa quyến rũ. Vừa cao ngạo, vừa phong lưu...Đẹp đến mê hoặc lòng người.
BTH như thế này khiến bao người phải trố mắt mà nhìn, không ai thốt nổi nên lời. Hơn chục con mắt trong phòng nhìn hắn chằm chằm như dị nhân khiến BTH cảm thấy nhột nhạt, cau mày: “Trên người ta có gì sao?”
Thái độ khó chịu của hắn kéo hồn phách đang đi du ngoạn cung trăng của mấy người kia về. Sênh Tiêu Mặc nhận ra mình quá thất thố, khẽ ho: “Khụ...nhị sư huynh, đệ chỉ là kinh ngạc vì huynh đã tỉnh thôi.” Căn bản là nói xạo. Chuyện BTH tỉnh lại nếu nói kinh ngạc thì đúng là kinh ngạc thật, nhưng kinh ngạc lại kèm biểu hiện chảy nước miếng như Hỏa Tịch kia sao?!? Vừa nghĩ đến đây, hắn liếc Hỏa Tịch đang xuýt xoa vì đau bên kia một cái sắc lẹm, khiến hắn lạnh cả sống lưng.
_ Kinh ngạc? Ta chỉ nghỉ ngơi một lát, có gì phải kinh ngạc? – BTH càng nghe càng không hiểu. Đầu tiên hắn nhận ra mình nằm trong thư phòng, vây quanh là cả đám người đang mắt to trừng mắt nhỏ, giờ lại thấy biểu hiện của bọn họ như mới gặp hắn lần đầu. Chỉ cần là người có mắt đều thấy có chuyện lạ. Ý câu hỏi trên, căn bản chính là bảo họ kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.
Sênh Tiêu Mặc huých nhẹ Ma Nghiêm, ý bảo hắn nói đi.
Ma Nghiêm thở dài, lần lượt kể hết cho người trong cuộc nhưng chẳng hay biết gì là BTH nghe, khi nói không giấu được sự kích động.
“...” – BTH trầm mặc không nói.
Lát sau, hắn mới lên tiếng: “Lúc đó ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, bèn cất lá thư vào tay áo đi ngủ. Thật không ngờ lại có tẩm thứ dược truyền thuyết đó.”
_ Có được nó, chắc chắn chỉ có bọn Huyết thần.
_ Điều đó là tất nhiên. Nhưng BTH, ngươi làm cách nào tỉnh lại thế? – ĐPUK phẩy quạt.
BTH liếc nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói: ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?
_ Thì ra Thiên Niên Mộng cũng có thuốc giải. Tất nhiên không phải từ chúng ta, chắc chỉ có phe Huyết thần mới có được. Nhưng bọn họ đầu độc ngươi rồi lại chữa cho ngươi, chẳng phải là bị điên sao? – hắn thoải mái cười cười.
_ Đó mới là điều ta thắc mắc. Nhưng dù gì ta cũng là người bất lão bất tử, bất thương bất diệt, dù chúng có âm mưu gì ta cũng bảo vệ được Lục giới này. – BTH cau chặt mày.
ĐPUK bật cười: “Đúng, quả là rất may mắn.”
Nói chuyện một lát, BTH mới nhớ: “Tiểu Cốt đâu rồi?”
Ma Nghiêm thở dài: “Chắc là đang ở Thư các tìm cách cứu ngươi. U Nhược đi tìm rồi. Nhưng sao lâu vậy vẫn chưa thấy về?”
BTH gật gật đầu. Hắn nhớ nàng chết được. Bỗng sực nhớ một chuyện: “Lúc nãy sao các người lại nhìn ta như vậy?”
ĐPUK cười nham hiểm: “Haha, ngươi muốn biết thì cứ tìm gương mà soi đi.”
Trong lúc BTH đang suy nghĩ về tình trạng bản thân, U Nhược mặt mũi bơ phờ tông cửa lao vào, run giọng báo: “Con không thấy sư phụ!!!!!!!!”
-----------------------------------
_ Cô là... – Hiên Viên Cẩn không khách khí chỉ thẳng tay vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Bạch Phong Uyển, run run giọng. Trên đời này thực sự có một đại mỹ nhân như vậy sao?!?
Nàng đắc ý nhướn mày: “Thế nào? Không ngờ bản cô nương lại xinh đẹp thế sao?”
Nhận ra giọng điệu này quen quen, mặt hắn méo xệch: “Là ngươi?”
BPU cực kì tự hào gật đầu.
“...quả là nhân vô thập toàn, mang khuôn mặt của tuyệt thế giai nhân lại là một nữ nhân đanh đá chua ngoa. Đúng là uổng phí cho sắc đẹp đó.” – hắn cười lạnh quay mặt đi. Hiên Viên Cẩn đang vô cùng khinh bỉ bản thân, vừa thấy gương mặt của nữ nhân đó máu mũi đó muốn phun trào, suýt chút nữa là chảy cả nước miếng. Hắn tự phỉ nhổ mình không biết bao nhiêu lần, phải lấy tay bịt mũi để chất lỏng màu đỏ huyền thoại đó đừng chảy ra, nếu không thì còn gì thể diện Thái tử điện hạ cao quý?!?
BPU tức đến thổ huyết. Nhìn bóng lưng hắn run run, cho là hắn đang cười, một lần nữa dự định dạy hắn bài học thứ hai về chân lí: không nên đắc tội tiểu nhân, càng không thể đắc tội nữ nhân.
Đang định dùng bạo lực đánh hắn, bỗng tiếng nghĩa mẫu vang lên từ phía sau: “Uyển nhi!”
Nàng quay lại, cười ngoan hiền: “Nghĩa mẫu, chào người ạ!” – nắm đấm đang giơ lên cũng nhanh chóng hạ xuống.
Hiên Viên Cẩn đang kịch liệt đấu tranh nhận ra giọng mẫu hậu nhà mình bèn quay lại, vừa lúc nghe nữ nhân kia gọi hai chữ “nghĩa mẫu”, suýt nữa thì cằm trượt xuống đất.
Hắn dùng giọng nói không thể tin được chỉ vào mặt BPU: “Nghĩa mẫu???”
Khinh Thủy nương nương lúc này mới sực nhớ hai đứa nó lần cuối cùng gặp nhau chính là tạo nên hiện trường ẩu đả trước đại môn hoàng cung, nhanh chóng ngắt ngang sự kích động của con trai: “Cẩn Nhi, đây là nghĩa nữ của ta. Uyển Nhi hơn con 1 tuổi, phải gọi nàng là nghĩa tỷ đó.”
Bóng dáng thái tử điện hạ run run như chuẩn bị theo gió bay đi.
Nghĩa tỷ! Nghĩa tỷ!! Nghĩa tỷ!!!!
Đùa sao? Hắn phải gọi tỷ xưng đệ với nữ nhân đanh đá này?!?
------------------------
_ Thập Nhất sư huynh, ta vào được chứ? – Bạch Nghi Song chậm rãi đẩy cửa, trên tay bưng một mâm nhỏ. Nàng đến gần hắn, đặt khay thức ăn xuống: “Hôm nay chỉ có cơm và chút rau thịt. Huynh đã làm việc cả ngày, ăn lấy sức đi.”
Thập Nhất là sư huynh của HTC. Lúc tỷ muội nàng biết nói, mẫu thân đại nhân dạy hai đứa con gái gọi “Thập Nhất sư thúc”. Nhưng Lạc Thập Nhất có chết cũng không chịu hai chữ “sư thúc” đó. Họ là tỷ muội của Đường Bảo, gọi hắn là sư thúc thì chết mất. Hắn ngày đêm sửa lại thành “sư huynh”, nhưng HTC lại một mực không chịu. Cuối cùng, Tôn thượng đại nhân vốn không thèm quan tâm chuyện đó lên tiếng, nói Lạc Thập Nhất là đồ đệ của đại sư huynh, thế gọi sư huynh đi.
Dưới vẻ vui mừng không che giấu của Lạc sư huynh, HTC bĩu môi. Từ đó tỷ muội nhà họ Bạch sửa lại, gọi hắn là sư huynh.
Lạc Thập Nhất gấp quyển sách lại, mỉm cười nói “cảm ơn”. BNS gật đầu, dự định đứng lên rời đi. Nàng vốn dĩ không hứng thú nói chuyện phiếm, càng không thích nhìn người ta dùng bữa.
_ Nghi Song, muội không bận chứ? Có thể nói chuyện với ta một chút không? – LTN lên tiếng gọi.
BNS dừng bước, quay đầu hỏi: “Nói chuyện?”
_ Đúng vậy. Ta có chuyện cần bàn với muội.
_ Được. – nàng gật đầu, quay lại.. Quanh đây không còn cái ghế nào khác, đành phải ngồi cạnh hắn – nghĩ vậy rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh LTN.
Ổn định chỗ ngồi xong, nàng nhìn hắn, ý muốn nói “bắt đầu đi”.
LTN cười thầm, nghĩ: quả là con gái của Trường Lưu thượng tiên, lời nói quý hơn vàng. ( ý nghĩa “quý nên không thèm cho đi” chứ không phải lời nói ý nghĩa đẹp đẽ gì đâu nha các mem:3)
BNS chờ một lát, hắn mới lấy từ trong ngăn bàn một xấp giấy, đưa cho nàng. BNS nhanh chóng cầm lấy, lướt mắt đọc qua.
Là một số báo cáo của các nơi, gửi đến Trường Lưu. Ma Nghiêm thường gửi kèm hạc truyền tin đến Mao Sơn, do nàng hoặc LTN nhận. Nhưng dạo gần đây không thấy đại sư bá gửi đến, vốn cho rằng không có tin mới, hôm nay đọc được mới kinh ngạc vô cùng.
_ Sao lại đưa chúng cho ta? - nàng nghi hoặc nhìn hắn.
_ Ta muốn muội hiểu được tình hình.
_ Sư huynh, ý huynh là sao?
_ Hiện nay Huyết thần đã xuất thế, nhưng cả Lục giới lại chẳng biết hắn đang ở nơi nào, cũng chẳng có chút dấu hiệu gì. Vì vậy, sau này khi hắn bất ngờ ra tay, ắt sẽ là một trận gió tanh mưa máu. Lúc đó chiến sự hỗn loạn, cần phải chiến đấu ác liệt, chi bằng tính trước, lập ra một vài mật hiệu, sau này trong chiến tranh cũng dễ trao đổi hơn. Sư muội thấy sao?
_ Đúng là rất có lí. Thập Nhất sư huynh, thế huynh nói xem. – Bạch Nghi Song nhíu mày
----------------------End chap 12---------------------------