Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 1 - Chương 28: Toại nguyện

Ngón tay Vinh Thiển run rẩy túm chặt lấy cổ tay anh, cô

cuống đến mức mắt đã ngập nước: “Tôi không muốn, tôi không

muốn.”

Lời này của cô đối với anh mà nói thì không có lấy một chút uy hiếp. Lệ Cảnh Trình vẫn đứng im như

cũ: “Tôi cũng không có thói quen nghe lời người khác.”

“Đây là quy tắc.”

Lệ Cảnh Trình đẩy cửa phòng, sau đó đưa Vinh Thiển vào, rồi nói với tên nhân viên: “Cho tôi 5 phút.”

Cánh cửa vừa đóng lại, Vinh Thiển truy hỏi: “Nhất định sẽ có cách. Lệ Cảnh Trình, anh báo cảnh sát đi.”

“Em cho là đã bước chân vào đây còn có cơ hội báo án sao? Điện thoại không gọi được đâu.”

Lệ Cảnh Trình nhìn cô: “Sao em lại ở đây?”

“Tôi… Thư ký của ba gọi điện cho tôi, nói Hoắc gia gặp chuyện không may nên tôi liền vội vàng đi luôn.”

Lệ Cảnh Trình ngắt lời cô: “Lần này tôi không thể giúp em.”

“Tại sao?”

“Bọn họ nhất định không để tôi có cơ hội đưa em ra. Nơi này dùng camera 360o không có góc chết, không thể lẻn ra được.”

Vinh Thiển ngồi ở mép giường, hai tay ôm chặt lấy bả vai: “Tôi muốn đi tìm Hoắc Thiếu Huyền.”

Lệ Cảnh Trình nhìn bốn phía: “Trừ khi em có thể bay ra ngoài.”

“Nhất định có cách khác.”

Chưa đầy 5 phút, cửa đã bị mở ra.

Tên nhân viên vừa nãy dẫn theo một gã trung niên đi vào, ngồi cách Vinh Thiển một chút.

Lệ Cảnh Trình cũng ngồi xuống, dựa vào tường uống rượu.

Vinh Thiển ngẩng đầu, trong mắt rất nhanh hiện ra sự chán ghét

cùng sợ hãi. Tên kia so với ba cô còn lớn tuổi hơn, hói nửa

đầu, tai to mặt lớn, đặc biệt là cái bụng bia kia, quần chặt

mấy cũng không giữ lại được.

Lệ Cảnh Trình

cầm nửa điếu thuốc đang hút dở đi ra ngoài, tựa hồ không quan

tâm. Anh vừa chạm tay đến cửa thì Vinh Thiển hét lên một tiếng, thấy anh muốn đi ra ngoài, Vinh Thiển nhắm mắt gọi to: “Lệ

Cảnh Trình.”

Ba chữ này, đương nhiên anh hiểu nghĩa là gì.

Dừng bước, anh quay đầu.

Đối phương nhìn anh: “Lệ thiếu, ngài suy nghĩ kĩ rồi chứ?”

“Rồi.” Nói rồi anh đi vào.

Gã kia hung rút bàn tay vừa giơ ra về, hùng hùng hổ hổ đi ra

ngoài. Vinh Thiển cố giữ thẳng lưng, đôi bả vai run rẩy không

ngừng, nước mắt không kìm được rớt trên mu bàn tay. Tên nhân viên vui mừng nói: “Lệ thiếu, không thể không nhắc nhở ngài. Nếu

sáng sớm mai không có được cuộn băng thì chúng tôi vẫn tiếp

tục giữ cô ta.”

Vinh Thiển vừa nghe nói vậy thì thấy lạnh toát cả người.

“Tôi biết rồi.” Lệ Cảnh Trình phất tay đuổi đối phương ra ngoài.

Căn phòng to như vậy đến giờ cũng chỉ còn hai người.

Lệ Cảnh Trình đi tới cửa sổ tiếp tục hút thuốc, vừa nãy Vinh

Thiển đã bị dọa sợ gần chết. Cô không tin chuyện này lại là

thật, cô cùng Hoắc Thiếu Huyền đã bắt đầu lại, lần này cô

nhất định phải bảo toàn chính mình. Nhưng cô không có biện

pháp. Chỉ sợ lúc này cô có tự sát bọn họ cũng mặc kệ không

thèm đưa cô đến bệnh viện. Vinh Thiển miên man suy nghĩ, Lệ Cảnh Trình lần nữa đi đến. Cô đề phòng, lui lại: “Đừng tới đây.”

Anh cởi hai khuy áo, một tay chống xuống giường, nghiêng người đến

trước mặt Vinh Thiển: “Tuy rằng tôi muốn em nhưng sẽ không miễn

cưỡng, nếu không thì lần trước em đã không thể thoát. Vinh

Thiển, có trách thì hãy trách sao em lại rơi vào nơi này. Nếu

không vì bốn chữ mặt người thân thú tôi cũng sẽ không đến đây.

Hiện giờ em nên biết rõ, em còn đường lui sao?”

“Anh giúp tôi đi.” Vinh Thiển cố cứu lấy tia hi vọng cuối cùng: “Anh nhất định có biện pháp. Lệ Cảnh Trình, tôi xin anh, tôi ngàn

vạn lần cầu xin anh, tôi yêu Hoắc Thiếu Huyền, tôi không muốn để bản thân mình ô uế.”

Anh nhìn cô chằm chằm

nhưng không hề có chút nào gọi là mềm lòng: “Nơi này, không

phải là nơi tôi có thể tính toán vẹn toàn. Không còn thời gian cho em do dự nữa, sáng mai nếu không lấy được…”

“Không!” Vinh Thiển rống lên, cô thật sự rất sợ: “Nếu như tôi nghe anh,

Hoắc Thiếu Huyền phải làm sao, tình yêu 15 năm của bọn tôi sẽ

ra sao? Lệ Cảnh Trình, anh sẽ không…”

“Giờ không phải là lúc em có thể lựa chọn.” Lệ Cảnh Trình tiến lên,

bàn tay đưa lên giữ lấy gáy cô kéo lại gần: “Em còn may mắn là anh đến. Nếu không phải, em cũng đừng mong được ra ngoài.”

Vinh Thiển khóc nấc thành tiếng, Lệ Cảnh Trình buông tay.

Một lúc lâu sau, Vinh Thiển nghe thấy trong phòng tắm truyền ra

tiếng nước, sự tuyệt vọng của cô dâng đến đỉnh điểm. Chân này

dẫm lên chân kia, cô không thể ra khỏi đây được, không khí trong

phòng càng lúc càng bí bách, khó chịu.

Lệ

Cảnh Trình quấn khăn tắm đi ra, Vinh Thiển vội chạy đi thì anh

ngồi xuống giường giữ cô lại. Vinh Thiển sợ tới mức lùi lại,

Lệ Cảnh Trình dùng sức giữ cổ chân cô rồi rướn người lên phía trước, giọng cô khàn khàn: “Đừng tới đây.”

Lệ Cảnh Trình vươn tay ôm lấy cô vào trong ngực. Hơi thở xa lạ của đàn ông quanh quẩn trong không khí, cả người cô run rẩy, âm thanh cũng trầm đục sợ hãi: “Lệ Cảnh Trình, đừng động vào tôi,

không được.”

Tầm mắt anh rũ xuống: “Tốt nhất

em nên nhớ lại, tại sao em lại ở đây, gọi cho em là ai, mục

đích là gì? Còn có là ai độc ác đẩy em vào đây?”

Vinh Thiển cắn chặt răng: “Vừa rồi tôi cũng đã nghĩ, có thể sai

khiến thư kí của ba tôi, còn ai nữa chứ? Tôi chỉ nghĩ bình

thường bà ta không muốn thấy tôi thôi, không ngờ …”

Lệ Cảnh Trình thở dài, rốt cuộc cô vẫn là trẻ con.

“Vinh Thiển, đã không còn cách nào khác, tôi cũng không giúp được

em. Nếu em khó chịu, đã biết là ai hãm hại em như vậy, qua đêm

nay, ai hại em, em nhất định phải khiến người đó đền tội. Em

còn trẻ, không biết cách cũng không sao, tôi giúp em.” Lệ Cảnh

Trình thấy nước mắt cô tràn ra thì đẩy tay cô, hôn lên đôi môi

lạnh như băng.

Vinh Thiển run rẩy ở trong l*иg ngực anh, nước mắt tuôn ra, tràn đầy đau thương tuyệt vọng.

Trong lòng Lệ Cảnh Trình thầm nghĩ, rốt cuộc đêm nay anh cũng được toại nguyện.