Buổi tối cùng ngày, thầy hướng dẫn mang theo cả đám học trò đến ở trong khách sạn cạnh bờ biển. Tầng dưới cùng có một quán bar, Vinh
Thiển vốn định thay quần áo nghỉ ngơi, lại bị Lâm Nam cùng vài cô bạn
khác lôi ra khỏi phòng.
Quầy bar có cấu tạo hình vòng cung thật dài, ngọn đèn mờ ảo, ánh đèn lần lượt thay đổi màu sắc như
đang nhảy múa. Vinh Thiển bị mấy người khác kéo lên sân khấu, âm nhạc
sôi nổi làm mọi người đều phấn khích, cho dù là người không không biết
nhảy múa cũng sẽ muốn lắc lư theo điệu nhạc. Càng ngày càng có nhiều
người đi lên, Vinh Thiển bị đẩy vào trong góc. Cô đang suy nghĩ làm thế
nào để bước ra ngoài, bất chợt có cánh tay đưa ra nắm lấy thắt lưng cô,
sau đó cả cơ thể hướng về phía cô càng ngày càng gần, Vinh Thiển quay
đầu lại, khuôn mặt người đàn ông tiến đến bên tai cô nói khẽ: “Là tôi.”
Cô và anh ta cũng không có quen thuộc như vậy.
Vinh Thiển dùng sức tránh ra, hai người dựa sát vào góc, Lệ Cảnh Trình
giống như tường đồng vách sắt ngăn lại trước mặt cô, cô muốn đi ra
ngoài cũng không thể.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu
hồng nhạt, dưới tác dụng của ánh đèn tỏa ra một vẻ đẹp ma mị, Vinh Thiển không tỏ ra lúng túng, cô muốn bước chân đi, Lệ Cảnh Trình kéo tay cô
về phía mình. Phía sau bọn họ, một mỹ nữ xinh đẹp với bộ trang phục
tiết kiệm vải đưa tay hướng đến bả vai Lệ Cảnh Trình, anh không cự
tuyệt, người phụ nữ đó quấn lên người anh, đầu gối áp sát phía dưới,
thân thể đong đưa theo đôi chân Lệ Cảnh Trình nhảy múa.
Ánh mắt lộ liễu như vậy, có giấu cũng giấu không được. Kỹ thuật nhảy của anh kích động, nhưng động tác phối hợp rất tự nhiên.
Vinh Thiển bị anh kéo tay đi ra khỏi quán bar, gió biển tạt vào mặt, bước
chân giẫm lên hành lang bằng gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt. Hai người ngồi trên lan can, Vinh Thiển vẫn nhớ rõ lời nói của Hoắc Thiếu Huyền, cô
không dám đến gần Lệ Cảnh Trình. Lệ Cảnh Trình mở ra lon bia đưa cho cô.
“Tôi là học trò ngoan, tôi không uống rượu.”
“Học trò ngoan mà còn nhảy nhót cuồng nhiệt cùng đàn ông?”
Vinh Thiển đưa tay cầm lon bia, Lệ Cảnh Trình ghé sát cô: “Em còn thiếu tôi bao nhiêu ân tình?”
“Quy ra nhân dân tệ đi.”
Lệ Cảnh Trình uống một hớp bia, bỗng nhiên đưa mặt qua: “Để tôi hôn em một chút.”
Cô vội quay đầu: “Não anh bị úng nước!”
Bờ môi mỏng dán lên, mềm mại giống như hôn lên viên kẹo ngọt, Vinh Thiển
nhảy dựng lên, che miệng xoay người bước đi. Bên môi Lệ Cảnh Trình vẫn
còn lưu lại mật ngọt trên đôi môi cô, thanh nhã như hương thơm của hoa
cỏ, anh cười cười, khẽ liếʍ môi.
Buổi chiều ngày hôm sau đoàn xe của trường xuất phát trở về.
Vinh Thiển lấy điện thoại trong túi ra, không có cuộc gọi của Hoắc Thiếu
Huyền.Cô rầu rĩ không vui theo xe đi vào cổng trường, xếp hàng xuống xe, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe thể thao đậu cách đó không xa. Hoắc Thiếu Huyền dựa vào cửa xe ngoắc tay với cô, Vinh Thiển vác túi đồ chạy nhanh tới. Buồn bực trong lòng đã sớm bay lên chính tầng mây, Vinh Thiển ngồi vào bên trong xe: “Làm sao anh biết em ở cổng trường?”
“Mỗi năm anh đều tặng quà cho thầy của em, làm sao không biết hành tung của
em được?” Hoắc Thiếu Huyền khẽ hôn lên khóe miệng cô: “Đi chơi vui vẻ
không?”
“Đừng, thầy và bạn học của em còn đang ở bên ngoài đấy.”
“Anh hôn vợ mình, có gì mà sợ mất mặt.” Hoắc Thiếu Huyền buông tay ra: “Lần này đi ra ngoài, có chuyện gì đặc biệt không?”
Vinh Thiển nghĩ đến Lệ Cảnh Trình ngay lập tức, nhưng có đánh chết cô cũng không dám nói: “Không có.”
Hoắc Thiếu Huyền khởi động xe, đưa Vinh Thiển đi ăn cơm.
Sự khó chịu phát sinh trong bữa tiệc rượu trước đó, cũng cứ như vậy trôi
qua trong lòng Vinh Thiển. Lệ Cảnh Trình cũng đi tìm cô vài lần, nhưng
vẫn giữ quy tắc không có làm chuyện gì khác, chỉ là ngồi ở trong căn
phòng bằng thủy tinh của cô, để cô điêu khắc một bức tượng giống anh,
hoàn thành việc đã đáp ứng với anh. Vinh Thiển chăm chỉ vùi đầu vào làm
việc, thầm nghĩ đem nó giao cho Lệ Cảnh Trình sớm một chút, có thể trả
hết món nợ ân tình cho anh ta.
Lúc Hoắc Thiếu Huyền đến, trong tay còn cầm theo một món đồ. Vinh Thiển nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên: “Anh đã đến rồi.”
Hoắc Thiếu Huyền đem bức tranh bị tấm vải che khuất đặt trên bàn: “Tiểu
Thiển, em thành thật nói cho anh biết, chuyến đi kí họa phong cảnh ngày
hôm đó, em không có gặp qua Lệ Cảnh Trình sao?”
Vinh Thiển trông thấy sự biến đổi trong giọng nói của anh, cô không nhịn được lo lắng: “À, hôm đó anh ta cũng ở chỗ đó.”
“Anh không phải đã nói em cách xa anh ta một chút sao?”
“Em không có đến gần anh ta.”
“Không có?” Bỗng nhiên Hoắc Thiếu Huyền kéo miếng vải xuống, bức tranh lộ ra
làm cho Vinh Thiển như hít vào một ngụm khí lạnh, trong bức ảnh là một
đôi nam nữ đều đang nghiêng mặt, hôn nhau thân mật, lấy trời xanh biển
rộng làm nền, xinh đẹp ôn nhu khiến người khác lóa mắt.
Chỉ cần là người quen biết Vinh Thiển, đều có thể nhận ra được người con
gái bên trong bức ảnh là cô. Người kia, đương nhiên là Lệ Cảnh Trình.
Cô có trăm miệng cũng khó giải thích: “Em, bọn em không có…”
“Đây là anh mua trong hội đấu giá từ thiện với giá một vạn, người vẽ ra bức
tranh này nói anh ta đi dạo bờ biển tìm cảm xúc, vừa lúc nhìn thấy một
đôi tình nhân hôn nhau, khung cảnh thật sự rất đẹp, anh ta đã đem khung
cảnh đó vẽ thành một bức tranh, nếu không phải các người từng có hành
động thân mật đó, thì làm sao có thể vẽ ra bức tranh giống đến như vậy?” Hoắc Thiếu Huyền thật sự là muốn phát điên rồi, anh đã nói Lệ Cảnh
Trình là một con sói hung ác, vậy mà Vinh Thiển lại còn cố tình đến gần
anh ta.
“Lúc ấy là ngoài ý muốn…”
“Hôn môi còn có ngoài ý muốn?”
Vinh Thiển chà chà chân: “Em không nghĩ tới anh ta sẽ đến đó.”
Hoắc Thiếu Huyền dùng sức đem bức tranh kia đập mạnh xuống đất, cánh tay
đυ.ng trúng mép bàn vô ý chạm vào bức tượng mà Vinh Thiển đã điêu khắc
được một nửa, anh nhìn kỹ, lại phát hiện ra không phải là khắc anh, mà
là Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển vội giải thích: “Anh ta muốn em trả một món nợ ân tình cho anh ta.”
Hoắc Thiếu Huyền đưa tay đẩy ngã bức tượng, Vinh Thiển đỡ lấy theo bản năng, không ngờ lúc xoay người lại đυ.ng phải bức tượng đặt ở bên cạnh, miếng
vải mỏng rơi xuống, hình dáng khuôn mặt trên bức tượng đã gần giống với
Hoắc Thiếu Huyền, trong nháy mắt rơi xuống đất vỡ tan. Vinh Thiển cũng
không đỡ được cái kia, hai bức tượng đều vỡ nát bên chân cô. Sắc mặt
Hoắc Thiếu Huyền xanh mét, ngũ quan tinh xảo vì phẫn nộ mà dần trở nên
hung ác: “Em lại có thể vì bảo vệ tượng của anh ta mà đυ.ng ngã tượng của anh? Vinh Thiển, em có nhớ em đã nói gì không, tác phẩm hoàn thành đầu
tiên của em là muốn tặng cho anh?”
“Em nhớ rõ.” Vinh Thiển lúng túng: “Em thật sự vì không muốn thiếu nợ anh ta…”
Hoắc Thiếu Huyền không nói lời nào, xoay người đi ra ngoài.
Cô đi qua một bên, ngồi xổm xuống nhặt lên từng mảnh vụn, vốn dĩ, bức
tượng Hoắc Thiếu Huyền chỉ còn thiếu miệng và đôi mắt là có thể hoàn
thành, cô đặt rất nhiều tâm tư vào nó, từng dao, từng dao một khắc ra,
ngón tay cô không ngừng xoa nhẹ, nước mắt tràn ra, cô hướng về phía anh
vừa rời đi hét lên: “Hoắc Thiếu Huyền, em ghét anh, em hận anh.”
Bước chân Hoắc Thiếu Huyền dừng lại, không phải là anh không nghe thấy sự
nghẹn ngào trong giọng nói của cô, nhưng cho dù cô nói hận anh, anh cũng không thể mỗi lần như vậy đều vô pháp vô thiên nuông chiều cô. Cuối
cùng anh vẫn cố kìm lòng mình lại rời đi.
15 năm qua, giữa bọn họ không có người thứ ba chen vào.
Nhưng Lệ Cảnh Trình lại dùng một loại tư thế mạnh mẽ như vậy chậm rãi xen vào làm tan rã, ngay cả một người có xuất thân cao quý ưu tú như Hoắc Thiếu Huyền, đều có một loại cảm giác sợ hãi trở tay không kịp.
Cùng là đàn ông, không phải anh không nhìn ra sự ham muốn trong ánh mắt của Lệ Cảnh Trình.