"Tí tách tí tách....." Trời vẫn mưa nhưng đằng xa lại hửng lên một ánh sáng hồng, những đám mây làm lộ ra một vẻ đẹp của tự nhiên, của thành phố tấp nập Sài Gòn.Tuy nhiên, ở một nơi ngoài rìa thành phố trời vẫn mưa, cơn dai dẳng chẳng thèm dứt. Ở đó có một bóng người đang dầm mưa hay đúng hơn là người ấy đang bước đi trong mưa. Chiếc mũ lưỡi trai nhỏ bé không thể giúp người đó hoàn toàn, toàn thân tuy bị ướt nhưng vẫn tiến bước, bước đến một nơi gọi là "khu rừng ước mơ". Thì cũng là lúc câu chuyện của chúng ta vào phần mở đầu.
Nếu như có một ngày bạn thấy một người quen thân với mình đi với một người khác giới thì bạn sẽ làm gì đây? 10% là đợi đến lúc nó muốn thì nói, 90% thì bị tính tò mò chiếm hữu mà đi theo dõi, hay thường gọi là bới móc chuyện tư ấy. Và dĩ nhiên các nhân vật trong truyện cũng thuộc 90% kia nên mới có chương này rồi.
- Ê Thiên, cậu nghĩ sao nếu có ai quen biết cậu nhìn thấy chúng ta lúc nãy?
- Cô nghĩ sao?- Thiên nhướn mày.
- Thì có lẽ là họ sẽ đi theo chúng ta, ây đừng nói với tôi là họ cũng…
- Lâu lâu cô cũng thông minh đấy chứ.- Thiên cười đểu.- Nhưng tôi không hi vọng có ai thấy. Vả lại cô nên cho tôi biết tại sao tôi phải theo cô.
- Vì chưa quen ai ở đây nên tôi phải chọn cậu thôi, cái đồ hai mặt. Rõ ràng nói ghét con gái nhưng vẫn chịu đi với tôi. Rõ xạo.- Linh hừ mạnh.
- Tôi ghét loại khác nhưng còn cô đảm bảo là có nằm mơ tôi và cô cũng không tới với nhau được đâu con ngốc.- Thiên lạnh lùng nói.- Tôi nhận lời chỉ vì nơi này rất lạ, "khu rừng ước mơ", nó làm tôi nghĩ tới một thứ.- Thiên suy tư, nghĩ về một cảnh tượng rất chi là lãng… xẹt.
Flashback
- Cái đồ đáng ghét!- Một cô gái xinh xắn hét lớn, về phía khu vườn lưu ly xinh đẹp ở trước.- Nhất định tôi sẽ khiến cậu sẽ không thể quên được tôi. Chờ đó.
Lấp ló đằng xa, một cậu nhóc núp sau cây tùng lâu năm nhoẻn miệng cười, môi mấp máy mấy chữ…
End.
- Ê khùng hả?- Linh phá vỡ đoạn mạch kí ức hay ho đó của người ta.
- Chả có gì cả.
Khu vườn hoa lưu ly ở ngoại ô có một anh chàng áo đen đang nằm ườn trên thảm cỏ, hai tay chống sau đầu tận hưởng tiếng mưa rơi tia tách dưới bóng cây rẻ quạt xanh tươi.
- Đi ngay!!!- Hình như anh chàng này biết rằng có một người đang đến gần.- Biến ngay cho tao, bọn bay vẫn chưa biết sợ là gì sao?
Dù vẫn nằm ườn ra đó nhưng từng chữ thốt ra lại tạo cho người vừa tới một khuôn mặt cực hài.
"Bốp" một cái tát ngay má trái của anh chàng áo đen. Kèm theo lời nói kì cục.
- Tỉnh ngay.
- Thằng nào? MÀY… muốn gì?- đến cuối nhìn được mặt "thủ phạm" lại quay mặt đi chỗ khác.- Làm gì ở đây? Đi ngay đi.
- Đuổi thì đi, còn gặp nhau nhiều mà. Cầm lấy.- Thủ phạm đưa nạn nhân một phong bì, sau khi đọc thử chỉ còn lại một cái cười đầy ẩn ý nhưng phảng phất chút niềm vui.
Từ đằng xa có một người nhìn chàng thanh niên đó tới khi cậu đứng lên nở nụ cười trước cơn mưa dai dẳng đó rồi trở về căn nhà nhỏ với những bức trải đầy từng đoá tường vi đỏ thắm.
Trong thư thì không biết nó viết gì nhưng bên ngoài có một hình vẽ ngộ ngộ, ở dưới thì có dạng tia sét nhưng ở trên lại có hình dấu chấm hỏi. Với vài nét chữ "anh còn trẻ con lắm, về đi có bất ngờ cho anh đó."
Cho tới giờ mà sao chưa có biến ta, coi thử xem nào.
- Trời ơi sao mà tụi mình phải chờ hai bả như vầy? Đi luôn đi.- Cả đám con trai đồng thanh la.
Cánh cửa mở ra mang tới điềm không lành nha." Bốp" một cái lọ gì đó bay thẳng vào mặt boss Quang, làm hắn té chỏng vó.
- Dám đi trước tôi gϊếŧ hết.- Thanh ló đầu ở cánh cửa giận dữ nói.
Kiểu này thì sang chương sau mới đi được nên thôi bye bye.