Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 2 - Chương 29: Thân nhập hổ huyệt

Năm ấy khi tiết trời giao mùa giữa xuân và hạ, rất nhiều chuyện đã xảy ra, dẫn đến cảm giác về ba phương thế lực chỉ vẻn vẹn có bốn từ, không kịp trở tay.

Từ khi trận chiến Kinh Châu bắt đầu, thế lực Thần Châu liền như ngựa thoát cương, nháy mắt đi ngược lại quỹ tích mà tất cả các mưu sĩ đã dự liệu. Tình thế gần như vô pháp ngăn cản lao ngang đâm dọc, nhào xuống vực thẳm.

Tất thảy phát sinh hết sức hoang đường, nhưng lại rành mạch hợp lẽ.

Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, tam gia phân Kinh, Quan Ngân Bình vốn phải viễn giá Đông Ngô, trọng tu lại liên minh Ngô Thục lại to gan vô cùng, trói phu quân mới cưới Tôn Lượng, bắt cóc đến thành Giang Lăng.

Liên minh ngầm Tào Tôn tan rã vì cái chết của một người_____Tào Chương.

Tào Chương chết bất minh bất bạch, trên cổ cắm một cây độc tiễn, đó là Kế đô la hầu đến từ viện Sơn trà. Tào Chương chỉ luyện võ kỹ, vô tình bị cuốn vào trận phong ba tranh trữ, Tào Tháo vốn thương yêu nhi tử chăm chỉ khổ luyện này vô cùng, sau khi tẩm liệm Tào Chương, bởi vì nỗi đau tang tóc mà bệnh không dậy nổi. Từ đó về sau kết hạ thâm thù đại hận với Tôn Quyền.

Sự tồn tại của hộp Kế đô la hầu tiễn chỉ có vẻn vẹn vài người biết, hơn nữa lại càng không ai biết vị khách thần bí trong bóng tối kia là ai, thế nên Lạc Dương liền đem cái chết của Tào Chương quy tội cho Tôn Quyền. Tôn Quyền đang muốn viết thư phân biện thì lại nghênh đón tin dữ còn nghiêm trọng hơn.

Đại Kiều đã chết.

Trong một đêm, viện Sơn trà bị sao gia, bốn mươi bảy tỳ nữ thị vệ bị gϊếŧ sạch, không chừa một người sống sót, đại Kiều bị bẻ gãy cổ, vứt thây vào bụi hoa.

Năm đó, hoa trà trong viện bị máu vấy ướt, biến thành một màu đỏ tía xúc mục kinh tâm.

Vài ngày sau toàn thành mặc đồ tang, bách tính đội đay để tang cho phu nhân Tôn Sách, tin tức từ Kiến Nghiệp truyền ra, tản về các nơi Ngô Quận, Nam Quận, Dương Châu, tất cả thành môn đều treo lụa trắng.

Tuy là quả phụ của Tôn Sách, nhưng ảnh hưởng của đại Kiều trong những năm Tôn Quyền cầm quyền không thể bỏ qua, chỉ cần nàng còn sống một ngày, Giang Đông sẽ phải kiêng dè bộ hạ cũ của Tôn Sách, không ai dám chất vấn Tôn Quyền.

Song ngay cả Tôn Quyền hai mắt đỏ máu cũng nói không rõ, lần này rốt cuộc đã chọc phải hung thần phương nào mà lại khiến đại Kiều chết thảm.

Mà trên chiến trường Hán Trung cách đó hơn ngàn dặm, tình thế cũng không lạc quan như hai người Tôn Tào dự liệu.

Trong năm Hán Thuận Đế, Trương Đạo Lăng sáng lập “Thiên sư đạo” ở Hạc Minh sơn Tứ Xuyên, người nhập giáo phải nộp năm đấu gạo, thế nên hậu nhân còn xưng Thiên Sư đạo là Ngũ đấu mễ giáo. Trương Đạo Lăng được tôn là Trương thiên sư.

Nhưng theo lực ảnh hưởng ngày càng khuếch trương của Ngũ đấu mễ giáo, Trương thiên sư về già lại rời khỏi Hán Trung, đem vị trí chưởng giáo truyền cho con trai độc nhất Trương Hành, rồi đi vân du danh sơn sông dài. Truyền thuyết kể rằng hành tung của lão mơ hồ bất định, đã đến cao linh một trăm ba mươi tuổi, từng chỉ bảo đạo thuật cho Tư Mã Huy, Gia Cát Lượng, hơn nữa còn từng kết bạn vong niên với Chu Du.

Cho đến khi Trương Lỗ kế thừa Ngũ đấu mễ giáo, ngày nay được gọi là “Hệ sư”, Trương Đạo Lăng còn sống hay không chẳng ai rõ, cũng chính vì vậy, Tào Tháo, Lưu Bị mới trì trệ không dám đưa đại quân tiếp cận thôn tính miếng thịt béo Hán Trung này.

Trương Lỗ không phải là phế vật mặc người đàn áp, bằng không sao có thể duy trì được tính độc lập của Thiên sư giáo chứ?

Nhưng theo chiều hướng phát triển của đại cục, Hán Trung cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải cúi đầu trước một phương trong đó, không quy thuận thì chỉ còn nước chờ bị hai phái liên thủ tiêu diệt. Mà phải đầu hướng Lưu Bị Lưu Thiện hay Tào Tháo Tào Phi, đó chính là vấn đề lớn nhất trước mắt mà Trrương Lỗ khó lòng định đoạt.

Cho nên ông ta vây Lưu Bị dưới chân núi Định Quân, chờ đợi điều kiện của Tào Tháo, cũng chờ đợi điều kiện của Lưu Bị.

Ai ra giá cao thì theo.

“Tốt lắm…” A Đẩu phát điên nói: “Ông ta dẫn theo Mã Siêu Pháp Chính, lại dẫn theo vài binh lính đưa tới địa bàn Trương Lỗ?!! Tự động tới cho Trương Lỗ giam lại?!! Đây rốt cuộc là cái suy luận gì! Ngươi đừng bảo với ta chủ ý thối này là do tiên sinh nghĩ ra nha!”

Khương Duy gật gật đầu, nói: “Ngươi đoán không sai, quân sư và chủ công đúng là tính toán như vậy”

“Lên ngựa trước nói sau” Triệu Vân nói: “Nơi này không nên ở lâu”

Khương Duy dẫn theo hơn hai mươi kỵ binh thị vệ Ích Châu, ngay sau hôm Triệu Vân khởi hành liền bám đuôi theo, xâm nhập Nam Cương, nhưng Xích thố thực sự quá nhanh, cư nhiên bỏ rơi đội ngũ gần năm ngày lộ trình, vốn không rành địa hình Nam Cương, quanh co tìm đường lại tốn thêm một mớ thời gian.

Đến khi tìm được A Đẩu, Khương Duy mới thở phào nhẹ nhõm, dọc đường hộ tống mọi người về Thành Đô.

“Lão ba ta thật sự chỉ mang theo có mấy trăm người mà đã tới địa bàn Trương Lỗ?”

“Thật”

“Khương Tiểu Duy, ngươi đừng lừa ta. Quân sư lại đang ra quỷ kế gì?”

A Đẩu đưa mắt nhìn Thành Đô cách đó không xa, cho đến hiện tại hắn vẫn không cách nào tin nổi Lưu Bị lại ngốc nghếch đến độ làm ra loại chuyện này.

Khương Duy quay đầu nhỏ giọng nói: “Ôm chặt” Rồi giật mạnh cương ngựa, “Giá!” Chiến mã dưới khố vọt mạnh một cái, tức khắc bỏ xa mấy chục kỵ binh phía sau, cảm giác nhanh như chớp khiến A Đẩu hơi choáng váng.

Bờ vai rộng lớn của Khương Duy cho hắn cảm giác an toàn, Khương Duy trưởng thành rồi.

Lưu Thiện và Khương Duy cùng cưỡi một ngựa, nháy mắt bỏ rơi mấy chục thị vệ trên bình nguyên, bỏ rơi cả Ách thị và Triệu Vân, tiếng gió vù vù lướt qua bên tai hắn, A Đẩu ôm chặt eo Khương Duy, lao về phía cổng thành.

Thành môn rộng mở, một con tuấn mã lao vào, dọc đường bách tính ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó hoan hô: “Tiểu chủ công trở về rồi!”

Tình cảnh này khiến A Đẩu mờ mịt vô cùng, Khương Duy ghì chậm ngựa, nói: “Chơi vui không?”

A Đẩu kìm lòng không đậu cười nói: “Hóng gió không tệ”

Khương Duy nói: “Trong thành đều truyền rằng ngươi đánh một trận cược lớn ở Giang Đông, khiến Tôn Quyền thua đến gãy tay gãy chân…Còn truyền rằng ngươi đã bắt nhi tử của lão ta về Kinh Châu…”

“Ừm” A Đẩu gật gật đầu, nói: “Tiên sinh phái người tung tin tức hả?”

Khương Duy cười cười, không nói gì thêm, tới trước cửa phủ Thành Đô, Khương Duy xoải chân dài, xuống ngựa, sau đó kéo tay A Đẩu, giúp hắn xuống, quỳ một gối, hành lễ của võ tướng rồi mới theo sau bảo hộ hắn hồi phủ.

“Ngươi phát ngốc gì thế…” A Đẩu cười nói.

Khương Duy cười đáp: “Bọn họ dám làm thế, là bởi vì có ngươi ở đây”

A Đẩu ngừng bước, rốt cuộc đã nghĩ minh bạch.

Lưu Bị già rồi, Tào Tháo cũng sắp chết, quần hùng tranh giành Trung Nguyên là muốn đem thiên hạ cho ai?

Gia Cát Lượng cất quyển binh thư, giương mắt nhìn Lưu Thiện, nói:

“Chỉ cần ngươi còn sống, chủ công sẽ có thể khuyên được Trương Lỗ quy hàng; nếu ngươi bỏ mạng, chủ công bất hạnh, Thục Hán cũng bất hạnh”

“Ngươi nghĩ thông suốt chưa? Mạng của ngươi, không chỉ liên hệ có một người”

A Đẩu đáp: “Rõ rồi”

Gia Cát Lượng nói: “Thời gian cấp bách, không cho phép nói nhiều, binh đã thay ngươi điểm hảo, ngươi hãy trở về chuẩn bị, ngày mai lập tức lĩnh quân xuất chinh”

A Đẩu hỏi ngược lại: “Đi Hán Trung?”

Gia Cát Lượng gật đầu nói: “Ba nghìn tinh kỵ, Triệu Vân tướng quân làm phó tướng, Khương Duy lĩnh chức tham quân”

“Tính thêm cả năm vạn ngoài Định Quân sơn, ngươi hãy hợp lực cùng Trương tướng quân, Hoàng lão tướng quân, đưa đại quân áp cảnh, liên minh Tào Tôn đã tan rã, Tào Tháo không thể tiếp tục dựa vào nữa, lần này ngươi và chủ công liên thủ, chắc chắn sẽ có được Hán Trung”

A Đẩu thở dài, hành lễ sư đồ rồi cáo lui.

Lại nghe Gia Cát Lượng nói sau lưng: “Ngươi làm rất tốt, không phụ uy danh của cha ngươi”

Uy danh? A Đẩu cười khổ trong lòng, Lỗ tai to có uy danh gì đáng nói? Nếu là mình lĩnh quân, sẽ thế như chẻ tre, trực đảo Hoàng Long, đại quân xông vào Hán Trung, mặc kệ lão là Trương thiên sư hay Lý thiên sư, đem gót sắt giẫm bằng nhà lão, còn sợ lão không đầu hàng?

Nhưng vào thời khắc hắn đứng ngoài Dương Bình quan lại không thể không nói, Lưu Bị quả nhiên đã ra một quyết định đúng đắn nhất.

Tây thùy Định Quân sơn, đoạn cuối kéo dài của Tần Lĩnh là năm vạn quân Ích Châu do Hoàng Trung, Trương Phi suất lĩnh.

Thành Ba Trung bộ Đông Bắc lại đóng gần mười vạn Tào quân, kỵ binh thuần một màu.

Trận chiến như thế làm sao đánh? Chỉ cần quân Ích Châu hơi có dị động chút thôi thì Tào quân sẽ lập tức dốc toàn lực mà ra, lấy danh nghĩa vương đạo áp sát biên giới, thế lực song phương triển khai một trận đại chiến trong lòng chảo Hán Trung, đến lúc đó dân chúng vô tội sẽ trở thành tro bụi trong chiến hỏa.

“Nếu ta là ba ta…Ta phi!” A Đẩu nói: “Nếu ta là…Không quản nữa! Tóm lại nếu là ta dẫn binh, ta cũng sẽ vào thành…khuyên hàng”

Bàng Thống mỉm cười không đáp, nói: “Chủ công đã vào thành Ba Trung mười mấy ngày rồi, tiểu chủ công có kế sách gì ứng đối?”

Trong trướng trung quân, Khương Duy, Triệu Vân, Hoàng Trung, Trương Phi ngồi ở vị trí của mình, mấy đạo ánh mắt quăng về phía A Đẩu trên soái tịch, Trầm Kích lặng lẽ đứng sau lưng A Đẩu.

Hoàng Trung hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiểu chủ công chưa rành quân tình, lấy gì định kế?”

A Đẩu nghe đến nhức cả đầu, nhưng Triệu Vân lại lên tiếng trước: “Hoàng lão tướng quân, bên Tào doanh ai làm soái? Ai làm tướng?”

Dù Hoàng Trung tuổi đã gần bảy mươi, nhưng chẳng thấy chút dấu hiệu già yếu, râu và lông mày đều hoa râm, rất có tướng mạo của cao nhân đắc đạo, chỉ nghe Hoàng Trung khàn giọng nói: “Tào Chân suất quân, Trương Văn Viễn thị hậu, Hạ Hầu Uyên, Điển Vi phó tướng, Giả Văn Hòa tham quân”

“…”

Nghe xong mấy cái tên này, A Đẩu chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, Tào Tháo cũng đã phái nhi tử của mình ra, xem bộ lần này tuyệt đối không muốn vuột mất Hán Trung. Trương Liêu, Giả Hủ, Hạ Hầu Uyên đều là những nhân vật lợi hại.

Tuy nói chiến trường không giống như chơi cờ, có thể đem thực lực võ tướng chuyển đổi xong rồi quyết một trận thắng thua, nhưng A Đẩu vẫn nhịn không được mà thầm so sánh tướng lĩnh của song phương.

Hoàng Trung xạ thuật như thần, đối trận Hạ Hầu Uyên sẽ không thành vấn đề; trên cánh tay Triệu Vân mang thương tích, chất độc kia không biết đến lúc nào mới có thể thuyên giảm, A Đẩu thật sự không dám để y chọn Điển Vi; Bàng Thống đối Giả Hủ; Trương Phi đối Trương Liêu…Trời ạ! Một đống rối rắm! Nguyện vọng duy nhất của A Đẩu chính là rung thân biến thành thần thú thái cổ Godzilla, san bằng trận địch rồi phun lửa thiêu Lạc Dương thành đất trống cho khỏe.

Đợi hồi lâu, Bàng Thống thản nhiên nói: “Tiểu chủ công có đối sách gì?”

Nào có đối sách gì chứ? A Đẩu nói: “Để ta nghĩ đã, Khương Tiểu…Bá Ước theo ta, mọi người tắm rửa rồi ngủ trước đi, ngày mai nói tiếp, ơ thì, Hoàng gia gia, người già thức đêm không tốt…”

Hoàng Trung đang muốn giận dữ mắng nhiếc vài câu thì A Đẩu đã sớm kéo Khương Duy một mạch chạy trốn.

Bầu trời đầy sao, trăng mờ ảo, trong bóng tối Tần Lĩnh như một con yêu thú phủ phục, ngăn cản ánh lửa bên đầu kia Định Quân sơn.

Lưu Thiện và Khương Duy sóng vai ngồi dưới đống cỏ khô ngoài chuồng ngựa.

“Mau, giao cẩm nang tiên sinh đưa ra đây…”

“Đừng sờ bậy…Đâu có thứ đó” Khương Duy mắng.

A Đẩu đưa tay vào trong ngực Khương Duy sờ tới sờ lui, nói: “Lão tử lần đầu lĩnh quân, sau có thể không có được”

“Không có” Khương Duy nhỏ giọng nói.

“Thật sự không có?”

“Không có thật mà!”

A Đẩu cũng rất dứt khoát, nói: “Vậy đi thôi, về nhà” Khương Duy dở khóc dở cười, vội đưa tay kéo A Đẩu lại, nghiêm mặt nói: “Tiểu gia chính là đại cẩm nang của người này, đừng chạy”

A Đẩu bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hử, ngươi không luôn miệng kêu chủ công chủ công nữa à?”

Khương Duy mới biết trúng kế, cười nói: “Lại còn dùng lời nói ép buộc ta sao, lúc ngươi đi Giang Đông, ta đã đọc không ít sách. Bất quá sau cùng vẫn phải do ngươi quyết định mới được, nói đi, ngươi nghĩ thế nào?”

A Đẩu thở dài thườn thượt, tựa lưng vào đống cỏ nói: “Trận này phải đánh, bằng không lão ba sẽ chẳng mang năm vạn người tới”

Khương Duy gật đầu nói: “Cho dù Trương Lỗ quy hàng ba ngươi, Tào Tháo nhất định cũng đến tuyên chiến; nếu Trương Lỗ quy thuận Tào Tháo…”

A Đẩu nói: “Cho nên chúng ta phải vòng qua Ba Trung, đánh Tào Tháo rồi nói sau, chỉ cần đánh thắng, Trương Lỗ đương nhiên không dám làm gì”

Chợt Khương Duy nói: “Ta đoán Bàng quân sư cũng nghĩ vậy, bằng không ngươi xem ông ta và Hoàng Trung lão tướng quân…”

A Đẩu hiểu ý, biết nhất định là Hoàng Trung và Bàng Thống đã xảy ra bất đồng ý kiến về việc đánh hay không đánh, bỗng nghe giọng nói trong trẻo của Triệu Vân vang lên.

“Nếu đánh thua thì sao?”

Đống cỏ khô kia có hình vuông, hai cánh tay Triệu Vân giao nhau, dựa lưng vào bên kia đống cỏ, không hề chạm mặt cùng hai thiếu niên, nhưng chẳng biết tự lúc nào đã theo đến, lắng nghe hồi lâu, lúc này mới lên tiếng: “Nếu ta là Tào Chân, sẽ không ngu xuẩn để mặc phe địch phái người đi thuyết phục Trương Lỗ”

A Đẩu nói: “Đúng! Nhất định Tào Chân cũng đã phái người vào thành rồi, ai nhỉ? Giả Hủ không có khả năng, vạn nhất bị chế trụ, hắn sẽ không còn quân sư nữa, Điển Vi thô kệch kia lại càng không thể…Hạ Hầu Uyên…Ta đoán tám phần chính là Trương Liêu”

Triệu Vân chỉ lên tiếng cảnh tỉnh rồi không nói gì nữa, tùy ý hai người thảo luận.

Khương Duy nói: “Nếu Tào Chân phái Trương Liêu dưới danh nghĩa sứ giả, nội ứng ngoại hợp, thừa dịp chúng ta tiến đánh, phân ra một phần binh lực, đem nhi tử nữ nhi gì đó của Trương Lỗ…bắt trói làm con tin…”

A Đẩu phụt một tiếng bật cười, nói: “Mưu kế này cũng thật lưu manh”

Khương Duy trêu ghẹo: “Đây không phải cách ngươi yêu thích nhất sao”

A Đẩu trầm ngâm chốc lát, gãi gãi lỗ tai, nói: “Chúng ta hãy nghĩ biện pháp thông tin tức với tiểu sư phụ Mã Siêu, bảo hắn cũng làm lưu manh một phen?” Nói đến đây, trong lòng hắn đã có khái quát tổng thể, Khương Duy và hắn tâm ý tương thông, nghiêm túc nói: “Kế này không tệ, vấn đề là phải làm sao vào trong thành, hay ta đi một chuyến?”

A Đẩu đương nhiên không dám để Khương Duy mạo hiểm, nghĩ tới đây, tư duy liền bị kẹt, lăn qua lộn lại mà vẫn không tìm được biện pháp tốt, A Đẩu nói: “Ngày mai hỏi Bàng quân sư, xem ông ta có biện pháp không” Thò đầu muốn gọi Triệu Vân, nhưng thấy Triệu Vân đã đi xa rồi, đang cùng thân ảnh béo lùn bên cạnh nói cái gì đó.

A Đẩu kinh ngạc nói: “Vừa rồi Bàng quân sư cư nhiên cũng ở đây nghe lén, sao ông béo này không lên tiếng…Thôi quên đi, hôn môi cái nào, ngủ sớm chút, ngoan” Bèn mặt dày mày dạn cọ tới cọ lui trên mặt Khương Duy, chọc cho Khương Duy quýnh quáng lên mới cười gian giải tán.

Triệu Vân thổn thức nói: “Lại suy nghĩ y hệt Bàng quân sư, Bá Ước thật có tiềm năng của một vị tướng túc trí đa mưu”

Bàng Thống cười khổ: “Thời buổi này muốn ăn một chén cơm cũng chẳng dễ dàng…”

Triệu Vân ra chiều nghiêm túc bình luận: “Ngay cả suy nghĩ cũng quy về một điểm, quả nhiên anh hùng luôn có cách nhìn giống nhau” Xong không khỏi mỉm cười, nói tiếp: “Làm phiền quân sư rồi, Tử Long đi nghỉ ngơi trước”

Về việc liên lạc tin tức với Mã Siêu, Bàng Thống đau đầu vô cùng, nội ứng ngoại hợp đoạt thành vốn không khó, nhưng phái ai đi? Có lòng muốn phái tín sứ, nhưng chung quy cố kỵ Trương Lỗ, sợ khiến lão nổi lòng nghi ngờ, hơn nữa lại không biết Lưu Bị tiến triển thế nào, cho nên mới trì hoãn lâu như vậy.

A Đẩu xoay qua đống cỏ, lại thấy Ách thị lẳng lặng đứng đó, có lẽ lúc nãy đứng ở vị trí trái ngược với Triệu Vân nên không ai nhìn thấy ai, A Đẩu kéo bàn tay to của Ách thị, trêu ghẹo: “Ngươi nghe làm gì, dù ngươi có biện pháp cũng chẳng nói chuyện được”

Ách thị giống như đang suy nghĩ chuyện gì, lát sau, gật gật đầu. A Đẩu hoàn toàn không biết cái gật đầu này nghĩa là gì, bèn kéo hắn về trướng.

An toàn hằng ngày của Lưu Thiện vốn do Triệu Vân an bài, từ khi chiêu được Ách thị, Triệu Vân tin tưởng thực lực người này, bèn để hắn đảm nhận chức thϊếp thân thị vệ của A Đẩu, dù lĩnh quân xuất chinh thì Ách thị vẫn lót giường trong trướng A Đẩu, lấy thảm trải trên mặt đất ngủ. Ngày đêm một tấc không rời A Đẩu.

A Đẩu ngồi trên giường, ngẫm nghĩ, nói: “Hiện giờ nếu có thể trông thấy Lỗ tai to thì hay biết mấy, ta chỉ sợ lỗ mãng hành sự sẽ làm xáo trộn kế hoạch của ông ấy và tiên sinh”

Lúc ngẩng đầu nhìn Ách thị, chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn đang cầm một thanh than, viết gì đó lên tấm vải, A Đẩu nổi lòng hiếu kỳ, vội sáp tới nhìn, nhưng lại bị ngón tay Ách thị chọt vào trán, không cho A Đẩu đi qua.

Thế là lòng hiếu kỳ của A Đẩu muốn bùng nổ, Ách ba đang viết thư? Ách ba biết viết chữ??

A a a Ách ba rốt cuộc là ngươi đang viết gì? Ngươi đang viết thư tình cho Bàng quân sư sao??

Không thấy thà chết cho xong, A Đẩu mấy lần đổi hướng muốn tiến lên, nhưng lại bị bàn tay đen thùi của Ách ba đẩy ra, đẩy đến khi mặt mày đen xì Ách ba mới viết xong thư, vò nó thành một cục, sau đó đứng dậy, rời trướng, thuận tay chỉ giường đệm, ý bảo A Đẩu đi ngủ, chớ lải nhải.

Lúc này mà muốn A Đẩu ở lại trong trướng bồng, đó là chuyện mà cho dù chém rụng đầu hắn cũng không có khả năng.

Ách thị thuận tay lấy một cây cung bọc sắt trên giá binh khí ngoài trướng ra, lại nhặt tên thép, buộc thư lên mũi tên, sau đó đi ra doanh trướng, đi một hồi, A Đẩu theo sau hắn, thấy Ách thị ngừng trên bình nguyên, nếu đi tiếp sẽ lập tức tiến vào phạm vi thế lực của Trương Lỗ.

Hắn trầm mặc ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời đêm.

Tim A Đẩu đập đến lợi hại, hắn muốn bắn thư vào trong đó sao?

Ách thị nâng ngang cung sắt, xoay chuyển ngón tay, trường tiễn lên dây.

Hắn kéo cung sắt thành một vòng trăng tròn, ngay sau đó, cổ tay hơi lệch đi một góc, vặn dây cung bằng thép kia một vòng.

Thân ảnh của hắn như thợ săn Perseus tuấn mỹ, nhẹ nhàng buông tay dưới trời sao tĩnh lặng, cung sắt “Vù” một tiếng, mũi tên biến mất không còn bóng dáng.

A Đẩu đã không còn quan tâm hắn bắn tiễn đi đâu nữa, mũi tên bắn lên trời sao ban nãy kia, khiến cho A Đẩu cảm nhận được cảnh giới đỉnh cao của võ kỹ.

Đó là một loại nghệ thuật thoải mái tự nhiên. Vừa chứng kiến bản lĩnh này, từ đó suy ra vạn pháp.

Giống như truyền bá trí tuệ, khiến người ta giác ngộ triệt để, thiên tâm thông suốt.

A Đẩu nhịn không được đi tới bên cạnh hắn, kéo tay hắn, tỉ mỉ ngắm nhìn, làm sao hắn luyện được, sao có thể luyện được tới cảnh giới này?

Ngón tay Ách thị thon dài mà sạch gọn, các đốt phân minh; A Đẩu cùng hắn đan tay nhau, vuốt ve, có loại cảm giác thoải mái và ấm áp khi da thịt tiếp xúc. A Đẩu hơi ngẩng đầu, nhìn Ách thị, nói: “Vừa rồi ngươi kéo cung như vậy không đau tay sao?”

Ách thị cố ý chọc hắn, đột nhiên siết năm ngón tay, nắm chặt ngón tay A Đẩu, A Đẩu ăn đau nước mắt ngang dọc, gào khóc thảm thiết giãy mạnh một trận.

Đang xô đẩy đến quên trời quên đất thì chợt nghe trên bình nguyên có tiếng vó ngựa truyền lại. Chính là một vị tướng lĩnh từ trong thành Ba Trung giục ngựa phi ra.

“Kia là ai? Bằng hữu ngươi à?” A Đẩu hỏi.

Cuối bình nguyên ngoài thành Ba Trung, tướng lĩnh trẻ tuổi tung mình xuống ngựa, đi lên vài bước, không tin tưởng mà quan sát một lớn một nhỏ kia. Hắn mở miệng nói: “Vừa rồi tên này là do ngươi bắn?”

Ách thị gỡ diện cụ bạc xuống, mặt hướng về phía vị võ tướng kia.

Dưới ánh sao mờ ảo, A Đẩu nhìn thấy gương mặt võ tướng trẻ tuổi kia, đó là biểu tình phức tạp pha trộn giữa chấn kinh, khó có thể tin và áy náy.

Võ tướng kia dường như gặp phải đả kích cực lớn, mãi mà vẫn không nói được một lời, cuối cùng hít sâu một hơi, đang muốn quỳ xuống thì Ách thị đã nghiêng thân đi, nhường A Đẩu đi ra, đồng thời nhẹ đẩy hắn về phía người nọ.

A Đẩu mờ mịt đi vài bước, nói: “Các ngươi, các ngươi là bằng hữu à?”

Võ tướng thoạt nhìn còn bối rối hơn cả A Đẩu, lát sau mới hơi trấn định lại, hỏi: “Ngươi là Lưu Công Tự?”

A Đẩu gật gật đầu, võ tướng nói: “Theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp cha ngươi”

A Đẩu không lo nghĩ gì, theo võ tướng kia lên ngựa, lại nói: “Ách ba, ngươi không đi sao?”

Ách ba xua tay ý bảo hắn yên tâm, tiếp theo quay đầu hồi doanh.

“Giá!” Võ tướng mang A Đẩu phi vào thành Ba Trung, A Đẩu vội nói: “Ngươi mới từ trong thành Ba Trung ra à?”

Võ tướng không đáp, A Đẩu lại hỏi: “Sao ngươi quen với Ách ba nhà ta?”

Võ tướng nói: “Ngươi không nghi ngờ ta sẽ gϊếŧ ngươi sao?”

A Đẩu giễu cợt: “Bằng hữu của Ách ba, đương nhiên cũng là bằng hữu của ta” Hắn liền nổi lên ý muốn chiêu dụ, ngữ khí khiêm nhường kia giống như người có ơn giúp đỡ lúc này ngược lại là A Đẩu huynh mới đúng.

A Đẩu phóng khoáng nói: “Có gì không đáng tin chứ?”

Võ tướng kia mỉa mai: “Ách ba? Người như hắn mà lại đi làm một thị vệ…”

“Là thị vệ trưởng” A Đẩu ngượng ngùng phản bác, hắn đương nhiên biết với kỹ nghệ của Ách thị mà làm một thị vệ trưởng thì quả thật là một loại khuất nhục. Nói tiếp: “Sau này hắn sẽ làm tướng quân, chờ ta ngồi lên vị trí của lão ba đã”

Võ tướng kia không nói chuyện nữa, A Đẩu lại hỏi: “Hắn yên tâm để ngươi mang ta đi, xem chừng quan hệ của hai người rất thân thiết nhỉ, ngươi là bộ hạ của Tào Tháo hay bộ hạ của Trương Lỗ?”

Võ tướng đáp: “Tào tặc trước giờ luôn nghi ngờ ta, từ đầu đến cuối ta vẫn chỉ là bộ hạ của hắn, hắn là cha ta, huynh ta, thầy ta”

“Ai cơ?” A Đẩu thắc mắc.

“…”

A Đẩu nháy mắt minh bạch “Hắn” ở đây là chỉ Ách thị, nhất thời trong lòng nở hoa, giống như trúng độc đắc_____hơn nửa đêm, nhân bánh từ trên trời rớt xuống!

“Vậy…vậy…vậy…Ngươi…ngươi tên…tên gì…?” A Đẩu nháy mắt bị Tôn Quyền nhập xác, hưng phấn đến lắp ba lắp bắp, hỏi.

Ách thị đi vài bước, dừng trước cửa doanh. Triệu Vân thần sắc ngưng trọng đứng trước mặt.

Triệu Vân tay cầm trường kiếm, kiếm phong như thủy, chỉa về phía Ách thị, trầm giọng nói: “Kinh Trầm Kích, tiểu chủ công đi đâu rồi?”