Triệu Vân tới Ích Châu, địa vị lúc này chỉ đứng sau hai vị đại tướng cao nhất Quan Vũ và Trương Phi, đãi ngộ đương nhiên cũng không còn giống như lúc trước nữa. Triệu Tử Long được phân cho một gian nhà rộng hơn, cũng có ít nhiều thân binh thủ hộ. Hai sư đồ Khương Duy và Triệu Vân đương nhiên là ở chung một chỗ, trái ngược với A Đẩu.
A Đẩu ở hậu viện phủ Thành Đô, không quen nữ tử hầu hạ, lại chịu đủ mọi lời đồn đãi xoi mói của hạ nhân, bèn đuổi sạch đám thị tỳ đi không còn một mống. Phòng ngủ phân ra hai gian trong ngoài, A Đẩu ở gian trong, Ách thị ở gian ngoài. Tự mình làm hết thảy mọi chuyện, hai người đều có thú vui riêng của mình.
Đương nhiên, A Đẩu đối với Ách thị cũng có một loại cảm giác nói không nên lời, hắn như đang trốn tránh đám người Lưu Bị Gia Cát Lượng, không muốn gặp mặt bọn họ. Có lẽ A Đẩu sợ lão ba mình vừa thấy bản lĩnh của Ách thị xong sẽ khen không dứt miệng, rồi sau đó hoành đao đoạt ái chiêu Ách thị vào dưới trướng, vầy thì hỏng bét. Ách thị là người của mình, tuyệt đối đừng có biến thành người của lão ba nha.
Ách thị nào biết ở trong mắt A Đẩu, mình đã biến thành một miếng thịt béo bị cẩu tranh tới tranh lui. Hiện giờ đang là xế chiều ngày ba mươi. A Đẩu ở trong căn viện vắng ngắt kia, một lớn một nhỏ ngồi trước bàn, A Đẩu cứ nói nhăng nói cuội miết, nhàm chán vô cùng, còn Ách thị thì tiện tay lật một quyển sách.
Ách thị vô cùng hứng thú đối với bản chân khí đạo gia chép tay mà Gia Cát Lượng giao cho A Đẩu, kêu hắn tu tập, xem rồi lại xem. Ngón tay chiếu theo bản vẽ múa tới múa lui.
“…Cho nên lão tử biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, đương nhiên nói ra chả người nào thèm tin, ta thấy cho dù thông hiểu thiên cơ, cũng không có mạng làm hoàng đế…Bằng không nhiều lão giỏi bấm giỏi tính như vậy mà sao Thùng béo lại không đoán được, mình sẽ bị tên bắn chết?”
Ách thị ngừng động tác lật sách, cũng không ngẩng đầu, ngón cái chỉ về phía A Đẩu, gật gật đầu.
A Đẩu phì cười: “Ngươi tin hả? Đừng có dụ ta”
Ách thị gập một cái chân dài lên, gãi gãi chiếc cổ kiền tịnh, tiếp tục xem sách.
A Đẩu lại nói: “Cho dù ta muốn gϊếŧ Tư Mã Chiêu, cũng chỉ vì sư phụ, tiên sinh bọn họ…” Đến nay hắn vẫn còn canh cánh trong lòng đối với chuyện đó, cho dù không cảm thấy mình sai, nhưng cũng không cách nào phản bác được lý luận của Triệu Vân, trằn trọc trăn trở, không ngừng thầm thì với Ách thị, như là đang giữ vững một loại tín niệm nào đó.
Ách thị là một thính giả trung thành, cái gật đầu của hắn chỉ tượng trưng cho “Đúng” hoặc “Biết rồi”. Còn cái lắc đầu cực hiếm kia, chính là tỏ vẻ không tán thành quan điểm của A Đẩu, nhưng vẫn bảo lưu ý kiến.
Không hề như Gia Cát Lượng xấu bụng, hai ba câu đã có thể đánh gục người ta; cũng không như Mã Siêu thích la hét, nói mấy câu liền xù lông nổi đóa.
Ở chung với người này, thật sự là tu thân dưỡng tính, cùng Ách ba thành thân nói không chừng cũng là một chuyện tốt. A Đẩu thầm nghĩ, ánh mắt rơi trên một trang sách mà đối phương đang lật.
“Đây là cái gì?” A Đẩu thắc mắc: “Sao trước giờ ta không phát hiện ra?”
Bức vẽ nam tử lõa thể, huyệt đạo toàn thân được đánh dấu bằng chấm đỏ, lại dùng mực xanh vẽ ra kinh mạch, Ách thị xem đến nhập thần, lấy tay lần mò trên người mình, từ từ hướng xuống dưới. A Đẩu hiếu kỳ nói: “Là nội công?” Đoạn tới sát bên cạnh Ách thị, kéo sách từ trong tay hắn qua, ngiêm túc mà nhìn một hồi, nói: “Ta kiểm tra ngươi nha, huyệt bả vai nằm ở đâu”
Ách thị tiện tay ấn xuống, liền ấn trúng vai A Đẩu, A Đẩu hào hứng, đọc tiếp: “Huyệt này bị chế trụ, cánh tay sẽ nhức mỏi…Ai nha! Ai nha! Nhẹ chút!”
Ách thị thu tay về, A Đẩu lại nói: “Không khí?”
Ách thị hễ đã xem qua một lần là sẽ ghi nhớ không quên, A Đẩu nhìn theo bức vẽ kia đọc một hơi: “Lạ chưa, còn có
huyệt tiếu yêu*
nữa!”
[*là cái huyệt mà lỡ bị chọt trúng sẽ cười lăn cười bò]
“Ta không có nói gì hết!” A Đẩu bị Ách thị dùng ngón tay chọt trúng đoạn cuối của cây xương sườn cuối cùng, tức khắc nghẹn thở, dùng cả tay lẫn chân bò ra, nhưng Ách thị tóm lấy cánh tay hắn, kéo ngang trở về, A Đẩu cười đến nước mắt giàn giụa, luôn miệng cầu xin, nhưng Ách thị không buông tay, hai người đẩy tới đẩy lui, quấn thành một đoàn.
Dưới sự van xin vất vả của A Đẩu, rốt cuộc Ách thị mỉm cười buông tay, A Đẩu chùi nước mắt do trận cười ban nãy, ngơ ngác nói: “Ngươi vừa mới cười?”
Ách thị mỉm cười gật gật đầu, giống như hết thảy đều chưa từng phát sinh, lại cúi xuống, tiếp tục xem sách của hắn.
Một tay A Đẩu vân vê khóe miệng Ách thị, nói: “Cười cái nữa cho tiểu gia xem nào?” Nhưng lại bị Ách thị co ngón giữa bắn vào cổ tay, lập tức nửa người tê dại, bèn quỷ khóc sói gào mà né sang chỗ khác.
Lát sau trù phòng dâng thức ăn ngày tết lên, cả bàn rực rỡ muôn màu, lại có một bầu rượu nhỏ, bao nhiêu là món ăn thịnh soạn đã triệt tiêu đi cảm giác hiu quạnh của đêm trừ tịch này, A Đẩu cười châm cho Ách thị một ly, hai người cụng ly, đang muốn uống thì chợt nghe gian ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Mã Siêu cao giọng nói: “Quân sư thỉnh tiểu chủ công tới tiền điện ăn cỗ”
A Đẩu nhìn Ách thị như hỏi dò, nói: “Thức ăn trên điện rất ngon, cùng đi không?”
Ách thị khoát khoát tay, ý bảo hắn đi một mình thôi, A Đẩu nghĩ nghĩ, đáp: “Tiểu sư phụ, ngươi lên hỏi quân sư trước, chút nữa ta muốn làm thơ kể chuyện cười, xem ông ta còn kêu ta đi nữa không”
Ngoài cửa vang lên âm thanh bị đυ.ng ngã của một vật gì đó, chắc là Mã Siêu đã bị dọa hết hồn, quay lưng đi rồi.
A Đẩu uống rượu trong ly, thập phần lưu manh, cười nói: “Tám phần là chả dám kêu ta lên làm mất mặt nữa đâu, tốt nhất nên ở trong này cho yên tĩnh”
Qua nửa ngày, lại có người tới gõ cửa, A Đẩu nghĩ rằng Mã Siêu quay lại, bèn định bịa chuyện đuổi đi.
Lại thấy cửa bị đẩy nhẹ, bông tuyết trong sân cuốn vào, Khương Duy mang theo một con vịt quay lớn cực kỳ kích động chạy vô.
“Bồi ngươi ăn tết!” Mặt Khương Duy bị đông đến đỏ bừng, thở phà ra một hơi sương trắng, cười nói: “Đám gia hỏa xổ nho trên điện đang chơi trò uống rượu đối câu đối, chả thú vị gì cả”
A Đẩu lấy thêm chén bát dự trữ trong tủ ăn ra, mỉm cười nói: “Lão tử không ra sân, tám phần là Bàng tiên sinh đối thua rồi”
Khương Duy kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết?”
A Đẩu giễu cợt: “Tiên sinh một phe, Bàng quân sư một phe, Pháp Chính một phe, đúng không?”
Khương Duy cười nói: “Thông minh, ta nghĩ thật lâu mới hiểu ra”
A Đẩu cười dài rót rượu cho Khương Duy, chợt cửa phòng lại mở ra, Hoàng Nguyệt Anh khoác giỏ trúc lớn hưng trí bừng bừng đi vào.
“Tới ăn tết với ngươi!” Hoàng Nguyệt Anh nói. Vừa thấy Ách thị, liền ngây ngẩn cả người.
Ách thị khó có thể phát giác lắc lắc đầu, Hoàng Nguyệt Anh mới hiểu ý mỉm cười.
A Đẩu và Khương Duy chưa phát hiện được khác thường, Khương Duy chỉ bật cười nói: “Sao Nguyệt Anh sư mẫu cũng tới đây?”
Hoàng Nguyệt Anh tức giận, nói: “Ba mươi tết mà kêu lão nương qua, toàn nghe một đám văn nhân dốt nát chơi vè, còn muốn để cho người ta ăn tết nữa không đây!”
A Đẩu ôm bụng cười: “Sư mẫu nói gì kỳ vậy! Người tài trí hơn người, sao không đuổi sạch bọn họ về nhà đi”
Hoàng Nguyệt Anh lấy một đĩa đậu phộng, một ít gan heo xông tương từ trong giỏ trúc ra, sẳng giọng: “Chỉ một nữ nhân mà muốn đàn áp toàn trường sao? Cho dù muốn cũng chả có gan làm” Lời vừa dứt, Khương Duy và A Đẩu liền cười đau cả bụng.
“Ngươi, ngươi” Hoàng Nguyệt Anh cười nói: “Hai con khỉ tụi mi ném đậu phộng cho nhau đi, dùng miệng tiếp, đứa nào tiếp không trúng sẽ bị phạt rượu”
Khương Duy luôn miệng khen hay, nhặt đậu phộng ném qua A Đẩu.
Thình lình cửa phòng lại bị mở ra. A Đẩu vừa nhìn thấy cái người ngoài cửa, suýt nữa đã bị đậu phộng nhét vào lỗ mũi.
Chỉ thấy Triệu Vân hưng trí bừng bừng xông vào, vừa thấy Hoàng Nguyệt Anh và Khương Duy liền mỉm cười: “Ta nói không biết hai ngươi chuồn đi đâu rồi, hóa ra là tới đây ăn cơm tất niên”
“Sư phụ không có đem theo thức ăn, làm sao bây giờ?” Triệu Vân trêu ghẹo.
A Đẩu vội nói: “Hoan nghênh còn không kịp ấy, sư phụ mau ngồi”
Triệu Vân ôm quyền với Ách thị, người sau cũng đáp lễ, Triệu Vân mới ngồi xuống. Chẳng biết tại sao, A Đẩu cảm thấy quãng thời gian này mình và Triệu Vân như có khoảng cách, men say hơi dâng trào, muốn tìm vài câu chọc ghẹo Triệu Vân, nhưng suy đi nghĩ lại, sợ lỡ lời, đành im miệng không nói, tùy ý Hoàng Nguyệt Anh ở đây tán dóc.
Triệu Vân vốn nghĩ đêm ba mươi, tiểu đồ đệ và Ách thị hai người thê lương vắng vẻ, sẽ cảm thấy tịch mịch, không đành lòng nên đặc biệt tới bầu bạn. Nào ngờ Hoàng Nguyệt Anh và Khương Duy đã tới sớm một bước tham gia náo nhiệt; muốn cùng Lưu Thiện nói gì đó, nhưng sợ Hoàng Nguyệt Anh sinh chuyện bát quái, nên đành thuận miệng đối đáp, tùy ý Hoàng Nguyệt Anh tán dóc.
Cứ thế sư đồ hai người đều ngượng ngùng im lặng, ánh mắt ngẫu nhiên giao nhau, lại như gặp quỷ mà tránh sang chỗ khác, Hoàng Nguyệt Anh kể chuyện cười, A Đẩu lơ đãng, ngay cả nói gì cũng không nghe thấy, tùy tiện “Ha hả” cười ngu mấy tiếng. Một lúc lâu sau, trên bàn tiệc yên tĩnh trở lại.
Triệu Vân hơi có chút mất tự nhiên, mỉm cười nói: “Đêm cũng khuya rồi, ta còn phải tuần thành, các ngươi cứ tự nhiên, sư phụ về trước đây” Nói xong đứng dậy, cáo lễ muốn đi.
Nhưng Hoàng Nguyệt Anh nhịn không được nói: “Đêm nay không phải sắp xếp Tam gia tuần thành sao? Liên can gì tới ngươi?”
A Đẩu vừa nghe liền minh bạch Triệu Vân đây là mượn cớ đi về, trong lòng chợt như có cái gì đó lấp nghẽn, nói: “Vậy sư phụ về nghỉ ngơi sớm chút”
Triệu Vân cười rời đi, A Đẩu chẳng còn tâm trạng gì, lại ầm ĩ cùng Khương Duy Nguyệt Anh một trận, lộ rõ vẻ chán chường uể oải, Nguyệt Anh thấy tâm tư A Đẩu không ở đây, cũng tìm lý do, kéo Khương Duy đi.
Bất tri bất giác, đã là giờ Hợi, tiểu tư ở trù phòng tới thu dọn bát đũa, trong phòng lại vắng vẻ thê lương, giống như mới nãy mọi người chưa từng tới đây. Lúc này bên cạnh hắn chỉ còn lại Ách ba.
Hắn kêu: “Trầm Kích, ngươi đang làm gì vậy?”
Ách thị ngồi trước bàn gỗ, tháo chiếc mặt nạ bạc mà mình làm cho hắn xuống, lấy nước trong rửa sạch, lau khô, rồi cẩn thận cất vào trong một cái hộp gỗ nhỏ.
A Đẩu nhìn một hồi, càng cảm thấy nhàm chán, phiền muộn nói: “Chẳng mấy chốc là sang năm mới rồi” Nói xong lên giường nằm xuống. Vùi mặt vào gối đầu, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt khó chịu vô cùng, hai tay ôm gối, bỗng sờ được vài phong bì mỏng bên dưới.
Móc ra xem, là hai cái bao lì xì. Trong bao đựng nén bạc nhỏ.
“Của Nguyệt Anh sư nương cho” A Đẩu chăm chú nhìn phong bì vẽ hoa mai, rồi lại nhìn sang cái kia, vẽ cây tùng. “Cái này hẳn là của sư phụ rồi” A Đẩu nói, sau đó đưa tay xuống dưới gối, nào ngờ lại móc ra thêm một phong nữa, thắc mắc: “Này là của ai cho nhỉ?”
Thuận tay giũ giũ, giũ ra một miếng tiền đồng lớn, leng keng lăn xuống bên chân Ách thị, Ách thị làm bộ không nhìn thấy, tránh ra, A Đẩu minh bạch, cười to nói: “Cái tên quỷ nghèo nhà ngươi!”
Nhặt đồng tiền lên, vui vẻ chốc lát, A Đẩu nằm nghiêng trên giường, nhịn không được lại lẩm bẩm: “Đều coi ta là tiểu hài nhi sao” Rồi thở dài, kéo chăn qua ngủ.
Phương xa, tiếng chuông chùa Lão Quân loáng thoáng truyền lại, lại qua một năm.
Qua tết hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đảo mắt đã tới mười năm tháng giêng.
A Đẩu chán chường vô cùng, tùy ý dạo chơi trong phủ, chỉ nghe hạ nhân trong phủ Thành Đô bàn tán, hôm nay nơi nào có hội chùa, ngày mai nơi nào có tết hoa đăng, trên đường có bao nhiêu náo nhiệt, bao nhiêu đám soái ca…Thầm nghĩ Gia Cát Lượng ra chiêu này thật độc ác, chỉ sợ cả đời mình cũng không quên không được.
“Ngươi không ở trong phòng, chạy loạn khắp nơi làm gì?” Mã Siêu vừa thấy A Đẩu liền mắng: “Làm ta vất vả tìm một trận!”
A Đẩu tức không có chỗ xả, mắng lại: “Cấm túc là cấm túc trong phủ chứ đâu phải trong phòng ta, ngươi nhiều chuyện quá vậy!”
Với tính tình của Mã Siêu, nhất định sẽ giáo huấn lại mấy câu, sau đó hai người tiếp tục cãi vả ỏm tỏi dọc đường, cho tới cuối hành lang uốn khúc thì ai nấy sẽ cụt hứng bỏ về_____lúc chạm mặt thì tiết mục liền diễn được chín phần, nhưng hôm nay Mã Siêu đổi ý, tết nhất mà, thôi bỏ đi, không đáng dạy dỗ hắn, bèn cố gắng nói chuyện ôn hòa chút: “Chỉnh lý y quan, chủ công cho gọi ngươi đó”
A Đẩu thối mặt, hung hăng kéo thẳng cổ áo, theo Mã Siêu đi vào nội điện, Lưu Bị ngồi bên trong, không biết đang bàn chuyện gì với Pháp Chính, không thấy Gia Cát Lượng.
Lưu Bị thấy nhi tử tới, đợi hắn hành lễ xong nói: “Miễn lệnh cấm túc cho con một ngày, tối nay khi chợ hoa đăng kết thúc thì phải trở về”
A Đẩu vui sướиɠ ngất ngây, nói: “Tại sao?”
Mặt Lưu Bị trầm xuống, A Đẩu mới ý thức được mình vừa mới hỏi một vấn đề ngu xuẩn, vội thè thè lưỡi, nói: “Nhất định, nhất định trở về!” Men theo vách tường co giò chạy biến đi như một làn khói.
Chạy tới cửa phủ, lại thấy Mã Siêu đứng trước cửa, A Đẩu giật thót, không phải chứ, ra ngoài còn phải dẫn theo bảo tiêu?
Ai ngờ Mã Siêu lại nói: “Nhớ dập đầu chúc tết với tiên sinh, sư phụ ngươi đấy!”
A Đẩu nói: “Ừm” Bất tình bất nguyện mà vái Mã Siêu một cái, Mã Siêu vốn không có ý này, vừa thấy A Đẩu hành đại lễ liền hết hồn tiến tới kéo hắn lên, liên tục giải thích: “Không phải với ta…” Rồi qua loa nhét một bao lì xì vào trong ngực A Đẩu, nói: “Mau đi đi, coi chừng ban đêm người đông chen lấn, trở về sớm chút!”
Đích đến đầu tiên sau khi rời phủ chính là nhà Gia Cát Lượng, chỉ cầu giải quyết được chuyện này càng sớm càng tốt, đi tới ngoài viện tử nhà Khổng Minh, thấy Hoàng Nguyệt Anh ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, kể chuyện cho sáu bảy đứa hài đồng nghe. Còn Gia Cát Lượng thì ngồi trên chiếc ghế thái sư trước cửa, nhắm mắt, bên chân đặt cái lò lửa, xuân ý ấm áp.
Dưới mặt đất toàn là giấy gói kẹo đủ màu đủ sắc, có lẽ Hoàng Nguyệt Anh vừa mới bóc kẹo cho tụi nhỏ ăn.
“Khỉ xổng chuồng rồi?” Gia Cát Lượng híp mắt, cười nói, lộ vẻ đã sớm biết hôm nay A Đẩu sẽ tới.
A Đẩu biết chắc là do Gia Cát Lượng nói với Lưu Bị, lão ba mới chịu thả mình ra ngoài chơi một ngày, bèn cười cười tiến lên nói: “Công Tự chúc tết tiên sinh, sư nương, tạ tiên sinh đã cầu tình cho Công Tự” Nói xong dập đầu với Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh, Gia Cát Lượng lấy một bao lì xì từ trong ngực ra, cười nói: “Công Tự có khí phách khá giống vi sư ngày xưa, cần phải chăm chỉ khổ luyện, không được lười biếng, mai sau nhất định có thể làm nên nghiệp kinh thiên vĩ địa”
Vừa nghe xong lời này, xương cốt toàn thân A Đẩu đều mềm nhũn cả ra, chỉ cảm thấy hai chân lâng lâng, bồng bềnh lướt trên mây. Lúc nhận bao lì xì kia, Gia Cát Lượng lại nói: “Làm bài thơ cho vi sư nghe xem?”
Khóe miệng A Đẩu co giật, đành phải mặt dày mày dạn, tiếp tục đạo thơ ca của tiền nhân/hậu nhân, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, nói: “Có đèn không trăng chẳng vui chi, có trăng không đèn…nào phải xuân”
Gia Cát Lượng phì cười: “Học theo Bàng quân sư đó hả?”
A Đẩu lúng túng đến cực điểm, nhưng Hoàng Nguyệt Anh lại nói: “Đừng để ý tới hắn, rất tốt, nói tiếp đi”
A Đẩu nghĩ không ra, đành nói liều: “Đèn chiếu rọi xuân tựa
phẩm đại*, trăng soi sáng người, người đè…người đẩy người”
[*phẩm màu xanh đen dùng để kẻ lông mày thời xưa]
Bài thu vĩ như hát vè này khiến Hoàng Nguyệt Anh cười muốn sặc, vội phất tay bảo hắn mau cút đi.
Rời khỏi nhà Gia Cát Lượng, A Đẩu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chạy thẳng tới nhà Triệu Vân.
“Sư phụ!” A Đẩu đưa tay đẩy cửa, cửa nhà Triệu Vân liền mở két ra, không có lấy một bóng người, ngay cả hộ vệ cũng chẳng thấy ai, có lẽ đều được cho đi rước đèn cả rồi.
Nhà Triệu Vân không có gì đáng giá, cho dù có, cũng chẳng kẻ nào ăn tim gấu gan beo mà dám tới trộm, A Đẩu chờ một hồi, biết Triệu Tử Long trong chốc lát cũng sẽ không trở về, đành thất vọng rời đi.
Trong thành Thành Đô đã tấp nập người qua kẻ lại, trên đường treo đầy đèn màu.
Thấy trên phố nam nữ thành đôi, vô cùng thân mật, A Đẩu thở dài, trừ phi có thiên ý làm chủ, bằng không hôm nay sẽ tìm không gặp Triệu Vân.