“A —— a a ——”
Hoàng nội cung cho người mang đến thanh đạm tư bổ thanh trà (trà xanh), Vương sắc mặt trầm tĩnh vừa mới cầm lấy, liền nghe thấy bên trong truyền đến một trận tiếng kêu tê tâm liệt phế của Vương hậu, không khỏi hoảng sợ, tay run lên, nước trà đổ một nửa lên người.
Vương nhíu nhíu mày, động động thân mình, nghe Vương hậu bên trong rêи ɾỉ càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài tiếng ai khiếu, không khỏi có chút bất an. Lại ngồi một lát, theo tiếng kêu của Vương hậu, bụng của chính mình tựa hồ cũng bắt đầu trở nên co rút đau đớn.
Vương có chút ngồi không yên. Y nhìn nhìn cung nữ cúi đầu chờ lệnh trong điện cùng thái y quỳ ngoài cửa, nội cung, những người này đều là tâm phúc của y, thậm chí ngay cả những bà mụ bên trong nội thất giúp Vương hậu đỡ đẻ cũng đều là do y an bài. Trừ bỏ Nhu Hương, ở trong trung điện này đều là người của y.
Vương cảm thấy ngồi ở nơi này chờ cũng không được gì, Vương hậu hiển nhiên không thể chỉ trong chốc lát hội sinh xong. Hơn nữa chính mình cũng có chút khó chịu, vẫn là hồi cung chờ hảo.
Y hỏi nội cung: “Cầu nguyện vì Vương hậu nương nương bình an sinh sản đã chuẩn bị tốt chưa?”
Nội cung vội vàng trả lời: “Cầu nguyện đã bắt đầu rồi. Điện hạ yên tâm”
Vương gật gật đầu, liền đỡ tay vịn của y tử (ghế dựa) chậm rãi đứng lên, nói: “Trẫm trở về trước. Lanh lợi một chút, Vương hậu bên này có tin tức gì lập tức báo cho trẫm”
“Dạ”
Vương ngừng lại một chút, cảm thấy khi đứng lên bụng tựa hồ co rút đau đớn, bất quá lập tức liền qua đi.
Y ra ngoại thất, đối hai gã thái y chờ đợi ở hành lang phân phó vài câu, mới mang theo đám người Hoàng nội cung hướng cung điện của mình đi đến.
Đến tận khi chuyển qua một cái hành lang, y phảng phất còn có thể nghe được tiếng rêи ɾỉ của Vương hậu, nghiêng đầu có chút lo lắng có chút bất an nhìn lại một lần nữa.
Hoàng nội cung nhỏ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, Vương hậu nương nương cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ bình an sinh hạ tự tử”
Vương không chút để ý ân một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Ai ngờ vừa mới bước hai bước, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, dừng lại cước bộ.
Y hơi hơi xoay người, đỡ bụng, chỉ cảm thấy bụng lại là co rút đau đớn, so với vừa rồi càng lợi hại.
Vương khẽ nhíu mày, bên trong mâu tử (con ngươi) tất hắc (tối đen) thâm thúy tất cả đều là ẩn nhẫn.
“Điện hạ?” Hoàng nội cung thấy Vương đứng bất động, tiến lên một bước khẽ hỏi.
Vương đứng đó một lúc lâu, chờ cho trận đau đớn này dịu xuống, lắc lắc đầu, ý bảo không có việc gì, nhưng vẫn nhẹ cau mày, chậm rãi đi về phía trước.
Y ẩn ẩn cảm thấy có chút dự cảm bất hảo, một tay đỡ lấy thắt lưng, một tay nâng bụng, cước bộ chậm lại.
Lại đi được vài bước, vừa đến cuối hành lang, đột nhiên bụng lại một trận quặn đau. Lần này so với hai lần trước lợi hại hơn.
Vương nhịn không được kêu rên một tiếng, cơ hồ có chút đứng không vững, diêu diêu hoảng hoảng (lung lay lảo đảo) nghiêng về phía bên cạnh một chút, thân thủ chống đỡ vách tường.
“Điện hạ?” Hoàng nội cung vội vàng đi đến bên cạnh y, lo lắng nói: “Ngài làm sao vậy?”
Chính bản thân Vương cũng không hiểu rõ, cau mày, mím mím môi, nói: “Trẫm có chút không thoải mái”
Hoàng nội cung nói: “Điện hạ, nô tài dìu ngài”
Vương để cho hắn nâng đỡ chính mình, không nói chuyện nữa, chính là cước bộ nhanh hơn, hướng tẩm điện của chính mình đi đến. Nhưng là thân mình của y nặng nề, hành động không mau được, một đường này, có thể nói là nghiêng ngả lảo đảo mà đi.
Cũng may bởi vì Vương hậu sinh sản, trước đó Vương cũng an bài sẵn, sớm đem mọi cung nhân điều đi. Ngẫu nhiên có vài cung nhân lưu thủ (ở lại canh giữ), thấy Vương đi đến, đều vội vàng cúi người quỳ xuống, cũng không ai lưu ý sắc mặt dọa người của Vương.
Đến khi trở về cung điện của chính mình, Vương trong lúc đó vẫn tiếp tục đau, một lần so với một lần càng lợi hại, thời gian cũng càng lúc càng kéo dài. Đợi cho vào đến tẩm điện, tại giữa đại đông thiên (ngày mùa đông) nhưng lại ra một thân mồ hôi lạnh.
Hoàng nội cung cũng sớm nhìn ra khác thường, lo lắng nói: “Điện hạ, nô tài đi truyền Vương thái y đến”
Vương sớm có dự cảm bất hảo, chống đỡ di chuyển đến trên giường, gật đầu bảo hắn mau mau.
“Hài tử a hài tử, ngươi sẽ không phải là muốn xuất thế a?” Vương lo lắng vuốt ve đại đỗ tử (bụng bầu) của chính mình, hai mắt luôn luôn thâm trầm trừng lớn.
Lúc này trong tẩm điện chỉ có một mình y, Hồng Lân ở xa tận An Bắc Phủ, Hoàng nội cung đi thỉnh Vương thái y, cô linh linh một người, khiến cho y trong lòng thập phần bất an, tự thuyết tự thoại (tự nói) đối với hài tử trong bụng ôn nhu nói: “Hảo hài tử, ngươi nhẫn nhịn một chút a. Bây giờ vẫn chưa đến thời điểm, chờ cha ngươi trở về, ngô—–”
Y chưa nói dứt lời, lại là một trận đau đớn, không tự chủ được nắm chặt đệm giường dưới thân, cắn răng chịu đựng.
Tình hình này…xem ra thực bất hảo a…
Yam lúc này vừa mới đến An Bắc Phủ. Phản loạn đã muốn trấn áp, trong đại lao nhốt rất nhiều phản dân, trong thành có lẽ vẫn còn âm thầm hoạt động, nơi nơi là binh lính, dân chúng tất cả đều rụt cổ đi đường.
Yam mang theo người trực tiếp đi đến quan phủ, truyền đạt mệnh lệnh của Vương, liền tiếp nhận nhiệm vụ thẩm vấn thủ lĩnh phản dân, cẩn thận điều tra nguyên nhân gây ra phản loạn lần này.
Hắn tuy rằng đem sự tình giải quyết gọn gàng ngăn nắp, nhưng trong lòng luôn luôn có chút bất an.
Nơi này cách kinh thành quá xa, mà tinh thần lực của Vương cùng thai nhi trong bụng quá yếu, khiến cho Yam vô pháp cảm nhận được. Cho nên hắn chỉ có thể tự an ủi, sản kì của Vương còn đến hai tháng. Thai nhi của thân thể nhân loại không phải hoài thai mười tháng sao. Hơn nữa trước đó hắn hết lần này đến lần khác hỏi qua Vương thái y, xác nhận tình huống của Vương rất hảo, không có vấn đề gì.
Chính là hắn không biết trên đời này có một câu, nhân toán bất như thiên toán (người tính không bằng trời tính). Hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, lúc này trong hoàng cung ở kinh thành, Vương thế nhưng sinh non. Nhưng lại là cùng một ngày với Vương hậu.
“Ân…”
“Điện hạ…” Vương thái y đầu đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt lo lắng, nói: “Điện hạ, ngài, ngài sợ là…sinh, sinh non…”
Vương ngã đầu xuống gối.
Quả thế.
Y thở dốc trong chốc lát, trấn định một chút cảm xúc, bình tĩnh nói: “Đi chuẩn bị đi”
Tuy rằng xuất hồ ý liêu (bất ngờ), nhưng cũng may y luôn đa mưu túc trí, đã sớm an bài hảo mọi chuyện. Tuy rằng Hồng Lân không có bên cạnh, nhưng lúc này cũng không có biện pháp.
Vương thái y lập tức ra ngoại thất chuẩn bị. Hiện tại chính là thời điểm đem mọi tâm huyết nghiên cứu mấy tháng qua phát huy.
Lão trong lòng kỳ thật cũng không để tâm. Dù sao nam nhân sản tử…thật sự là văn sở vị văn (mới nghe lần đầu). Mấy ngày nay lão đem tất cả thư tịch sở hữu ra tra cứu, chỉ có trong những bản ghi chép về thần thoại quái chí ở thượng cổ Trung Nguyên mới tìm thấy một ít, nhưng đều không có tư liệu cụ thể, chỉ có thể tự mình tìm tòi. Cũng may trước kia Hồng Lân đề xuất không ít ý kiến cho Vương thái y, khiến cho lão nhiều ít có chút nắm chắc.
“Điện hạ” Hoàng nội cung chăm sóc Vương từ nhỏ đến lớn, hiện tại nhìn Vương nằm trên giường chuẩn bị sinh sản, trong lòng cũng là nơm nớp lo sợ, vừa lo lắng vừa sợ hãi: “Điện hạ, có muốn hay không gọi Hồng Tổng quản trở về?”
Vương trong lòng cười khổ. Hiện tại gọi Hồng Lân trở về cũng không còn kịp rồi. Tính kế tính tới tính lui, cư nhiên chính mính cũng lọt vào kế, chẳng lẽ đây chính là “báo ứng” sao?
Bất quá đáy lòng y vẫn là ngóng trông Hồng Lân có thể mau chóng trở về. Cho dù là vài ngày sau, cũng tốt.
“Ngươi đi đi…Nhượng hắn nhanh chóng trở về”
“Dạ” Hoàng nội cung vội vàng đi ra ngoài truyền lệnh.
“Ân…” Đau.
Vương nằm ở trên giường, nhớ tới vừa rồi ở cung điện của Vương hậu chứng kiến tình hình, không khỏi trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng lại tự an ủi chính mình, y tốt xấu gì cũng đường đường là người đứng đầu Triều Tiên, có thể nào ngay cả một phụ nhân cũng không bằng? Vô luận như thế nào, y là sẽ không thua Vương hậu. (Vương đáy lòng vẫn là âm thầm cùng Vương hậu phân cao thấp a)
Bên trong tẩm điện nội cung cùng thái y đã sớm chuẩn bị tốt vì Vương tiếp sinh (đỡ đẻ). Sự tình lớn như vậy, Vương đương nhiên làm tốt an bài cho chính mình.
Trừ bỏ Vương thái y, còn có một vị cao thủ y đạo đặc biệt tìm đến từ trong dân gian, cùng Vương thái y cùng nhau hầu hạ Vương sinh sản.
Tẩm điện an an tĩnh tĩnh, so sánh với Vương hậu bên kia bận rộn cùng lo lắng, nơi này quả thật yên tĩnh đến tận cùng.
Vương lúc này lại có chút may mắn, lực chú ý của mọi người đều bị trung điện của Vương hậu hấp dẫn, chính mình bên này càng thêm an toàn. Hơn nữa đối với kế hoạch của y, càng có lợi.
“Ân…”
Vương miệng cắn bố khăn, hai tay gắt gao nắm chặt đệm giường, chống chọi với đau đớn trong người.
Người là sinh non, thai vị còn chưa xuống dưới, tình huống tương đối nghiêm trọng.
Đến lúc này, Vương thái y ngược lại hoàn toàn không chút hoang mang. Lão trong lòng ấn định chắc chắn một điều, chính là nhất định phải bảo trụ bình an của Vương. Chỉ cần Vương bình an, dù sao Vương hậu bên kia còn có tự tử. Nếu Vương vạn nhất xảy ra điều gì, chính mình khẳng định sẽ chết. Về phần hài tử của Vương…có thể bình an sinh hạ là tốt nhất.