Lục Cảnh cõng Trầm Nhược Thủy trên lưng đi một đoạn đường thật dài, thẳng đến khi trông thấy tọa kỵ của mình mới dừng cước bộ. Hồi đầu nhìn lên, người nào đó đã sớm tựa vào lưng hẳn ngủ ngon.
Trên gương mặt tuấn tú thậm chí vẫn còn dính bụi đất khi đánh nhau.
Y
vừa rồi chuồn êm xuất môn, hẳn đã ăn không ít đau khổ.
Lục Cảnh nhớ lại khi mình biết Trầm Nhược Thủy mất tích thì lòng nóng như lửa đốt, cùng với khi nghe y kêu to “Sư huynh” thì mừng rỡ như điên, cảm thấy mình hình như đã chìm quá sâu.
Bất quá, từ đêm tuyết hơn mười năm trước, khi Trầm Nhược Thủy cười khanh khách vươn tay đến, hẳn hắn cũng đã không còn đường lui?
Nghĩ, kìm lòng không được cười ra tiếng, bàn tay vừa lật, vững vàng ôm Trầm Nhược Thủy vào lòng, sau đó xoay người lên ngựa, một đường Nam hạ.
Mất bốn năm ngày công phu, cuối cùng cũng trở lại Thu Thủy Trang.
Trầm Nhược Thủy chân thương còn chưa khỏi hẳn, lại cố tình không chịu cho Lục Cảnh nâng, chính mình khập khiễng tiêu sái trở về phòng. Kết quả đi nửa đường gặp Trầm Minh Hiên, theo lẽ thường đương nhiên bị mắng một trận.
“Xú tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng biết đường về?”
“Cha,” Trầm Nhược Thủy khoát tay áo, lười biếng đáp,“Lâu rồi không gặp.”
“Ngươi……” Trầm Minh Hiên thấy hắn thái độ không coi ai ra gì, trong lòng vô cùng tức giận, “Ngươi quá hư hỏng! Tự mình nói xem, lần này xuất môn rốt cuộc gây ra bao nhiêu tai họa? Ta nói bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện chạy loạn, sao ngươi cứ không nghe?”
“Gì chứ, sư huynh không phải luôn đi chơi bên ngoài sao.”
“Sư huynh ngươi đó là đi làm chuyện đúng, đâu như ngươi nơi nơi hồ nháo?”
“Vâng vâng vâng.” Trầm Nhược Thủy liên tục gật đầu, liếc mắt nhìn Lục Cảnh một cái, nói,“Dù sao sư huynh làm gì cũng đúng, mà ta vô luận thế nào cũng sai, ngươi có một hảo đồ đệ như vậy, còn muốn đứa nghiệt tử như ta ở lại làm gì?”
Trầm Minh Hiên bị hắn làm tức giận đến cả người phát run, chỉ tay, nói: “Bây giờ lập tức trở về phòng, chép [ Đạo đức kinh ] ba mươi lần cho ta, nếu không không cho ăn cơm!”
Sách, lại kiểu phạt này.
Trầm Nhược Thủy một chút cũng không đem trừng phạt này đặt trong lòng, chẳng hề để ý bĩu môi một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Thấy thế, Lục Cảnh cất bước muốn đuổi theo, lại bị Trầm Minh Hiên gọi lại.
“Cảnh nhi, không cần để ý đến hắn. Xú tiểu tử kia sớm đã bất trị, sau khi ta trăm tuổi, quả nhiên vẫn chỉ có thể là ngươi kế thừa Thu Thủy Trang……”
Thanh âm nói chuyện tuy không lớn, nhưng Trầm Nhược Thủy vẫn nghe rõ ràng rành mạch, không khỏi tức giận càng tăng, vào phòng, khóa trái cửa, dẫm đạp bừa bãi đồ trong phòng.
“Hỗn đản!”
Rõ ràng người giáo huấn hắn là Trầm Minh Hiên, hiện lên trước mắt lại là gương mặt Lục Cảnh, sau khi vô lí mắng sư huynh nhà mình một trận, tâm tình biến hảo lên, mơ hồ cảm thấy bụng có chút đói. Hắn vừa định mặc kệ mọi thứ xuất môn tìm đồ ăn này nọ, chợt nghe tiếng đập cửa lịch sự truyền đến từ ngoài.
“Ai?”
“Là ta.” Tiếng nói ôn nhuận như ngọc, vô cùng quen tai,“Sư đệ, ngươi mở cửa ra chút.”
Trầm Nhược Thủy nhìn tạp vật đầy đất, không chút nghĩ ngợi nói: “Ta không mở.”
Lục Cảnh đứng ngoài cửa cười rộ lên, lại nói: “Ngươi đói bụng không? Ta đưa cơm chiều tới đây.”
Trầm Nhược Thủy nguyên bản hạ quyết tâm mặc hắn bên ngoài, nghe xong lời này, lại hơi chần chờ chốc lát, tức giận nói:“Cha ta nói không cho ta ăn cơm, vạn nhất bị hắn phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Lục Cảnh vẫn là cười cười, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, cúi đầu đáp:“Ta đây đành phải cùng ngươi bị phạt.”
Trong giọng nói kia mang theo ý cười, thật sự nhẹ nhàng, giống như chính hắn cầu còn không được.
Trầm Nhược Thủy dao động, không tự chủ được tiêu sái đi qua mở cửa.
Lục Cảnh bưng đồ ăn đi vào, đặt
mấy món ăn trên bàn, sau đó bưng bát cơm gắp đầy thức ăn, cuối cùng đem chiếc đũa nhét vào trong tay Trầm Nhược Thủy, cười nói: “Ăn đi.”
Hầu hạ vô cùng chu đáo, chỉ kém trực tiếp động thủ uy hắn ăn.
Trầm Nhược Thủy cũng không để ý đến sự chăm sóc này, mặt thủy chung âm u đen tối, yên lặng cúi đầu ăn cơm. Hồi lâu sau, mới nhấc
mắt lên nhìn Lục Cảnh, nhìn bộ dáng tinh tế dung nhan như ngọc của y.
Môi hồng răng trắng, mắt sáng trong sạch.
Nam tử trước mặt này chẳng những tướng mạo tuấn mỹ, võ công cao cường, ngay cả tính tình cũng là không chỗ có thể chê. Nhưng không biết vì sao, mà y
càng biểu hiện ôn hòa vô hại, mình lại càng cảm thấy chán ghét.
Từ nhỏ đến lớn, vô luận làm gì đều bị đem ra so sánh với sư huynh.
Học võ cũng thế, tập văn cũng vậy, mọi thứ đều không hơn sư huynh trí tuệ tuyệt luân.
Cho dù chỉ có một lần cũng tốt, chỉ cần có thể thắng được y……
Nghĩ vậy, Trầm Nhược Thủy tựa như nhập ma, chậm rãi vươn tay, cầm cổ tay Lục Cảnh.
“Sư đệ?” Lục Cảnh
ngạc nhiên, rồi nhanh chóng hồi thần, nhìn hắn cười,“Làm sao vậy?”
Trầm Nhược Thủy không trả lời, gạt bát đồ ăn qua một bên, cũng cười rộ lên. Hoàn toàn không phải bộ dáng kiêu ngạo bốc đồng bình thường, ngược lại khóe mắt cong cong, mang theo vài phần phong lưu phóng khoáng, thanh âm oa oa gọi: “Sư huynh……”
Lục Cảnh mặt cứng đờ, hắn biết mình nên đứng dậy rời đi, nhưng nhiệt độ truyền đến từ cổ tay lại khiến hắn không thể động đậy.
“Sư huynh, ngươi xuất môn lâu như vậy, có nhớ ta không?” Trầm Nhược Thủy vừa hỏi, vừa dựa vào Lục Cảnh, giọng nói mềm mại, “Thế nhưng ta phi thường tưởng niệm…… Thân thể của ngươi……”
Dứt lời, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Lục Cảnh run lên, chậm rãi nhắm mắt lại, không có giãy dụa.
Hơi thở ấm áp dần dần lan ra, một đường trượt từ cổ xuống, ngón tay thon dài bắt đầu chạy khắp nơi trên người, động tác cực kì thuần thục.
Đây không phải lần đầu tiên bị Trầm Nhược Thủy khinh bạc như vậy.
Lục Cảnh lại mỗi lần đều cảm thấy chân tay luống cuống, chỉ có thể vô cùng cứng ngắc mặc hắn ôm, không nhúc nhích.
“Cha ta vừa rồi khen ngươi như vậy, ngươi cảm thấy rất đắc ý đi?” Trầm Nhược Thủy cắn tai hắn, ngữ khí ngả ngớn lại ác liệt,“Hừ, cái gì Thu Thủy Trang người thừa kế! Cái gì tuổi trẻ đầy hứa hẹn Lục thiếu hiệp! Còn không phải giống nhau bị ta đặt dưới thân?”
Trong khi nói chuyện, y đẩy ngã Lục Cảnh lên bàn, hung tợn xé rách quần áo hắn.
Lục Cảnh công phu so với
Trầm Nhược Thủy cao hơn
không biết bao nhiêu lần, chỉ cần hơi sử chút khí lực, là có thể dễ dàng đem nhân chế phục, nhưng hắn lại cố tình vạn phần ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, mặc y làm xằng làm bậy.
Trong lòng rõ ràng biết, Trầm Nhược Thủy bất quá là tuổi trẻ khí thịnh thôi, vô luận ôm hay là hôn môi, tất cả đều vì nhất thời tâm huyết dâng trào. Hắn coi y như đối tượng mình thương yêu sâu nặng, y lại chỉ hận hắn đoạt đi phụ thân yêu thương.
Rõ ràng hiểu hết thảy đều là giả dối, những vẫn như cũ tham luyến nhiệt độ cơ thể người kia.
Giữa lúc phân tâm, kịch liệt đau đớn bỗng nhiên truyền tới, thân thể giống như thoáng chốc bị chém thành hai nửa.
Trầm Nhược Thủy một chút một chút cử động trên người Lục Cảnh, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ nói lời thô tục. Lục Cảnh lại giống có tai như điếc, nâng tay lên giữ bờ vai y, dưới đáy lòng nhẹ nhàng niệm ra hai chữ.
Vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ.
Ép buộc như thế hồi lâu, Trầm Nhược Thủy cuối cùng cũng phát tiết trong cơ thể hắn, há miệng thở hổn hển, rồi ngả đầu xuống ngủ.
Lục Cảnh mặc dù cảm thấy thân thể không khoẻ, lại như cũ giãy dụa đứng lên, tùy tiện sửa sang lại quần áo, ôm Trầm Nhược Thủy trở về trên giường. Thật cẩn thận đắp chăn cho y, chính hắn lại không nghỉ ngơi, giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tư thế tiêu sái đến bàn học ngồi xuống.
Hạ thân ê ẩm, không ngừng truyền đến đau đớn.
Lục Cảnh hít một hơi, cắn răng nhịn xuống, tùy tay lấy ra giấy trắng, bắt chước bút tích vụng về của Trầm Nhược Thủy, một chữ lại một chữ sao chép [ Đạo đức kinh ].
Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh…… Thượng thiện Nhược Thủy, thủy thiện lợi vạn vật mà không tranh……
Nhược Thủy.
Trầm Nhược Thủy.