Loài chim bay lùi
“Vũ Vô Quá muốn đi!”
Sau khi đóng cửa hàng, Từ Ngọc đến nói với tôi như vậy.
“Đi đâu?”
“Anh ấy muốn sang Mỹ du học.”
“Du học?”
“Nghe nói ở bên đó có một trường chuyên dạy viết tiểu thuyết, Michael Crichton[1] cũng từng học ở đó, sau đó ông ấy đã viết Công-gô và Công viên kỷ Jura đấy.”
[1] Sinh năm 1942 - 2008, là tiểu thuyết gia nổi tiếng người Mỹ.
“Thật sao? Sao tớ chưa nghe thấy bao giờ thế?”
“Sáng nay Vũ Vô Quá làm tớ sợ hết hồn. Mấy hôm nay tinh thần anh ấy khá hơn rất nhiều, anh ấy nói do nguồn cảm hứng đã cạn nên đã tự đặt lên vai mình áp lực quá lớn, anh ấy muốn ra ngoài xem thế nào.”
“Đây là chuyện tốt đấy, nếu không anh ấy rất có thể sẽ trở thành người đầu tiên ở đất Hồng Kông này bị điên vì viết lách đấy.”
“Nhưng anh ấy nói muốn đi một mình.”
“Một mình? Định đi bao lâu?”
“Anh ấy bảo muốn đi bao lâu thì đi.”
“Anh ấy muốn chia tay với cậu à?”
Từ Ngọc nhìn tôi với đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, hai hàng nước mắt không dừng được chảy dài trên má. “Anh ấy không nói chia tay, anh ấy nói muốn sống thử một cuộc sống khác, chứ cuộc sống hiện nay khiến anh ấy không thở được nữa rồi. Có lẽ tớ đã ngáng trở sự nghiệp viết lách của anh ấy, lẽ nào cuộc sống tình cảm của các tác giả không thể ổn định được sao?”
Tôi không hiểu gì để có thể trả lời câu hỏi này, tôi cho rằng tác giả hay người khác chẳng có gì khác biệt cả, ai cũng phải sống trong ranh giới giữa ổn định và không ổn định, có lúc đạt được sự cân bằng, nhưng cũng có lúc lại mất thăng bằng. Nhưng có thể khẳng định một điều, tình cảm của Từ Ngọc và Vũ Vô Quá đang có sự thay đổi. Người đàn ông này bắt đầu đang manh nha ý định muốn từ bỏ mối tình này, muốn tìm một con đường khác, và kết cục chỉ có hai: cuối cùng anh ta phát hiện ra Từ Ngọc chính là người đàn bà mà anh ta yêu nhất hoặc cuối cùng anh ta quyết định chia tay cô ấy.
Từ Ngọc mở túi xách lấy giấy ăn ra lau nước mắt, tôi thấy trong túi cô ấy có rất nhiều tiền mặt.
“Sao cậu lại cầm theo nhiều tiền mặt thế?”
“Tớ đến ngân hàng rút để đưa cho Vũ Vô Quá.”
“Tiền tiết kiệm của cậu à?”
Từ Ngọc gật đầu. “Chỗ này là mấy nghìn đồng, toàn bộ tiết kiệm của tớ đấy.”
“Anh ta cũng thật là... Cầm tiền của cậu để đi du lịch một mình.” Tôi bực bội.
“Có phải đi du lịch đâu, đi để giải tỏa tâm lý mà. Châu Nhị à, từ trước đến giờ anh ấy vẫn là người như thế, cậu không ở cùng nên không biết, mà không biết thì thôi vậy. Anh ấy lúc nào cũng thích gì làm nấy, không bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác. Tớ là người đàn bà của anh ấy, nhưng lúc nào cũng phải lẽo đẽo đi đằng sau để dọn tàn cuộc do anh ấy gây ra. Chẳng hạn tòa soạn gọi điện đến giục bài, từ trước đến giờ anh ấy chưa từng nghe cuộc điện thoại nào cả, toàn tớ nghe và thương lượng với người ta mà thôi. Anh ấy mắng chửi người ta, tớ lại phải đến xin lỗi người ta. Anh ấy không chịu rời khỏi giường để đi làm, tớ lại phải gọi điện đến xin nghỉ ốm cho anh ấy. Tớ biết anh ấy không thích chuyện ra mắt nên đến tận bây giờ có bao giờ tớ hé răng chuyện dẫn anh ấy về nhà gặp bố mẹ đâu.”
Tôi lắc đầu cười khổ sở.
“Cậu cười cái gì?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Tớ và Văn Lâm xem ra cũng vậy, nhưng tớ lại là quá tùy ý, từ trước đến giờ Văn Lâm lúc nào cũng phải đứng ra dọn tàn cuộc. Có vẻ tớ là người hạnh phúc đấy nhỉ.”
“Tớ cũng không thấy mình không hạnh phúc mà! Tớ thích được chăm sóc Vũ Vô Quá, cảm thấy những lúc anh ấy cần mình, thế mới là điều quan trọng.”
Tôi và Từ Ngọc không giống nhau, tôi không có thói quen chăm sóc người khác. Tôi thích được người khác chăm sóc mình, và cảm thấy được chăm sóc - đó mới chính là điều vô cùng quan trọng.
“Khi nào Vũ Vô Quá đi?”
“Nhanh thôi.”
“Thế cậu định thế nào?”
“Anh ấy hứa sẽ gọi điện thoại về cho tớ. Mấy hôm nay tớ suy nghĩ rất nhiều, toàn nghĩ tới những điều mà trước đây không bao giờ nghĩ tới. Yêu một người nhưng cũng phải để cho người ta một không gian, đúng không?”
“Cậu thông minh hơn nhiều rồi đấy.” Tôi tán thưởng.
Nếu có một dạng phụ nữ nào đó trưởng thành hơn từ tình yêu hay thất tình, thì Từ Ngọc chính là một người như vậy.
Hai tuần sau, Vũ Vô Quá cầm theo tiền của Từ Ngọc đi tìm tự do và không gian, ở sân bay, Từ Ngọc cố gắng ngăn dòng nước mắt, còn anh ta như một chàng lãng tử, nhẹ nhàng rời bước đi. Tôi vẫn cho rằng được người khác chăm sóc hạnh phúc hơn rất nhiều lần so với phải chăm sóc người khác. Lúc nào cũng luôn có một người đi theo sau thu dọn chiến trường cho mình, vậy thì tội gì mình không tùy ý chứ?
Đợt giảm giá sản phẩm cứ nửa năm một lần được bắt đầu từ hôm nay, đến cửa hàng còn có thêm rất nhiều thành phần mà bình thường không bao giờ thấy, họ là những người bình thường không nỡ bỏ ra một số tiền lớn để mua đồ nội y đắt tiền đến vậy, chính vì thế phải đợi đến khi có đợt giảm giá mới tới.
Khi chiều buông, một người phụ nữ dáng vẻ cao gầy tiến vào cửa hàng chọn đồ lót. Trông cô ta thật quen, tôi cảm giác hình như mình đã gặp cô ta ở đâu đó rồi. Ngày hôm nay bận tối mắt tối mũi nên ngay lúc này không thể nhớ ra nổi đã gặp ở đâu. Vóc dáng của cô ấy không được đầy đặn cho lắm, theo tôi thấy cùng lắm cô ấy chỉ mặc được cúp 32A. Thấy cô ta đi đi lại lại trong cửa hàng khá lâu, không chịu nổi tôi liền hỏi. “Tôi có thể giúp gì cho chị?”
“Có phải có loại áo ngực thần kỳ phải không?” Cô ấy hỏi tôi.
“À, đúng rồi.” Tôi đã đoán trước được cô ấy đang muốn tìm một cái áσ ɭóŧ mang đến những hiệu quả thần kỳ nào đó, vì thế phải đợi trong cửa hàng vãn người mới đủ dũng khí hỏi.
“Áσ ɭóŧ thần kỳ có ba loại, chị cần loại nào?” Tôi hỏi.
“Mấy loại nào cơ?”
“Đẩy mạnh, vừa và nhẹ. “
“Đẩy mạnh.” Cô ấy trả lời không chút do dự.
“Loại đẩy mạnh này bán chạy lắm, có thể đẩy ngực cao thêm 5 centimet.”
“Như vậy liệu có phải đang lừa người khác không?” Cô ấy có vẻ do dự.
“Lừa người khác? Sao lại nói là lừa người khác được chứ? Thật ra nó cũng giống như trang điểm mà thôi, cũng đều muốn tất cả trở nên đẹp đẽ. Khi trang điểm chị cũng đâu cần phải nói với ai, đúng không?”
Cô ấy rất mãn nguyện với lời giải thích của tôi, nói. “Thế để tôi thử xem sao.”
“Chị mặc size nào?”
“32A.” Cô ấy thấp giọng, vẻ mặt thoáng lên nét tự ti.
Người phụ nữ có cúp ngực 32A đó ở trong phòng thử đến hơn 20 phút.
“Chị ơi, có cần giúp đỡ gì không ạ?” Tôi hỏi vọng vào.
Cô ấy đồng ý cho tôi vào rồi hỏi. “Liệu có quá lắm không?”
Trên ngực trái của cô ấy có năm nốt ruồi nhỏ, xếp hàng giống như một dấu phẩy. Tôi làm sao có thể quên được dấu phẩy ấy chứ.
“Cậu có phải là Du Dĩnh không?” Tôi hỏi cô ấy.
“Cậu là Châu Nhị?”
Tất cả chỉ nhờ dấu phẩy đó.
“Cậu đúng là Du Dĩnh rồi, tớ nhớ cậu có dấu phẩy này mà.” Tôi chỉ dấu phẩy được xếp bằng năm nốt ruồi trên ngực trái của cô ấy.
“Tuyệt quá! Lúc nãy khi bước vào tớ đã cảm thấy cậu rất quen, như kiểu trước đây lâu lắm rồi từng gặp vậy.” Du Dĩnh nắm tay tôi, vui mừng nói ríu rít.
Tôi và Du Dĩnh có thể nói đã quen biết nhau từ thời mẫu giáo, cô ấy lớn hơn tôi ba tháng tuổi, chúng tôi sống gần nhà nhau, sau đó cùng đi học một trường tiểu học, ngày nào cũng cùng nhau cắp sách tới trường.
Tôi và cô ấy thường xuyên tắm chung, vì thế tôi nhớ rất rõ dấu phẩy trước ngực đó, nhưng Du Dĩnh lại nói nó giống hình cái tai. Tôi thà tin nó là dấu phẩy còn hơn nghĩ chỉ có một cái tai trên ngực, như thế thì kỳ quặc vô cùng. Trước kia Du Dĩnh rất mập, nên tôi cứ nghĩ sau này kiểu gì cô ấy cũng trở thành một con hà mã to đùng, nào ngờ giờ đây cô ấy lại trở nên gầy đến vậy, suýt chút nữa tôi đã không nhận ra.
“Cậu giảm béo đi nhiều đấy.” Tôi nói với Du Dĩnh.
“Trước 10 tuổi thì tớ mập ú, nhưng trong thời kỳ dậy thì lại lười ăn uống nên giờ cơ thể mới trở nên thế này đấy.”
“Tớ còn tưởng không bao giờ có thể gặp lại cậu nữa kia đấy, sao đột nhiên cậu lại chuyển đi thế?”
Tôi còn nhớ năm ấy khi chúng tôi đang học lớp năm, bỗng nhiên một đêm cả nhà Du Dĩnh đã dọn đi mất, cô ấy thậm chí còn bỏ học. Kể từ đó chúng tôi mất liên lạc của nhau. Đến tận giờ tôi vẫn không hiểu tại sao đêm đó nhà cô ấy lại chuyển đi vội vã như vậy. Khi đó tôi đã rất buồn và hụt hẫng. Một đứa trẻ bỗng nhiên mất đi người bạn thân nhất, khiến tuổi thơ tôi trở nên u ám, tôi sợ lắm khi nghĩ những người thân xung quanh tôi rồi cũng sẽ có một ngày biến mất chỉ trong một đêm, ra đi không nói một câu nào, cũng chẳng thèm nói lời từ biệt, rời bỏ tôi đi mãi mãi.
Du Dĩnh ngồi xuống nói. “Chuyện là thế này, khi đó bố tớ trúng một lá số độc đắc.”
Tôi giật mình. “Trúng số độc đắc sao?”
“Số tiền thưởng là một trăm đồng, mệnh giá một trăm đồng của mười tám năm trước ấy, có thể mua được rất nhiều nhà.” Du Dĩnh nói.
“Hóa ra nhà bạn phát tài!”
“Bố tớ là một người rất đa nghi, sau khi lĩnh thưởng, ông ấy sợ người nhà hay bạn bè cùng hàng xóm láng giềng biết chuyện sẽ kéo đến hỏi vay tiền hoặc chèn ép, bắt cóc con gái tống tiền ông ấy... Càng nghĩ ông ấy càng sợ, thế nên đêm hôm mới đưa cả nhà tớ rời khỏi Hồng Kông, chuyển trường luôn cho anh chị em tớ. Bản thân ông ấy còn đổi tên kìa.”
“Thế cậu chẳng phải trở thành tiểu thư con nhà phú ông sao?”
“Mọi chuyện sau này lại không như thế nữa...” Du Dĩnh nói.
“Bố tớ cầm số tiền đó chỉ mua một căn nhà, lúc đó ai nào ngờ giá cả nhà đất lại có thể tăng đến chóng mặt thế chứ. Trước đây ông ấy làm việc trong xưởng may nên lúc nào cũng mộng tưởng có một xưởng may riêng cho mình, ông ấy đã mua một xưởng may rồi tự mình kinh doanh. Mấy năm đầu quả thật kiếm ra tiền, nhưng sau đó ông ấy đã nhìn nhầm thời cơ, cho rằng chất vải đàn hồi sẽ thịnh hành nên đã mua một số lượng lớn cao su gân về.” Du Dĩnh nói.
“Cao su gân?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Du Dĩnh vừa nói vừa dùng tay giải thích. “Là loại cao su thô ấy, từng bó từng bó, mỗi bó to như một kiện vải vậy, kết hợp với vải sẽ trở thành vải co giãn, ông ấy nghĩ rằng có thể phát tài nhờ vào lô hàng cao su gân ấy, đến lúc còn có thể tiến hành đầu cơ cao su gân đó, vì thế ông ấy đã cầm cố cả nhà xưởng vào ngân hàng, cầm tiền đi mua.”
“Kết quả sao?”
“Kết quả vải co giãn vẫn không trở nên thịnh hành, nhà xưởng buộc phải bán cho người khác, đống cao su gân đó phải chuyển hết về nhà, trong nhà tớ lúc nào cũng đầy cao su gân. Từ chỗ ăn, chỗ ngủ, nhà tắm... tất tật.”
“Bố cậu phá sản như thế sao?”
“Không. Hồi đó chúng tớ vẫn còn căn nhà. Bố tớ không cam chịu sống như vậy nên đã cầm cố nốt cái nhà đó, lại tiếp tục kinh doanh xưởng may. Cuối cùng đến ngôi nhà duy nhất để chui ra chui vào cũng chẳng còn nữa. Bọn tớ đã phải dọn nhà đi, giấc mộng của bố tớ chỉ kéo dài mười năm.”
“Bố cậu đúng là không gặp thời, số lượng dây cao su ấy đã bị mua sớm mất mười năm, giờ nó mới thịnh hành đấy!” Tôi nói.