Edit: Dương Tử Nguyệt
Năm mười một tuổi, Nghi Lâm uyển chuyển tỏ vẻ muốn phân giường với Đông Phương Triệt, nguyên nhân là nhóm cùng phe với Hướng Vấn Thiên đã chết, nguy hiểm đã giải trừ, thầy trò bọn họ ngủ một phòng, không tốt lắm. Đáng tiếc Đông Phương Triệt không quan tâm, hắn lấy lý do cho tiện luyện công bác bỏ, Nghi Lâm rất bất đắc dĩ.
Năm mười hai tuổi, Nghi Lâm nói với Đông Phương Triệt cô đã là thiếu nữ, không thể ngủ chung giường với đàn ông, như vậy không tốt. Lúc đó Đông Phương Triệt liếc nhìn thân thể chưa phát dục của cô, không nói gì.
Năm mười ba tuổi, Nghi Lâm bắt đầu cao lên, ngũ quan [1] cũng dần mất đi sự trẻ con, cô trở thành thiếu nữ tuổi dậy thì, khắp người đều rất xinh đẹp, càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn cô, ánh mắt ái mộ khắp nơi, ngay cả Đồng Bách Hùng cũng lấy chuyện này ra chọc cô, ông ta cảm thấy mình có cảm giác như con gái đã lớn. Ngay cả như vậy, Đông Phương Triệt vẫn không cút khỏi phòng cô, da mặt người này không phải dày bình thường đầu.
[1] Năm bộ phận: Đầu, tay, chân, mặt và thân người.
Năm nay, cô mười bốn tuổi, càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, từ trong ra ngoài đều mang theo cảm giác phiêu dật, ai cũng nói ái đồ của Đông Phương giáo chủ đẹp như tiên, nếu so với Nhậm đại tiểu thư xinh đẹp như hoa chẳng thể phân biệt được ai hơn ai thua, không biết tương lai ai có thể ôm được mỹ nhân về nhà. Lúc Nghi Lâm nghe được những lời này thì nghĩ, tương lai Nhậm đại tiểu thư sẽ ôm mỹ nam về, mà cô, ngại quá, cô không có ý lập gia đình, cái thứ gọi là tình yêu đó, cô chơi không nổi. Cô gái này bị tình yêu kiếp trước làm tổn thương rất sâu, đã tạo thành bóng ma khá lớn.
Đêm hôm qua, Nghi Lâm nhắc việc muốn chia phòng, ngực của cô bắt đầu phát dục, qua một khoảng thời gian nữa thì dì cả sẽ tới, cùng một người đàn ông, ây, tuy rằng là người đàn ông trong khoảng thời gian ngắn không thể đυ.ng phụ nữ… ngủ một giường cũng không tốt! Lúc đó Đông Phương Triệt nằm nghiêng ở trên giường, nhìn rất phong tình, thản nhiên nói “Lâm Nhi ghét bỏ ta?” Nghi lâm không biết nói gì, nhìn đôi mắt phượng đang híp lại của hắn, không dám mở miệng nói ‘Phải’, đành im lặng, bình thường ở trường hợp này đều là cam chịu, nhưng với Đông Phương Triệt là lời giải thích “Trong mắt ta, Lâm Nhi chỉ là đứa trẻ, không ghét bỏ, vẫn nên như vậy đi” Nghi Lâm cảm thấy không biết nói gì.
Thật ra, Đông Phương Triệt cũng không muốn cùng nha đầu lừa đảo này ở chung một phòng rồi bị ghét bỏ, hắn không vô sĩ như vậy, chẳng qua gần đây hắn càng si mê võ công, chỉ cần có thời gian rảnh là muốn luyện công, cho dù đêm khuya, nếu không ngủ được, cho dù trễ bao nhiêu hắn cũng gọi nha đầu kia dậy điều tức cho hắn, dưới nhu cầu điền cuồng này, hắn ngủ cùng giường với nha đầu này càng tiện hơn, chứ chạy tới chạy lui rất phiền, hắn ghét phiền toái.
Đây là chân tướng.
Bảy ngày sau là sinh nhật ba mươi mốt tuổi của Đông Phương Triệt, có rất nhiều người đến chúc mừng, cho nên Hắc Mộc Nhai rất náo nhiệt. Nghi Lâm quen biết Đông Phương Triệt gần năm năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy sinh nhật của hắn, có chút tò mò, vì sao trước kia không làm? Nghi vấn này được Đồng Bách Hùng giải đáp.
Hôm nay, Đông Phương Triệt triệu kiến thuộc hạ ở thư phòng, Đồng Bách Hùng tới cửa thăm đúng lúc đó, nên Nghi Lâm ở sảnh nhỏ nói chuyện với hắn, đang nói chuyện thì Đồng Bách Hùng cảm thán “Từ khi Đông Phương huynh đệ gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo tới nay chưa từng tổ chức sinh nhật, đến giờ cũng đã mười sáu năm rồi” Nghi Lâm tò mò hỏi hắn “Quan hệ của hai người tốt như vậy, tại sao không làm sinh nhật cho hắn?” Đồng Bách Hùng giải thích “Không phải ta không muốn làm, chẳng qua sợ làm hắn khó chịu” Nghi Lâm vừa nghe đã thấy có chuyện xưa, kéo tay áo Đồng Hách Hùng hỏi nguyên nhân, Đồng Bách Hùng sợ cô ở trước mặt Đông Phương Triệt nói bậy, đành nhỏ giọng nói “Cha mẹ của Đông Phương huynh đệ qua đời đúng ngày sinh nhật của hắn” Nghi Lâm hỏi qua đời thế nào, Đồng Bách Hùng nói “Một đám cường đạo vào thôn, đốt thôn cướp đồ và gϊếŧ người, lúc đó Đông Phương huynh đệ đang cùng cha mẹ ở nhà ăn sinh nhật mười bốn tuổi của hắn, ai ngờ… Ai, lúc ta tới chỉ kịp cứu hắn từ trong đám người chết, nhưng may ông trời có mắt, cho dù Đông Phương huynh đệ bị thương nhưng không bị nặng gì”
Nghi Lâm muốn nói, nếu ông không cứu hắn thì đã tích không ít phúc đức, tạo phúc cho bao nhiêu người trên đời rồi. Có điều chỉ nghĩ trong đầu,cảm thấy không nên nói lời này ra, dù sao cũng không đúng. Mạng ai cũng là mạng, không có Đông Phương Triệt làm chuyện xấu thì cũng có kẻ khác làm, đây là việc tuần hoàn nhân quả, không phân rõ đúng sai, không ai cao quý hơn ai cả, Đông Phương Triệt gϊếŧ người là làm chuyện xấu, vậy người khác gϊếŧ người không phải làm chuyện xấu sao? Đông Phương Triệt không soán vị Nhậm Ngã Hành thì chẳng lẽ không có người khác soán vị ông ta? Trên đời này, thứ không thiếu là người xấu, cho nếu phải có một người chết, cho dù người này không gϊếŧ bạn thì cũng sẽ có người khác gϊếŧ bạn, có người chỉ nằm cũng trúng đạn, đó là số mạng.
A! Thượng đề à! Bồ Tát à! Phật Tổ à! Đầu tôi bị úng rồi phải không? Đây là ý nghĩ chó má gì đây hả trời?
Nghi Lâm úp mặt lên bàn than thở, Đồng Bách Hùng hỏi cô sao thế, Nghi Lâm cười khổ nhìn hắn nói “Đồng bá bá, con vẫn nên đi làm ni cô” Đồng Bác Hùng trừng mắt nhìn cô, khiển trách “Đứa nhỏ này, chỉ thích nói bậy, con tuổi nhỏ như vậy, làm ni cô kia làm gì? Đừng có nghĩ bậy! Sau này Đồng bá bá sẽ tìm người tốt để cho con gả” Nghi Lâm bĩu môi “Con không lấy chồng” Đồng Bách Hùng cho là cô xấu hổ, cười ha ha nói “Làm gì có cô gái nào không lấy chồng? Năm nay con đã mười bốn tuổi rồi, nói cho bá bá biết con thích dạng người thế nào? Đúng rồi, bá bá có một đứa cháu trai, hắn cũng rất tốt, hay là để con xem thử ha?” Nghi Lâm trợn trắng mắt, ông lão này, đã sắm bảy mươi mà còn nhiều chuyện như vậy, còn có ý làm bà mối cho cô nữa trời?
Vừa lúc đó Đông Phương Triệt đi vào, nghe lời nói của Đồng Bách Hùng thì nhíu mày, rất nhanh giấu xuống, cười hỏi “Huynh trưởng đến đây có chuyện gì sao?” Đồng Bách Hùng đứng lên, vuốt râu bạc nói “Không có chuyện gì, chẳng qua hôm nay Trương trưởng lão của Huyền Vũ Đường tới tìm ta, nói phòng khách trong tổng đàn đã đầy, nếu có người lên núi không biết nên an bài ở đâu” Đông Phương Triệt suy nghĩ “Đệ nhớ bên Nam Viện có phòng trống, bảo người ta thu dọn một chút cũng có thể ở “Đồng Bách Hùng gật đầu, sau đó nói mấy câu rồi đi, Nghi Lâm úp đầu lên bàn, Đông Phương Triệt ngồi cạnh cô, sờ đầu hỏi “Sao vậy? Huynh trưởng chọc tức muội?” Nghi Lâm liếc nhìn hắn “Sư phụ, lúc nào người mới thả con về phái Hằng Sơn?” Nghi Lâm cúi đầu nhìn cô “Về phái Hằng Sơn?” Nghi Lâm nói “vâng, con đã gần năm năm chưa về, tuy rằng năm nào cũng viết thư về, nhưng cũng muốn về thử xem” Đông Phương Triệt nhéo mũi cô, sẵng giọng “Muội không phải không biết, ta không thể rời muội”
Nghi Lâm ngồi thẳng lưng, mất hứng nói “Nhưng người luyện công là chuyện cả đời, nếu người luyện mười năm không tốt, không lẽ con mười năm không được về sao?” Đông Phương Triệt nhìn cô nói “Lâm Nhi muốn rời ta như vậy sao? Là ta đối xử với muội không tốt? Hay có ai dám ăn hϊếp muội?” Nghi Lâm gào thét trong lòng: Thối quá! Trừ cuộc sống vật chất tốt ra, cuộc sống tinh thần luôn bị tra tấn! Có điều cô không dám nói thật, đành chu miệng nói “Không phải, chẳng qua đại sư phụ có ơn nuội dạy con, nơi đó là sư môn của con, con chỉ muốn về xem thôi!” Đông Phương Triệt cười khẽ nói “Lâm Nhi ngoan, đợi hai năm nữa được không? Mấy ngày nay ta đã luyện tới chỗ mấu chốt, không thể xảy ra chuyện gì” Nghi Lâm mở mắt to, đề nghị “Vậy mười sáu tuổi cập kê trở về được không?” Ngày cập kê của nữ tử cổ đại vô cùng quan trọng, đề nghị này của cô không quá phận.
Đông phương Triệt nhíu mày nói “Nếu ta phản đối, nha đầu muội sẽ giận, muội giận thì ta có đồ tốt sao? Đồng ý muội cũng được, nhưng hai năm nay muội phải nghe lời” Nghi Lâm hừ hừ nói “Con không nghe lời lúc nào?” Đông Phương Triệt cầm tay cô nói “Biết cái gọi là có lỗi thì sửa, không có thì phải cố gắng không?” Nghi Lâm cười hì hì “Vậy người đồng ý?” Đông Phương Triệt hừ nói “Ta không phải người không hiểu chuyện, mấy năm nay muội nghe lời, ta cũng nhớ cái tốt của muội” Nghi Lâm vui vẻ cười rộ, khuôn mặt càng xinh đẹp tinh xảo, Đông Phương Triệt hí mắt nhìn nhưng không biết hắn nghĩ cái gì trong lòng.
Thật ra cô cũng hiểu, tuy rằng bây giờ hắn đồng ý, nhưng hai năm sau cũng có thể đổi ý, nhưng chuyện là do người, cho dù thế nào cũng không thể để nguyên tác thay đổi, nếu không… dụ dỗ Đông Phương Triệt xử lý Tả Lãnh Thiện trước? Dù sao đó mới là tai họa thật. Nhưng… Nếu muốn gϊếŧ Tả Lãnh Thiện, cũng phải gϊếŧ Nhạc Bất Quần, nhưng mà… Đông Phương Triệt có thể ngoan ngoãn nghe lời cô sao? Cô bảo gϊếŧ ai thì gϊếŧ sao? Hơn nữa… Cô không có can đảm đi cổ động người khác gϊếŧ người, cứ cảm thấy vậy không tốt… Nghi Lâm rất rối rắm, vô cùng rối rắm, tuy rằng xuyên qua nhiều năm, nhưng thế giới quan ở kiếp trước vẫn còn rất nặng.
Cứ cảm thấy bản thân rất bi kịch…
Ngày ba tháng tám không phải là ngày bình thường. Hôm nay là ngày sinh nhật của Đông Phương Triệt, hắn nhìn mấy nghìn người đang nâng chén chúc mừng sinh nhật ba mươi mốt tuổi của mình, cũng tuyên bố với mọi người, từ hôm nay trở đi, hắn đổi tên ‘Bất Bại’, ý là vô địch thiên hạ, cũng bảo mọi người truyền tin này khắp võ lâm. Lúc đó Nghi Lâm đứng cạnh hắn, tâm loạn vô cùng, chén rượu trong tay suýt nữa rớt xuống, cô muốn chết, cái tên ‘Đông Phương Bất Bại’ được xuất bản lúc này, cô có nên lóe mắt, kích động một chút không? Chẳng qua da mặt của tên này cũng quá dày, có ai tự khen mình như thế chưa?
Từ giờ khắc này, Nghi Lâm mới có cảm giác ‘Người đàn ông này là Đông Phương Bất Bại’.
Nơi này thật sự là thế giới [Tiếu Ngạo Giang Hồ].