Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 22: Vị thứ hai mươi hai

Edit: Tiểu Lăng

“Tòa thành thất lạc” phần 3 vừa ra lò được một tháng, đã tạo ra thành tích tiêu thụ không tầm thường.

Dù cuốn manga này đã kết thúc rất lâu rồi, nhưng với hơn 100 triệu lượt đọc, và độ hot của “Kỳ Tà” nối gót, số lượng fan trung thành chỉ có tăng chứ không giảm.

Lúc này, team Nguyên Quang đã thành công ký hợp tác chuyển thể tác phẩm thành điện ảnh, bên đề ra hợp đồng là công ty môi giới điện ảnh số một số hai cả nước, và tiên Bối cũng nhờ thế mà nhận được một bút phí bản quyền rất lớn.

Nhìn nhắc nhở số tiền trong thẻ ngân hàng biến thành một con số gồm bảy chữ số trong chớp lát, Tiên Bối thở dài một hơi, cuộc sống túng bấn bó tay bó chân rốt cuộc cũng kết thúc…

Phát tài lớn rồi.

Viên Viên giơ hai tay hai chân trên QQ bắt cô mời khách, muốn ăn một bữa hai nghìn.

Chủ biên team Nguyên Quang gần như không liên lạc gì mấy sau khi ký hợp đồng cũng nhắn tin cho cô:

“Chúc mừng, thiên phú và sự chăm chỉ của em đã được đền đáp xứng đáng.”

Nhưng Tiên Bối lại không cảm thấy vui vẻ, ngược lại, khi nhìn thấy lời chúc của chủ biên, mũi cô lại xót, rất muốn khóc.

Lòng Tiên Bối rất rõ, giây phút này, người cô muốn chia sẻ tin này, không phải là người yêu, cũng chẳng phải là bạn bè.

Mà là mẹ của cô, người mẹ mà đã mấy năm cô chưa từng liên lạc.

Bao nhiêu lần to gan mơ, bao nhiêu lượt lớn mật nghĩ, cô đã từng rơi lệ, thét lên với người mẹ nghiêm khắc của mình rằng: “Con đã nói rồi, con đã làm được, không phải mẹ không tin sao? Không phải mẹ luôn cho con là đứa vô tích sự sao?”

Ngón tay dừng thật lâu trên màn hình điện thoại, Tiên Bối hít thật sâu một hơi, gửi tin nhắn về số tiền trong thẻ ngân hàng kia đi.

Mười một chữ số, cô gõ từng chữ từng chữ vào.

Tiên Bối không chắc chắn rằng người phụ nữ đáng sợ, đáng giận lại đáng thương này có đổi số điện thoại không, nhưng cô vẫn nhớ.

Không thêm bất kỳ lời thừa thãi nào, như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng như đang chứng minh.

Tin nhắn đã được gửi.

Tim Tiên Bối thoáng cái đã nhẹ nhõm đi.

Căn phòng yên tĩnh hồi lâu, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

Tiên Bối đã quên việc đóng cửa khá lâu rồi, nhưng Trần Chước vẫn có thói quen gõ cửa hai cái như cũ, đủ lễ độ và tôn trọng.

Tiên Bối quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông cách đó không xa.

Tình yêu là thứ thuốc hay nhất, có lẽ được biểu hiện ở đây.

“Đi siêu thị không nào?” Trần Chước buông tay xuống, cười nói.

Tiên Bối kéo ghế ra, đứng lên, nghiêm túc gật đầu hai cái.

Lúc ra ngoài, Tiên Bối vẫn cứ võ trang đầy đủ, vẫn cứ bọc từ đầu đến chân như thể người ngoài nhìn một cái cũng là “xâm phạm” ấy.

Vẫn là Wal Mart quen thuộc.

Hai người đi đôi với nhau, Trần Chước mặc T-shirt đen quần đen, dung mạo xuất sắc, khí thế mạnh mẽ, đứng cạnh Tiên Bối như vệ sĩ trông coi cô chủ mảnh mai, trong vòng hai mét không ai tới gần.

Nhưng hai bàn tay đan lấy nhau, và chênh lệch chiều cao gây chú ý ấy, đều khiến người qua đường ghé mắt tới tấp.

Trần Chước đi lấy xe siêu thị, Tiên Bối nhắm mắt theo đuôi anh.

Giống như anh là một cái khiên dày đầy an toàn, có thể cản lại tất cả gió táp mưa sa cho cô.

Để em đẩy đi, hai bàn tay nhỏ bé đặt lên thanh đẩy, Tiên Bối chủ động xin đi gϊếŧ giặc. Người đàn ông lại nhẹ nhàng lấy ra, cam nguyện làm lao động tay chân.

Phải biết rằng, bánh xe siêu thị đều khá mòn, phải dùng sức cả hai tay mới điều khiển được đúng hướng, đẩy bằng một tay chỉ là ý nghĩ hão huyền.

Đi được vài bước, Trần Chước dừng bước, nhíu mày: “Thế này không tốt lắm.”

“Sao ạ…” Sau khẩu trang phát ra giọng nói nho nhỏ thường ngày, nếu không để ý, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiếng nhạc và hướng dẫn mua đồ trong siêu thị át mất.

Người đàn ông buông một tay xuống, nhúc nhích ngón tay một tý: “Thế này không nắm được tay em, em nhỏ như thế, nhỡ lạc thì sao.”

“Sao có thể…” Tiên Bối khó xử híp híp mắt.

“Vậy đi…” Trần Chước trầm ngâm, bỗng nhiên ôm ngang cô bé đang đứng vững trên mặt đất lên.

Tiên Bối trở tay không kịp, phản ứng chậm một tý, đã bị đặt nhẹ nhàng vào trong xe siêu thị.

Chưa quay đầu lại, người đàn ông đã nghiêng người xuống, hơi thở ấm nóng sát bên tai: “Yên tâm hơn rồi, em đang ở ngay trước mắt anh.”

Lại hạ giọng xuống dặn: “Nhớ phải trông tài sản nhà mình đó.”

Máu dồn lên não, mặt đỏ hết cả lên, bắp chân gác lên thành xe siêu thị, như đã… mất cả tri giác.

Trong tiếng tim đập mạnh, Tiên Bối ấp úng định nói chuyện, cô hoàn toàn không dám nhìn xung quanh, sợ có người lạ nhìn cô, lại tiếp xúc ánh mắt với họ, chỉ có thể liều mạng nháy mắt: “Phô… phô trương quá…”

“Phô trương ở đâu nào?” Trần Chước nghiêm trang hỏi.

“Người khác… sẽ nhìn đấy…” Khẩu trang bọc một nửa quả táo rắn* xấu hổ: “Không tốt lắm đâu…”

(*) táo rắn: tên gốc là “Red delicious apple” (táo đỏ ngon), người Hongkong dịch âm thành táo đỏ Địa Ly Xà, giản âm thành táo Ly Xà, hoặc táo Xà (táo rắn). Có nguồn gốc ở bang California, Mỹ; chỉ được trồng ở vùng núi Ngụy Điếm, huyện Tần An, thành phố Thiên Thủy, tỉnh Cam Túc của TQ.

Bánh xe lăn đi, Trần Chước không nhịn được cong môi lên, lần thứ hai anh gặp Tiên Bối ở đây, đã có xúc động muốn ôm cô bé này đặt vào trong xe siêu thị. Cuối cùng hôm nay cũng đã đạt được mong muốn, lòng anh thỏa mãn đến tột độ.

“Cứ để cho người ta xem.” Tiên Bối nghe thấy người đàn ông phía sau đang cười: “Không phải xe siêu thị của ai cũng đều có thể chứa cả thế giới như của anh.”

+++

Trên đường về nhà, ngựa xe như nước.

Đèn cao áp buổi tối như sông sao trải dài đến cuối đường, người đàn ông một tay cầm túi mua sắm rất nhẹ nhàng, một tay nắm chặt cô gái nhỏ của mình.

Họ đi cùng nhau, chẳng nói gì mà vẫn ấm áp.

Sắp về đến Vừa Ý, điện thoại trong túi quần Tiên Bối bỗng reo lên.

Thuận tay lấy, mở ra, Tiên Bối sững sờ, người run lên, lã chã.

Số điện thoại trả lời quen thuộc đó, là một tin nhắn ảnh, chụp một trang trong tác phẩm của cô – “Tòa thành thất lạc” phần 2.

Thành phố rơi vào tay giặc, khắp nơi đều là nguy hiểm.

Trong căn cứ lánh nạn, một sinh mệnh mới ra đời, trở thành ánh rạng an ủi những con người đã dần tuyệt vọng.

Người cha trẻ tuổi ôm đứa bé vào lòng, giáo sư hỏi, con muốn nói gì với con mình không?

Trong dòng lệ nóng mong đợi hùng tâm tráng ngữ* của mọi người, người cha chỉ nhàn nhạt mở miệng:

“Mong cả đời này, con chỉ là một người bình thường, sống bình yên.”

(*) hùng tâm tráng ngữ: lời nói hùng tráng, dã tâm lớn lao

Quyển manga này, đã sớm bán hết, và không còn xuất bản nữa.

Tiên Bối mãi không cử động, Trần Chước hỏi: “Sao thế?”

Cô gái nhỏ hoàn hồn, xoa xoa mắt, lắc đầu không đáp.

Cô không muốn nói, anh cũng chẳng hỏi. Hôm đó, tại thư viện phòng làm việc Nguyên Quang, anh đã may mắn biết được bí mật về quá khứ của Tiên Bối từ Viên Viên, anh sẽ không ép bé sò nhỏ này mở miệng nữa.

Cô nguyện ý nói, vậy anh sẵn lòng nghe.

Cô không muốn nói, vậy anh cũng không hỏi.

Có thể đắm mình trong ánh sáng trắng trong ấy, có thể đi vào đáy lòng mềm mại rực rỡ của cô, là may mắn lớn lao cả đời này của anh.

+++

Tháng bảy, triển lãm manga đã diễn ra tại thành phố Ninh.

Phòng làm việc Nguyên Quang, với tư cách là một trong các bên tham gia, có đài triển lãm quy mô nhất, và còn mời sáu họa sĩ nổi tiếng đến góp mặt ký tên.

Để mời được phu nhân Tiên Bối, Viên Viên tốn không ít công sức, mãi mới mời được vị “đại lão” này tới.

Để được như vậy, cũng phải kèm theo điều kiện --- chết cũng không lộ mặt.

Đúng ngày tổ chức, thời tiết vô cùng tốt, trong ngoài sảnh triển lãm đều đông nghịt người.

Trần Chước vừa đưa Tiên Bối vào sảnh, Viên Viên đã qua chào và nhanh chóng bắt cô đi, áp tải vào sâu trong sảnh.

Anh chủ Trần vừa lấy cốc mang tùy thân ra, chưa kịp dặn câu nào đã phải bật cười, thở dài.

Hoạt động ký tên chính thức bắt đầu vào mười giờ, sáu họa sĩ lần lượt ngồi vào chỗ, chỉ có mình Tiên Bối đeo một cái khẩu trang che hơn nửa mặt.

Dưới đài đã có fan kéo băng rôn ra, giơ bảng tên ủng hộ thổ lộ, “Phu nhân Tiên Bối! Chúng tôi yêu ngài!”

Có nữ có nam, đèn flash và tiếng chụp tanh tách hợp thành một bình kín, nhốt Tiên Bối ở bên trong.

Ngay cả dũng khí ngẩng đầu cười với họ cũng không có, Tiên Bối chỉ đành dùng hai tay xoay xoay cây bút bi đặt trước mặt, không biết làm gì.

Mà những họa sĩ bên cạnh đều vẫy tay chào, xảo tiếu thiến hề*.

(*) xảo tiếu thiến hề: trích từ câu thơ “Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề”, xuất xứ từ Thi Kinh – Quốc Phong – Vệ Phong – Thạc Nhân. Tạm dịch của bạn Candy từ trang Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao bên FB: “Khéo cười tươi đẹp làm sao/Đôi mắt quyến rũ làm ai mong này.”

Đều ngồi nhà vẽ tranh… Vì sao họ đều lợi hại, khôn khéo như thế…

Hâm mộ, ghen tỵ, hận ~ ing…

Lúc này, Viên Viên đang loay hoay sứt đầu mẻ trán vừa hay đến bên cạnh cô, sắp lại truyện trước mặt, thẻ công tác trước ngực sáng ngời ngay bên mắt cô.

Tiên Bối càng thấy không khỏe hơn, sau lưng toát mồ hôi, cô không thể không nhờ bạn giúp, tay lặng lẽ thò xuống gầm bàn, giật nhẹ vạt váy của Viên Viên.

Viên Viên nhíu mày, nhẹ giọng: “Sao vậy?”

“… Không… khỏe lắm.”

“Không sao, cậu như thế cũng được, thiết lập vẻ cao quý lạnh lùng, cũng ok.” Viên Viên đổi đủ cách an ủi cô: “Dù sao lát nữa cũng bắt đầu ký tên rồi.”

Nói xong, nhanh nhẹn rời đi, chân không chạm đất.

Tiên Bối tiếp tục run rẩy rụt lại. Cô lặng lẽ mò điện thoại ra, phát hiện trên màn hình có thêm một nhắc nhở của WeChat.

Mở ra xem, là… SSSSSSSSSSR gửi đến. Kể từ khi biết Tiên Bối moi tim móc phổi nạp tiền vào Âm Dương Sư chỉ để rút được một SSR, vị lão đàn ông thỉnh thoảng hơi trẻ con này, đã đổi nick name của mình thành… SSSSSSSSSSR…

Còn ký tên rất cá tính là: Thức thần của tiên nữ, level cao nhất, tùy tùng theo sau.

(*) Âm Dương Sư: game nhập vai 3D mobile thần thoại của Trung Quốc, lấy bối cảnh Nhật Bản thời Heian do công ty NetEase phát triển và vận hành. Thức thần là cách gọi của pet (sủng vật) trong game này, và SSR là một pet cấp bậc rất cao.

Nội dung tin nhắn chỉ là năm chữ rất đơn giản: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Năm chữ đơn giản ấy lại dễ dàng làm khóe môi Tiên Bối cong lên. Cô ngẩng đầu nhìn xuống khán đài, oa, bạn trai cô đúng là hạc giữa bầy gã, nổi bật xuất chúng. Anh cười với cô, càng thêm tỏa sáng muôn trượng.

Mặt hơi nóng lên, nụ cười giấu sau khẩu trang càng tươi hơn, Tiên Bối gõ từng chữ từng chữ nhắn lại: “Em sẽ cố >