Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Ngày hôm sau, khi Đoàn Lăng tỉnh lại thì trời đã sáng.
Có một người nằm bên cạnh hắn, mái tóc đen tản mát trên giường, tay chống cằm nhìn hắn, mở miệng gọi: “A Lăng.”
Đoàn Lăng từ từ hồi tưởng lại khung cảnh kiều diễm đêm qua, lại gặp ánh mắt đối phương nhu tình như nước, khóe miệng còn khẽ nhếch, tiếu ý như có như không, y… rõ ràng không phải là người trong lòng mình. Nhất thời hắn cảm thấy toàn thân phát lạnh: “Lục Tu Văn?”
Lục Tu Văn bị hắn nhận ra, không giả vờ làm em trai mình nữa, liền ra vẻ kinh ngạc thốt lên: “Ô, sư đệ làm thế nào mà nhận ra ta rồi?”
Đoàn Lăng toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, tự thuyết phục bản thân tất cả chỉ là ác mộng. Nhưng rõ ràng đang là ban ngày ban mặt, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, mơ thế nào được nữa?
Hắn hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới phát ra tiếng: “Đêm qua… là ngươi?”
“Dĩ nhiên là ta.” Lục Tu Văn đưa tay cuốn lấy tóc hai người vào cùng một chỗ, giọng nói của y vẫn khàn khàn như cũ, vẫn còn phảng phất một chút phong tình đêm qua, “Sư đệ thể lực không tồi, nhưng kỹ xảo lại dưới mức trung bình nha Niệm tình ngươi nỗ lực, hôm nào sư huynh sẽ tặng một quyển đông cung đồ cho ngươi mở mang một chút.”
(Đông cung đồ = sách đen thời xưa:v)
Đoàn Lăng vừa thẹn vừa giận, cắn răng giả điếc, thầm nghĩ phải cách người này càng xa càng tốt. Hắn trông thấy quần áo của hai người bị ném ở một bên, vội tới nhặt lên mặc vào, không biết thế nào mà lại mặc nhầm quần áo của Lục Tu Văn. Giống như bị rắn độc cắn, hắn lập tức cởi ra ném xuống đất, còn lấy chân giày xéo không thương tiếc.
Lục Tu Văn thấy một màn như vậy, không nhịn được cười ra tiếng.
Đoàn Lăng cảm thấy mình sắp nổ tung luôn rồi, chuyển bực tức thành năng lượng, mấy giây sau quần áo liền chỉnh tề. Hắn trừng mắt nhìn y: “Lục Tu Văn! Ngươi vì sao… Vì sao…”
Nghẹn nửa ngày vẫn không thốt ra được chữ kế tiếp.
Nếu nói là Lục Tu Văn khinh bạc hắn, ai sẽ tin? Huống chi đêm qua vốn là hắn chủ động. Nhưng đó là do hắn say rượu nhận nhầm người, Lục Tu Văn không biết vì lý do gì lại giả vờ làm Lục Tu Ngôn lừa gạt hắn.
“Thế nào? Sư đệ đây là muốn tính sổ với ta? Ai nha, ngày hôm qua là ngươi tình ta nguyện, ta đâu có ép uổng đệ a.” Lục Tu Văn thấy hắn không biểu hiện gì, ngược lại có chút lo lắng, nói tiếp, “Sư đệ sẽ không phải là muốn khóc nháo đòi thắt cổ như đàn bà chứ? Cũng không phải đại cô nương mất trinh tiết, còn muốn ta bồi thường sự trong sạch sao?”
Y cười cười thêm vào: “Sư đệ nếu nhất định bắt ta chịu trách nhiệm, thật ra cũng không phải là không được. Bất quá ta không sống được bao nhiêu ngày nữa, thực không nỡ để ngươi làm quả phụ.” Ngữ khí cợt nhả không khác gì hái hoa tặc.
Lục Tu Văn vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, chăn trên người vén mở, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn, hồng ngân vết đậm vết nhạt trên da thịt, là minh chứng rõ ràng của một đêm phóng túng.
Đoàn Lăng không nhìn nổi nữa, như bị ma đuổi chạy ra khỏi phòng, cách thật xa rồi mà vẫn có thể nghe thấy tiếng cười văng vẳng của Lục Tu Văn.
Hắn hôm nay dậy muộn, không gặp được Tu Ngôn, đành phải một mình luyện kiếm bên dòng suối. Ngày thường dù có tâm phiền ý loạn, luyện một bộ kiếm pháp xong cũng tỉnh táo lại, thế nhưng hôm nay làm thế nào cũng không thể tĩnh tâm. Mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại hiện lên bộ dáng Lục Tu Văn triền miên trên giường.
Kỳ thực hắn đã sớm cảm thấy không đúng, Tu Ngôn làm sao lại thành cái dạng kia được? Chỉ có tai họa Lục Tu Văn này, trên giường mới có thể *** đãng như thế…
Đoàn Lăng nhớ lại ánh mắt ướŧ áŧ của y, thân thể lại nóng lên từng đợt.
Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, thầm mắng chính mình bị ma nhập rồi. Vỗ nước lạnh lên mặt, hắn tiếp tục luyện kiếm một hồi lâu, tốc độ chém xuống không kém gió bão là bao. Nếu có Lục Tu Văn đứng trước mặt, đã sớm bị hắn chặt thành tám khúc.
Luyện kiếm xong, nỗi lòng không biết tỏ cùng ai rốt cục cũng được giải tỏa phần nào.
Thật ra cũng chưa đến đường cùng, dù sao cũng không thể mắng Lục Tu Văn là *** tặc, rồi chém y vài nhát. Nhưng nếu gặp mặt lần nữa, bọn họ khó tránh khỏi xấu hổ. Đoàn Lăng nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất chính là lập tức chào tạm biệt Lục Tu Ngôn. Cho dù hắn có tiếp tục ở lại, cũng chỉ đành nhìn gia đình người ta hòa thuận vui vẻ, hà tất phải tự làm khổ mình như thế?
Đoàn Lăng ý đã quyết liền cầm kiếm quay về phòng. Không ngờ hắn chờ đến buổi trưa, Lục Tu Ngôn cũng chưa thấy trở về, đến Lục Tu Văn cũng không thấy dùng cơm.
Đoàn Lăng hỏi Lục phu nhân, mới biết là Lục Tu Văn bị bệnh.
“Đại ca từ sáng sớm đã phát sốt, thân nhiệt nóng đến dọa người, phu quân đang vào trong núi hái thuốc.”
Đoàn Lăng hơi giật mình, lúc này mới nhớ tới lần trước, Lục Tu Văn chỉ là ngủ trong sài phòng một đêm liền ốm suốt mấy ngày, huống hồ… lăn qua lăn lại như hôm qua? Không thể hiểu y nghĩ cái gì, đã sống dở chết dở như thế còn muốn làm chuyện hạ lưu. (←←)
Đoàn Lăng đã cương quyết thề không gặp lại Lục Tu Văn nữa, nhưng vừa nghe nói y bị bệnh, lòng hắn bỗng dưng lại phiền muộn. Đi qua đi lại trong phòng chục lần, rốt cuộc hắn phá lời thề, đẩy cửa phòng người kia bước vào.
Lục Tu Văn quả nhiên vẫn còn ngủ. Giường nhỏ như vậy mà y chỉ nằm co ro ở một bên, vẫn là vị trí cũ từ ban sớm, hiển nhiên là chưa hề động đậy từ lúc hắn bỏ đi. Đoàn Lăng nhớ lại sáng hôm nay, y mặc dù cười cợt với hắn, nhưng trước sau đều không đứng dậy, có lẽ khi đó đã bệnh.
Đoàn Lăng trong lòng ngũ vị tạp trần, thấy cánh tay y buông thõng ở bên ngoài, liền đi đến chỉnh lại góc chăn.
Lục Tu Văn bỗng tỉnh dậy, liếc qua hắn: “Sư đệ còn giận ta?”
Đoàn Lăng cười lạnh: “Hận không thể một kiếm gϊếŧ chết ngươi.”
“Một kiếm e rằng còn không đủ, chỉ cần sư đệ vui vẻ, chém thêm vài kiếm ta cũng không phiền.” Ngữ khí mềm mại, nghe thế nào cũng ra vẻ lấy lòng, “Sư đệ, đều là do lỗi của ta.”
Y vốn là kẻ kiêu ngạo như thế, lúc này lại thẳng thắn nhận sai, cơn giận của Đoàn Lăng nhất thời nguôi ngoai không ít. Sau lại nghe thấy y nói: “Đêm qua sư đệ say, nên còn chưa đủ lạc thú lần sau chờ ngươi tỉnh táo lại làm một lần.”
Đoàn Lăng khϊếp sợ: “Ngươi còn muốn có lần sau?”
Lục Tu Văn sóng mắt lưu chuyển, đáp: “Thực tủy tri vị.”
(食髓知味: Thành ngữ TQ, nghĩa đen là ‘ăn cốt tủy rất ngon, còn muốn ăn lần thứ hai.’ Nghĩa bóng thường dùng để chỉ những hành động lén lút, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nhằm thỏa mãn lòng tham hoặc tìm mới mẻ, nhưng sau lại cảm thấy quá thỏa mãn hoặc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên muốn lặp lại lần nữa, thậm chí trở thành ham mê)
Đoàn Lăng lập tức nhảy dựng lên, cách y một khoảng xa thật xa chỉ sợ ở quá gần sẽ không kiềm chế được mà bóp chết người kia.
“Là ai nói mình chỉ còn sống được mấy ngày? Là ai đang hấp hối nằm trên giường vậy?”
Lục Tu Văn rất tự cho mình là đúng đáp lại: “Chính vì như vậy mới phải tận hưởng lạc thú trước mắt. Không nên lãng phí a.”
Đoàn Lăng nghẹn họng, đương nhiên không có biện pháp phản bác.
Lục Tu Văn thực sự mệt mỏi, đối đáp với hắn một hồi đã không chống đỡ nổi, rất nhanh liền ngủ mất.
Lục Tu Ngôn lên núi hái thuốc, Lục phu nhân còn phải trông Thần Nhi, chỉ có Đoàn Lăng nhàn rỗi, không thể làm gì khác hơn là ở trong phòng thủ bên giường người kia. Lục Tu Văn ngủ không an ổn lắm, dù đang mơ cũng cau mày lại. Đoàn Lăng giúp y uống nước hai lần, còn đổi lại chăn chiếu, vì đã chăm sóc y cả một quãng đường dài nên những việc này đã sớm thuần thục.
Chờ đến khi Lục Tu Ngôn hái thuốc trở về, trời đã tối sầm.
Tự mình sắc thuốc cho Lục Tu Văn uống, còn ngồi bên giường y suốt cả một đêm, sáng hôm sau hai mắt Lục Tu Ngôn đều đỏ ngầu.
Cứ liên tục như vậy hai ba ngày, bệnh tình của Lục Tu Văn cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp. Y tỉnh táo hơn một chút, giật giật tay đệ đệ nói: “Tu Ngôn, ta có vài lời muốn dặn dò ngươi.”
Lục Tu Ngôn ngẩng đầu nhìn sang Đoàn Lăng.
Đoàn Lăng coi như thức thời, lập tức tránh ra ngoài, cũng không tọc mạch nghe trộm hai huynh đệ bọn họ nói chuyện.
Hai người đóng cửa rì rầm đến hơn nửa canh giờ, Lục Tu Ngôn mới đẩy cửa đi ra, nói: “A Lăng, đại ca gọi ngươi vào.” Rồi vỗ vỗ vai Đoàn Lăng.
Tim Đoàn Lăng thót lên một nhịp, rồi hắn lại cảm thấy có chút cổ quái cuối cùng khi đi vào, câu nói đầu tiên của Lục Tu Văn chính là: “Sư đệ, ngươi thay ta làm một chuyện.”
Ngữ khí thập phần tự nhiên, tựa như khi xưa còn ở trong ma giáo, y dùng roi chỉ vào hắn, cười nhẹ mà nói: Sư đệ, thay ta làm một chuyện nha.
Có lúc là đi bắt rắn độc, có khi là cho độc trùng ăn, còn có… Dù thế nào thì mỗi lần nhờ ơn người này mà cực khổ gì Đoàn Lăng cũng đều nếm đủ. Từ đó trở đi hắn liền hiểu được, Lục Tu Văn cười càng đẹp, người khác lại càng gặp nhiều chuyện không may.
Nhưng đã luyện thành phản xạ có điều kiện, dù gai ốc có nổi lên một tầng, hắn vẫn không tự chủ được hỏi tiếp: “Chuyện gì?” (anh đúng là M chính hiệu rồi ==)
Lời vừa thốt ra, hắn đã muốn cắn rớt luôn đầu lưỡi của mình. Thời thế đổi thay, hắn cần gì phải răm rắp nghe lệnh Lục Tu Văn? Hết lần này lại tới lần khác, quả thực mãi không dứt ra được.
Lục Tu Văn không biết trong đầu hắn đang loạn xì ngậu, tựa vào đầu giường hỏi: “Ngươi bao giờ sẽ rời khỏi đây?”
“Vốn đã sớm muốn đi, nhưng vì ngươi bị bệnh nên ta mới ở lại giúp Lục Tu Ngôn thêm vài ngày.”
“Lúc ngươi đi, tiện đường cho ta theo một đoạn.”
Đoàn Lăng giật mình: “Ta tưởng ngươi muốn lưu lại chỗ này với Tu Ngôn.”
“Ban đầu đúng là cũng có ý định này, nhưng ta mới vừa hơi sốt sốt chút xíu mà nó đã sốt ruột thành như vậy, về sau nếu kịch độc phát tác, chẳng phải lại khiến nó lo lắng muốn chết? Để Tu Ngôn không phải lo nghĩ, ta nên ly khai càng sớm càng tốt.”
“Nhưng ngươi tứ cố vô thân, một mình có thể đi đến nơi nào?”
Lục Tu Văn im lặng, chỉ cười tủm tỉm nhìn Đoàn Lăng.
Đoàn Lăng bỗng dưng cảm thấy mí mắt giật giật.
“Nhà sư đệ không phải rất có điều kiện sao? Có lẽ không ngại thêm một miệng ăn đâu nhỉ.”
“…” Cái này nên gọi sao đây? Thỉnh thần dễ tống thần nan?
(请神容易送神难 – mời thần thì dễ đuổi thần thì khó: thành ngữ TQ, ý nói nếu người ta quá sẵn sàng giúp đỡ mình, họ sẽ tiếp tục đeo bám và khó đuổi đi)
Lục Tu Văn ngắm đủ biểu tình khó xử trên mặt Đoàn Lăng, mới cất tiếng: “Ta đùa đấy. Sư đệ chỉ cần đưa ta ra khỏi sơn cốc là được, ở thành trấn phụ cận thuê một tiểu viện, rồi mua một tiểu tư hầu hạ, ta cũng sống qua được mấy tháng.”
Đoàn Lăng vừa nghe đã thấy không thích hợp: “Tu Ngôn sao lại đồng ý được?”
“Ta nói với Tu Ngôn là hai ta sẽ cùng nhau đi tìm danh y, có sư đệ ở đây nó đương nhiên yên tâm.”
“…Ngươi, đến cả Tu Ngôn cũng lừa?”
Lục Tu Văn ý vị thâm trường đáp: “Đúng, Tu Ngôn là đệ đệ của ta, cho nên càng phải gạt nó.”
Đoàn Lăng nghĩ ngợi, hai người huynh đệ tình thâm, thay vì để Lục Tu Ngôn tận mắt nhìn ca ca bệnh tình ngày càng trầm trọng, chẳng bằng lừa đối phương một lần.
Hắn trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu: “Ta sẽ đi thu thập hành lý. Đợi bệnh của ngươi tốt lên, chúng ta ly khai.”
“Được.”
Không biết Lục Tu Văn khuyên nhủ em trai ra sao, nói chung Lục Tu Ngôn cực kỳ tin tưởng lời nói của y, đến ánh mắt nhìn Đoàn Lăng cũng trở nên nhiệt tình, chia sẻ với hắn vô số chuyện lớn nhỏ về việc chăm sóc ca ca ra sao, nếu không phải vì còn có vợ con, tiểu đệ họ Lục thực hận không thể theo chân bọn họ.
Vài ngày sau Lục Tu Văn lành bệnh, vẫn là do Đoàn Lăng cõng ra khỏi sơn cốc như trước.
Địa thế hiểm trở xa xôi, xe ngựa rong ruổi hai ngày mới đến thị trấn gần nhất. Sau khi ổn định trong phòng khách trọ, Lục Tu Văn tiếp tục chỉ tay năm ngón, Đoàn Lăng tiếp tục làm tay sai, hết đi thuê tiểu viện lại mua tiểu tư.
“Sao lại là ta?”
“Trong người ta không có tiền, đành phải nhờ sư đệ hỗ trợ.”
“…” Nguyên lai đến bạc cũng phải bắt hắn bỏ ra?
“Sư đệ không muốn? Không sao cả, dù sao chỗ này cũng gần nơi ở của Tu Ngôn, ta quay lại tìm nó…”
“Được rồi! Ta đi.”
Đoàn Lăng sầm mặt bước khỏi cửa, ở bên ngoài dạo một vòng, đến khi trời tối mịt mới về.
Lục Tu Văn đang ăn cơm tối, giơ đũa hỏi hắn: “Sự tình đều hoàn thành thỏa đáng rồi?”
“Không.”
Lục Tu Văn nghi hoặc nhếch mày.
Đoàn Lăng thấy trên bàn bày hai bộ chén đũa, liền cũng ngồi xuống ăn, nói: “Ta vừa mới đến trạm dịch Liễu Tranh, truyền tin cho mấy bằng hữu trên giang hồ, nhờ họ giúp ta hỏi thăm tin tức của thần y.”
Lục Tu Văn ngừng đũa, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đoàn Lăng tiếp lời: “Chúng ta trước tiên cứ ở khách *** nghỉ ngơi vài ngày, chờ khi có tin tức xác thực, tiếp tục lên đường cũng không muộn.”
“Sư đệ đây là có ý gì?”
“Đương nhiên là đi tìm thần y chữa bệnh cho ngươi, việc này tuy rằng xa vời, nhưng vẫn còn hơn là ngồi yên chờ chết.” Đoàn Lăng dừng một lát, sợ Lục Tu Văn hiểu lầm, liền vội vã bỏ thêm một câu, “Ta cũng không quan tâm ngươi đến như vậy. Chỉ vì ta đã đáp ứng Tu Ngôn, không muốn làm hắn thất vọng mà thôi.”
“Ta hiểu, tất cả đều là vì Tu Ngôn.”
Lục Tu Văn vừa dứt lời liền cúi đầu chuyên tâm ăn uống. Y rũ xuống mi mắt, làm người ta thấy không rõ thần sắc trong đáy mắt, chỉ có khóe miệng cong cong như có như không, tựa như đang mỉm cười.
Đoàn Lăng lại tâm phiền ý loạn một hồi.
Trước đây khi hắn ở trong ma giáo, kẻ đáng hận nhất dĩ nhiên là ma giáo giáo chủ, thứ hai tất yếu là Lục Tu Văn thường xuyên bắt nạt hắn. Đêm nào cũng phải lần lượt hỏi thăm họ hàng mấy đời hai kẻ này hắn mới có thể ngủ ngon. Không ngờ vòng vo qua mười năm, hắn hiện tại lại có ý định đi tìm danh y để cứu một trong hai kẻ hắn thù nhất trên đời.
Đoàn Lăng càng nghĩ càng thấy vô lý, đành phải tự thôi miên chính mình, hắn làm như vậy bất quá là vì ân tình với Lục Tu Ngôn. Người kia quan tâm nhất là anh trai của mình, nếu hắn có thể chữa khỏi bệnh của Lục Tu Văn, cũng coi như đã báo đáp ân cứu mạng năm đó.
Hắn nghĩ như vậy, tâm tình cuối cùng cũng thanh thản hơn không ít.
Em nà phân cách dòng dễ thương nà Tuôi k thấy em dễ thương gì hết á
Trên giang hồ chưa bao giờ thiếu tin đồn.
Trong đó, lời đồn về thần y lại càng vô số, nào là có thể cải tử hoàn sinh, nào là biến xương thành người, lời kể thì vô cùng kỳ diệu, nhưng kẻ có bản lĩnh thực sự lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huống chi cao nhân hơn phân nửa là tính tình cổ quái, người bình thường muốn gặp mà dễ dàng sao?
Mấy bằng hữu mà Đoàn Lăng liên hệ đều chu du bốn phương, cực kỳ thông thạo tin tức trên giang hồ mặc dù như vậy, chờ hơn nửa tháng vẫn chưa thấy hồi âm.
Lục Tu Văn đối với việc này không thèm để ý, trái lại Đoàn Lăng lại như ngồi trên đống lửa. Mắt thấy đã gần đến cuối năm, chờ qua năm sau, thoáng chốc là sẽ hết thời hạn nửa năm. Hắn thậm chí có chút hối hận, sớm biết vậy ngay từ đầu đã mang Lục Tu Văn đi tìm thần y rồi. Dù sao thì Lục Tu Ngôn vẫn sẽ ở trong sơn cốc, đến muộn một năm nửa năm cũng không phải sẽ biến mất, nhưng Lục Tu Văn thì qua một ngày là lại ít đi một ngày.
Lại đợi thêm vài ba hôm sau, cuối cùng cũng có người truyền tin đến. Đoàn Lăng đọc thư xong vui mừng thiếu điều nhảy cẫng lên.
Một bằng hữu làm nghề vận chuyển của hắn nghe được, có một ẩn sĩ tên Ngụy Vô Ưu y thuật cao minh, hơn nữa cực kỳ am hiểu giải độc, khả năng rất lớn có thể chữa được bệnh của Lục Tu Văn.
Trùng hợp là, vị Ngụy thần y này cách không xa trấn nhỏ bọn họ đang ngụ, thúc ngựa chạy vài ngày là tới nơi.
Đoàn Lăng không dám chậm trễ liền chuẩn bị hành trang kỹ lưỡng, sáng sớm hôm sau xuất phát.
Lục Tu Văn thấy hắn sôi nổi như vậy, nhịn không được hắt cho một gáo nước lạnh: “Cho dù thật sự có thần y, cũng không chắc hắn đồng ý chữa bệnh cho ta mà dù có đồng ý, cũng chưa chắc đã chữa khỏi.”
Đoàn Lăng tâm tình đang tốt, cũng không thèm đôi co với y, chỉ nói: “Ý trời ra sao, đến lúc đó sẽ biết. Ta trông tướng của ngươi cũng không giống người đoản mệnh.”
“Sư đệ còn biết xem tướng? Nói ta nghe coi đường tình duyên của đệ khúc khuỷu làm sao nà?”
“Lục Tu Văn!”
Hai người lời qua ý lại cười đùa, bất tri bất giác đã chạy một ngày đường. Đoàn Lăng quá vội vàng, không cẩn thận bỏ lỡ điểm dừng chân đầu tiên, buổi tối đành phải qua đêm trong rừng núi hoang vắng.
Cũng may xe ngựa coi như rộng rãi, Đoàn Lăng lấy áo khoác lên người Lục Tu Văn, chính mình ngồi xuống bên cạnh, cùng đắp một cái áo mà ngủ.
Ban đêm, gió rít lạnh thấu xương.
Đoàn Lăng sợ Lục Tu Văn bị cóng, nhích lại gần bên người y, thuận tiện chắn gió cho đối phương.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, xa xa liền truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Thính lực của Đoàn Lăng rất tốt, nghe được chủ nhân của những tiếng bước chân này đều có võ công, bước tiến của người đầu tiên không có trật tự, phía sau lục tục có mấy người dường như đang truy bắt người này.
Không qua bao lâu, người này đã bị đuổi kịp, sau đó là tiếng binh khí tương giao truyền lại.
Âm thanh lanh lảnh vào buổi đêm vang lên đặc biệt rõ ràng.
Lục Tu Văn vốn ngủ không sâu, lát sau đã tỉnh dậy hỏi: “Sư đệ, xảy ra chuyện gì?”
“Có thể là sơn tặc nửa đêm cướp đường, ta đi qua xem.” Nói xong hắn lại có chút do dự, cho dù thật có sơn tặc hay không, để Lục Tu Văn ở lại một mình đều không an toàn.
Lục Tu Văn biết hắn nghĩ gì, đứng dậy nói: “Sư đệ đỡ ta, hai người cùng đi.”
Đoàn Lăng vội vã dìu y xuống xe ngựa.
Bọn người kia đánh nhau, đã dần tiến vào địa phận gần hai người. Hôm nay ánh trăng rất sáng, chỉ cần ló ra khỏi khe núi một chút là có thể thấy trận đấu trong rừng.
Người đứng giữa vòng vây cầm một bảo kiếm hàn quang lẫm lẫm, công pháp lại chuệch choạc, hiển nhiên đã bị thương hắn đỡ trái hở phải, dồn hết sức chống đỡ tấn công của kẻ địch. Có năm người đang vây quanh hắn, mỗi người sử dụng một loại binh khí khác nhau, kẻ cầm kiếm, kẻ cầm chiết phiến(=quạt xếp), còn có cả phán quan bút. Năm người này công phu đều cao hơn hẳn người bị tấn công kia, nhưng vẫn không thể nhanh chóng kết thúc trận đấu, vì trong tay người nọ là một thanh bảo kiếm thôi kim đoạn ngọc (=rất sắc bén), nhờ vào lợi thế về binh khí mà người này mới cầm cự được đến hiện tại.
Đoàn Lăng không rõ lai lịch bọn họ, vốn chỉ định yên lặng theo dõi kỳ biến, thế nhưng khi nhìn kỹ lại nhận ra người bị vây đánh ở giữa, chính là đệ tử phái Thanh Sơn, Liễu Dật, cùng hắn giao tình rất tốt.
Liễu Dật lúc này đã kiệt sức, cắm thẳng bảo kiếm xuống đất, cắn răng nói: “Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, dư nghiệt ma giáo các ngươi làm nhiều việc ác, tất sẽ có báo ứng!”
Cái gì?
Giao thủ với Liễu Dật là người của ma giáo?
Đoàn Lăng vốn đã muốn ra tay cứu người, lại nghe thấy hai chữ ‘ma giáo’, càng không chút chần chờ thi triển khinh công vụt qua.
Năm người kia vốn đã bức Liễu Dật đến tuyệt lộ, coi hắn như cá nằm trong chậu, đương nhiên xử lý dễ như trở bàn tay. Không ngờ đột nhiên có một người vọt ra từ sườn núi, kiếm trong tay chợt lóe, xé gió đâm về phía hán tử sử dụng phán quan bút.
Một kiếm này nhanh như chớp, chiêu thức thần kỳ, mấy đại huyệt trước ngực hán tử kia đều bị vây vào tầm ngắm của kiếm quang, trong chốc lát liền nguy hiểm đến tính mạng.
Hán tử kia phản ứng cực nhanh, vội vàng giơ lên phán quan bút đỡ lấy, chỉ nghe ‘Keng’ một tiếng, bị chấn động mà lùi về sau vài bước, đủ thấy nội kình của một kiếm kia mạnh đến cỡ nào.
Năm người trông thấy một cường địch xuất hiện, tất cả đều thất kinh.
Liễu Dật cũng vừa mừng vừa sợ, kêu lên: “Đoàn đại ca!”
“Liễu huynh đệ.”
Đoàn Lăng đáp lại, vừa lúc trở tay thêm một kiếm hướng về phía nam tử mặt trắng cầm chiết phiến.
Kẻ kia biết lợi hại, không dám lấy trứng chọi đá, lập tức vờ xuất hư chiêu, hữu kinh vô hiểm né thoát.
Đoàn Lăng vừa mới chỉ xuất hai kiếm đã đem hai người bức lui, hắn đột phá vòng vây, cùng Liễu Dật đứng chung một chỗ. Đối phương nhất thời hưng trí trở lại, một lần nữa giơ lên kiếm, cùng hắn sóng vai ngăn địch.
“Đoàn đại ca, ngươi vì sao lại ở chỗ này?”
Đối diện sinh tử trước mắt, Đoàn Lăng vẫn kiệm lời như cũ, nói đơn giản: “Ta đúng lúc đi ngang qua đây, nghe thấy động tĩnh bên này.”
Thừa dịp hai người đang nói chuyện, năm người kia lần nữa ổn định lại vị trí, vây hai người thành một vòng. Hán tử cầm phán quan bút vung lên vũ khí trong tay, quát to: “Chúng ta là người của Thiên Tuyệt giáo, ngươi nếu còn muốn sống, đừng xen vào việc của người khác.”
Đoàn Lăng giơ kiếm ngang ngực, cười lạnh: “Không muốn sống chính là dư nghiệt ma giáo các ngươi!”
“Ha, thật to gan. Ngươi là người phương nào? Mau báo tính danh.”
“Đoàn Lăng.”
Hắn vừa dứt lời, nữ tử duy nhất trong năm người bỗng “Ồ” một tiếng, thanh âm mềm mại mà tức giận chất vấn: “Ngươi, ngươi chính là Đoàn Lăng? Cái tên đã gϊếŧ Hữu hộ pháp?”
“Chính là tại hạ.”
Nghe vậy, cả năm người Thiên Tuyệt giáo đều biến sắc.
Đoàn Lăng vốn là một kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ, sau khi chém đầu Hữu hộ pháp trong trận thảo phạt Thiên Tuyệt giáo mới dương danh thiên hạ. Người của Thiên Tuyệt giáo đương nhiên biết rõ trình độ võ công của Hữu hộ pháp, lúc này nghe đến tên tuổi của Đoàn Lăng, trong lòng không khỏi lo sợ.
Nam tử mặt trắng ngược lại gan lớn, phe phẩy chiết phiến nói: “Tốt lắm, hôm nay vừa lúc gϊếŧ tên họ Đoàn này, báo thù cho Hữu hộ pháp.”
Kẻ đứng bên cạnh hắn lại phun phì phì: “Chúng ta là thủ hạ của Tả hộ pháp, sao lại phải báo thù cho lão gia hỏa kia?”
“Mặc kệ hắn là Tả hay Hữu, chẳng phải đều là người của Thiên Tuyệt giáo sao.”
“Được rồi được rồi, có cái gì mà phải tranh cãi? Tả hộ pháp đã nói, phàm là kẻ dám đối đầu với Thiên Tuyệt giáo… Hết thảy đều đáng chết!”
Giây phút xuất ra từ ‘chết’ kia, bốn người còn lại đồng thời giơ cao vũ khí, hướng về phía Đoàn Lăng đánh tới.
Đoàn Lăng cũng không sợ bọn chúng, kiếm hoa nhất vãn, một bộ kiếm pháp xé gió lả lướt, chỉ phút chốc đã thấy kiếm ảnh tung bay khắp trời. Mũi kiếm chỉ đông đả tây, hướng nam đánh bắc bốn phương tám hướng đều là sát chiêu.
Nữ tử võ công yếu nhất trong năm người, trong nháy mắt đã bị đâm trúng hai kiếm, ôm cánh tay lùi về phía sau.
Liễu Dật hô một tiếng ‘Hảo,’ cũng giương kiếm gia nhập chiến cuộc.
Đoàn Lăng nháy mắt với hắn, nói: “Liễu huynh đệ, thay ta áp trận.”
Liễu Dật đáp ứng, bảo kiếm trong tay vung lên, thế kiếm như cầu vồng. Đoàn Lăng thừa cơ xông ra, ỷ vào một thân khinh công tuyệt hảo, phiêu nhiên vọt đến phía sau nam tử mặt trắng. Mũi kiếm chọc thẳng tới, liền một người bị thương.
Hắn không chỉ võ công cao cường, dũng cảm cũng có thừa. Ba người còn lại không dám cố chấp chống lại, một hán tử thấp lùn trong đó hô lên: “Đúng là thọc gậy bánh xe, chúng ta rút lui trước!”
(Nguyên gốc là 点子太硬 = đến chỗ mấu chốt thì gặp khó khăn)
Năm người đào thoát cũng rất có nghề, nói chạy liền chạy, tuyệt đối dứt khoát, mỗi người một hướng tản ra, khiến Đoàn Lăng muốn đuổi theo cũng không được.
Nếu như bình thường, hắn chắc chắn sẽ không tha cho người của ma giáo, nhưng nghĩ đến Lục Tu Văn còn đang ở gần đó, lại không dám để y ở một mình quá lâu. Bởi vậy, hắn chỉ giương tay phải lên, phóng trường kiếm về một hướng.
Hán tử sử dụng phán quan bút chạy chậm nhất, Đoàn Lăng một kiếm phi ra, lực đạo kinh người, ngay lập tức xuyên thẳng qua ngực người nọ, đóng đinh hắn xuống mặt đất. Đối phương còn không kịp kêu một tiếng đã tắt thở.
Liễu Dật vừa trải qua một đêm ác chiến, từ lâu đã là nỏ mạnh hết đà, lúc này liền ngồi sụp xuống mặt đất, than thở: “Công phu của Đoàn đại ca thực sự là càng ngày càng lợi hại, hôm nay nếu không nhờ ngươi ra tay cứu giúp, ta đã sớm chôn thây.”
“Ngươi làm sao mà lại lẻ loi một mình ở đây? Thế nào mà lại chọc vào ma giáo yêu nhân?”
Liễu Dật đang muốn nói gì đó, lại thấy một người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối. Người này tóc vừa đen vừa dài, lại thêm một thân quần áo đen thẫm, khuôn mặt thế nhưng trắng sáng như ngọc, dung mạo tinh xảo như họa.
Trong khi Liễu Dật còn đang ngẩn ngơ, Đoàn Lăng đã nhanh chóng xen miệng, giành nói: “Đây là bằng hữu của ta.”
Liễu Dật gật đầu: “Ta biết, là vị công tử mà đại ca cứu ra từ ma giáo phải không? Đoàn đại ca hiếm khi nào có được bằng hữu đẹp đến vậy.”
Đoàn Lăng hừ một tiếng, nghĩ thầm Lục Tu Văn mặt mày ủ bệnh như thế, đẹp ở chỗ nào? Dáng dấp trước kia của y… mới thật sự khiến người ta đui mù.
Lục Tu Văn xuất thân từ ma giáo, nhưng lại không có ác cảm với nhân sĩ chính đạo y đi tới trước mặt Liễu Dật nói: “Vị tiểu huynh đệ này chân bị thương, trên xe ngựa có thuốc trị thương, ngươi qua đó lấy rồi băng bó lại đi.”
Liễu Dật ứng thanh đồng ý, vừa đứng dậy vừa hỏi thăm tên tuổi lai lịch của Lục Tu Văn. Đoàn Lăng sợ y tiết lộ thân phận, vội giục hai người trở về chỗ xe ngựa. Chờ đến khi lên xe, hắn lục tìm thuốc trị thương rồi ném cho Liễu Dật, hỏi: “Ngươi lần này xuất môn một mình sao?”
Vành mắt Liễu Dật đỏ lên, bắt đầu rấm rứt: “Ta vốn là cùng vài sư huynh đệ kết bạn đồng hành, không ngờ nửa đường gặp phải người của ma giáo, các sư huynh đều bị gϊếŧ hại, chỉ có ta nhờ vào bảo kiếm của sư phụ, mới liều mạng mở đường máu thoát thân.”
Đoàn Lăng nhíu mày: “Đúng là gan to bằng trời.”
“Bọn họ là thủ hạ của Tả hộ pháp, mấy tháng nay đã gây ra bao sóng gió trên giang hồ. Trong số các đồng đạo tham gia bao vây tiễu trừ ma giáo, rất nhiều người đã bị bọn chúng hại, mỗi người chết mặc dù phương pháp khác nhau, thế nhưng… tất cả đều bị cắt đi thủ cấp.”
Ài, chap này dài bất thường… Mà lại toàn để nâng hàng anh Lăng T^T feeling như dịch kiếm hiệp
Chậc, cũng phải tạo chỗ đứng cho bạn í chớ, ngốc ngốc vậy mà mẹ ghẻ thương lắm nha