Tô Tiểu Điềm cẩn thận lắng nghe Tô lão gia chủ kể cả tiếng đồng hồ về việc tổ tiên của nàng về việc vì sao Tô gia ở đây chỉ là chi thứ.
Sự việc đại khái được nàng tóm lược lại và miêu tả như sau: Khi xưa tổ tiên tên là Tô Mạch là một vị thiên tài tam nguyện tố thủy, hỏa, lôi. Vì bị người ghen ghét hãm hại ông chỉ có thể trơ mắt nhìn một thân tu vi bị phế bỏ. Ông điên cuồng trả thù rất không may vị lão tổ bế quan đã lâu của kẻ thù xuất quan, chèn ép gia tộc ông buộc phải giao người, gia tộc tiếc vị thiên tài giờ đã thành phế nhân cộng thêm phẫn nộ về việc Âu Dương gia lấy sức mạnh đè người liền không tuân theo bí mật đưa Tô Mạch trốn đi. Tổ tiên trốn đến tận Đông vực này liền bắt đầu tìm kiếm đan dược cứu chữa lại một thân tu vi nhưng vì chất độc ngấm quá sâu chỉ loại được một nửa cứu vớt được tu vi đến vũ tôn thì chẳng thể tiến cấp được nữa. Ông đành ở lại nơi này gây dựng thế lực chờ ngày trả thù. Thoắt cái đã ngàn năm...
Tức giận đập bàn một cái, Tô Tiểu Điềm nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu
“Đáng ghét cái gia tộc Âu Dương gia đó cũng quá khinh người đi, cư nhiên hạ độc thủ phế tu vi người khác giờ lại không cho người ta trả thù mà còn gây sức ép khó dễ người khác. Thật sự là mặt dày mà!”
Tô lão gia tử nhìn đứa cháu phát hỏa một lúc lâu sau liền cất lời.
“ Điềm nhi đó là chuyện của ngàn năm trước rồi, con muốn đi tranh cãi cũng không được vả lại con còn đang là một 《người bình thường》 không hơn không kém con nghĩ mình sẽ làm được cái gì”
Tô Tiểu Điềm giật mình đúng nha mình còn đang là một người bình thường thì giúp được cái gì chứ? Quan trọng nhất vẫn là tìm hiểu xem mình có chức nghiệp gì rồi cố gắng phát huy hỗ trợ gia tộc giẫm bẹp cái Âu Dương gia tộc tự cao tự đại kia! Hừ.
Sau khi suy nghĩ xong nàng liền quay lại hỏi ý kiến gia gia.
Tiểu Điềm: gia gia người muốn đến Nam vực?
Tô lão gia: đúng đó chính là di nguyện ngàn năm của tổ tiên.
Tiểu Điềm: bao lâu thì ta xuất phát ạ?
Tô lão gia: tầm nửa tháng nữa sẽ có một đàn phi hành tọa kỵ đến đây.
Tiểu Điềm: vậy con đi thu dọn đồ đạc.
Tô lão gia: tốt nhưng trước tiên con hãy đi trở vêc đổi xiêm y rồi cùng ta đến đưa các vị tổ tiên hồi Nam vực.
Tiểu Điềm gật đầu. Tầm hai khắc sau nàng đổi lại một thân xiêm y mộc mạc cùng Tô lão gia chủ và một vài người cô cô thúc thúc đến Tô gia chi mộ.
~TÔ GIA CHI MỘ~
Sau khi thắp hương xong, Tô lão gia chủ liền lập tức dùng cuốc xẻng cẩn thận đào bới mộ tổ, lấy từ trong mộ ra năm hủ cốt đưa cho Tiểu Điềm. Nàng cẩn thận nhận từng hủ cốt bỏ vào không gian giới chỉ mà gia gia dặn. Xong việc mọi người liền trở về.
~ Biệt viện Hoành Thiên~
Tô Tiểu Đièm trở về liền ngâm người vào bồn nước nóng. A~ hôm nay thật mệt nha. Nàng ngủ thϊếp đi bên trong bồn. Đến nửa đêm từng đoàn ánh sáng dịu nhẹ tinh khiết của mặt trăng bay đến vây quanh nàng, từng đợt từng đợt xâm nhập vào thân thể nàng, ánh sáng thánh khiết như muốn thanh tẩy vạn vật tà ác. Tầm một khắc sau, từ chiếc giới chỉ mà nàng đeo một bóng dáng thon gầy, tóc dài thả ra sau lưng mang một vẻ lười biếng, làn da trắng tựa bạch ngọc, mày ngài, đôi mắt xếch lên, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng. Một thân thoát tục xuất hiện trước bồn tắm của Tiểu Điềm. Đôi mắt vốn đang nhắm lại bỗng mở ra, đem vạn vật thất sắc, một đôi mắt sáng tựa sao trời lại mang theo một cỗ uy nghi nhàn nhạt. Tô Dạ nghi hoặc. [ Đây là đâu? Hắn nhớ rõ là mình đang luyện dược cấp cao do không khống chế được dẫn đến nổ lò tử vong, vì sao hắn còn sống đây?]
Lại nhìn đến tiểu nữ oa trong bồn tắm trước mắt mình. Hẳn là có liên quan đến nàng đi? Di, sao nàng lại có năm phần giống mình vậy? Mình lúc còn sống đâu có sinh con gái?
Tô Dạ không quan tâm nhiều lắm chuyện nam nữ thụ thụ bất tương thân gì đó dầu gì nàng cũng chỉ là một tiểu oa nhi mà thôi. Hắn liền trực tiếp bế Tô Tiểu Điềm từ trong bồn tắm lau sơ rồi đặt nàng lên giường. Chính mình cũng nằm kế bên suy diễn lí do tại sao hắn lại ở đây.