Thì ra cô gái đứng đối diện với Tần Dật Vân đúng là Đường Diễm Diễm, chỉ nghe Đường Diễm Diễm ác thanh ác khí nói: "Đúng vậy, sẽ chết, ta sẽ chán ghét ngươi tới chết mất!". Nói xong lắc mình bước đi, Tần Dật Vân vội vàng chặn ngang kéo lại.
Đường Diễm Diễm giận dữ, phất tay hắn ra giống như phủi ruồi bọ, nhỏ giọng nói: " Xem ra ta đối với ngươi dễ dàng tha thứ, ngươi lại trở thành người không biết xấu hổ, ngươi còn dây dưa không ngớt như vậy ta liền đem ngươi ra Trình phủ. "
Tần Dật Vân vẻ mặt đau khổ nói: " Diễm Diễm, kỳ thật…ta chỉ đi như vậy một lần, thực sự chỉ một lần, nàng tha thứ cho ta đi." Truyện được copy tại TruyenHD
"Tha thứ? Tha thứ cái gì? Ngươi đi vài lần thì liên quan gì đến ta, đừng dính như thuốc cao bôi trên da chó, ngươi không hiểu tâm tính con gái nhà người ta sao, người ta cười tổ tông ngươi, ngươi càng muốn đến trước mặt cho ta khinh bỉ, có phải ngươi không có lòng tự trọng hay không?"
"Nàng có thể đừng giận như vậy nữa không à, nàng cũng nghe ta giải thích một chút được không? Lúc ấy ta cùng với tam ca nàng uống một chút rượu, nghe một khúc đàn, cái gì cũng chưa làm, không tin nàng có thể hỏi tam ca của nàng."
"Tam ca ta với ngươi có cùng ý đồ đen tối, cấu kết với nhau làm việc xấu, cá mè một lứa, ta hỏi hắn làm gì?Nghe hắn giúp ngươi nói dối sao?Ngươi là không làm gì, cũng chính là thời điểm nghe hát được người ta ngồi lên đùi, uống rượu được người ta đem miệng làm chén rượu nhỉ, ta đây là thấy được, có phải ta muốn thấy đâu? Kế tiếp các ngươi sẽ cởϊ áσ giắt tay cùng ngủ, sáng mai ngủ dậy mặc vào xiêm y cẩu nhân dạng ngươi còn mạnh miệng nói là cái gì cũng chưa làm…"
Tần Dật Vân bị nàng quở mắng liên tiếp đã có điểm nổi giận, thấp giọng ngập ngừng nói: " Nàng nghĩ như vậy ta còn biết nói thế nào, dù sao ngày đó chính là thật sự đi uống rượu…"
"Ngươi nói to một chút, đem đầu lưỡi thẳng ra cùng ta nói chuyện, nãi nãi ta nghễnh ngãng, nghe không rõ!"
Tần Dật Vân tức giận, lớn tiếng nói: " Ta hỏi nàng, rốt cuộc nàng muốn ta như thế nào?"
Đường Diễm Diễm nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi hãy nghe cho kĩ, ta đã nghĩ nói với ngươi hai từ: chết đi!"
Nàng nói xong quay mạnh người lại, nhìn thấy Đinh Hạo đang đứng ở đàng kia, không khỏi ngẩn ra.
Sau lưng Tần Dật Vân lại nhận thua, ai thanh nói: " Diễm Diễm, nàng không thể cho ta một cơ hội sao?"
Đường Diễm Diễm nhãn châu xoay chuyển, chỉ vào Đinh Hạo nói: " Xin lỗi, ngươi không còn cơ hội, ngươi nhìn đi vị công tử này chính là người mà Đường đại cô nương ta hiện giờ đang thích, bổn cô nương thẳng thắn, cũng không giống ngươi, thay đổi thất thường, hai lòng, ngươi muốn ta cho ngươi cơ hội, trước hỏi hắn có đáp ứng hay không. "
Đường Diễm Diễm nói xong, một đôi mắt đẹp nheo lại uy hϊếp nhìn Đinh Hạo, Đinh Hạo mấy ngày trước đây xông vào phòng tắm của nàng, có lỗi với nàng, hiện giờ lại biết thân phận của nàng, có hai tầng áp lực, không sợ hắn không theo mình.
Tần Dật Vân nghe xong, nhất thời dùng ánh mắt tình địch nhìn về phía Đinh Hạo, âm thanh lạnh lùng nói: " Ngươi là ai, hãy xưng tên ra. "
Đinh Hạo chính mình đến đưa lễ cho lão thái thái, cư nhiên không muốn rước hoạ vào thân, mắt thấy Tần Dật Vân như con nhím xù lông, đôi tay theo bản năng đưa ra sau thắt lưng sờ, cũng không biết là bên mình không mang theo cặp tiệt côn kia, hắn lập tức hơi hạ thấp người, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: " Công tử không cần hỏi tên họ ta, nói ra ngươi cũng không biết là ai, ta chỉ trùng hợp trên đường đi qua nơi đây, cùng vị Đường cô nương này không có gì liên quan!"
"Ngươi…" Đường Diễm Diễm không nghĩ tới hắn đương trường dám nói toạc ra, da mặt nhất thời đỏ bừng.
Đinh Hạo thở dài, mở ra hai tay nói: " Đường cô nương chớ trách, Đinh Hạo địa vị thấp kém, hiểu biết nông cạn, không ngăn được Tần công tử giận dữ. "
Tần Dật Vân nghe xong tức giận tím mặt nói: " Tần Dật Vân ta còn chưa từng ở trước mặt người khác nói năng khép nép, cầu cũng cầu qua, lời hay đã tận, nàng lại dùng biện pháp lấy lệ như vậy với ta. "
Đường Diễm Diễm xoay người, thẹn quá thành giận nói: " Ngươi còn ủy khuất sao? Ủy khuất thì ngươi còn chịu tội làm gì, đường đường đại thiếu gia Tần gia, ngươi còn sợ không ai thích ngươi?"
Tần Dật Vân giận dữ nói: " Hảo! Tần Dật Vân ta chẳng lẽ còn không tìm được một cô nương vừa lòng đẹp ý? Đi, ngươi coi như hôm nay ta không có tới, chúng ta từ nay về sau chia hai đường."
Đường Diễm Diễm mày liễu nhướng lên, cười lạnh nói: " Ta đây nên cám ơn ngài, ngài đi may mắn nha không tiễn. Từ hôm nay, chúng ta ai cũng không quen ai, cho dù trên đường cái ngươi cũng đừng chào đón ta, ngươi yên tâm, ta cũng tuyệt sẽ không phản ứng, ta chỉ coi ngươi là đống tuyết…"
Tần Dật Vân tức giận cùng cực, ngẩng cao mặt, lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Đường Diễm Diễm xoay qua…thấy Đinh Hạo rón ra rón rén đang muốn trốn, nhất thời giận dữ, quát: " Uy, ngươi…. cái tên kia, ngươi đứng lại cho ta!"
Đinh Hạo thấy hai người ầm ĩ, sợ nàng đem giận dữ phát tiết lên người mình, hắn đang muốn trốn, xoay người liền nhìn thấy một cô gái đứng cạnh cây nho, áo đen quần đen, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả nho trên tuyết, nàng xem Tần Dật Vân cùng Đường Diễm Diễm cãi nhau, bàn tay nhỏ bé che miệng cười, hai con mắt đều cười thành hình mặt trăng lưỡi liềm, chính là Nguyệt Nha Nhi, cái loại cười này làm cho người ta có cảm giác ngọt ngào trong lòng.
Vừa thấy Đinh Hạo chú ý tới nàng, nàng theo bản năng hướng mặt sau cây cột né tránh, cặp mắt to kia mang đến một ánh mắt, ý bảo hắn không chỉ nơi mình trốn, Đinh Hạo bất đắc dĩ đứng lại, vẻ mặt đau khổ quay đầu lại, thi lễ nói: " Đường đại tiểu thư. "
Đường Diễm Diễm nổi giận đùng đùng đi tới nói: " Chuyện lần trước, bổn cô nương buông tha ngươi, ngươi hôm nay đưa ta một cái nhân tình luôn? Theo ta một chút ngươi sẽ chết a, nếu đổi lại thành người khác còn không có cơ hội này đâu. "
Đinh Hạo cố ý yếu thế nói: " Đúng vậy, đại tiểu thư, thật sự sẽ chết người a, ta có thân phận gì chứ? Tần công tử người ta chỉ động ngón tay, ta liền xong đời. Ta biết đại tiểu thư thiện tâm, là người tốt, không lẽ nàng che chở ta cả đời. "
Đường Diễm Diễm là người ăn mềm không ăn cứng, vừa thấy tình hình tội nghiệp của Đinh Hạo, nàng vừa bực mình vừa buồn cười, nhất thời không tiện bắt bẻ hắn, đành phải cung tay áo nói: " Coi ngươi hình dáng không có chút tiền đồ nào, bổn cô nương mặc kệ ngươi. " Nói xong khinh thường mà đi.
Nàng vừa đi, Đinh Hạo "lưng còng" liền thẳng, hắn ha hả cười hai tiếng, lẩm bẩm: " Cô nương như vậy ai chịu nổi? Vị Tần công tử kia có thế tráng sĩ buông tay, thật là có phúc."
Hắn hướng cây nho nhìn thoáng qua, vị hắc y cô nương tươi cười ngọt ngào kia đã không thấy, Đinh Hạo trong lòng có chút mất mát, bước về phía trước đi đến.
"Uy!" Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi giòn tan, Đinh Hạo quay đầu nhìn, chỉ thấy vẻ tươi cười ngọt ngào của vị cô nương kia, không biết đã tới mặt sau hòn giả sơn từ lúc nào, lúc này mới từ phía sau đi đến, trên mặt hai má lùm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện.
Niên kỷ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đúng là cô nương ngây thơ, nàng lại mặc bộ xiêm y màu đen, trên đầu quấn tóc theo kiểu chưa gả chồng, ngoài bao một chiếc khăn bạch quyên, đen nhánh buông xuống trước ngực, trước ngực huyền y, hơi hiện lên một đường cong duyên dáng, tràn đầy sạch sẽ linh hoạt, cho người ta cảm giác tuổi trẻ đẹp đẽ.
"Không biết cô nương gọi tại hạ có chuyện gì sao?" Đinh Hạo mỉm cười thi lễ, theo cách ăn mặc trên người nàng, nhìn không ra thân phận của nàng, hôm nay nhân vật lui tới Trình phủ rất hỗn tạp, tam giáo cửu lưu, người nào cũng có, xem quần áo nàng vừa không giống tiểu thư nhà giàu, cũng không giống thị tỳ của quý phủ, làm người ta có chút đoán không ra.
Cô gái kia khanh khách cười nói: " Đường đại tiểu thư rất được đó, ngươi sao lại không chịu anh hùng cứu mĩ nhân a?"
Khuôn mặt nàng phi thường xinh xắn, mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt thật to, mũi cao, cằm đầy, ngũ quan đẹp đẽ như nhụy hoa màu vàng nhạt, lộ ra vẻ tươi đẹp thơm tho. Nàng cười có cảm giác châm biếm.
Đinh Hạo cười nói: " Người quý tự mình hiểu, trước tiên cũng phải tính xem mình có bao nhiêu phân lượng? Ta không phải anh hùng, lấy cái gì đi cứu mỹ nhân?"
"Ha ha, ngươi thật là thú vị, ngươi cũng là thân sĩ bản địa đến mừng thọ Trình lão quân sao?"
Nàng ha ha cười, Đinh Hạo mới phát hiện, tiểu cô nương này miệng hơi lớn một chút, so sánh với mặt mày kiều diễm như nhuỵ hoa, thiếu vài phần tinh xảo cổ điển, hiện giờ đáng chú ý nhất là miệng như anh đào. Chẳng qua môi nàng như cánh hoa, mang theo độ cong mê người, mặc dù không phải hơi thở anh đào mùi đàn hương từ miệng, cũng rất là gợi cảm, nếu ở thời hiện đại, với đôi môi đỏ mọng như vậy có thể làm son môi nổi danh quốc tế, lúc đó cũng không phù hợp lớn với quan điểm thẩm mỹ của mọi người.
Đinh Hạo cười nói: " Ta là tới mừng thọ Trình lão quân, chẳng qua ta cũng không phải thân sĩ bản địa gì, ta họ Đinh, đến từ Phách Châu. "
Cô gái kia ánh mắt chợt lóe, nói: " Ác? Có thể đến Trình phủ mừng thọ, hẳn là nhà giàu ở Phách Châu, ngươi là Đinh gia thiếu gia sao?"
Đinh Hạo nghiêm nghị nói: " Ta thật là người Đinh gia, cũng không phải là Đinh gia thiếu gia, Đinh gia gia nghiệp to lớn, họ Đinh không biết có bao nhiêu, ta, chính là một hạ nhân quản sự của Đinh gia, cô nương là ngươi đây?"
Tiểu cô nương mắt to miệng cười, nói: " Ách, ta họ Chiết, đến từ phủ châu."