Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 34

Mùa hè, tiệm mì sợi dựng một cái rạp lộ thiên sát cửa, bàn ghế được chuyển hết ra ngoài, lúc ăn mỳ không cũng đến nổi nóng nực toàn thân đầm đìa mồ hôi.

Mấy ngày nay thời tiết âm u nên khá vắng khách.

Hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Đậu Dĩ móc từ trong túi quần ra gói khăn giấy, rút một tờ lau mặt bàn.

Tần Liệt liếc mắt, cúi đầu thổi một cái, đặt cánh tay lên: “Ông chủ.”

Có người ‘ới’ to một tiếng, lập tức chạy ra.

Tần Liệt: “Một bát mì thịt bò, tô lớn.” Nói xong hất cằm về phía đối diện.

Người phục vụ lại quay qua hỏi Đậu Dĩ.

Tần Liệt không để ý tới bọn họ nói chuyện, hướng người ra ngoài, xoay đầu nhìn đường xá.

Hôm nay là cuối tuần, đúng vào dịp họp chợ, nhưng gặp phải thời tiết xấu, người lui tới cũng ít hơn mọi khi. Mấy quầy hàng che cái dù lớn phía trên, dùng vải bạt phủ trực tiếp lên mặt quầy đậy hàng hóa lại, người bán mặc áo mưa, chân giẫm trên mặt đất đầy bùn lầy.

Khóe mắt anh lướt nhìn, thấy ở góc tường đối diện có một bóng người ẩn hiện vụt lóe qua, loáng cái đã trốn vào trong ngõ hẻm.

Người này cao gầy, mặc áo đen, giống y hệt người anh vừa thấy trước đó.

Tần Liệt chau mày, quay đầu nhìn Đậu Dĩ.

“Cậu tới đây một mình đúng không?”

Ở thị trấn miễn cưỡng cũng có thể vào được internet, Đậu Dĩ đang loay hoay với điện thoại, mặt mũi đần ra chẳng khác nào tên ngốc nhìn anh: “Anh nói đi!” Sau đó lại hỏi: “Có chuyện gì?”

Tần Liệt không trả lời, chẳng bao lâu sau, hai bát mì đã được bê ra đặt trước mặt.

Anh rút từ trong ống đũa ra một đôi, vừa đưa mắt nhìn qua phía góc đường vừa trộn mấy sợi mì, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.

Đậu Dĩ không chơi nữa, cầm đũa đảo mấy lượt trong bát: “Trước kia, thứ Đồ Đồ phiền nhất chính là ăn mì sợi.” Hắn nhìn người đàn ông đối diện: “Không thích trứng gà và cà rốt, cũng rất ít ăn trái cây, ngược lại hoàn toàn không có sức kháng cự với thịt, nhất là sườn.” Hắn nói: “Cũng giống như phần lớn nữ sinh, thích khoai tây chiên và ô mai mơ.”

Tần Liệt không nói gì, động tác ăn mì vừa nhanh chóng lại gọn gàng.

Đậu Dĩ: “Tôi đang nói chuyện với anh đó?”

“Kén ăn tốt lắm sao?”

Đậu Dĩ hừ cười thành tiếng: “Thời buổi này, có cô gái nào không kén chọn? Đều là lớn lên trong hũ mật, muốn ăn gì mà không được?” Hắn nói: “Chỉ sợ nơi quá nghèo nàn, muốn ăn cũng không có.”

Tay Tần Liệt khựng lại, đầu không ngẩng lên nhưng ánh mắt có đôi chút mông lung.

Đậu Dĩ quan sát sắc mặt anh, biết những lời này đã đâm chọt vào lòng đối phương, nhưng bản thân hắn cũng chẳng thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn chút nào.

Hắn thở dài một tiếng, đặt đôi đũa xuôi theo miệng bát: “Kỳ thật, tôi rất coi thường những người luôn ra vẻ tài giỏi, tự cho mình là đúng; nếu không vì Từ Đồ, hôm nay tôi cũng không muốn ngồi chung một chỗ với anh.” Hắn rút từ trong túi quần ra gói thuốc: “Từ nhỏ, cô ấy đã được ba mẹ cưng chiều, sau này gặp phải biến cố, mới thành ra như bây giờ. Bao nhiêu năm như vậy, cô ấy chưa từng nghe lời bất cứ một ai.” Đậu Dĩ hút mạnh một hơi: “Trừ anh.”

Tần Liệt: “Cậu muốn nói gì?”

Hắn khảy thẳng tàn thuốc xuống đất: “Mặc kệ quan hệ của hai người là gì, cô ấy ở đây, anh có trách nhiệm chăm sóc cô ấy, đến khi trở về Hồng Dương, nếu cô ấy thiếu một sợi tóc, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh.”

Tần Liệt: “Cậu lấy tư cách gì để nói những lời này?”

Đậu Dĩ nghẹn đơ.

Tần Liệt: “Nếu như cần giải thích, cũng là Từ tổng, không phải cậu.”

Đậu Dĩ nhìn anh, trong mắt của người đàn ông đối diện tràn ngập tham muốn chiếm hữu hết sức mãnh liệt.

Anh ta nói đúng, hắn quả thật không có tư cách.

Đậu Dĩ gật đầu liên tiếp mấy cái: “Được được, đúng, nói rất có đạo lý.” Điếu thuốc bất giác đã cháy hết, hơi nóng lan tới ngón tay, hắn ‘x..uyt’ một tiếng, ném xuống đất, dùng chân giẫm tắt.

Bên ngoài mưa dần nặng hạt hơn, ngồi trong phông bạt đen nhìn ra, có thể thấy rất rõ trăm ngàn giọt tinh mịn ào ào rơi xuống.

Cắm mặt ăn mì đến tận lúc gần xong, Đậu Dĩ mới nghe phía đối diện lên tiếng: “Người sẽ khỏe mạnh bình an, không việc gì.”

Đôi đũa trên tay hắn khựng lại, ngước mắt lên, Tần Liệt vẫn cúi đầu ăn mì, không nhìn hắn.

Trả tiền xong đứng dậy, Tần Liệt theo bản năng nhìn qua phía góc đường đối diện, không thấy bóng dáng khả nghi, ánh mắt anh lướt xuống dưới, mũi giày lộ ra bên ngoài đã bán đứng gã ta.

Tần Liệt không biến sắc bình thản bước ra khỏi tiệm, hai người băng qua con phố bát nháo, đi về phía đầu thị trấn ở xa phía trước.

Bất thình lình có một ông cụ đυ.ng phải Tần Liệt, anh khẽ xoay người đỡ lấy, nhân cơ hội nương theo động tác liếc ra phía sau, gã kia vẫn đang nhắm mắt bám đuôi theo luôn giữ một khoảng cách tầm ba bốn mét.

Ba lần bảy lượt, nếu nói trùng hợp thì quả là vô lý.

Rất nhanh đã ra đến đầu thị trấn, người đi lại trên đường dần thưa thớt.

Bước chân của Tần Liệt càng lúc càng chậm dần, bỗng nhiên khựng người đứng lại.

Đậu Dĩ đang đi trước thấy vậy cũng dừng lại: “Đi thôi.”

Tần Liệt bất thình lình quay đầu, người đàn ông phía sau hoàn toàn không ngờ đến, đầu tiên là sửng sốt sau đó đột nhiên đứng phắt lại, phản xạ có điều kiện xoay người bỏ chạy về phía sau.

Sắc mặt Tần Liệt rét lạnh, lập tức đuổi theo.

Gã đàn ông áo đen kia vung tay hất mấy người đi đường ra, chân nam đá chân chiêu lảo đảo, gây náo động cả một góc đường.

Đậu Dĩ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng trước khi đại não kịp phản ứng, đã co chân đuổi theo.

Bên rìa thị trấn, xe của hắn đang đậu ngay lối vào, xuyên qua cửa kính sũng nước, Hướng San nhìn ra ngoài, thấy chiếc áo sơ mi trắng trên người Đậu Dĩ thoáng vụt qua, ngay sau đó tầm nhìn đã bị đám đông che khuất.

Cô ta nhíu mày, mở cửa đi xuống, đứng trước đầu xe một lúc, mới đeo túi xách bước nhanh qua.

Tần Liệt đỡ ông cụ bị đối phương xô ngã đứng vững lại rồi lao nhanh tới phía trước, trụ chân trái dồn sức đá một cú thật mạnh, gã đàn ông áo đen loạng choạng, trên lưng xuất hiện một dấu chân, bổ nhào về phía trước, cả người nằm sấp trong vũng bùn.

Hắn co chân, lồm cồm bò dậy tính chạy trốn tiếp.

Tần Liệt cong gối thúc vào lưng hắn, bẻ ngoặt cánh tay đối phương ra sau, ấn đầu xuống: “Đi theo tụi tao làm gì?”

Hơn nửa khuôn mặt của gã dính đầy sình lầy, đau đến nghiến răng: “Tao không có đi theo.”

Cánh tay anh lại dùng sức đè mạnh hơn: “Vậy sao mày bỏ chạy?”

Gã áo đen nói ngang ngạnh: “Vậy sao mày lại đuổi theo tao?”

Tần Liệt thúc mạnh đầu gối, đối phương im miệng không nói nữa.

Đậu Dĩ cũng từ đằng sau đi tới, chống nạnh: “Có chuyện gì vậy?”

Tần Liệt: “Cậu có biết tên này không?”

Đậu Dĩ cúi người, nghiêng đầu nhìn, trên mặt đối phương lấm lem đầy bùn đất nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra được diện mạo, ngẫm nghĩ hồi lâu: “Không biết.”

“Vậy sao hắn lại bám theo cậu?”

“Bám theo tôi…” Đậu Dĩ tiếp lời của anh, sau đó đột nhiên kịp phản ứng: “Cái gì mà bám theo tôi, biết đâu là theo dõi anh?”

“Tôi không biết gã này.”

Đậu Dĩ cười phá lên giễu cợt: “Tôi biết chắc?”

Lúc này, người xem náo nhiệt đứng vây thành một vòng xung quanh, Hướng San dạt đám đông sang hai bên, chen đến phía trước.

Gã áo đen thấy hai người nói chuyện phân tâm không để ý tới hắn, liền húc mạnh người xô Tần Liệt ra, đứng vọt dậy tính chạy về phía trước.

Tần Liệt ứng phó cực kỳ nhanh nhẹn, quét ngang chân, trong nháy mắt tóm chặt cánh tay đối phương, quật sang một bên.

Gã áo đen rơi vào đám đông, vừa vặn ngã sấp trước mặt Hướng San.

Bùn đất bắn tung tóe lên bắp chân, Hướng San kinh hãi vội lui về sau mấy bước nhỏ. Cô ta nhìn xuống, trên người gã đàn ông kia văng ra hai mảnh giấy, phía trên là một bức ảnh, chụp chính diện, mép ảnh bị cắm trong bùn.

Ánh mắt Hướng San bất động, nheo mắt nhìn kỹ, là một bức ảnh chân dung, khoảng cách quá xa không thấy rõ được diện mạo, nhưng cái mái tóc hồng khói kia cũng đã đủ bắt mắt. Cô ta bặm môi, theo bản năng giẫm chân lên che lại, rồi thản nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Liệt.

Tần Liệt cũng đứng dậy, liếc cô ta một cái, lôi gã đàn ông kia lên: “Rốt cuộc là cái quái gì hả?”

Gã đàn ông áo đen nhìn đám đông xung quanh, sợ làm to chuyện liền nhanh trí nảy ra cái cớ: “Tôi bị lỡ đường, điện thoại và ví tiền bị người ta cướp mất, không thể trở về quê, lại không tìm được bạn bè giúp đỡ, thật sự tới đường cùng không còn cách nào khác, đúng lúc thấy người bạn kia của anh ăn mặc sang trọng, đi xe đắt tiền…” Hắn chỉ Đậu Dĩ: “Cho nên nhất thời nổi tà tâm, muốn trộm chút tiền làm lộ phí về quê.”

Đậu Dĩ chợt vỡ lẽ, nhướng lông mày: “Chút tiền lộ phí này còn cần anh ăn trộm, nói thẳng ra không chừng tôi còn có thể giúp anh một tay.”

Tần Liệt liếc hắn một cái, lại dùng ánh mắt nghiền ngẫm quan sát gã đàn ông nọ, những lời biện bạch này của hắn căn bản chẳng có chút giá trị nào, anh còn đang định hỏi thêm mấy câu, cảnh sát trong thị trấn đã dạt đám đông đi tới, hỏi xem có chuyện gì.

Tần Liệt nuốt những nghi hoặc trong lòng xuống, giao gã ta cho cảnh sát rồi quay qua hỏi Đậu Dĩ: “Hai người có đi luôn không?”

Lúc này sắc trời đã chuyển tối, ảm đạm mịt mù, mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi xuống người, chẳng mấy chốc quần áo đã ướt đẫm.

Đậu Dĩ nói: “Bây giờ khởi hành, đi thẳng tới phía trước khoảng hai tiếng là ra tới thành phố Khâu Hóa.”

Tần Liệt ‘ừ’ một tiếng, hai người quay lại chỗ để xe.

Hướng San thấy bọn họ đã quay sang hướng khác, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt hai mảnh giấy kia lên, đảo mắt một lượt qua mẩu giấy còn lại, là một tấm danh thϊếp, mấy chữ ‘Tập đoàn Lãng Diệc’ rất lớn đập vào mắt.

Cô ta cầm lên, nhét vào trong túi xách.

Đậu Dĩ khởi động xe, chạy ra đường chính rồi dừng lại.

Tần Liệt nghĩ ngợi chốc lát, dặn dò một câu: “Trên đường chú ý an toàn.”

Đậu Dĩ không trả lời, chống tay lên vô lăng nhìn anh: “Đừng quên chuyện anh đã hứa với tôi.”

Hắn nói xong định nâng cửa kính lên, Hướng San ngồi bên cạnh vội ngăn lại; hai người trong, ngoài xe cách nhau một khoảng, người đứng ngoài cửa sổ kia cũng không nhìn cô ta.

“Tần Liệt.” Cô ta gọi một tiếng.

Trong sắc trời mờ tối, anh chậm rãi quay đầu lại, khom người xuống, tầm nhìn không còn quá chênh lệch như vừa rồi.

Hướng San lên tiếng: “Phản bội anh là chuyện khiến em hối hận nhất, nếu như có cơ hội, sau này em tuyệt đối sẽ không để cho mình phải hối hận thêm lần nữa.”

Tần Liệt thoáng ngẩn người, nhíu chặt chân mày, hoàn toàn không hiểu nửa câu sau của cô ta có ý gì.

Đậu Dĩ mất kiên nhẫn hối thúc, bên này bắt đầu nâng cao cửa sổ lên.

Hướng San nhìn anh không chớp mắt, cười cười: “Tạm biệt.”

Tần Liệt đưa mắt nhìn xe rời đi, lấy áo mưa từ trong thùng xe ra tròng lên người, đẩy xe ngược vào thị trấn.

Chỉ mới mười lăm phút đồng hồ trôi qua, mà quang cảnh trong thị trấn đã hoàn toàn lắng xuống, chỉ còn vài bóng người lác đác, xa xa mấy ngọn đèn đã được thắp sáng, những giọt nước ào ào trút xuống đập vào cái nón áo mưa trùm trên đầu phát ra tiếng lộp độp không ngừng, khiến cho mưa đêm càng trở nên thăm thẳm mịt mù.

Anh quay đầu lại, tiệm tạp hóa bên cạnh phát ra ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn vàng, cửa sổ mở rộng, ông chủ đang nhoài người trên mặt quầy đếm tiền, tính sổ sách.

Ánh mắt Tần Liệt bất động, cứ đứng yên như vậy mấy phút đồng hồ, nhớ tới thật lâu trước kia, anh đưa Từ Đồ ra thị trấn, từ đằng xa nhìn cô nhét đồ lót vào trong túi đồ, nhớ cô tính toán trả sạch nợ một cách rõ ràng minh bạch, nhớ dáng vẻ cô vừa lưu manh vừa ngang ngược lúc đòi anh tiền mua thuốc lá.

Tần Liệt khẽ mỉm cười, cảm thán thời gian thật quá đỗi diệu kỳ, ban đầu gai mắt chẳng thèm ngó ngàng gì tới, vậy mà giờ đây cả trái tim bị cô nắm giữ, nhìn những tia sáng vàng ấm áp trong ngôi nhà, mới thật sự hiểu được ý nghĩa của nhớ thương bận lòng là thế nào.

Anh khóa xe lại, gỡ nón áo mưa xuống đi vào.

Ông chủ ngẩng đầu lên: “Ây dà, A Liệt đó à.”

Tần Liệt giũ nước mưa trên vạt trước xuống, mỉm cười.

Ông chủ hỏi: “Mua thuốc lá hả?”

“Không.”

Đối phương nghi hoặc: “Trời mưa to thế này, cậu muốn mua gì?”

Ánh mắt Tần Liệt tìm kiếm một vòng trên kệ, dừng một lát: “Có ô mai mơ không?”



Từ trong tiệm tạp hóa đi ra, Tần Liệt không đi tới chỗ để xe mà đội nón áo mưa lên, rẽ qua ngỏ hẽm phía sau đi tới nhà chú La thầy thuốc đông y.

Nhà thầy thuốc La nằm sâu hun hút bên trong, đi vào ngõ hẻm rồi phải rẽ thêm bốn năm lối ngoặt nữa mới tới, đoạn đường nào cũng hẻo lánh khó đi, thêm vào đó mưa không ngừng dội xuống, cả con ngõ nhỏ đen kịt một màu, đến nửa bóng người cũng không thấy.

Tần Liệt chẳng để ý, cứ sải bước đi về phía trước.

Vừa bước xuống mấy bậc thềm, bất thình lình từ phía sau vang lên những tiếng động bất thường kỳ lạ.

Bước chân Tần Liệt thoáng ngập ngừng, rồi bất ngờ đứng phắt lại.

Bước chân phía sau mất kiểm soát lỡ nhịp lao tới thêm mấy bước, sau đó đột nhiên im bặt.

Anh không quay đầu lại, nghiêng tai lắng nghe, tiếng mưa rơi xen lẫn với tiếng hít thở rối loạn, hai đồng tử trong đôi mắt của Tần Liệt lập tức trầm xuống sâu như bóng đêm, nhớ tới người đàn ông áo đen lúc chiều. Dừng chốc lát, anh lại tiếp tục sải bước, lần này tốc độ cực nhanh.

Tần Liệt lách người, nhanh chóng ngoặt vào lối rẽ, đứng dán người sát vào vách tường.

Mưa vẫn rơi xối xả không ngừng, quả nhiên đầu bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập, theo sau là một bóng đen hấp tấp đi tới.

Khóe môi Tần Liệt căng cứng, duỗi tay chộp lấy, túm cánh tay người nọ tính bẻ ngoặt ra sau đè lên tường.

Nhưng bóng đen lại không cao gầy như trước đó, cũng hoàn toàn không có chút sức trói gà nào, bị sức mạnh của anh xoay tròn đảo nửa vòng trong bùn, a a a sợ hãi la lên, thanh âm nhỏ nhẹ mềm nhũn.

Tim Tần Liệt đột nhiên thắt lại, đây là âm thanh anh quen thuộc nhất trên đời, thậm chí chỉ một giây trước đây thôi anh còn đang nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu của cô, đang rất nhớ cô. Anh theo bản năng thu tay lại, cánh tay kia vươn ra đỡ lấy thắt lưng cô, hai người chuyển động theo quán tính, anh ôm cô loạng choạng thêm mấy bước, khi lấy lại được thăng bằng, cơ thể anh đã đè nặng ép chặt cô vào tường.

Một bên gò má của Từ Đồ dán lên tường, bị thân hình cao lớn của người trước mặt khóa vào giữa, cánh tay anh đỡ sau thắt lưng cô, không bị va đau, nhưng bị dọa hoảng sợ không ít.

Cô nhắm tịt mắt, hốt ha hốt hoảng: “Tần Liệt, là em, là em mà!”