Hãy Để Em Đi

Chương 9: Hồi ức

Vũ Phong đứng đó. Anh vẫn không thể hiểu Thiên Bảo là người như thế nào. Nó là cậu em cùng cha khác mẹ với anh. Lúc anh 6 tuổi, mẹ mất. Anh đau đớn vô cùng. Nhưng đám tang mẹ chưa được bao lâu thì cha anh lại dẫn về một người phụ nữ. Trên tay bà ấy bồng một đứa trẻ. Đó là Thiên Bảo - lúc đó nó chưa tròn 1 tuổi.

Sau hôm đó, anh biết cha mình đã thay lòng đổi dạ. Nɠɵạı ŧìиɧ với người đàn bà khác trong lúc mẹ anh đang nằm viện. Anh đã là trẻ mồ côi mẹ, biết được tin này, anh đã sốc. Cả ngày không ra ngoài, chỉ nhốt mình trong phòng. Có khi ba anh đứng trước cửa kêu gào, anh vẫn không mảy may động tâm.

Một ngày, anh kiệt sức.

Dì Thu- bạn thân của mẹ anh biết tin, đón anh về nhà cùng sống. Dì ấy có một đứa con gái rất dễ thương, tên cũng đẹp nữa, tên là Thiên Nhi Ánh Nguyệt.

Lúc em ấy 1 tuổi, anh 6 tuổi

Anh chưa qua khỏi cú sốc mất mẹ. Hàng ngày, anh ngồi lặng im bên giường của Nguyệt Nguyệt, nhìn em ấy ngủ, nhìn em ấy chơi

Lúc em ấy 2 tuổi, anh 7 tuổi

Anh dần dần thoát khỏi cú sốc. Anh bắt đầu chơi với em ấy. Anh rất thích nghe tiếng em ấy gọi mình là anh, anh. Cái miệng bi bô, nhìn dễ thương vô cùng. Có một lần, anh không nhịn được, hôn vào nó. Một dòng điện xẹt qua. Trái tim anh bắt đầu nhảy bừng bừng. Từ đó, cái miệng của Nguyệt Nguyệt được anh đưa vào " danh sách nguy hiểm".

Lúc em ấy 3 tuổi, anh 8 tuổi

Lúc nào, Nguyệt Nguyệt cũng chạy lẽo đẽo theo anh.

Lúc ăn cơm thì sẽ ngồi sát bên cạnh. Món nào em không thích ăn, em len lén bỏ vào bát của anh.bị anh phát hiện, em cười tít cả mắt, ra ám hiệu cầu xin. Anh cũng chỉ biết lắc đầu cho qua.

Lúc anh đi học về, Nguyệt Nguyệt sẽ chạy sà vào lòng anh như chim non nhìn thấy mẹ. Cái miệng huyên thuyên đủ thứ. Nhưng anh rút kinh nghiệm năm 7 tuổi, không dám hôn lên đó nữa. Anh hôn lên cái má phúng phính dễ thương của em ấy.

Lúc em ấy 4 tuổi, anh 9 tuổi

Cô bé học đòi xem phim tình cảm sướt mướt, rồi phim cổ trang, phim truyền hình, phim điện ảnh,....Mê coi phim thì thôi đi, đằng này còn thích nhập vai vào nữa chứ.

Có một lần,em ấy bỗng mếu máo hỏi anh: - Tại sao anh phản bội em?

- Hả?, Nguyệt Nguyệt, anh phản bội em hồi nào? - Anh ngu ngơ như con bò đeo nơ, không hiểu gì hết

- Sao anh bỏ em theo con hot girl Hồng Lam ấy? Cô ấy chỉ được cái giỏi hơn em, đẹp hơn em, xinh hơn em, giàu hơn em thì có gì hơn em mà anh theo hả?

- À, thì ra là thế. Em xem phim rồi đóng lại đúng không? Dì Thu......- Lời chưa ra khỏi mồm đã bị một bàn tay nhỏ nhắn chặn lại - Phong ca ca à, dù gì chúng ta cũng là chỗ quen biết lâu năm, sao anh nỡ lòng nào đi méc mẹ em hả?

Anh gỡ tay em ấy ra, thở dài:

- Cho em bớt sống ảo tưởng đi. Nghiện phim quá có ngày mang cặp kính lồi như thằng Tuấn nhà đối diện cho coi.

- Hừ, còn lâu em mới đeo cái miếng thủy tinh đó trên mắt. Thôi em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây. - Nói xong em ấy ngã luôn xuống giường. Sau đó anh cũng ngã xuống theo. Biết sao giờ, lúc nhỏ em ấy đòi ngủ cùng anh bây giờ thành thói quen mất rồi. Không ôm anh, em ấy ngủ không được. Anh đành phải hi sinh thân thể này vậy. Haiz...

Lúc em ấy 5 tuổi, anh 10 tuổi

Một hôm, trên đường anh đi học. Anh thấy bố anh và bà dì ghẻ đang đi gặp đối tác. Hai người khoác tay nhau thân mật như kiểu cặp đôi hạnh phúc ấy. Hừ, bố anh là người có tính lăng nhăng, còn lâu mới chung thủy với một mình bà dì ghẻ. Cũng may, lúc anh đang sốc, ông ta lại lải nhải đủ điều bên tai, anh đá ông ta một phát trúng ngay người " anh em " của ổng. Ổng đau thấu xương, sau trận đó, ổng bị bệnh yếu sinh lý, hay nói trắng ra là không thể sinh con nữa. Nếu không, chắc bây giờ anh phải có thêm vài đứa em nữa chứ.

À, mà trước lúc mẹ mất. Mẹ nhắn mình phải lấy lại tài sản mà ông bà ngoại để lại cho mẹ. Không thể cho ông ta suông được. Lúc trước, nếu không phải mẹ lấy hết của số tiền ông bà ngoại để lại để đầu tư cho công ti nhỏ xíu của ba thì làm gì ông ta có được như ngày hôm nay chớ. Đúng rồi, phải đòi lại.

Tối hôm ấy, anh nói với vợ chồng dì Thu rằng mình muốn trở về. Hai người rất buồn, họ sớm đã coi anh như con trai ruột con mình, nhưng gốc gác nó ở chỗ khác, mục tiêu nó ở chỗ khác. Vợ chồng họ phải chịu thôi.

Nhưng điều đáng lo ngại nhất là Nguyệt Nguyệt. Khi nghe tin anh muốn trở về, em ấy dường như bị sốc. Nước mắt giàn giụa trên mắt không kịp lau, em hỏi:

- Tại sao phải đi, Phong ca là anh của em. Em không cho Phong ca đi, chết cũng không cho Phong ca đi. - Vừa nói vừa ôm chặt lấy anh.

Anh đau lắm, có cái gì đó nghẹn nghẹn ở tim. Anh ôm lấy tiểu hài nữ nhỏ nhắn.

- Ngoan, Phong ca đi có việc. Sau này sẽ về chơi với em. Được Không, hử.? - Anh quỳ xuống, hôn lấy khuôn mặt tèm nhem nước mắt nước mũi của Nguyệt Nguyệt.- Chờ anh.

- Nguyệt Nguyệt sẽ chờ. Phong ca hứa sẽ quay trở lại đúng không? - Ừ, Phong ca hứa.

- Móc nghéo đi - Ừ, chấm nữa nè. Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy............