Hãy Để Em Đi

Chương 7

Vì chân bị thương nên cô phải nằm viện để chữa trị. Mặc dù cố thuyết phục cái anh đẹp trai và ngoại rồi mà hai người đó rất ăn ý với nhau trong việc "nghiêm cấm" cô về nhà. Thôi kệ, ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức ít ngày cũng được vậy. À mà quên, cô còn phải gọi điện thoại xin cô chủ nhiệm nghỉ phép một thời gian đã chứ.

- Alo, chào cô ạ!

- Chào em, có việc gì thế?- Tiếng " bà la sát" cất lên

- Dạ, do chân em bị thương nên em xin phép cô cho em nghỉ một thời gian a.

- Bị thương à, nặng không? Được rồi, ráng tỉnh dưỡng cho mau khỏe, cũng gần thi cuối học kỳ rồi. Vậy nha, thôi, không có gì thì cô cúp máy đây.

- Vâng ạ

------------------------------------------------------------------

- Các em, bạn Ánh Nguyệt bị thương ở chân nên tạm thời sẽ nghỉ học một thời gian. Trong thời gian này, bạn Thụy Trang, em chép bài giúp bạn Nguyệt nhé! Bình thường thấy hai em thân lắm mà!- " Bà la sát" lên tiếng

Thụy Trang đang ngẩn ngơ, tâm hồn treo ngược cành cây, nghe cô nhắc đến tên mình, hoảng hốt vội đáp:

- Vâng ạ!

Ngồi ở dưới, Thiên Bảo bắt đầu nghĩ lung tung " Con nhỏ đó là sao mà phải nằm viện luôn ghê vậy? Đúng là cái thứ con gái liễu yếu đào tơ, ông khinh!! Mà nói gì thì nói, chắc chiều phải vào thăm nhỏ thôi, haiz...."

------------------------------------------------------------------

Hít một hơi thật sâu, Thụy Trang bước vào phòng bệnh của Ánh Nguyêt. Lúc này cô đang nằm trên giường..... xem phim.

- Nguyệt Nguyệt, tui vào thăm bà đây này. Bà đã khỏe chưa vậy, có đau lắm không, bà làm tui lo lắm biết không hả?

- Thôi, lạy má. Tui chưa chết được đâu. tui còn đợi ngày khỏe lại đi thanh toán đứa nào mà làm tui bị như vậy nữa chứ, đúng không?

Nghe Ánh Nguyệt nói thế, sống lưng Thụy Trang bỗng cứng đờ rồi vội nở một nụ cười cứng ngắc, nói lảng sang chuyện khác

- À tui có chép bài giúp bà nè!......

Hai người trò chuyện khoảng 30" thì đến giờ Thụy Trang phải đi học thêm.

- Thôi tui về đây, bà ở lại tỉnh dưỡng cho mau khỏe. Bye.

- Bye

Ngoài phòng bệnh, Thụy Trang vội vuốt ngực cảm thán:

- May quá, Nguyệt Nguyệt không biết mình gây nên tai nạn cho cậu ấy.

Rồi cô vội bước chân ra khỏi bệnh viên.

Nhưng điều cô không ngờ là câu nói ngoài phòng bệnh đó của cô đã vô tình được một người khác nghe thấy.