Từ khi [Trí mạng sợ hãi] khởi quay, Kỉ Hưởng Vân một người hai sức, nam chính kiêm đạo diễn. Vội đến đầu óc quay cuồng, không có thời gian về đại trạch. Tiêu Trần hiểu được, Hưởng Vân là không muốn nhìn thấy Kỉ Tích cùng mình thân thiết, để tránh thấy cảnh thương tâm. Nhưng mà, đáy lòng anh phiền muộn thản nhiên không dứt được, luôn luôn có cảm giác áy náy ta không gϊếŧ người, người vì ta mà chết.
Sáng sớm hôm đó, Kỉ Tích sáu giờ xuống lầu tới phòng bếp nấu đồ ăn. Một phần đậu hủ non mềm, một bát sủi cảo thịt heo, một dĩa cá chép kho tàu, một hộp canh cá bạc, cộng thêm một rổ trái cây tươi mới. Làm xong món ngon mỹ vị, hắn lén lút ra hoa viên, bứt một bó hoa cúc xinh đẹp.
Trắng của ‘Thập Trượng Thùy Liêm’, ‘Ngọc Đường Kim Mã’; vàng của ‘Tây Hồ Liễu Nguyệt’, ‘Bộc Bố Khai Hoa’; xanh của ‘Lục Mẫu Đơn’, ‘Lục Thúy’; hồng của ‘Đạp Tuyết Tầm Mai’, ‘Thái Chân Hàm Tiếu’. Mỗi đóa hoa, đều là ngàn cánh vạn cánh, chồng chồng chất chất. Trong đó không thiếu mê hoặc và quyến rũ, không thiếu tiêu sái không bị ngăn cản, càng có cao quý hàm súc không mất đi.
(*mấy tên trên là tên của các loại hoa)
Đóa đóa hoa đều mang theo giọt sương, dưới ánh mặt trời lập lèo ánh sáng. Chúng nó như biết sinh hoạt ngắc ngủi, từng cành từng cành tùy gió thu bay múa, giống như cô nương xinh đẹp nhảy vũ điệu duy nhất cả đời. Là tráng lệ như thế, là chói mắt như vậy.
Kỉ Tích cắt xuống hoa cúc, dùng giấy báo bao lại một bó, nhét vào thùng xe. Mang theo cây búa, bình hoa nhựa lớn, băng keo trong, đồ ăn, đem Tiêu Trần ôm lên ghế phó lái, khởi động xe hơi rời khỏi đại trạch.
Các vị đoán không sai, mục tiêu hai người đi chính là nghĩa trang công cộng.
Nghĩa trang ngày mùa thu phi thường yên lặng, trử bỏ bên đường nhỏ có một gốc cây tùng bách xanh um, phóng mắt đều là mộ bia trùng điệp.
Kỉ Tích ôm Tiêu Trần đi đến trước bia mộ, từ trong túi nilon lấy ra khăn ướt, chà lau bụi bặm trên mặt bia. Sau đó, lấy ra hai cây đinh to gấp trăm lần bình thường, dùng búa gõ ngập vào bùn đất hai bên mộ. Ở trên đầu đinh không gỉ bọc một lớp keo vạn năng, đem bình hoa đặt trên này, chặt chẽ dính chắc.
Kỉ Tích mở chai nước khoáng, đổ vào bình hoa, cắm hoa cúc vào. Mộ bia tiêu điều, nhất thời sáng bừng lên. Kỉ Tích xoay người, mang lên một mâm đồ ăn, châm nhang. Lại cầm thùng thiết, bắt đầu đốt giấy tiền.
Giấy tiền vàng bạc từng tờ từng tờ, tiến vào biển lửa, nháy mắt hóa thành tro tàn. Khói bụi cuồn cuộn, đảo quanh Hai người Tiêu Kỉ rồi lượn lờ thăng thiên.
“Kỉ Tích, đỡ anh đứng lên khấn vái.” Tiêu Trần nhìn di ảnh hiền lành của bà ngoại trên mộ bia, trong lòng một mảnh chua sót. Lại nhìn mắt ông ngoại hắc bạch rõ ràng, khuôn mặt hiện lên u buồn thản nhiên.
Kỉ Tích lấy ra khăn mặt cũ, trải xuống mặt đất. Giúp Tiêu Trần quỳ xuống, chờ anh dập đầu, lại dìu anh ngồi lên xe lăn. Chính mình cung kính quỳ trước mộ bia, dập đầu ba cái.
“Kỉ Tích, em trước đây là cái bộ dáng gì?” Tiêu Trần miệng hỏi Kỉ Tích, ánh mắt thủy chung lại nhìn chằm chằm ảnh bà ngoại, không dời đi.
Kỉ Tích ôn hòa cười, nhướng nhướng mi nói: “Anh đừng xem bộ dạng ba mẹ bây giờ, thời điểm còn trẻ, bọn họ vẫn là trốn đi. Trong nhà mẹ là dòng dõi gia giáo, ba là con trai hắc đạo. Lão nhân hai nhà, đều chướng mắt bối cảnh đối phương. Ông nội ngại ông ngoại thanh cao, ông ngoại trách ông nội bá đạo.”
Kỉ Tích nhịn không được cười nói: “Ba mang theo mẹ trốn khỏi ông bà, trốn sang Canada. Kết hôn, chậm rãi phát triển sự nghiệp. Thẳng đến khi ba người chúng em sinh ra, mới làm cho hai nhà nhả ra.”
“Vậy em có vui vẻ không?” Tiêu Trần nhìn sang Kỉ Tích, trong con ngươi đen láy lấp lánh quanh mang trong suốt.
Kỉ Tích ngẩng mặt lên trời thở dài: “Tuy nói bọn họ bỏ trốn, em từ nhỏ cái gì cũng không thiếu. Ba mẹ trong ba đứa con, đối em tốt nhất. Anh cả, anh hai cũng là anh em tốt của em. Khi em học tiểu học, đã muốn đọc SGK trung học. Nhưng, không phải có câu [Tiểu thiếu niên không có phiền não] sao? Em nói với chính mình, vì cái gì phải nhảy lớp? Vèo một cái lớn lên, có lẽ sẽ giảm bớt rất nhiều lạc thú.”
“Bất quá, khi em học đại học, vẫn sớm hơn người khác sáu năm. Dù sao, xem sách chính mình đã sớm đọc qua, thực không thú vị a!” Kỉ Tích ngồi xổm xuống, xoa chân Tiêu Trần, nhìn anh nói: “Thẳng đến khi em gặp Trần Trần, em mới bắt đầu nghiêm túc. Nguyên bản đã muốn về nước học đại học, vì để sớm tốt nghiệp, lại chuyển sang Mỹ, trong hai năm hoàn thành chương trình học.”
Kỉ Tích đứng lên, hai tay chống lên tay vịn xe lăn, nghiêng người hôn Tiêu Trần, ôn nhu nói: “Có thể lấy được anh, là may mắn lớn nhất đời này.”
Tiêu Trần nhìn về mộ bia phía trước nói: “Anh trước đây đoạn thời gian vui vẻ nhất, là trước năm tuổi.”
Ánh mắt Kỉ Tích ôn nhu bao phủ Tiêu Trần, lẳng lặng chờ người yêu nhớ lại.
“Trên đường lớn cách nhà anh không xa có con sông, ba thường thường mang anh đi tróc tôm bắt cá. Anh còn nhớ rõ chính mình không dám bơi lội, bởi vì chán ghét cảm giác nước ngăn chặn mũi. Ông ngoại, bà ngoại ở chung với nhà anh, mỗi lần đến ngày hội, cậu bác đều mang anh họ, chị họ, tới nhà anh chúc mừng.” Tầm mắt Tiêu Trần dừng ở mây trắng phía chân trời, khóe môi nhếch lên mỉm cười châm chọc.
“Mỗi lần hết lễ, mọi người phải đi, trong lòng anh luôn phi thường thương tâm. Còn khóc một lần, trộm khóc, không để cho người ta thấy.” Tiêu Trần cười khổ nói: “Nhiều người, mâu thuẫn cũng nhiều. Huống chi, là người hai thế hệ. Ông ngoại trách ba tiền lương thấp, ba phải đi nơi khác làm công, một năm mới trở về một lần.”
Đáy mắt Tiêu Trần sâu không thấy đáy, lạnh lùng hừ cười: “Ba mới đi vài năm, mẹ cứ đến chủ nhật liền phát giận. Mẹ thích lấy sào trúc phơi đồ đánh anh, chỉ đánh vào một chỗ, đau sinh thêm đau. Anh lúc ấy không thể lý giải, mẹ vì cái gì không nói năng gì đã tức giận với anh, vì cái gì đánh anh? Sào trúc bị mẹ đánh gãy vài cái, mẹ có thời điểm không cho anh khóc, anh vừa khóc liền ra sức đánh.”
Kỉ Tích ôm Tiêu Trần vào lòng, trong mắt lộ ra hàn quanh lãnh khốc.
Tiêu Trần cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Kỉ Tích, khóe môi hơi hơi nhếch lên: “Là bà ngoại che chở anh, ôm anh vào nhà, mắng mẹ. Mẹ anh đặc biệt sỉ diện, thi cử không tốt, cũng không phải khẻ tay là có thể xong việc. Cho nên, anh sợ kiểm tra, sợ ngày nghỉ, càng sợ cùng mẹ một chỗ, Mẹ còn buộc anh viết thư cho ba, khi đó anh mới bảy tuổi, năm nhất tiểu học, có thể viết ra thư dạng gì? Vì thế bị đánh bị phạt, là chuyện như cơm bữa.”
Tiêu Trần ôm lại Kỉ Tích, giận dữ nói: “Đàn ông nhìn quen mặt liền hoa tâm, những lời này một chút không giả. Ba mỗi năm về nhà, thái độ đối mẹ anh càng ngày càng lãnh đạm. Vợ chồng bọn họ cãi nhau, mẹ kéo anh trốn đi, cảm thấy vô thố cực kì. Một bên là ba, một bên là mẹ, anh hướng về bên nào thì tốt?”
“Ba rốt cục đưa đơn ly hôn, mẹ muốn anh đi khuyên ba.” Tiêu Trần tự giễu nói: “Anh lần lượt cầu ba không cần đi nữa, ba lại nói con còn nhỏ không hiểu. Anh nghĩ, ba không nói con như thế nào hiểu đây? Anh phiền mỗi đêm đều không ngủ được, khẩn cầu ông trời phù hộ ba đừng đi. Đáng tiếc, trời không có nghe thấy, ba vẫn là đi rồi. Thẳng đến có một ngày, anh trên đường từ trường về nhà, một bạn cùng lớp nói với anh, cậu có biết hay không, ba mẹ cậu đã ly hôn?”
Tiêu Trần nhắm mắt lại, dán vào tai Kỉ Tích, nhẹ nhàng nói: “Anh ngây người, giống như sét giữa trời quang, một tia sét đánh trúng chính mình. Anh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, anh quả thực muốn nôn.”
“Bạn học nói, trước sau trong thôn nhà cậu đều biết được. Cậu lại không hề biết sao? Lúc ấy, nếu anh soi gương, sắc mặt nhất định trắng bệch giống như lệ quỷ. Anh chạy vội về nhà, lục tung, trong tay cầm một quyển sổ ly hôn màu đỏ. Anh khóc, tập giấy mỏng này, không chỉ có ý nghĩa anh không có ba, càng làm cho anh hiểu được người khác cười nhạo. Đáng thương, anh còn mỗi đêm lo lắng, làm thế nào vãn hồi tâm của ba.”
Kỉ Tích xem xét Tiêu Trần lâm vào trí nhớ dai dẳng, vuốt ve khuôn mặt anh tuấn, đáy mắt giống như muốn làm người kia trầm luân vào ôn nhu,
“Mẹ không có ba, qua hai năm, gả cho đồng nghiệp. Mẹ chuyển nhà, anh không đi.” Tiêu Trần lắc đầu trào phúng. “Đối phương không cần anh.”
Kỉ Tích đau lòng xoa xoa Tiêu Trần, cam đoan nói: “Hắn không cần anh, là hắn không có mắt! Trần Trần, em biết anh có bao nhiêu tốt, Kỉ gia chúng ta mỗi người đều biết.”
Tiêu Trần sờ sờ tóc Kỉ Tích nói: “Rời khỏi mẹ, anh cũng không thương tâm. Thậm chí, có chút may mắn. Anh nhát gan, đại khái bị đánh sợ luôn rồi. Kỳ thật, sống cùng bà ngoại, thật sự không tồi. Bà mập mạp, tính tình tốt, cưng chiều anh nhất. Anh có khi hận ông ngoại, luôn la mắng bà ngoại, làm cho bà tức giận không có chỗ phát. Sinh hờn dỗi thương thân nhất a!”
“Năm ấy bà ngoại bị bệnh, anh mười lăm tuổi. Bà bệnh thật sự nặng, anh thấy bà như vậy, tim như bị dao cắt. Khi ông ngoại đem nhẫn vàng trên tay bà lấy đi, khi cậu lấy chén bể cho bà dùng cơm, khi bảo mẫu không để ý đến bà muốn xem kênh TV nào…. Bọn họ những người này, đối xử như vậy với bà ngoại, giống như bà sắp chết, anh hận không thể đương trường chặt đứt mấy bàn tay nọ!”
Tiêu Trần níu lấy ống tay áo Kỉ Tích. “Em biết không? Bà ngoại phải rút tủy xét nghiệm hai lần, nghe nói rút tủy rất đau rất đau. Chính là, lại xét không ra bà bị bệnh gì. Anh không muốn bà ngoại chịu tra tấn, anh thậm chí hi vọng bà chết, tốt hơn so với thân thể đau đớn.”
“Bà ngoại thật sự đã chết.” Tiêu Trần đưa tay, vuốt ảnh chụp bà ngoại. “Bác nói với anh bà ngoại không còn. Anh trong nháy mắt không rõ ý tứ những lời này. Kỉ Tích, em có lẽ vĩnh viễn cũng vô pháp hiểu, tâm tình anh khi đó. Giống như là trời sập vậy. Người vĩnh viễn cưng chiều anh, sẽ không còn mở to mắt, người duy nhất trên đời tốt với anh đã đi rồi. Anh còn chưa đưa bà tiền phụng dưỡng. Anh không muốn bà chết, không muốn!”
“Em biết, Trần Trần, em biết.” Kỉ Tích bao lấy Tiêu Trần, vỗ vỗ lưng đối phương.
“Bà ngoại đã mất, không ai nguyện ý nuôi anh, không ai nguyện ý chiếu cố anh. Thời điểm những người đó dùng khóe mắt nhìn anh, em không biết anh là như thế nào cắn răng, không cho chính mình khóc thành tiếng.”
Tiêu Trần đem mặt vùi vào trong ngực Kỉ Tích, nghẹn ngào nói: “Anh còn nhớ rõ, bà ngoại đào tiểu nòng nọc cho anh. Còn nhớ rõ cùng nhau tản bộ, cho vịt ăn. Còn nhớ rõ….. Kỉ Tích, anh chừa từng nói qua chuyện trước đây, không phải không muốn nói cho em. Là anh sợ nhớ lại, nó có rất nhiều ấm áp, cũng có rất nhiều tàn khốc. Chúng nó lẫn lộn cùng một chỗ, làm cho anh hít thở không thông.”
“Mẹ lần cuối cùng gặp anh, là bởi vì anh không thi đậu trung học, đã đánh mất mặt mũi của mẹ. Mẹ tát anh một bạt tay, nói không có đứa con này.” Tiêu Trần hít vào một hơi nói: “Cũng tốt, anh một người vô ưu vô lo.”
“Trần Trần, anh không phải một người.” Kỉ Tích ôn nhu phản bác. “Anh có em. Em sẽ cùng anh, cưng chiều anh. Cho dù trên đời này mọi người cùng anh là địch, em cũng sẽ đứng ở bên cạnh anh. Của em, chính là của anh, thân nhân của em, cũng là người thân của anh. Kỉ gia chúng ta, người nào không thích anh? Lúc turớc những người đó không có mắt, anh căn bản không cần hoài nghi tầm quan trọng của mình.”
Kỉ Tích hướng mộ bia vái ba cái, theo sau đẩy xe lăn, mang Tiêu Trần rời đi. Hắn nhìn trời hứa hẹn, đối bà ngoại đã mất của Tiêu Trần thề, hắn nguyện lấy hết thảy chính mình có được, đổi lấy Trần Trần hạnh phúc sau này. Chẳng sợ, chỉ là tươi cười trong nháy mắt.
Hai người lên xe, Kỉ Tích lái đến bờ biển. Bờ biển S thị đều là đá ngầm, sóng lớn màu xám, mang theo bùn cát nồng đậm. Gió thổi mặt biển, nhấc lên sóng to mấy trượng, đập vào đá lớn ven bờ,
Tiêu Trần nghe hơi thở sóng biển, anh thích tư vị mằn mặn này. Biển rộng, giống như nước mắt nhân sinh hội tụ, từng giọt từng giọt, chung quy dung hợp thành một mảng bàng bạc này. Ai có thể quên được, trước kia bất đắc dĩ, thống khổ, cùng bàng hoàng? Ai có thể khẳng định, đáy lòng chính mình không có phiến đại dương mênh mông này? Đã vượt qua gian khổ, nhưng tư vị chua sót, vĩnh viễn sẽ không thể quên đi.
“Kỉ Tích, anh nói với Hưởng Vân, anh ấy là người nhà anh yêu quý nhất.” Tiêu Trần dựa vào đầu vai Kỉ Tích, thở dài nói: “Anh ấy trong khoảng thời gian này không tới đại trạch, vì quay phim của anh. Trong phim trường nhiều người vây quanh bên người hắn như vậy, mà khổ trong lòng hắn có ai biết?”
Kỉ Tích kéo Tiêu Trần, ôm vào trong ngực nói: “Ai nói không ai biết? Trần Trần, không phải đang vì ảnh phiền não? Kỳ thật, Trần Trần không cần nghĩ nhiều như vậy. Chuyện anh hai anh một chút cũng không sai, ảnh yêu anh kìm lòng không được, anh từ chối anh ấy cũng đương nhiên.”
“Thất tình, rất đau a!” Mí mắt Tiêu Trần chảy xuống nước mắt, anh nhìn ra biển rộng xa xa, sâu kín nói: “Kỉ Tích, anh cũng không muốn để anh ấy nhớ lại như vậy.”
“Trần Trần yên tâm. Anh hai sẽ minh bạch.” Kỉ Tích dùng trán chạm trán Tiêu Trần, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt người yêu, dùng mâu quang dìm chết người đối diện Tiêu Trần. “Bảo bối, đừng khóc!” Anh biết không, lòng em cũng đi theo anh cùng rơi lệ.
Gió biển gào thét, phất qua đôi tình nhân ôm nhau, thổi quần áo phập phồng. Lại không biết, có phải hay không có thể thổi đi nỗi buồn trong lòng bọn họ.