Ăn xong điểm tâm, Kỉ Tích ôm Tiêu Trần quay về phòng ngủ, dặn dò anh ngủ tiếp bù giấc. Cũng phân phó trước khi Trần Trần tỉnh lại, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Tám giờ, Kỉ Tích không thể không đi một bước quay đầu một lần lái xe đến D đại, trước khi đi còn không quên nhắc nhở: “Trần Trần đi đứng không tiện, cuống lầu chỉ có thể kêu lão Côn ôm anh ấy. Những người khác, con lo lắng!”
Xem bọn họ như lang sói mà phòng a! Khi Kỉ Tích rời đi, ánh mắt bao hàm thâm ý lướt nhìn, liền đem ba nam tử trưởng thành Kỉ gia tức giận đến thổi râu trừng mắt.
“Mẹ, con hôm nay không đi nhà trẻ được không?” Duyên Duyên cắn bánh quẩy, miệng đầy nước miếng đưa ra hi vọng.
“Làm sao có thể?” Nhạc Nùng rút giấy ăn nói: “Nào có tiểu hài tử không đi học!”
“Mẹ, mẹ không cho con bồi Tiêu ca ca. Trên đường đưa con đi nhà trẻ, con sẽ vẫn đối thơ cổ nga.” Duyên Duyên nháy mắt to, xảo trá cười nói.
>0< Đây vẫn là đứa con đáng yêu của cô sao? Nhạc Nùng không dám tin nhìn Duyên Duyên, tay đang muốn giúp con lau miệng ngừng giữa không trung, ngây người.
“Hôm nay, để cho Duyên Duyên nghỉ học, bồi bồi Tiêu Trần đi.” Kỉ Vinh hòa giải.
Nhạc Nùng không ủng hộ phản bác. “Làm sao được? Chiều đứa nhỏ, sẽ làm nó dưỡng thành thói quen trốn học.”
“Bất quá là nhà trẻ, cũng không phải tiểu học. Không đi một hai ngày, có sao đâu?” Khương Như ôm lấy tiểu béo cầu bởi vì đề nghị bị phủ quyết mà tức giận. Duyên Duyên chính là cháu đích tôn của bà, chính mình đều không nỡ đánh mắng, như thế nào để con dâu khi dễ được!
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vẫn là vấn đề lớn nha! Khương Như nói hai câu, Nhạc Nùng thật sự không biết nên cãi lại, hay là bỏ cuộc. Cô xem đồng hồ treo tường, 8h10, không còn thời gian cùng Duyên Duyên nhiều lời. Nhạc Nùng thay quần áo, xuống nhà, lên xe Kỉ Thi xuất môn, trong lòng nghẹn một bụng lửa. Dự định buổi tối về nhà, hảo hảo giáo huấn thằng con bất hiếu dám uy hϊếp mẹ.
“Cám ơn, bà nội.” Duyên Duyên hôn hai má Khương Như, hai mắt rưng rưng nói: “Chính là, mẹ nhất định sẽ mắng con. Đến lúc đó bà nội giúp con nga?”
“Được, được.” Khương Như được hôn quên hết tất cả, gật mạnh đầu.
Kỉ Vinh một bên ăn điểm tâm, nghe được cả người run rẩy. Nhắm mắt lại nghĩ, ba tuổi đã biết bỏ bùa mê, Duyên Duyên tiểu tử này, thực không biết giống ai!
Mười giờ rưỡi, Kỉ Vinh gõ cửa phòng Tiêu Trần, kéo bác sĩ gia đình đến giúp anh kiểm tra.
“Ba, con không sao. Trẹo chân mà thôi, không cần mời bác sĩ cố ý đến xem. Rất phiền toái bác sĩ.”
“Không phiền toái, không phiền toái.” Tiêu Trần lần đầu tiên gọi ông là ba, Kỉ Vinh mừng rỡ vô cùng. Trên mặt tươi cười ấm áp, miệng dặn dò. “Cẩn thận kiểm tra, không cần làm đau nó.” Kỉ Vinh đã muốn nhiều năm không hưởng lạc thú làm phụ thân, ông trời ban cho Kỉ gia một đứa tri kỉ như Trần Trần, còn không làm ông vui vẻ choáng váng.
Tôn Kí kế thừa cha
trở thành bác sĩ riêng nhà Kỉ gia, đã làm mười năm. Hắn không biết, thiếu gia trên giường là ở đâu tới. Nhưng Tôn Kí nhớ chưa từng thấy Kỉ Vinh đối với đứa con nào cưng chiều như vậy. Không khỏi hướng Tiêu Trần đánh giá nhiều một chút, đáy lòng thầm nghĩ, phong thần nguyệt mạo*, khí chất ôn nhã, khó trách được sủng ái như vậy.
(*Thần thái như gió, dung mạo như trăng.)
“Thế nào? Có nặng lắm không?” Kỉ Vinh hỏi, ông đối với kinh nghiệm của vị bác sĩ này vẫn
vô cùng
tin cậy.
“Không bị thương dây chằng.” Tôn Kí giúp Tiêu Trần dán thuốc dán, dặn dò: “Tục ngữ nói, thương gân động cốt một trăm ngày. Trong hai tháng, thiếu gia nói thế nào cũng không thể động mạnh. Thuốc này ba ngày đổi một lần, tôi để lại một ít thuốc dán cùng băng vải, hai tuần sau lại đến.”
“Được, cái kia có mang đến không?” Kỉ Vinh hỏi
“Có mang.” Tôn Kí liếc qua Tiêu Trần một cái trả lời.
Nhìn tôi cái gì? Tiêu Trần nghi hoặc khó hiểu. Mười phút sau, lúc lão Côn ôm anh xuống lầu, đặt vào ghế. Anh mới biết, ‘cái kia’ trong miệng Kỉ Vinh, chính là xe lăn dưới mông mình.
>__< Trật chân, cũng tính là trọng thương? Tiêu Trần nghĩ, vì cái gì mọi người đều nói như vậy?
Chờ đám người Khương Như đi rồi, ông chủ xoa xoa mồ hôi lạnh. Đối phương người nào không phải tay mắt thông thiên, gia tài bạc triệu? Bằng mạng lưới quan hệ của bọn họ, đừng nói Mộng Long nho nhỏ, chính là phóng mắt ra cả S thị, cũng không ai dám nói chữ không.
Ông chủ xem xét nữ nhân tê liệt trên đất, lắc đầu nói: “Nghé con mới sinh không sợ chết a!” Cũng phân phó quản lí phía sau. “Quăng nữ nhân này xa xa chút, thiếu gia trở về cũng bảo nó lập tức tới gặp tôi.”
Buổi chiều, hoa viên đại trạch Kỉ gia.
>_< Tiêu Trần nghĩ đến chuyện ban ngày, anh không ngờ bị người ta nhầm thành tàn tật! Tiêu Trần vuốt xe lăn dưới chân cười khổ.
“A? Này không phải đứa nhỏ nấu đồ ăn rất ngon sao?” Lão tiên sinh biệt thự cách vách, vừa vặn ra hoa viên tản bộ, nhìn thấy Tiêu Trần lập tức hô.
Tiêu Trần ôn hòa cười nói: “Chào ông.”
Lão tiên sinh nhìn kỹ, quá sợ hãi nói: “Mấy hôm trước không phải còn tốt sao? Chân của cháu là làm sao vậy?”
“Đừng lo, chỉ là trật chân.” Tiêu Trần giải thích nói.
Lão tiên sinh nói lời thấm thía: “Đứa nhỏ, đừng xem thường trật chân! Bên trong có thể bị nặng hơn! Trong nhà ông có bình thuốc tốt, cháu chờ chút, ông cầm tới cho.”
“Không cần, cháu đã có.”
Lão tiên sinh trách cứ nói: “Nhóc con, khinh thường ông? Ông ăn cơm của cháu, cho cháu bình thuốc tính cái gì? Cháu không cần, chính là khinh thường ông!”
=_= Tiêu Trần câm nín.
Chỉ trong nháy mắt, lão tiên sinh từ trong biệt thự đi ra, đem rượu thuốc cho Tiêu Trần nói: “Trọng thương nhất định phải trị, đừng để lại bệnh căn a!”
>0_