Tướng Công Vốn Là Nữ Hồng Trang

Chương 1: Thành thân

Tiếng chiêng trống vang trời, lụa đỏ trải dài liên miên, mười dặm trang sức đỏ vẽ lên thịnh cảnh Trường An.

Hai bên đường phố đông nghẹt bách tính đến xem náo nhiệt.

Tân lang cưỡi ngựa lớn, tân nương ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa, mà phía sau kiệu hoa là đội ngũ đồ cưới thật dài, từ đầu đường đến cuối đường, khí thế đồ sộ, ngay cả hoàng thất cũng không nhiều như vậy.

Thỉnh thoảng có người tha hương kéo người bán hàng rong bên cạnh, cười hỏi: “Đây là vương phủ nhà ai trong kinh có hỉ thế? Này phô trương thật lớn đấy!” Người tham gia náo nhiệt xung quanh nhịn không được than thở, tranh nhau nói với hắn rằng.

“Nhi tử độc nhất của Hoàng thương đệ nhất thiên hạ Hồng gia đón dâu, Trang Ngưng quận chúa của Vĩnh Ninh Hầu Phủ xuất giá, việc này có thể không náo nhiệt được sao~ “

“Thường nghe Trang Ngưng quận chúa có dung mạo tựa thiên tiên, Thiếu gia Hồng gia này thật có phúc mà!”

“Còn không phải sao, ta thấy đúng thật là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu!” Người bới móc là một người có râu mép, dáng vẻ lấm la lấm lét, trên mặt khinh thường, thấp giọng nói với người xứ lạ, “Nghe nói Thiếu gia của Hồng gia không học vấn, không nghề nghiệp, là một kẻ ngốc thật sự, nếu không có tiền, chỉ bằng hắn thì làm sao có thể tơ tưởng đến quận chúa chứ!”Lời này nói ra có người tán thành, cũng có người cười hắn không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh.

Người tha hương nghe rồi cười khẽ, cũng nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ xem náo nhiệt...

Âm hưởng kèn Suona [1], tiếng pháo trỗi lên, đội ngũ rước dâu trùng trùng điệp điệp đưa tân nương xuất giá mà dừng lại trước cửa chính Hồng gia. Cổ hai con sư tử đá trước cửa đeo hoa đỏ thẫm, hơi khôi hài, dáng vẻ giương nanh múa vuốt lại bị hóa mềm mỏng, ngược lại càng giống như đang đưa móng vuốt nghênh tiếp người mới.

[1] Kèn Suona:

images

Tân lang Hồng Bảo nhìn mọi nơi xung quanh một hồi, không kìm được bĩu môi oán thầm, hắn đón dâu, người khắp kinh thành này lại còn hưng phấn hơn cả hắn nữa, thật là kỳ quái!

Lúc này, gã sai vặt Tam Lục chạy nhanh tới, tay dắt cương ngựa, dùng giọng nói hưng phấn mà thúc giục tân lang xuống ngựa, “Thiếu gia à, ngài đừng lo lắng nữa, mau đến đây nghênh đón nương tử xuống kiệu đi!”

“Lắm chuyện, bản thiếu gia ta còn cần ngươi dạy à? Hừ hừ.”

Càu nhàu xuống ngựa, Hồng Bảo lảo đảo hai bước, trong lòng rất muốn vừa lâm trận đã bỏ chạy, thế nhưng vừa liếc Thần Quản gia mặt than đứng ở trên thềm đá nhìn mình chằm chằm liền lập tức thu hồi cái chân vừa dịch, chỉnh trang lại đóa hoa đỏ thẫm hơi lệch trước ngực mình, cất bước đi tới kiệu hoa.

Hỉ bà hiển nhiên biết Đại thiếu gia Hồng gia thân kiều thể quý, không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, bỏ lễ nghi bắn đỉnh kiệu cũ, chỉ để Hồng Bảo đá cửa kiệu.

“Tân nương tử xuống kiệu nào, rơi xuống đất phát tài ~ “

Hỉ bà hát một câu, liền có tiểu nha đầu tiến lên đẩy màn kiệu ra, người vây xem náo nhiệt xung quanh không khỏi đồng thời ngẩng dài cổ để ngắm trộm ba phần nhan sắc yêu kiều của tân nương tử.

Nhưng hỉ khăn che đầu, mọi người đương nhiên không nhìn thấy dáng vẻ trời sinh của tân nương tử, tuy nhiên, đều cảm thấy vị Trang Ngưng quận chúa này là người không giống những nữ tử tầm thường khác.

Dựa vào cái gì mà khẳng định?

Đa phần nữ tử Đại Sở có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, yếu đuối, có mấy ai gặp được đại nhân vật giống Trang Ngưng quận chúa này?

Nhưng thấy đôi tay ngọc trắng muốt lớn hơn rất nhiều so với nữ nhi nhà bình thường, đôi chân rõ ràng vốn nên tựa hoa sen lại đeo vừa giầy thêu ba tấc, vóc người cũng rất cao to, thậm chí khi đứng cạnh tân lang là Đại thiếu gia Hồng gia, so ra cao hơn hắn hẳn một cái đầu!

Người vây xem thấy thế không khỏi sụt sịt, nhỏ giọng bàn luận: “Nhìn thân hình đi tới của quận chúa này lại khiến cho Hồng Thiếu gia thấp xuống, quả nhiên là không tầm thường nha!”

Người râu mép lúc trước cũng tới, hắn cười khinh thường nói: “Rõ ràng là Thiếu gia Hồng gia trời sinh gầy yếu không chịu nổi, đúng là ném đi bộ mặt của nam nhân chúng ta, thấp hơn cả một con đàn bà!”

“Ngươi có thể nhỏ giọng giúp ta được không, lát nữa truyền tới tai người Hồng gia, ngươi có thể chịu được sao?”

Người có râu mép không phục, chỉ hừ hừ hai tiếng rồi không nói nữa.Hồng Bảo chẳng có tâm tư quản người khác bình luận như thế nào, hắn nhìn thiếu nữ sắp thành thê tử mình, cũng không nhịn được líu lưỡi.

Vị Trang Ngưng quận chúa này trời sinh cũng cao gầy quá đấy?

Hồng Bảo cảm thấy tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng, trong càng không hài lòng với tân nương tử của mình, bĩu môi đá hòn đá nhỏ trên đất, nhưng chẳng ngờ lại đá cục đá văng ra ngoài, thật trùng hợp lại đập trúng người có râu mép, người có râu mép đau đớn liền hét một tiếng “Á“.

Chẳng qua tiếng kêu đau này bị tiếng chiêng trống vang trời che lấp, cho nên cũng không có người nào chú ý đến, đương nhiên cũng sẽ không có người để ý cái này, dù sao từ đầu đến cuối việc náo nhiệt mà mọi người quan tâm nhất luôn là Hồng đại công tử đón dâu.

“Nhất bái thiên địa, hoà hợp êm thấm!

Nhị bái cao đường, phúc thọ an khang!

Phu thê giao bái, tương thân tương ái!

Đưa vào động phòng, tình thâm ý trường!”

Theo tiếng phụ xướng vừa dứt, Hồng Bảo đầu óc choáng váng nắm dải lụa đỏ và nương tử của mình mà bị người người vây quanh đá vào tân phòng.

Hồng lão gia ở độ trung niên mới có con, đối với bảo bối Hồng Bảo này luôn luôn sủng ái vô cùng, bởi vậy sân tân phòng này ở cũng là khu viện lớn nhất, tốt nhất của Hồng gia.

Bên ngoài tân phòng giăng đèn kết hoa, trong tân phòng nơi nơi vui mừng, đèn nến cung hỷ bùng cháy tỏa tình cảm ấm áp cả căn phòng.

Sau khi Hồng Bảo đuổi nha hoàn và hỉ bà, liền ngồi trước bàn đờ người ngắm sáp nến đỏ nhỏ giọt, chân mày thanh tú cơ hồ nhăn thành một.

Thành thân, bái đường rồi vào động phòng, hắn biết lúc này chắc hẳn phải đi vén khăn voan, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của tân nương tử mà đàm chuyện trái tim, sau đó buông màn, gió xuân một đêm.

Nhưng...

“Choang!” Chén rượu trong tay rơi xuống đất vỡ ra, Hồng Bảo nhìn mảnh vụn trên mặt đất gần như đã chết tâm.

Rõ ràng mẫu thân nói chỉ cần thú tân nương tử vào nhà là có thể giao nộp, nhưng vì sao đến canh giờ này vẫn còn để hắn ở trong tân phòng? Không dám “trương lương kế” cùng từng có “tường thê” đâu! [2]

[2] Trung Quốc có câu: “Ngươi có trương lương kế, ta từng có tường thê”, ý đại khái là ngươi có kế, ta cũng có kế phản lại. Ở đây tác giả sử dụng để nói rằng bản thân chẳng hề có biện pháp nào đối phó.

Hồng Bảo liếc nhìn tân nương tử ngồi yên trên giường, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.

Quận chúa, có lỗi với ngài.

Hồng Bảo cố gắng nhẹ nhàng rời đến phía cửa, khẽ mở cửa phòng, nhưng một chân vừa mới bước ra, liền có một vị nha hoàn mặc hồng y mặt lạnh đứng đó.

Gương mặt Hồng Bảo trong nháy mắt xụ xuống, bĩu môi, chắp tay nài nỉ: “Hồng Cừ tỷ tỷ, làm ơn thương xót mà!”

Khuôn mặt Hồng Cừ nở nụ cười giả tạo, ánh mắt thản nhiên đảo qua bộ mặt lấy lòng của Hồng Bảo, mấp máy môi, đáp: “Lão gia ra lệnh, tối hôm nay ngài không thể rời khỏi tân phòng.”

Hồng Bảo ôm bụng, thấp giọng nói: “Bụng ta khó chịu, phải đến nhà xí, rất nhanh sẽ trở về mà, phụ thân ta sẽ không biết đâu.”

“Thiếu gia đừng làm khó nô tỳ.” Hồng Cừ một chút cũng không động.

“Có còn thiên lý không, ta là tân lang chứ đâu phải tù nhân, tại sao lại làm nghiêm như thế chứ?” Hồng Bảo lên án.

Chỉ một câu này thôi đã khiến ánh mắt của Hồng Cừ rơi trên người hắn, thần sắc của nàng khẽ biến, giọng nói lại nảy sinh vài phần bất đắc dĩ: “Từ đính hôn đến khi kết thân, rồi đến hôm nay thành thân, ngài tính xem ngài đào hôn chạy trốn tổng cộng là bao nhiêu lần rồi? Lúc này nói cái gì, nô tỳ cũng không dám để ngài bước ra khỏi tân phòng được.”

Mặt Hồng Bảo đen lại, trước khi Hồng Cừ đóng cửa liền hừ lạnh một tiếng.

Đi thì đi không xong, lưu lại cũng không thể, để hai người ngồi vậy làm gì?

Cảm giác bệnh xấu hổ của mình tái phát, Hồng đại thiếu gia nhìn chằm chằm tân nương đoan trang của mình, cuối cùng cắn răng đi tới giường...

Trang Ngưng đội khăn voan đỏ nên thấy không rõ tình trạng bên ngoài, chỉ bằng thính lực nhạy bén mà đoán được tiếng bước chân bước về phía mình, không tự chủ cũng nghiêng người sang.

Hắn nín thở chờ người đến cởi hỉ khăn trên đầu mình xuống.

Nhưng mà qua hồi lâu, màu đỏ trước mắt vẫn còn diễm lệ như vậy, hỉ khăn cũng không bị người xốc lên, ngược lại, vị trí bên cạnh lún xuống một chút.

Trang Ngưng giật mình, hai tay giao nhau theo bản năng mà siết chặt.

Nếu Đại thiếu gia Hồng gia này có ý đồ bất chính nào, vậy cũng đành dùng bạo lực để giải quyết...

Nhưng mà, tiếng hít thở nhẹ nhàng nhàn nhạt vang lên, khóe môi Trang Ngưng dưới lớp hỉ khăn hung hăng vừa co giật.

Nếu hắn không nghe lầm, bên cạnh đây là đang ngủ?

Quả tim thật là lớn.

Trang Ngưng cảm thán một câu dưới đáy lòng, sau đó cũng nhếch môi cười.

Tân lang này mà ngủ thì thật đúng là chuyện tốt.

Đưa tay nhấc lên một góc hỉ khăn, Trang Ngưng liếc mắt nhìn người đó nào đó bên cạnh thản nhiên ngủ, đuôi lông mày nhướng lên, liền dứt khoát kéo hỉ khăn vướn bận trên đầu, tiện tay ném xuống đất.

Đứng dậy, Trang Ngưng khoanh hai tay lại, trên khuôn mặt thanh lệ vô song nở nụ cười hơi quỷ dị, hai tròng mắt lại âm u như hồ sâu không thấy đáy.

Trang Ngưng quan sát Hồng Bảo đang ngủ say trên giường, thấy hắn da trắng hơn tuyết, mi mục như họa, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hai gò má đỏ bừng khiến hắn nhìn có chút...

Trang Ngưng đưa tay vuốt cằm, gật đầu kết luận: “Quả nhiên giống như lời đồn, nam sinh nữ tướng.”

Thả nhẹ cước bộ đi vòng qua bên phải của Hồng Bảo, mắt phượng Trang Ngưng nửa hé, nhanh chóng xuất thủ điểm huyệt trên người Hồng Bảo, vỗ tay một cái, Trang Ngưng lẩm bẩm một câu “Vẫn là như vậy an toàn hơn.” sau liền xoay người nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Mà trên Hồng Bảo vẫn ngủ say như cũ trên hỉ giường, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ.