Ngày 21 tháng 12, Trần Thiên Khanh thi xong môn học cuối cùng.
Sau khi kết thúc kì thi, Chúc Mậu hỏi hắn làm bài thế nào, hắn cầm bút trầm mặc một lát mới nói: “Chắc là có thể qua.” Nói thật, trong lòng hắn cũng không chắc chắn, nhưng cho dù không qua cũng không sao, vô luận thế nào Lục Chính Phi cũng sẽ làm cho hắn tốt nghiệp.
Trần Thiên Khanh nhớ rõ vào năm đó, người nào đó cũng thi học kỳ, có một môn thi không qua, thầy giáo dạy môn ấy lại rất nghiêm khắc, sống chết không chịu cho qua, trường học thật sự không có cách nào, cũng chỉ có thể huỷ bỏ môn này.
Trên thế giới này không phải là không có chính nghĩa, nhưng khi bạn cường đại đến một mức độ nào đó, thứ có thể ràng buộc bạn cũng chỉ còn lại là đạo đức của chính bạn mà thôi.
Trần Thiên Khanh thi xong sẽ trở về nơi ở của Lục Chính Phi, đương nhiên, khi về còn mang theo cả Tiểu Hoa.
Lục Chính Phi biết Trần Thiên Khanh sắp về, cố ý ở nhà chờ hắn, kết quả không nghĩ tới khi Trần Thiên Khanh trở về, trong túi còn có một con mèo nhỏ, gã có chút ngây ngẩn: “Thiên Khanh, không phải em không thích mấy con vật nhỏ này sao?”
Trần Thiên Khanh để Tiểu Hoa trong túi áo khoác của mình, khi hắn vào phòng rồi mới bế nó ra: “Không sao, nuôi chơi thôi.”
Tiểu Hoa đã có chút lớn hơn, nhìn thấy Lục Chính Phi thì bắt đầu dựng đứng tai lên, ngồi xổm bên chân Trần Thiên Khanh, vừa thấy Lục Chính Phi vươn tay lập tức nhe răng.
Lục Chính Phi vốn chỉ muốn ôm nó, kết quả thấy nó phản ứng như vậy, gã không vui hỏi: “Nó tên là gì?”
Trần Thiên Khanh đáp: “Tiểu Hoa.”
Lục Chính Phi thiếu chút nữa cười ra tiếng, gã nói: “Ai, Tiểu Hoa, về sau sẽ nuôi ở trong nhà, em còn định thuê phòng nhỏ như vậy.”
Trần Thiên Khanh ừ một tiếng, lấy cát cho mèo của Tiểu Hoa đem vào WC, ổ mèo thì đặt ở bên cạnh sô pha trong phòng khách.
Lục Chính Phi muốn ôm Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa lại chết sống đòi đi theo Trần Thiên Khanh, gã chỉ cần vươn tay ra là bị móng vuốt của nó đe dọa, tuy rằng không cào rách da, nhưng trên tay Lục Chính Phi cũng bị vài vết đỏ.
Lục Chính Phi ấm ức nói: “Thiên Khanh, nó không cho anh ôm.”
Trần Thiên Khanh đang cầm cát cho mèo, cũng không quay đầu lại nói: “Đừng chọc nó, bị nó cào tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Lục Chính Phi: “……” Gã có loại dự cảm, sau khi Tiểu Hoa đến ở thì địa vị của gã trong nhà sẽ càng tụt giảm trầm trọng.
Trần Thiên Khanh sắp xếp tốt nơi ở cho Tiểu Hoa, lại lấy thức ăn cho nó. Lục Chính Phi thừa dịp Tiểu Hoa đang ăn mà sờ soạng nó mấy cái, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà trở lại trên ghế sa lông.
Lục Chính Phi hỏi: “Thiên Khanh, kỳ nghỉ đông này em dự định làm gì?”
Từ khi biết Lục Chính Phi không come out, Trần Thiên Khanh cũng không mong đợi gì trong kỳ nghỉ đông này, hắn thản nhiên đáp: “Chưa nghĩ ra.”
Lục Chính Phi nói: “Em không muốn cùng anh đi thành phố D sao? Em định thời gian đi, anh sẽ mua vé máy bay sớm.”
Kỳ thật việc Lục Chính Phi muốn làm nhất là đưa Trần Thiên Khanh ra nước ngoài làm kiểm tratinh thần toàn diện, nhưng gã biết Trần Thiên Khanh sẽ không đồng ý, vì thế đành phải lui một bước mà rủ Trần Thiên Khanh đi chơi ở nơi khác.
Tinh thần Trần Thiên Khanh quả thực có vấn đề, nhưng khi hắn không phát bệnh thì so với người bình thường như Lục Chính Phi lại càng bình thường hơn, cho nên hắn cũng không để trong lòng.
Trần Thiên Khanh nghĩ nghĩ: “Tôi về nhà một chuyến rồi cùng anh đi du lịch.”
Đời trước, hắn gián tiếp gây ra cái chết của cha mẹ Trần Thiên Khanh, cũng chính vì vậy mà hắn và Trần Thiên Khanh không cách nào có được kết cục tốt đẹp, nếu hiện tại hắn đã biến thành Trần Thiên Khanh, tự nhiên cũng có nghĩa vụ vì Trần Thiên Khanh mà tận hiếu với cha mẹ cậu.
Lục Chính Phi đồng ý. Thời gian gã có thể xin nghỉ phép không nhiều lắm, vì vậy lần này không thể cùng Trần Thiên Khanh về nhà, nhưng nếu Trần Thiên Khanh đã đồng ý đề nghị đi du lịch của gã, vậy cũng đã rất tốt rồi.
Giữa hai người, chỉ cần một bên bắt đầu có ý thỏa hiệp, thái độ bên còn lại cũng sẽ mềm xuống, tựa hồ cũng là chuyện dễ dàng —— đáng tiếc là, năm đó, cả Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh đều không như vậy.
Tháng mười hai, ở thành phố A đã bắt đầu có tuyết rơi. Trần Thiên Khanh muốn tránh dòng người đông đúc đầu xuân. Chưa nghỉ được mấy ngày liền mua vé máy bay về nhà.
Tuy rằng Lục Chính Phi không muốn xa Trần Thiên Khanh, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ là luôn dặn dò Trần Thiên Khanh chú ý sức khoẻ, còn có thời gian hai người đã hẹn.
Trần Thiên Khanh cùng Lục Chính Phi hẹn nhau sau tết âm lịch sẽ ra ngoài đi du lịch. Hắn nghe Lục Chính Phi dặn, yên lặng một lát mới nói: “Chăm sóc Tiểu Hoa cho tốt.” Nói xong liền xoay người bước đi.
Lục Chính Phi còn chưa kịp phản ứng, chờ khi gã kịp có phản ứng, Trần Thiên Khanh đã tiến vào khu kiểm tra an ninh. Câu nói cuối cùng mà Trần Thiên Khanh nói với gã…. lại chẳng liên quan đến gã một chút nào. Lục Chính Phi nghĩ đến đây, quả thực hận không thể mua vé vọt vào đòi Trần Thiên Khanh nói với gã thêm mấy câu.
Nhưng tốt xấu gì Lục Chính Phi cũng nhịn được xúc động này, bày ra gương mặt thối nát mà trở về.
Máy bay rất đúng giờ, chỉ sau vài giờ Trần Thiên Khanh đã trở lại thành phố B.
Liễu Hoa Mai đã sớm biết Trần Thiên Khanh sẽ về, làm một bàn đầy đồ ăn, còn gọi Trần Thanh Dương đặc biệt đi sân bay đón Trần Thiên Khanh.
Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, Trần Thiên Khanh nhận được lại cảm thấy hổ thẹn.
Ngồi trên xe của Trần Thanh Dương, Lục Chính Phi lại gọi điện thoại đến, Trần Thiên Khanh nhấn nút, lập tức nghe được giọng nói của Lục Chính Phi: “Em đến nơi chưa?”
Trần Thiên Khanh đáp lại một tiếng.
Những gì cần dặn dò Lục Chính Phi đều đã dặn xong, yên lặng một lát mới nói: “Nếu Trần Tiểu Tuệ lại muốn khó dễ nhà em, nhớ gọi cho anh.” Lần trước gã thuần túy là cảm thấy xem náo nhiệt rất vui, lúc này lại sợ Trần Thiên Khanh bị Trần Tiểu Tuệ làm khó.
Trần Thiên Khanh biết Lục Chính Phi tự bao che khuyết điểm, cho nên chỉ cười cười, lại ừ một tiếng.
Lục Chính Phi nói tiếp: “Nếu em bị nó khó dễ, nhớ rõ là phải nói với anh.”
Mi mắt Trần Thiên Khanh rũ xuống, cười tự giễu, cũng chỉ có hắn mới cáo trạng với gã, nếu đổi là “Trần Thiên Khanh thật sự”, chỉ sợ dù có nghẹn đến chết, cũng sẽ không cầu Lục Chính Phi một chữ.
Trần Thiên Khanh nói: “Tôi biết, tắt máy đây.”
Lục Chính Phi cũng không dông dài, trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Thanh Dương đang lái xe ở phía trước, nghe thấy thanh âm Trần Thiên Khanh nói chuyện, mở miệng nói: “Con có bạn gái hả?”
Trần Thiên Khanh sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng là Trần Thanh Dương hiểu lầm, hắn nói: “Không phải, là bạn học.”
Trần Thanh Dương cho rằng Trần Thiên Khanh đang thẹn thùng, ông cười nói: “Chuyện này, con cũng không còn nhỏ nữa, nếu có thì tốt, mang về cho ba mẹ nhìn xem.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu, lại không trả lời.
Năm nay Tết âm lịch đến sớm, Trần Thiên Khanh về nhà vào đầu tháng một, hơn mười ngày sau chính là tết âm lịch.
Vết thương bị thuỷ tinh cắt trên tay của Trần Thiên Khanh đã lành, bởi vì cẩn thận lưu ý, nên vết thương cũng không lưu lại sẹo, hơn nữa chỗ gãy xương trên đùi lúc trước cũng đã lành rất tốt, cho nên so với thời điểm lễ Quốc Khánh, khí sắc cả người hắn đều tốt hơn.
Không có người mẹ nào không muốn thấy con mình có cuộc sống thật tốt, Liễu Hoa Mai vừa gắp đồ ăn cho Trần Thiên Khanh vừa hỏi: “Thiên Khanh, tết này ba con muốn cùng cô của con ra ngoài chơi, con muốn đi không?”
Không nghĩ tới người nhà mình cùng Lục Chính Phi lại có chung suy nghĩ thế này.
Trần Thiên Khanh nói: “Không, con đã hẹn với bạn học rồi, sau tết âm lịch sẽ đi thành phố D, mẹ, sao mẹ không đi cùng ba?”
Liễu Hoa Mai lắc lắc đầu: “Mẹ say xe, đi chỗ nào cũng không tiện, chỉ là lần này công ty của ba con cho đi, có thể mang theo hai người nhà, mẹ nghĩ cho con đi cùng ba….”
Trần Thanh Dương bất đắc dĩ nói: “Hoa Mai, lần này là ngồi máy bay, Thiên Khanh không đi, em cũng không đi vậy sẽ lãng phí tiền vé máy bay đó.”
Liễu Hoa Mai do dự trong chốc lát: “Nếu không anh cho em của anh và Tiểu Tuệ cùng đi?”
Kỳ thật Liễu Hoa Mai thực lo lắng người nhà của Trần Thanh Dương, nếu không phải chuyện về phòng ở lần trước làm ầm ĩ đến khó coi như vậy, bà phỏng chừng liền kêu Trần Thanh Dương mang Trần Tiểu Tuệ đi rồi.
Trong nhà không có đàn ông, hai mẹ con Trần Thanh Ngọc và Trần Tiểu Tuệ nhất định cũng sống không dễ dàng.
Trần Thiên Khanh cảm thấy tính tình của Liễu Hoa Mai thật sự rất tốt, cả Trần Tiểu Tuệ kia, nếu là hắn, phỏng chừng đời này đều không muốn lại nhìn thấy nó nữa.
Trần Thanh Dương nghe xong đề nghị của Liễu Hoa Mai, có chút do dự. Lần trước, chuyện Trần Tiểu Tuệ nói xấu Trần Thiên Khanh vẫn luôn là một vướng mắc, bất kể sau đó Trần Thanh Ngọc có giải thích như thế nào, việc Trần Tiểu Tuệ đã phá thai không có cách nào vãn hồi được.
Liễu Hoa Mai nói: “Thiên Khanh, con thấy sao?”
Trần Thiên Khanh đang ăn cơm, nghe Liễu Hoa Mai hỏi, ngừng đũa lại lộ ra tươi cười: “Mẹ, phòng ở của chúng ta còn không?”
Liễu Hoa Mai sửng sốt: “Còn chứ.” Nói xong liếc nhìn Trần Thanh Dương: “Ba con nếu dám bán, mẹ sẽ liều mạng với ông ta!”
Trần Thiên Khanh nghe mà buồn cười: “Trần Tiểu Tuệ không phải muốn thi đại học sao, còn có thể rảnh rỗi đi du lịch?”
Hắn không nói nên đưa nó đi, cũng chưa nói là không được, nhưng những lời này vừa ra liền làm Trần Thanh Dương cùng Liễu Hoa Mai bừng tỉnh.
Liễu Hoa Mai nói: “Con không nói mẹ đã quên…. Nó còn phải thi đại học, muốn đưa nó cùng đi, làm chậm trễ thành tích thì sao. Nhớ năm đó con thi đại học, kì nghỉ đông cũng phải học bù đầu!”
Trần Thiên Khanh tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trần Thanh Dương cũng đồng ý với Liễu Hoa Mai, chuyện này liền tạm thời để qua một bên.
Buổi tối, Trần Thanh Dương tìm Trần Thiên Khanh hàn huyên, đơn giản hỏi hắn có phải có khúc mắc gì về mẹ con Trần Thanh Ngọc hay không.
Trần Thiên Khanh đang xem TV, nghe lời của Trần Thanh Dương xong, cười nói: “Ba, đó là cô của con, con có thể có ý kiến gì, chỉ là giận Tiểu Tuệ không hiểu chuyện, nhưng đều là người một nhà, làm sao lại thành kẻ thù được.”
Trần Thanh Dương muốn xoa đầu hắn, lại không hiểu sao có cảm giác không vươn tay ra được, vì thế đành phải nói: “Thiên Khanh, con đừng giận ba.”
Trần Thiên Khanh nói: “Ba là ba của con, con giận gì chứ.” Quả thật là không giận Trần Thanh Dương, bởi vì phòng ở kia đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào, nhưng hắn đã có chút chán ghét hai mẹ con Trần Thanh Ngọc, hắn không biết “Trần Thiên Khanh” lúc ấy có gặp chuyện này hay không, hắn chỉ biết là, hắn sẽ không bỏ qua mỗi một người có ác ý với hắn, còn muốn đυ.ng đến đồ của hắn.
Trần Thanh Dương nói: “Thiên Khanh, nếu không con đừng đi với bạn học, đi với ba đi, hai cha con đã lâu không nói chuyện rồi.”
Trần Thiên Khanh nói: “Ba, con đã hẹn với bạn học rồi.” —— Hắn mà không đi, Lục Chính Phi tuyệt đối sẽ nổi điên.
Thấy Trần Thiên Khanh không chịu, ông cũng chỉ có thể buông tha, lại cùng Trần Thiên Khanh hàn huyên vài câu rồi mới từ ban công đi về phòng.
Trần Thiên Khanh nhìn bóng dáng Trần Thanh Dương, hơi hơi chớp mắt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.