Chúc Mậu cởϊ áσ khoác ra, bọc mèo con lại ôm về nhà.
Về tới nơi, hai người kiếm một cái thùng giấy thả mèo con vào, sau đó lên mạng xem những điều cần chú ý khi nuôi mèo.
Không thể uống sữa lạ, cũng không được vội vàng tắm rửa, cách tốt nhất là đem đi bệnh viện thú ý để kiểm tra một chút, tiêm phòng bệnh một lần nữa.
Bọn họ không có sữa dê, đành phải đi tới quầy tạp hóa gần đây mua ít sữa dễ tiêu cho mèo con ăn.
Mèo nhỏ trông có vẻ rất đói, khi Chúc Mậu dùng thìa đút sữa cho nó, nó không kêu gì cả, ăn cho đến khi bụng tròn vo, mới dừng lại.
Nhìn thấy mèo con đã ăn no, Chúc Mậu mới nói: “Cậu trông nó một lát, để tớ mang đồ đi nấu.”
Trần Thiên Khanh ngồi xổm ngắm mèo con đã ăn no đầy thỏa mãn trong hộp, ừ một tiếng.
Mèo nhỏ cả người lấm bụi bẩn, nhìn màu lông có vẻ là màu đốm, lúc nay ngoan ngoãn nằm trong hộp, không để ý tới Trần Thiên Khanh đang nhìn chằm chằm nó.
Trần Thiên Khanh nhìn nó, chợt đưa tay sờ sờ đầu mèo con.
Mèo nhỏ được vuốt ve ngẩng đầu meo meo vài tiếng làm nũng, lúc này nó còn quá nhỏ, tiếng kêu vẫn chưa rõ ràng như mèo lớn.
Trần Thiên Khanh vươn tay dí dí trên chóp mũi nó, mặt không thay đổi nói: “Bẩn quá.”
Mèo con tự nhiên sẽ không hiểu lời nói của hắn, ngược lại còn lảo đảo lại gần, ngửi ngửi đầu ngón tay của hắn trên chóp mũi mình, sau đó hứng thú liếʍ liếʍ.
Trần Thiên Khanh: “……”
Chúc Mậu có chút lo lắng mèo nhỏ sẽ làm phiền tới Trần Thiên Khanh, bởi vì nếu người không quá thích mèo mà gặp phải loại mèo con vẫn còn uống sữa sẽ cho nó là ồn ào, huống chi nó còn rất bẩn.
Nhưng khi cậu bưng đồ đã nêm gia vị bước ra, nhìn thấy Trần Thiên Khanh đang trêu chọc mèo con, mèo nhỏ bụng no căng tròn tròn, đang bị hắn trêu chọc thất tha thất thểu trong hộp.
Trần Thiên Khanh nói: “Mèo nhỏ này nếu cậu không nuôi thì để tớ nuôi.”
Chúc Mậu trừng mắt lớn: “Không phải cậu không thích những động vật nhỏ hay sao?” Sở dĩ cậu lo lắng bởi vì trước đây Trần Thiên Khanh từng nói rõ ràng không thích mấy con vật này.
Trần Thiên Khanh trầm mặc một lúc nói: “Trước kia không thích, bây giờ thích.”
Chúc Mậu cũng không hỏi kỹ lí do, trực giác cho cậu biết khi Trần Thiên Khanh đề cập tới vấn đề này, tâm trạng đang không tốt, cậu nói: “Lẩu xong rồi, chúng ta ăn bên trong hay mang nồi ra ngoài này?”
Trần Thiên Khanh nhìn thoáng qua Chúc Mậu, nói: “Sao cũng được.” Bản thân hắn không ăn tỏi, chỉ là “Trần Thiên Khanh” thích ăn, cho nên hắn cũng sẽ ăn.
Nuôi hay không nuôi mèo, Trần Thiên Khanh từng do dự, hắn biết “Trần Thiên Khanh thật sự” kia không thích động vật nhỏ, bởi vì cậu quá ưa sạch sẽ, không thể chịu đựng được khi trong phòng đầy lông mèo, cũng không muốn đi dọn phân cho nó, bởi vì như thế, hắn chưa bao giờ nuôi thú cưng.
Lục Chính Phi thích thú cưng, mèo cũng được, chó cũng thế, có là được.
Cho nên lúc nãy nhìn thấy Chúc Mậu ôm mèo nhỏ về, lòng hắn cũng có do dự.
Hắn biết rõ nếu hắn không nuôi, Chúc Mậu có lẽ sẽ tìm mấy nhà bên cạnh gần trường cho mèo con, nhưng khi ngón tay trỏ bị mèo nhỏ ngậm lấy, hắn mới hạ quyết tâm —- đó là một cảm giác vô cùng mới lạ, mèo con mềm nhũn, cho dù còn rất bẩn, nhưng cũng đầy hấp dẫn với hắn, suy nghĩ một lúc, Trần Thiên Khanh vẫn quyết định giữ nó lại.
Gia vị trong nồi lẩu là mua ở siêu thị, tiện lợi, khẩu vị cũng hơi nặng, Trần Thiên Khanh không ăn nhiều lắm, ngược lại Chúc Mậu ăn đến vui vẻ.
Trần Thiên Khanh nói: “Ngày mai tớ hỏi ý kiến của chủ nhà, xem nơi này có được nuôi mèo hay không, nếu không được chúng ta thuê chỗ khác.” Hoặc là bảo Lục Chính Phi mua một căn.
Chúc Mậu gật đầu: “Thiên Khanh, cám ơn cậu.”
Trần Thiên Khanh chỉ cười, không nói gì.
Ăn cơm chiều xong, mèo con đã ngủ, cuộn tròn trong đống quần áo cũ, cái bụng mềm mềm rung rung theo hô hấp, trông cực kỳ đáng yêu.
Trần Thiên Khanh nhìn nó một lúc, rồi mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, Trần Thiên Khanh không lên lớp buổi sáng, tìm một phòng khám dành cho thú ý, lập tức mang mèo đi kiểm tra. Chúc Mậu cũng muốn đi theo, lại bị hắn đuổi trở về.
Muốn cao thủ học đường trốn học thì độc ác quá, đặc biệt như Chúc Mậu học hành nhờ tiền học bổng, Trần Thiên Khanh không phải người trẻ tuổi sống theo cảm tính, nhưng hắn cũng biết mỗi người có cách sống riêng.
Mèo con còn chưa đầy tháng, đi lại cũng hơi lảo đảo, răng nanh mới nhú lên.
Bác sĩ nhìn thấy bộ dạng này của nó, hiển nhiên rất có kinh nghiệm, anh ta nói: “Là nhặt được? Mới sinh chưa được ba mươi ngày…. Còn phải uống sữa một thời gian nữa.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu.
Mèo còn quá nhỏ, vốn không nên tắm rửa nhưng tên nhóc kia quá bẩn, bác sĩ bảo có thể tắm được, tuy nhiên tốt nhất là có hệ thống máy sưởi khi tắm, để tránh bị cảm lạnh, tắm rửa xong là có thể mang tới đây tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Phòng khám thú cưng đều có đặc điểm chung là không tắm rửa cho mèo đi lạc, mèo không giống chó, cào người rất lợi hại, Trần Thiên Khanh vốn muốn nhờ bác sĩ tắm cho nó, cuối cùng vị bác sĩ xắn xắn tay áo lên, chỉ vào vệt màu hồng còn chưa biến mất, vẻ mặt “Cậu hiểu mà.”
Trần Thiên Khanh im lặng nửa ngày, mới mang mèo nhỏ trở về, hắn còn mua cho mèo con một cái ổ, một chút nữa mua cả đồ ăn cho mèo nữa.
Trở lại nhà trọ, Trần Thiên Khanh mở vòi nước, đeo bao tay, mang mèo con vào phòng tắm.
Mèo nhỏ meo meo liên hồi, xem ra còn chưa biết mình sẽ gặp chuyện gì.
Trần Thiên Khanh cau mày, thả mèo con vào chậu, sau đó thử nhiệt độ nước, thấy độ ấm vừa đủ, mới chậm rãi dội nước lên trên người nó.
Hầu hết loài mèo đều sợ nước, mèo con kêu càng ngày càng hoảng loạn, nhưng bộ dạng bị ướt nhẹp trông vừa đáng thương vừa buồn cười.
Có điều cho dù nhìn tội nghiệp đi chăng nữa, việc tắm rửa là bắt buộc. Trần Thiên Khanh tắm cho nó đầy hai lần nước bẩn cực kì cho đến lần thứ ba rốt cuộc mới biến thành hơi đυ.c.
Mèo con thích ứng rất nhanh, kêu kêu mà nghỉ ngơi tựa cằm vào thành chậu, ngẫu nhiên còn nhắm mắt lại.
Trần Thiên Khanh nhìn bộ dạng này của nó, nhớ tới nó còn chưa có tên, do dự một lát, suy nghĩ tên cho nó: “Về sau gọi mày là… Tiểu Hoa?”
Mèo nhỏ: “…….”
Trần Thiên Khanh nói: “Thế đi, sau này gọi mày là Tiểu Hoa…”
Tắm rửa xong, Trần Thiên Khanh lấy khăn tắm bọc kín mèo con… Không, phải gọi là Tiểu Hoa mới đúng, cẩn thận lau hết nước trên lông cho nó, sau đó dùng máy sấy sấy khô.
Máy sấy có chút ồn, Tiểu Hoa cứ run run.
Nhưng mà chưa hong khô xong, đã có người gõ cửa, Trần Thiên Khanh còn nghĩ là Chúc Mậu về, kết quả khi hắn mở cửa ra, lại nhìn thấy người quen.
Chính xác mà nói là người quen đời trước.
Bên ngoài là người có vẻ mặt tươi cười ôn hòa, bộc lộ ra khí chất thân sĩ tao nhã, nói: “Xin hỏi, cậu có phải là Trần Thiên Khanh không?”
Trần Thiên Khanh: “……” Thiếu chút nữa hắn đã gọi anh.
Không sai, người đứng bên ngoài, chính là Nguyễn Ôn Hoành.
Nguyễn Ôn Hoành chú ý tới mèo con ôm trong ngực Trần Thiên Khanh, nói: “Chào cậu, tôi là anh họ của Lục Chính Phi, Nguyễn Ôn Hoành.”
Trần Thiên Khanh lùi lại một bước: “Mời vào.”
Nguyễn Ôn Hoành lúc này mới đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Trần Thiên Khanh để lại một câu: “Anh ngồi trên sô pha chờ tôi một lát, tôi đi hong khô nốt cho Tiểu Hoa đã.”
Nguyễn Ôn Hoành nghe xong lộ ra vẻ mặt quái dị, y thấy Trần Thiên Khanh thật là kỳ lạ, người bình thường hầu như sẽ hỏi mục đích tới của y trước, nhưng Trần Thiên Khanh không những không hỏi, ngược lại còn để mình vào trong nhà, đợi ở phòng khách, sấy khô cho mèo trước.
Trần Thiên Khanh hong sạch sẽ lông cho Tiểu Hoa, mới ôm nó đi tới phòng khách.
Nguyễn Ôn Hoành ngồi đợi trên sô pha được mười phút, y nhìn thấy Trần Thiên Khanh cuối cùng chịu bước ra, mở miệng: “Có thể dành cho tôi một ít thời gian được không? Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Trần Thiên Khanh nhìn y một cái, ngồi đối diện Nguyễn Ôn Hoành: “Được.”
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Cậu Trần, tôi biết chuyện cậu với em trai Lục Chính Phi tôi đang cùng một chỗ.”
Trần Thiên Khanh nhìn Nguyễn Ôn Hoành, chờ y nói tiếp.
Nguyễn Ôn Hoành tiếp tục: “Tôi biết cậu không tự nguyện, nếu có thể, tôi sẽ cố nhanh chóng tạo cơ hội, để cậu rời đi, cậu có đồng ý không?”
Nếu là “Trần Thiên Khanh thật sự”, có lẽ sẽ suy nghĩ về chuyện này, thậm chí còn đáp ứng, nhưng Trần Thiên Khanh bây giờ thì tuyệt đối sẽ không đồng ý, bởi vì hắn biết, người đàn ông tên Nguyễn Ôn Hoành trước mặt rốt cuộc ác liệt đến đâu.
Nguyễn Ôn Hoành là một người anh họ tốt, y có thể tự nguyện làm nhiều chuyện cho Lục Chính Phi, chỉ là y tuyệt đối không phải là một đối tác tốt.
Trần Thiên Khanh không biết y tính toán gì, chuyện duy nhất hắn còn nhớ rõ là, Nguyễn Ôn Hoành chắc chắn sẽ không giống như lời nói của y mà thật sự suy nghĩ cho Trần Thiên Khanh.
Hắn hỏi: “Anh thật sự có thể giúp tôi rời khỏi người kia?”
Nguyễn Ôn Hoành đáp: “Đương nhiên, tôi cũng không thích nhìn thấy em trai mình làm ra loại chuyện này, trên thực tế, tôi thật sự xin lỗi những gì nó đã làm với cậu.”
Trước khi tới, Nguyễn Ôn Hoành đã điều tra cực kỳ rõ ràng về chuyện của Trần Thiên Khanh, y nhìn ra được, Trần Thiên Khanh cũng chỉ là một sinh viên mới qua hai mươi chưa trải qua sự đời, khiến hắn theo sự sắp xếp của mình rất dễ dàng.
Trần Thiên Khanh lộ ra vẻ cười như không cười, nói: “Cho nên, anh muốn tôi làm như thế nào?”
Nguyễn Ôn Hoành tiếp tục: “Là như vậy, nếu cậu luôn ở đây, Lục Chính Phi chắc chắn sẽ tìm đến cậu. tôi có thể giúp cậu lo liệu thủ tục xuất ngoại du học, nếu cậu đồng ý….”
Trần Thiên Khanh cắt ngang lời nói của y: “Ý của anh, là để tôi rời đi? Đi tới nước nào?”
Nguyễn Ôn Hoành trả lời: “Tôi thấy nước A có vẻ không tệ.”
Trần Thiên Khanh mặt không đổi sắc: “Nước A?”
Nguyễn Ôn Hoành: “Đúng vậy, lúc này đó là lựa chọn tốt nhất.”
Trần Thiên Khanh không nói gì, Nguyễn Ôn Hoành —- vẫn có đủ khả năng với thân phận của y đã sớm biết một thời gian sau nước A sẽ xuất hiện rối loạn trên qui mô lớn, thậm chí còn xảy ra sự kiện gây thương tổn tính mạng của người Hoa, chỉ là y vẫn đưa ra đề nghị, để Trần Thiên Khanh tới nước A, còn nói nước A là lựa chọn tốt nhất?
Những lời này nhìn sơ qua thì hệt như vô cùng quan tâm tới Trần Thiên Khanh, trên thực tế, lại là ném Trần Thiên Khanh vào vực sâu —- đến khi đó, nếu Nguyễn Ôn Hoành lại làm ra chuyện như ngoài ý muốn, muốn gây nên cái chết vô ý cho Trần Thiên Khanh thì Lục Chính Phi có thương tâm đến đâu, sau hai năm cũng sẽ quên đi.
Đáng tiếc, Nguyễn Ôn Hoành tự cho rằng mình hiểu rất rõ về Lục Chính Phi, nhưng cũng không biết người em trai này của mình, là chân chân thật thật động lòng.