Edit + Beta: Peiria
Nếu là party nhà họ Triển tổ chức, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện mà đến, Tiết Mạn cho phép mọi người nghỉ nửa buổi, về nhà chưng diện. Cuối cùng, chỉ còn lại Tần Khai Hân vẫn ngây ngốc ở trong phòng học, không hề có ý tứ muốn rời đi.
Tiết Mạn nói: "Cậu cũng về nhà trang điểm đi."
"Trang điểm gì chứ, cũng không phải đi thi hoa hậu." Tâm tư Tần Khai Hân vẫn đặt vào Bùi Thần, trong lòng tức giận, nào có tâm trạng làm đẹp.
"Không được, party này không mặc lễ phục thì không được vào, đi, cậu theo mình về nhà, mình giúp cậu trang điểm!" Tiết Mạn nói xong, không khỏi phân trần rồi kéo cô đi.
Tần Khai Hân không còn cách nào khác, đành phải đi theo Tiết Mạn tới nhà cô ấy.
Triển Lệnh Kiêu hiếm khi có nhà, nhìn thấy Tiết Mạn dẫn theo Tần Khai Hân trở về, phá lệ nhìn cô, còn lên tiếng chào hỏi.
Hành động bất ngờ của đại minh tinh khiến Tần Khai Hân nhất thời vừa mừng vừa sợ, phải biết rằng người này rất lạnh nhạt, ngoại trừ bà xã nhà mình, những người khác anh đều khinh thường không thèm liếc mắt một cái!
Vì thế, cô cũng vội vã chào hỏi Triển Lệnh Kiêu, gọi anh là Lệnh thiếu thì cảm thấy mình giống như đám fan mê muội, gọi anh là núi băng lại sợ anh tức giận...
Cuối cùng, Tần Khai Hân đành xấu hổ giơ tay lên: "Chào anh..."
"Cậu để ý anh ấy làm gì, mau vào đây, mình mới mua rất nhiều quần áo, cậu thử từng cái xem." Tiết Mạn kéo cô vào trong, đưa cô vào phòng quần áo của mình.
Đây là lần đầu tiên Tần Khai Hân được chiêm ngưỡng phòng quần áo của Tiết Mạn, kinh ngạc không thôi.
Phong cách hoàn toàn giống hệt phòng thay đồ của những quý cô Beverly Hills, đối diện cửa vào là một tủ giày âm tường, ít nhất cũng có hơn trăm đôi, tất cả tường bên trái đều là tủ quần áo, treo quần áo, váy vóc với đủ loại kiểu dáng, bên phải trưng bày bộ sưu tập túi xách, Chanel, Givenchy, Hermes... Căn phòng nhỏ ở phía trong còn có tủ đựng trang sức, toàn là trang sức quý giá!
"Mạn Mạn, mình có thể hỏi cậu một chuyện không?" Thừa dịp Tiết Mạn bận trước bận sau phối đồ cho cô, Tần Khai Hân không nhin được hỏi, "Cậu đã giàu như vậy, vì sao còn muốn cùng mình làm bánh ngọt?"
"Vấn đề này không phải cậu đã sớm hỏi qua rồi ư?" Tiết Mạn cầm hai cái váy liền so sánh, không chút để ý vấn đề cô hỏi.
"Khi ấy cậu nói là vì nhàm chán, muốn tìm chuyện để làm, mình cũng không rõ, làm thế nào mà cậu có thể kiên trì đến bây giờ? Cậu xem, cậu cũng không thiếu chút tiền lẻ đó."
"Chẳng lẽ cậu làm cái này, là vì kiếm tiền?" Tiết Mạn hỏi lại.
Cô sửng sốt, lắc đầu: "Kiếm tiền đương nhiên quan trọng, nhưng mình còn thích làm bánh ngọt hơn." Nếu hôm nay, có một công việc khác nhẹ nhàng lại kiếm được tiền đặt trước mặt cô, cô vẫn sẽ lựa chọn làm bánh ngọt, bởi vì đó là đam mê của cô, lý tưởng của cô.
Tiết Mạn khẽ cười: "Vậy thì đúng rồi? Mình cũng thích làm bánh ngọt, tuy không yêu thích giống cậu, nhưng có thể quen biết cậu, cùng cậu phấn đấu, mình cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Cuộc sống mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ, làm thứ mình thích, nhân tiện kiếm chút lời, như thế tốt đẹp biết bao, cậu nói có phải không?"
Lời của Tiết Mạn chạm đến đáy lòng Tần Khai Hân, khiến cho cô nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ Tiết Mạn ở Đài Loan.
Khi đó, cô dùng hết khoản tiết kiệm, lẻ loi một mình đến Đài Loan học tập, sinh hoạt không hề dư dả, nhưng Tiết Mạn mỗi ngày đều ăn mặc xinh đẹp, ra tay hào phóng, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu vô cùng có tiền.
Trong lớp đều là học viên nữ có lòng đố kỵ ghen ghét, không quen nhìn Tiết Mạn như vậy, lén lút nói tướng mạo cô ấy có vấn đề, vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh, nói không chừng còn là tiểu tam của một người giàu nào đó.
Lời đồn truyền đi rất nhanh, mọi người ít nhiều đều có thành kiến với Tiết Mạn, thời điểm chia nhóm nhỏ thực hành, không ai muốn hợp tác cùng cô.
Chỉ riêng Tần Khai Hân chẳng quan tâm, là một người từng bị xa lánh, cô rất am hiểu đạo lý có đôi khi mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là sự thật, những người bàn tán thị phi sau lưng cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.
Cho nên, cô chủ động hợp tác với Tiết Mạn, quan hệ của họ dần dần trở nên gần gũi.
Mấy năm nay, hai người hợp tác cùng nhau, mặc dù Tiết Mạn luôn rộng rãi, không cần báo đáp, nhưng Tần Khai Hân chưa từng muốn chiếm lợi từ cô.
Tiết Mạn đầu tư nhiều, cô dốc sức làm nhiều, Tiết Mạn không muốn xoắn xuýt từng chi tiết nhỏ, cô bèn lưu tâm chú ý, tất cả lợi nhuận của phòng làm việc đều căn cứ vào vốn đầu tư mà chia đều.
Bởi vì cô biết, nếu không có Tiết Mạn, cô cũng không đi tới ngày hôm nay.
"Mình cũng rất vui vì được biết cậu, bất kể là cộng sự hay bạn bè, cậu đều là người rất tốt, cùng cậu phấn đấu, mình rất thỏa mãn!" Tần Khai Hân nắm chặt tay Tiết Mạn.
"Cậu đừng xúc động như vậy, nghe xong mình muốn ly hôn quá." Tiết Mạn hiếm khi xấu hổ, kéo tay cô, chân thành nói, "Khai Hân, mặc kệ như thế nào, mình luôn hi vọng cậu có thể hạnh phúc, về sau nếu như Bùi Thần dám ăn hϊếp cậu, cậu tới tìm mình, mình sẽ bảo vệ sĩ nhà mình đánh chết anh ta!"
Tuy lúc này nói đến Bùi Thần có phần sát phong cảnh, song Tần Khai Hân vẫn bị câu nói của Tiết Mạn chọc cười: "Mình biết rồi, sao cậu dặn dò giống như mình sắp gả đi vậy?"
Tiết Mạn sửng sốt, lập tức thay đổi đề tài: "Cậu thử bộ này xem."
Tiết Mạn gầy hơn Tần Khai Hân một chút, quần áo của cô mặc trên người Tần Khai Hân càng làm nổi bật từng đường cong của cô bạn.
Tần Khai Hân thử vài bộ, đầu sắp cúi gằm xuống: "Không được không được, bộ này không được, quá lộ liễu!"
"Vậy thì cái này?" Tiết Mạn lấy ra một bộ sườn xám xẻ tà cao vυ't.
"Cái này càng không được!" Cô sắp khóc đến nơi, "Cậu không có quần áo nào bình thường một chút hả?"
"Để mình nghĩ xem..." Tiết Mạn suy tư thật lâu, "Có, bộ này mình vừa mua tối qua, cậu thử xem."
Cô nói xong, lấy ra một cái váy liền màu xanh nhạt, váy không dài, vừa vặn che đến trên đầu gối, không tay, tuy không quá lộ, vừa vặn tôn lên ưu điểm ngực lớn của Tần Khai Hân, hơn hết, chất liệu vải mềm mại phối hợp với màu xanh nhạt, khiến người ta cảm thấy như có cơn gió ở hồ sen chiều hè lướt qua mặt.
So sánh với những lễ phục "không thích hợp" vừa rồi, Tần Khai Hân nhìn trúng cái váy này, mặc vào cũng cực kỳ vừa vặn, vì thế liền chọn nó.
Tiếp theo, Tiết Mạn lại giúp cô phối giày và trang sức, còn trang điểm thanh nhã cho cô, sau khi hoàn thành thì kéo cô đến trước gương.
Chậc chậc, hiệu quả này!
Tần Khai Hân: "Hình như mình cảm thấy quá long trọng thì phải?"
Tiết Mạn khoát tay: "Party đều là vậy mà, cậu chờ chút, mình đi thay đồ, chúng ta không còn nhiều thời gian."
"Được rồi." Tần Khai Hân thỏa hiệp, mặc bộ này cùng Tiết Mạn đi ra ngoài.
Triển Lệnh Kiêu vậy mà cũng thay lễ phục, có lẽ là muốn đi cùng họ.
Lần này, Tần Khai Hân hoàn toàn chấn kinh, trên đường tới dự party, Triển Lệnh Kiêu ngồi ở ghế lái phụ, Tần Khai Hân ở phía sau lôi kéo Tiết Mạn len lén hỏi: "Mạn Mạn, đây là party gì? Sao mình cảm thấy trang trọng quá vậy?"
"Không trang trọng, cực kỳ bình thường."
"Nhưng sao núi băng nhà cậu... Mạn Mạn, mình rất hồi hộp!" Không biết vì lý do gì, từ lúc lên xe, cô bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, cảm thấy đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó.
"Hồi hộp cái gì, đừng hồi hộp, có mình ở đây rồi!" Tiết Mạn vỗ vai cô, an ủi, "Mình tiết lộ với cậu, party hôm nay mời cả đầu bếp Nhật Bản, cậu có thể ăn bò Kobe được uống sữa tươi, nghe nhạc và mát xa đó."
Tần Khai Hân nuốt nước miếng, lập tức không còn căng thẳng nữa.
Tám giờ tối, bọn họ đến bên ngoài khách sạn quốc tế Triển Tân cao 38 tầng với kiến trúc đỉnh chóp, ánh đèn lóe ra, xanh vàng rực rỡ.
Tần Khai Hân xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một chiếc máy bay trực thăng!
"Đây là muốn làm gì?" Cô vội hỏi Tiết Mạn.
"Đây là máy bay chụp ảnh."
"Chụp cái gì?"
"Party, tối nay tất cả mọi người sẽ cực kỳ vui vẻ, cho nên phải kỷ niệm một chút, đúng không?" Tiết Mạn quay đầu nhìn về phía Triển Lệnh Kiêu.
Triển Lệnh Kiêu: "Ừm."
Tiết Mạn nháy mắt với anh: Anh nói vài câu đi!
Triển Lệnh Kiêu: "Đảm bảo cả đời cô khó quên." Nói xong, anh chợt nhíu mày, bởi vì Tiết Mạn dùng giày cao gót giẫm lên chân anh.
Tần Khai Hân khó hiểu nhìn bọn họ liếc mắt, cảm thấy có phần không thích hợp, hơn nữa lời nói ra lại càng không thích hợp...
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Tiết Mạn giữ chặt cô: "Ây da, mau lên đi, sắp bắt đầu rồi!"
Suy nghĩ bị cắt ngang, cô cũng chẳng muốn suy nghĩ tiếp, mặc kệ nó, dù sao cũng có Tiết Mạn ở đây, chắc chắn không có khả năng xuất hiện quái thú ăn thịt người.
Tần Khai Hân không ngờ, trên tầng thượng thật sự có "Quái thú".
Trong lúc thang máy đi lên, mọi người trên tầng đều đã chạy tán loạn.
Lạc Tang: "Đến đây, đến đây, đến đây!"
Lão Điền: "Máy bay chụp cảnh đã chuẩn bị xong chưa? Ống kính ngắm chuẩn chưa?"
Baab Lỗ: "Ầm ĩ cái gì, sớm ngắm chuẩn rồi!"
Tiểu Phùng: "Anh Thần, cà vạt của anh hình như bị lệch, để em chỉnh lại giúp anh."
Tiểu Lưu: "Andy, lẵng hoa này không đúng vị trí, dịch sang trái một chút!"
Andy: "Cô biết cái gì, đây là đào hoa trận(*), tôi đã tính rồi, lẵng hoa này phải đặt ở đây!"
(*) Đào hoa trận: một loại thuật phong thủy được bày ra để cải thiện không gian xung quanh thu hút người khác phái.
Viên Lưu Lưu: "Mẹ ơi, rõ ràng người được cầu hôn là sư phụ, nhưng sao em lại căng thẳng như vậy?"
Hà Vân Hi: "Nhào vào lòng anh bình tĩnh chút đi."
Trương Tuyết: "Lệnh thiếu lên đây rồi, Lệnh thiếu lên đây rồi, Lệnh thiếu lên đây rồi..."
...
Bên này đang náo nhiệt, bên kia Tần Khai Hân vẫn hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng luôn nghĩ đến bò Kobe Tiết Mạn nói, không biết bò Kobe có giống như trong sách, được nghe nhạc, mát xa, uống sữa tươi hay không?
Bất tri bất giác, thang máy đã đến tầng cao nhất, một nam nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa phát mặt nạ.
"Tại sao phải đeo mặt nạ?" Tần Khai Hân nghi ngờ, "Chẳng lẽ là có vũ hội hóa trang?"
"Đây là nghi thức thôi." Tiết Mạn nói xong, nhét mặt nạ màu bạc vào tay Tần Khai Hân, thúc giục cô, "Cậu cứ đeo nó rồi đi vào là được."
"Được rồi..." Tần Khai Hân bất đắc dĩ, đến cũng đã đến, cô cũng chỉ có thể làm theo quy củ thôi.
Ba người đeo mặt nạ xong, nam phục vụ mỉm cười, từ từ mở cửa.
Tầng thượng cũng không xa hoa như trong tưởng tượng, thậm chí ngay cả một bóng đèn điện cũng không có, chỉ có ánh sáng chập chờn, thảm rải đầy hoa, cùng với bức tường hoa tươi thật lớn.
"Tại sao bên trong không có ai, chúng ta đến nhầm chỗ rồi sao?" Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người, hai chân chậm chạp không dám bước vào.
"Đi vào hãy nói." Tiết Mạn ở phía sau thúc giục.
Cô đành phải dè dặt tiến vào, nghi hoặc đánh giá mọi nơi, lại ngắm nhìn máy bay trực thăng trên đỉnh đầu.
Giữa lúc cô đang vô cùng buồn bực, bỗng nhiên, một bóng dáng cao gầy đeo mặt nạ, mặc váy ngắn, tay nâng một đóa hồng từ phía sau tường hoa đi ra.
Cô gái này, hình như giống... Lạc Tang?!
Tần Khai Hân đột nhiên chấn động, đứng yên tại chỗ hồi lâu không hoàn hồn, đã thấy cô gái tương tự Lạc Tang đi tới, đưa đóa hoa cầm trong tay cho cô, sau đó tháo mặt nạ xuống
Quả nhiên là cô ấy!
Lúc này không phải cô ấy đang ở Bắc Cực cùng Bùi Thần ư? Như vậy có nghĩa là Bùi Thần...
Tần Khai Hân lấy lại tinh thần, mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Tiểu Hân, mặc dù chúng ta quen biết nhau không lâu, nhưng kỳ thực tôi đã sớm nghe nói về cô, cô là một cô gái vô cùng thiện lương, vô cùng dũng cảm, tôi chúc cô trăm năm hạnh phúc!" Lạc Tang nói xong, lùi lại một bên.
Ngay sau đó, lại có một người từ phía sau tường hoa đi ra, tay cầm hoa tươi đưa cho Tần Khai Hân, sau đó tháo mặt nạ, là Tiểu Lưu.
"Bà chủ, cô là bà chủ tốt với nhân viên nhất trên đời, có thể làm việc cho cô, là phúc của tôi." Cô ấy nói xong, cũng lùi lại một bên.
Ngay sau đó là Andy: "Bà chủ, nói nhỏ với cô một chuyện, lúc trước, khi nhận lời, tôi đã phân tích qua tướng mạo của cô, về sau cô nhất định sẽ có con cháu đầy đàn, đại phú đại quý!"
Tần Khai Hân phì cười, sau khi cười xong, mũi có phần ê ẩm.
Tiếp theo, từng người nối tiếp nhau đi ra.
Lão Điền: "Em gái, hai lọ Laoganma của em rất ngon, lần sau tới nhà tôi làm khách, tôi sẽ bảo chị dâu nấu một bữa ngon cho em ăn!"
Tiểu Phùng: "Chị dâu, về sau em chính là tai mắt của chị, nếu anh Thần dám liếc mặt nhìn những cô gái khác, em sẽ lập tức báo chị."
Viên Lưu Lưu: "Sư phụ, chị không chỉ dạy em làm bánh ngọt, còn là dạy em làm người, có thể nhận chị làm sư phụ, thật sự là phúc phận kiếp này của em, em lén nói với chị một chuyện." Cô ấy ghé vào bên tai Tần Khai Hân, nhỏ giọng nói, "Vân Hi hôn em rồi..."
"Thật hả?" Tần Khai Hân kinh ngạc che miệng lại.
Viên Lưu Lưu nháy mắt với cô mấy cái, lui xuống.
Tiếp theo còn có Hà Vân Hi, Trương Tuyết... Ngay cả Baab Lỗ trên máy bay trực thăng cũng cố gắng theo sát cô, vẫy tay nói: "Tôi ở trên này! Nhân dân Châu Phi chúc hai người hạnh phúc!"
Tần Khai Hân cười, khóe mắt đã rơm rớm nước.
"Khóc cái gì, mau nín đi, lát nữa lớp trang điểm sẽ nhòe mất, nào, chúng ta chụp một kiểu." Tiết Mạn đưa hoa hồng cho Tần Khai Hân, lấy di động ra chụp chung với cô.
Cô cố gắng mỉm cười, nhưng nước mắt lại càng khó kiểm soát.
Tiết Mạn lùi xuống, ngay cả Triển Lệnh Kiêu cũng cầm cành hồng đưa cho cô, không nói chuyện.
Tiết Mạn ở bên cạnh sốt ruột: Anh nói hai câu đi, nói hai câu sẽ không mang thai đâu!
Vì thế, Đại Ma Vương Băng Sơn chậm rãi mở miệng: "Tôi đã nói đảm bảo cả đời cô cũng khó quên phải không?"
Thật đúng là cả đời khó quên danh xứng với thực! Tần Khai Hân gật đầu: "Anh nhất định phải đối xử tốt Mạn Mạn đó!"
"Điều này còn cần cô nói?" Đại Ma Vương Băng Sơn khẽ cười một tiếng, quay bước.
Sau đó, phía sau tường hoa lại xuất hiện hai người, một người mặc comple màu xám, một người mặc váy liền màu đỏ, tuy đều đeo mặt nạ, nhưng Tần Khai Hân liếc mắt một cái đã nhận ra đây là hai người thân thuộc nhất của cô.
"Ba! Mẹ!" Cô hoảng sợ, "Không phải ba mẹ..."
"Gạt con đó, mấy ngày trước mẹ con đã thi xong rồi, còn giành được giải thưởng đó!" Mẹ Tần tháo mặt nạ, đắc ý nói.
"Giải tham gia." Ba Tần ở bên cạnh bổ sung.
"Giải tham gia gì chứ, đấy là giải xuất sắc, trên giấy khen có viết rõ ràng mà."
"Các đội tham dự đều có thưởng, không gọi là giải tham gia thì là gì?"
"Haizz, ông già này, ông muốn làm tôi mất mặt với con gái đúng không?"
...
"Được rồi..." Tần Khai Hân dở khóc dở cười khuyên can, "Mẹ múa giỏi nhất, không ai hơn mẹ hết!"
"Như vậy còn được." Mẹ Tần cười ha ha nắm chặt tay con gái, "Khai Hân, chuyện hôm nay, Bùi Thần đã thương lượng với chúng ta, ba và mẹ đều cảm thấy chàng trai này đáng tin nên mới giúp cậu ấy. Có điều, chung thân đại sự vẫn phải do chính con quyết định, mẹ cảm thấy tình yêu không phải quá khứ, cũng không phải tương lai, quan trọng nhất chính là vui vẻ thoái mái, chỉ cần mỗi ngày con đều đã cảm thấy hạnh phúc là mẹ cũng hạnh phúc rồi!"
"Đúng vậy, chỉ cần hai con ân ân ái ái cả đời, ba với mẹ con cũng yên tâm." Ba Tần nói.
"Ba mẹ yên tâm, chúng con nhất định sẽ sống tốt..." Tần Khai Hân không ngừng gật đầu, nước mắt ào ào rơi xuống.
"Được rồi, đừng khóc, hôm nay là ngày vui." Mẹ Tần khuyên giải an ủi cô.
"Con còn khóc nữa thì ba mẹ sẽ không yên tâm giao con cho Bùi Thần đâu." Ba Tần làm bộ nghiêm túc nói.
Tần Khai Hân lau nước mắt, nín khóc, mỉm cười.
Sau khi Ba mẹ Tần lùi lại, tất cả mọi người chia ra đứng dọc hai bên, Tần Khai Hân nâng đầy hoa hồng trong tay, đứng giữa thảm, hồi hộp nhìn tường hoa dịch chuyển phía trước...
Trong nháy mắt, tất cả ánh đèn đều phát sáng, Bùi Thần mặc một bộ comple màu trắng, áo sơ mi xanh nhạt, đeo mặt nạ bạc, tay ôm 99 đóa hoa hồng, đứng ở đầu thảm, chân thành bước về phía Tần Khai Hân, tầng thượng đẹp như mộng ảo, còn anh giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích từng bước tới gần công chúa của anh.
Hồi hộp, cảm động, kinh ngạc... Các loại cảm xúc đan xen lẫn lộn trong lòng Tần Khai Hân, ngay trong khoảnh khắc Bùi Thần đến trước mặt cô, trong đầu cô bỗng nhiên trống rỗng.
Anh quỳ một gối xuống, tặng hoa hồng trên tay cho Tần Khai Hân, sau đó tháo mặt nạ, lấy ra một cái hộp nhung đỏ từ trong túi áo trước ngực.
Hộp được mở ra, một chiếc nhẫn kim cương cực lớn phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến toàn bộ ánh đèn chung quanh đều bị lu mờ.
"Tiểu Hân." Bùi Thần mở miệng, thâm tình nhìn ngắm Tần Khai Hân, "Hôm nay là sinh nhật em, anh không biết tặng em thứ gì mới tốt, cho nên anh muốn tặng chính mình cho em, anh..."
Nói đến đây, anh bỗng căng thẳng quên hết lời thoại phía sau, cuối cùng dứt khoát ăn ngay nói thật: "Về sau tất cả anh đều nghe theo em, gả cho anh nhé?"
Mọi người người chung quanh đều nở nụ cười, phúc hắc như Bùi Thần, vậy mà cũng có lúc bí từ, tất cả đồng loạt đưa mắt dõi theo Tần Khai Hân, giờ này phút này, tất cả mọi người đang chờ đợi đáp án của cô.
Mà đáp án của cô đương nhiên là - - Em đồng ý.
Trong nháy mắt, trên tầng thượng có vô số pháo hoa được bắn lên, giữa những tiếng vỗ tay và tiếng ủng hộ, Bùi Thần cầm nhẫn, đeo vào tay Tần Khai Hân.
"Hôn đi! Hôn đi!" Tiết Mạn reo hò.
Tần Khai Hân đỏ mặt: Đừng như vậy, ba mẹ em đang ở đây.
Ba Tần: Bà xã, bà xem trên trời có có máy bay này, ôi chao!
Mẹ Tần: Wow, thật sự có máy bay!
Ngay sau đó, Bùi Thần đứng lên, hôn lên môi vợ chưa cưới.
Bây giờ, rốt cuộc, rốt cuộc không muốn buông ra!
Pháo hoa bắn lên rồi sẽ lụi tàn, ngọn nến cháy sáng rồi sẽ dập tắt, chỉ có tình yêu, sau khi trải qua vô vàn thử thách, sẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh lại vĩnh hằng.
Tôi là Ức Cẩm, mong rằng người có tình trên khắp thế giới đều sẽ trở thành đôi!
o0o Hoàn o0o