Đầu Lưỡi

Chương 51

Edit: Peiria

Ngày hôm sau, Bùi Thần lên chuyến bay về nơi xa xôi, còn Tần Khai Hân tiếp tục ở lại Hàng Châu, kinh doanh lớp dạy làm bánh của cô.

Mùa hè ở Hàng Châu năm nay nóng hơn so với những năm trước, tháng tám, nhiệt độ ngoài trời mỗi ngày đều trên 35 độ, nhưng xế chiều hôm Bùi Thần rời khỏi, không khí nóng oi ả đã bị thay thế, mưa dông trút xuống, mây đen đầy trời.

Sau khi Tần Khai Hân tiễn bước những học viên cuối cùng, vừa dọn dẹp phòng học xong, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện tia chớp sáng chói, ngay sau đó là tiếng sấm ù ù, từng giọt mưa lớn như hạt đậu thi nhau rơi xuống cửa sổ.

Hôm nay Tiết Mạn và Triển Lệnh Kiêu ra ngoài hẹn hò, nhà Trương Tuyết có việc nên không tới, trong lớp học chỉ có ba người Tần Khai Hân, Viên Lưu Lưu và Hà Vân Hi.

Mưa được một lát, Viên Lưu Lưu rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sao trời tự nhiên lại mưa lớn như vậy, em phải đi thế nào đây?”

“Đợi mưa ngớt ngớt rồi đi, em rất vội sao?” Tần Khai Hân hỏi.

Viên Lưu Lưu gật đầu: “Hôm nay bạn em kết hôn, ở Dư Hàng, em còn phải đến đó nữa.”

Tần Khai Hân ngước mắt nhìn trời: “Hôm nay thời tiết xấu, trừ phi em tự lái xe đến đó, nhưng em lại là con gái, đi xa như vậy cũng bất tiện.”

Đang nói, Hà Vân Hi bỗng nhiên xen vào một câu: “Tôi đưa cô đi!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Viên Lưu Lưu sợ ngây người, vội vàng xin sự trợ giúp của Tần Khai Hân: Sư phu, rốt cuộc em nên để anh ấy đưa hay không đây? Cầu xin chị, để em đồng ý với anh ấy đi!

Đồng ý, tất nhiên phải đồng ý rồi! Tần Khai Hân thuận nước đẩy thuyền: “Cũng được, để Vân Hi lái xe đưa em đi, có cậu ấy chị cũng yên tâm.”

Viên Lưu Lưu kích động đến độ cà lăm: “Được được được...”

Tần Khai Hân liếc mắt ra hiệu cho cô.

Cô lập tức rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy thì phiền anh...”

“Không phiền, đi thôi!” Hà Vân Hi cầm lấy chìa khóa xe, sảng khoái đi ra cửa.

Hai người vừa đi, căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Tần Khai Hân, nàng vừa mới đống cửa, điện thoại của Tiết Mạn đã gọi tới.

“Khai Hân, cậu đang ở lớp học hả? Bên ngoài trời mưa rất lớn, có cần chúng mình đến đón cậu không?”

“Không cần đâu, mưa rào có sấm chớp thế này sẽ mau tạnh thôi, mình vẫn còn thứ chưa thu dọn, muộn mới về, các cậu cứ đi chơi vui vẻ, không cần lo cho mình.”

“Được, nếu cậu sợ thì nhớ gọi điện thoại cho mình.”

Tần Khai Hân vỗ vỗ ngực: “Có cái gì mà phải sợ, không phải chỉ là sấm sét thôi sao, mình cũng không phải trẻ con!” Dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng sét lớn, cô sợ đến nỗi suýt đánh rơi di động xuống đất.

Làm người quả nhiên không thể nói dối! Tần Khai Hân cúp điện thoại, vội vàng kéo rèm cửa, bật đèn, núp trên sofa đợi mưa tạnh.

Song, mưa cũng không hề có dấu hiệu ngừng lại, hơn nữa càng lúc càng lớn, rèm cửa lóe lên ánh sáng của chớp, từng đợt sấm sét đánh ầm ầm, khiến cho suy nghĩ của cô không khỏi bay về nhiều năm trước.

Trong ký ức của cô, chạng vạng tối hôm đó, cũng có mây dông đầy trời giống như hôm nay, đúng lúc đến phiên cô trực nhật, quét dọn vệ sinh xong, bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện gió lớn gào thét, sấm sét vang dội, mưa như trút nước.

Ban ngày cô mang theo một cái ô che nắng nho nhỏ đến trường học, mắt thấy các học sinh đều đã về nhà, vốn đang muốn xông ra, nào biết gió quá lớn, miễn cưỡng đi đến cổng trường học, ô đã bị gió thổi tan khung, không thể không lui về tòa nhà lớp học, cả người còn dính mưa, đông lạnh phát run.

Khi đó, giờ tan học của năm ba muộn hơn năm dưới, cô gần như ôm vận may đi tìm Bùi Thần, không ngờ anh thật sự vẫn ở trong lớp học, nhìn cô ướt như chuột lột đứng ngoài lớp mình, vội vàng đi ra.

“Em chưa về nhà sao? Ô em đâu?” Anh hỏi.

“Hỏng rồi.” Cô khóc nức nở chìa ô ra, “Học trưởng, anh có thể giúp em mượn một cái ô không, các bạn lớp em đã về hết rồi.”

“Mưa lớn như vậy, em định về bằng cách nào? Cha mẹ em đâu?”

“Họ đi du lịch rồi...”

“Em chờ chút!” Anh dường như không chút nghĩ ngợi quay về lớp học cầm một cái ô ra, “Đi, anh đưa em ra ngoài!”

Ngày đó, Bùi Thần đưa cô ra đến cổng trường, lại giúp nàng gọi xe taxi, giúp cô thanh toán tiền, khoảnh khắc cuối cùng trước khi đóng cửa còn nhét cái ô vào trong xe.

“Học trưởng, như vậy anh sẽ không có ô!” Qua cửa kính ngăn cách trong xe cô hô lớn, nhưng mưa to gió lớn, căn bản không nghe rõ.

Bùi Thần ở bên ngoài cũng không biết nói câu gì, xoay người đội mưa chạy đi, bóng dáng cao gầy rất nhanh biến mất trong mưa lớn.

Cô còn nhớ rõ tài xế xe taxi đã nói: “Cậu bé này đối với cháu thật tốt!”

Đúng vậy, bất kể là quá khứ hay hiện tại, Bùi Thần vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, thật sự rất tốt.

Bên ngoài mưa rền gió giữ, một mình Tần Khai Hân ở lại phòng học, hồi ức về Bùi Thần hiện lên từng chút từng chút, chuyện cũ giống như một liều thuốc an thần, khiến tâm tình sợ hãi của cô từ từ bình tĩnh trở lại.

Giờ phút này, thậm chí cô cảm thấy rằng có lẽ Bùi Thần xuất hiện trong sinh mệnh cô giống như một cơn dông, mới đầu khiến người ta sợ hãi, nhưng lại cọ rửa mấy ngày oi bức, xua tan hơi nóng dày vò.

Cũng vào lúc này, Tần Khai Hân bỗng nảy ra linh cảm, cô nhanh chóng đứng dậy đi tới bàn dài trước mặt, nghiên cứu loại bánh ngọt mới.

Lấy ra mấy lá bạc hà khô, đun cùng sữa nóng đến khi mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía, lại quấy sữa bạc hà đã đun trước đó với hỗn hợp trứng gà, bơ, bột mì, mạt trà(*), đường, đổ vào khay nướng đáy vuông, bỏ vào lò, nướng thành bánh ngọt xốp màu xanh lục.

(*) Mạt trà (matcha) là bột trà xanh nguyên chất của Nhật Bản. Mạt trà là loại trà chính dùng trong nghi lễ trà đạo Nhật từ pha chế đến thưởng thức. Ngày nay, mạt trà cũng được dùng làm hương liệu hay chất tạo màu cho thực phẩm, ví dụ như bánh dày Mochi hay mì soba, kem trà xanh, hay một loạt các loại bánh ngọt Nhật mang tên gọi wagashi (nghĩa là: “Hoa quả tử”). Mạt trà là loại bột tinh khiết hơn nhiều so với bột trà xanh thông thường. (Theo Wiki)

Dùng máy xay nhuyễn lá bạc hà, trộn chung với rượu Rum (*) vào kem dự phòng.

(*) Rượu Rum là một đồ uống có cồn được chưng cất từ mía với sản phẩm như mật đường, hoặc trực tiếp từ nước mía, một quá trình lên men và chưng cất. Chưng cất, một chất lỏng rõ ràng, thường là sau đó độ tuổi trong thùng gỗ sồi. Rum có thể được gọi tên theo các mô tả như “ron Viejo” (“rum cũ”) và “ron añejo” (“rum có tuổi”). (Theo Wiki)

Sau khi nướng và làm lạnh, cắt bánh ngọt thành từng miếng dài và hẹp, trên mặt bánh phết thêm một lớp siro mỏng, rồi phết kem bạc hà, cuốn lại giống như vòng xoáy.

Phết bơ trắng vào giữa các vòng xoáy, mặt ngoài bánh ngọt phết thêm những đường giống như như gợn sóng, cuối cùng súng phun một lớp màu nâu trên bề mặt kem.

“Thịnh Hạ” (Giữa hè) là cái tên Tần Khai Hân đặt cho loại bánh ngọt này.

Lớp màu nâu bên ngoài, thoạt nhìn giống như đất bị mặt trời thiêu sém, nhưng khi tách ra lại là một màu xanh nhẹ nhàng, cắn một miếng, bánh kem mềm mềm xôm xốp, tầng tầng lớp lớp các vị, khiến hương mạt trà và bạc hà tươi mát tràn ngập đầu lưỡi, cộng thêm hỗn hợp rượu Rum thơm mùi thơm ngào ngạt, phảng phất như đang hưởng thụ gió biển ấm nóng lại ẩm ướt trên vịnh Mexico, làm cho người ta say đắm những ngày giữa hè...

Cô cầm di động, chụp một tấm ảnh, chia sẻ với Bùi Thần đang bay.

***

Hai giờ sáng theo giờ Bắc Kinh trải qua quá trình chuyển chuyến bay và bay trên không cả ngày, chuyến bay của đoàn Bùi Thần cũng đáp xuống thành phố Longyearbyen (*).

(*) Longyearbyen là điểm định cư lớn nhất và là trung tâm hành chính của Svalbard, Na Uy. Longyearbyen nằm tại thung lũng Longyeardalen và ven bờ Adventfjorden, một vịnh thuộc vịnh hẹp Isfjorden nằm ở bờ biển phía tây của đảo Spitsbergen. Từ năm 2002, Hội đồng cộng đồng Longyearbyen đã có được nhiều trách nhiệm giống như một khu tự quản, bao gồm các tiện ích, cơ sở giáo dục, văn hóa, cứu hỏa, đường bộ và cảng. Thành phố cũng là trụ sở của Thống đốc Svalbard và là thành phố cực bắc nhất thế giới.

Mặc dù tháng tám là mùa nóng nhất ở đây, nhưng là thành phố cực bắc của thế giới, nhiệt độ không khí vào ban đêm vẫn rất thấp, gió Tây thổi xuyên qua lớp áo khoác dày, sự hưng phấn đánh bại tất cả mệt mỏi vì lặn lội đường xa, một đám người lặng lẽ ra khỏi máy bay, đi về phía trước.

Chuyện thứ nhất khi Bùi Thần xuống máy bay chính là gọi cho Tần Khai Hân báo bình an, không ngờ vừa mở di động, mấy tấm ảnh đã hiện ra, tất cả đều do Tần Khai Hân chụp, có ảnh bánh ngọt cô mới làm, có ảnh selfie cô ăn bánh ngọt.

Bánh kem dâu tây: Học trưởng, “Thịnh Hạ” em mới làm ăn siêu ngon, đáng tiếc chỗ của anh là trời đông giá rét, em đành không khách khi giúp anh ăn hết vậy.

Khóe môi Bùi Thần không nhịn được mà nhếch lên.

“A, anh xem gì đó, cho tôi xem với?” Lạc Tang hai tay trống trơn, Tiểu Phùng túi lớn túi nhỏ theo sát phía sau, cô liếc nhìn màn hình di động, lập tức cười xấu xa.

Lạc Tang: “Hai người ở trong nước ngược cẩu còn chưa tính, đến chỗ này rồi vẫn còn ngược cẩu, có để cho người ta sống hay không hả?”

Tiểu Phùng: “Chị Tang nói rất đúng!”

Lạc Tang: “Mới tách nhau đã nhớ người ta, nếu phải nán lại một tháng, sẽ không mắc bệnh tương tư chứ?”

Tiểu Phùng: “Chị Tang nói rất đúng!”

Lạc Tang: “Cậu là máy ghi âm hả?”

Tiểu Phùng nghĩ nghĩ: “Chị Tang nói rất đúng!”

Lạc Tang: “...”

Bùi Thần vẫy Tiểu Phùng: “Cậu lại đây.”

Tiểu Phùng lập tức đi đến, hỏi: “Anh Thần, có chuyện gì sao?”

Bùi Thần: “Cậu mang nhiều hành lý như vậy, có mệt hay không?”

Cậu ta vừa định nói: “Mệt...”

Lạc Tang lập tức liếc cậu ta một cái: “Đàn ông lớn như vậy, còn không biết xấu hổ nói mình mệt?”

Tiểu Phùng vội chữa lại: “Không mệt, một chút em cũng không mệt!”

Bùi Thần vỗ vỗ vai cậu ta, quàng túi trên tay mình qua cổ cậu: “Vậy làm phiền cậu rồi.” Dứt lời, xoay người rời đi.

Lạc Tang cũng vỗ vỗ vai cậu ta, đi mất.

Ngay sau đó, lại thêm một người bước tới, vỗ vỗ vai cậu ta: Người anh em, hãy nén bi thương.

Tiểu Phùng ngẩn người tại chỗ: Mọi người đừng đi, nói cho rõ ràng, rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì?

Một ngày sau khi Bùi Thần tới thành phố Longyearbyen, Tần Khai Hân bắt đầu nhận được tin tức và ảnh chụp từ chỗ anh.

Tuy thời gian có thể liên lạc không nhiều, nhưng Bùi Thần vẫn tuân thủ hứa hẹn lúc trước, mỗi ngày đều liên lạc với cô, còn gửi cho cô những gì mắt thấy tai nghe qua thông qua phương thức chụp ảnh.

Một nhϊếp ảnh gia từ trước đến nay không có hứng thú chụp ảnh người, vì Tần Khai Hân mà phá lệ liên tục chụp chính mình.

Ngay cả Lạc Tang cũng than thở: “Người đàn ông này, một khi nhiệt tình, còn nhiệt tình hơn cả phụ nữ!”

“Mình phát hiện, học trưởng nhà cậu thật thâm trầm.” Tiết Mạn lướt qua đống ảnh chụp trong di động Tần Khai Hân, cảm thán.

“Thâm trầm gì cơ?” Tần Khai Hân hỏi.

“Thâm trầm gì mà cậu không biết sao, chính là mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm cuồng nhiệt, người khác nhìn anh ta giống như một ngọn núi băng, thật ra anh ta lại là núi lửa tùy thời bùng nổ, nhiệt huyết dâng trào, ngăn cũng không ngăn được.” Cô giải thích.

Tần Khai Hân: “Cậu đang nói đến núi băng nhà cậu sao?”

“...” Tiết Mạn thở dài, “Kính nhờ, cậu có thể miễn nhắc anh ấy không?”

“Sao vậy, cãi nhau rồi?”

“Cãi nhau gì chứ, mình rất muốn cãi nhau với anh ấy đây.” Tiết Mạn chống má, “Cuộc sống ấy mà, thiếu kí©ɧ ŧìиɧ nghiêm trọng!”

“Kí©ɧ ŧìиɧ gì vậy?” Đúng lúc Viên Lưu Lưu đi tới, nghe thế, lập tức đến gần hỏi.

“Lưu Lưu, em có cảm thấy cuộc sống quá yên ả, quá buồn chán không?” Tiết Mạn hỏi.

Viên Lưu Lưu gật gật đầu: “Có!”

Cô lại hỏi Tần Khai Hân: “Cậu có cảm thấy không?”

Tần Khai Hân nghĩ nghĩ: “Hình như có một chút...”

“Các cậu xem, tất cả mọi người đều cảm thấy nhàm chán, không bằng tối nay chúng ta đi bar? Chị đây mời khách, không say không về!”

Viên Lưu Lưu đang định gật đầu, trộm nhìn Hà Vân Hi, thấy cậu nhìn về phía này, lập tức sửa lời nói: “Em chưa bao giờ đến những nơi đó, trời nóng thế này, em vẫn nên ở nhà thôi.”

Tần Khai Hân lắc đầu: “Buổi tối cha mẹ mình bảo mình về nhà ăn cơm, mình cũng không đi.”

“Hai người đúng là không có thú vui của phụ nữ, chẳng biết hưởng thụ bằng một người đã kết hôn như mình, không đi thì thôi, Tiểu Tuyết, buổi tối có đi bar không?” Tiết Mạn hỏi Trương Tuyết.

Trương Tuyết trừng mắt: “Cô đi bar, Lệnh thiếu biết không?”

Những người khác cũng nhìn Tiết Mạn: Đúng vậy, cô đi bar, ông xã cô có đồng ý không?

Tiết Mạn: “Thôi, mình cũng không đi nữa...”