Đầu Lưỡi

Chương 14

Editor: Peiria

Lại đặt bánh ngọt?

Cả người Tần Khai Hân không thoải mái, cô lấy lại bình tĩnh, gửi tin nhắn trả lời.

Bánh kem dâu tây: Bao giờ anh cần?

Bùi Thần: Hiện tại.

Hiện tại? Tần Khai Hân hết sức kinh hãi.

Bánh kem dâu tây: Tôi đang ăn cơm bên ngoài, hiện tại chỉ sợ không tiện cho lắm!

Bùi Thần: Anh đang đứng trước cửa tiệm của em.

Cái gì? Tần Khai Hân lại kinh hãi lần nữa.

Bánh kem dâu tây: Mấy ngày hôm nay tiệm đóng cửa, anh đến đó làm gì?

Bùi Thần: Ừm.

‘Ừm’ cái gì chứ? Tần Khai Hân cảm thấy loạn mất rồi.

Bánh kem dâu tây: Anh sao vậy, không phải là uống quá nhiều đó chứ?

Bùi Thần: Ừm.

Tần Khai Hân không bình tĩnh được nữa rồi.

Bánh kem dâu tây: Tôi chỉ nói đùa thôi, anh thực sự uống rượu hả?

Bùi Thần: Ừm.

Bánh kem dâu tây: Vậy anh mau về nhà đi, bên ngoài rất lạnh, cẩn thận kẻo lại bị cảm.

Bùi Thần: Ừm.

Mười phút sau.

Bánh kem dâu tây: Anh đã về nhà chưa?

Bùi Thần: Ừm.

Bánh kem dâu tây: Không phải anh vẫn đứng trước cửa tiệm đi?

Bùi Thần: Ừm.

Mẹ nó! Tần Khai Hân phẫn nộ rồi!

Bánh kem dâu tây: Rốt cuộc anh đang ở đâu?

Mãi một lúc sau, Bùi Thần mới gửi một đoạn ghi âm qua.

Tần Khai Hân run rẩy mở lên, áp vào bên tai, tiếng gió bấc thổi vù vù, giọng nói của Bùi Thần có vẻ xa xôi và yếu ớt.

Anh nói: “Anh đang đứng ở trước tiệm của em.”

Tần Khai Hân kích động đứng vọt lên.

Thân thích xung quanh đều bị cô làm cho hoảng sợ, mẹ Tần hỏi: “Con làm cái gì vậy?”

Tần Khai Hân lấy lại tinh thần, cười xòa: “Mẹ, cái kia... Con có thể về nhà trước được không?”

Mẹ Tần sửng sốt: “Bây giờ? Cơm còn chưa ăn xong, con về để làm gì?”

“Con... Con muốn đi thay quần áo, nước canh vẩy vào người không được thoải mái.”

“Không phải chỉ là nước canh vẩy vào quần áo sao, hơn nữa cũng không nóng, vậy có gì mà không thoải mái?” Mẹ Tần dở khóc dở cười.

“Không được. Con mặc đồ trắng, bị vẩy nước canh rất khó coi!”

“Con không có bạn trai, sợ khó coi gì chứ?”

Trời! Mẹ đúng là mẹ ruột của con!

Tần Khai Hân cắn răng, cầu xin: “Mẹ, con xin mẹ cho con về nhà thay quần

áo, hiện tại cả người con đều khó chịu, sao mẹ sớm không sinh, muộn

không sinh mà lại chọn đúng tháng Chín để sinh con? Con là chòm sao Xử

Nữ, có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thật không dễ dàng!”

Mẹ Tần: “...”

Cứ như vậy, chòm sao Xử Nữ Tần Khai Hân thuận lợi trốn ra khỏi nhà hàng.

Quả nhiên có một bóng người cao gầy đứng trước cửa tiệm cà phê ‘Ivory’

trong gió lạnh, anh mặc áo lông màu đen, nửa người ẩn hiện trong ánh đèn đường, nhìn không rõ mặt.

Tần Khai Hân liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Bùi Thần, cô dừng xe, khép cổ áo lông sát vào hai má, từ từ đến gần.

“Anh làm sao vậy? Lúc này đã sang năm mới, hơn nửa đêm anh không về nhà mà

chạy đến cửa tiệm của tôi làm gì? Anh xem chung quanh đây còn có nhà nào buôn bán nữa không?” Cô chạy đến cạnh anh, trong lòng rất tức giận,

không nhịn được mắng anh một trận.

Trong bóng tối, Bùi Thần chậm

rãi lộ ra gương mặt, đã qua nửa tháng nhưng anh vẫn không béo lên chút

nào, trái lại mặt trắng bệch không còn chút máu, râu cạo sạch sẽ, anh

mắt thâm thúy càng lúc càng tối đen giống như Vampire hành tẩu một mình

trong đêm đen, cả người tỏa ra hơi thở u ám.

Anh không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn cô, mắt hơi nheo lại.

Một cơn gió thổi tới, Tần Khai Hân lạnh run người: “Thôi, đi vào trước rồi nói.”

Cô mở cửa bước vào trong tiệm, bật đèn lên, nhìn lại, phát hiện Bùi Thần vẫn đứng ở cửa, dường như có chút chần chừ.

“Anh đứng đó làm gì, mau vào đi!” Gió lạnh bên ngoài thổi vù vù vào trong,

Tần Khai Hân có chút nóng nảy, nhịn không được đi qua kéo anh vào.

Lúc này cô mới phát hiện, Bùi Thần giống như đã uống hơi nhiều, phản ứng cực kỳ chậm chạp, ngay cả bước đi cũng lảo đảo.

“Anh thật sự đã uống nhiều vậy sao?” Tần Khai Hân đóng cửa, xoay người lại hỏi Bùi Thần.

Nhờ ánh đèn trong tiệm, Tần Khai Hân mới phát hiện Bùi Thần không thích

hợp, sắc mặt ửng hồng, vành mắt cũng hơi đỏ, đôi mắt nhiễm đầy tơ máu,

giống như dã thú từ trong bóng tối bỗng nhiên nhảy ra cướp đoạt thức ăn, nguy hiểm và trí mạng.

Tần Khai Hân nuốt khan, trong lòng có chút hoảng sợ.

Lúc này, ‘Dã thú’ trước mặt bất ngờ tiến lên một bước.

Động tác này khiến cho lông tơ khắp người Tần Khai Hân dựng đứng, cô liên

tục lùi lại phía sau, lưng chạm vào cửa kính, lắp bắp hỏi: “Anh... Anh

muốn làm gì?”

Anh không nói chuyện, lại tiến thêm một bước, hai mắt dừng trên người cô.

Giờ phút này, hai người cũng chỉ cách nhau mấy centimet, Tần Khai Hân có

thể cảm nhận được hơi thở cực nóng phả vào mặt mình, thật giống như ngay sau đó anh sẽ nhào tới xé nát cô.

Gió lạnh từ khe cửa thổi vào, Tần Khai Hân bỗng tỉnh táo lại.

“Bùi Thần!” Cô hô lớn một tiếng: “Tôi mặc kệ anh có uống rượu hay không,

cách xa tôi ra một chút, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

“Xin lỗi...” Bùi Thần lập tức thanh tỉnh, lùi về sau một bước, một tay đỡ lấy trán, “Anh uống hơi nhiều, có chút hỗn loạn.”

Tần Khai Hân thở phào nhẹ nhõm, làm ra vẻ thoải mái nói: “Anh chỉ hỗn loạn

một chút thôi sao? Tôi thấy anh giống như người uống đến bất tỉnh! Anh

mau tìm một bàn ngồi xuống, tôi đi pha cho anh một ly cafe để giải

rượu.”

“Cảm ơn...”

Nhìn anh thật sự ngồi xuống, lúc này

Tần Khai Hân mới yên tâm, đi tới quầy bar pha cafe, vừa pha vừa len lén

nhìn anh, rất sợ anh sẽ lại làm loạn.

May mắn sau đó anh cũng

không hề luống cuống, chỉ là cơ thể dường như có chút không thoải mái,

tay xoa huyệt Thái dương, hai mắt nhắm nghiền, mày hơi cau lại.

Tuy vậy nhưng dáng vẻ đó vẫn đẹp trai chết người, Tần Khai Hân nhìn lén vài lần, khi cô quay đầu thì bắt đầu mắng chính mình: Có cái gì đẹp, đẹp có thể làm cơm ăn không, khuôn mặt đẹp trai có thể quẹt thẻ không?

Điều hòa trong tiệm dần ấm lên, xua tan cái lạnh, cũng xua tan xấu hổ vừa rồi.

Tần Khai Hân bưng cafe pha xong đặt xuống trước mặt Bùi Thần, thuận tiện

cũng pha cho mình một ly cacao nóng, ngồi xuống nói: “Anh uống nhiều

rượu như vậy để làm gì, chỉ là sang năm mới thôi, có cần thiết phải liều mạng không?”

Khi nói chuyện, tay cô bưng cái ly nóng hôi hổi,

chocolate đen dần dần bị hòa tan, sữa nóng ngày càng trở nên đậm đặc,

tỏa ra mùi thơm chỉ có ở chocolate, thêm một muỗng sữa đặc, sau đó lại

thêm kem, cho dù mùa đông rét lạnh cũng trở nên ấm áp.

“Sau này anh không uống nữa.” Anh nhấp một ngụm cafe, “Nghe lời em.”

Nghe cô? Lời này có chút ái muội, Tần Khai Hân lúng túng nói: “Uống một chút cũng không có việc gì, đừng quá chén là được.”

“Anh chỉ uống vài ngụm.”

“Vài ngụm đã biến thành như vậy rồi hả?” Tần Khai Hân kinh ngạc.

“Tửu lượng của anh không tốt.” Anh nhàn nhạt giải thích.

“Biết là không tốt mà anh còn uống? Tần Khai Hân đỡ trán, “Tỉnh rượu rồi thì

anh hãy mau về nhà đi, không còn sớm nữa, nhất định cha mẹ anh cũng đang ở nhà đợi anh.”

“Cha mẹ anh...” Anh dừng lại một chút, “Không ở nơi này.”

Từ hồi đi học Tần Khai Hân đã biết cha mẹ Bùi Thần là người làm ăn, thường xuyên không có ở trong nước, về sau Bùi Thần ra nước ngoài thì cả gia

đình anh không còn tin tức, trong trường học đồn đại rằng anh đã theo

gia đình di dân rồi.

Người có tiền mà, di dân là điều rất bình

thường, gia đình bình thường hâm mộ không kịp, nhưng vào giờ phút này,

Tần Khai Hân lại cảm thấy Bùi Thần rất đáng thương. Năm mới, gia đình

người khác đoàn viên, chỉ có anh lẻ loi một mình uống rượu giải sầu,

thật không dễ dàng.

Từ trước đến nay Tần Khai Hân vẫn là người dễ mềm lòng, nghĩ như thế, mẫu tính (bản năng của người mẹ) lại bắt đầu

bộc phát: “Không phải anh muốn đặt bánh ngọt sao? Anh muốn ăn gì, tôi sẽ làm cho anh.”

Mặc dù đã sang năm mới nhưng trong tiệm của Tần Khai Hân vẫn còn một ít nguyên liệu.

“Bánh Mousse lê được không?” Anh hỏi.

Lại là bánh Mousse lê, anh ăn không thấy chán sao? Tần Khai Hân nghĩ nghĩ:

“Nguyên liệu có đủ, chỉ là bánh Mousse muốn đông lại cần có thời gian,

khoảng hai tiếng, anh chắc chắn muốn ăn?”

Bùi Thần gật nhẹ đầu.

Bây giờ là 8 giờ, hai tiếng nữa sẽ là 10 giờ, nếu làm đông lạnh nhanh, có

lẽ còn có thể rút ngắn chút thời gian, cô ước chừng thời gian, sau đó

đáp ứng yêu cầu của Bùi Thần, đứng lên, đi vào nhà bếp.

Nhà bếp

của tiệm ‘Ivory Tower’ không lớn, nhưng bên trong lại đầy đủ dụng cụ cần thiết, còn có một tủ lạnh lớn, dùng để bảo quản nguyên liệu.

Đế bánh đã chuẩn bị tốt, đặt trong tủ đông, sau đó lấy ra, đổ thêm mứt lê, đưa vào lò nướng.

Trong quá trình nướng bánh, cô lấy whipping cream và gelatin làm panna cotta, nghĩ đến panna cotta(*) sẽ có màu trắng, sang năm mới là điềm xấu, cô

lại đặc biệt thêm mâm xôi xay nhuyễn để nó có vị chua ngọt, ăn ngon

miệng hơn.

(*) Panna cotta (Tiếng Ý có nghĩa là “kem nấu”) là một món ngọt của Ý nấu kem, sữa và đường với bột thạch rồi đợi cho hỗn hợp

đông lại. Món này xuất phát từ vùng Piemonte - miền Bắc nước Ý rồi được

phổ biến khắp đất nước với việc thêm vào các loại dâu dại, nước caramen, các loại sốt chocolate hoặc trang trí thêm các vệt sốt trái cây. Người

ta không biết món ăn này được khởi nguồn thế nào, có lẽ là từ khi kem,

đặc biệt là loại kem trên các vùng núi miền bắc nước Ý, được ăn không

hoặc pha thêm chất ngọt, ăn với trái cây hoặc hạt dẻ. Các công thức xa

xưa của món này dùng xương cá luộc thay thế cho bột thạch; đường, gia vị chính của món này ngày nay, có lẽ đã không được sử dụng phổ biến vì

thời xưa, đây là một nguyên liệu ngoại nhập đắt tiền. Sau nhiều năm,

ngày nay, món này đã trở thành món thạch đông đặc với vani và gia thêm

hương vị bằng các loại trái cây và gia vị đặt trên cùng và ăn lạnh.

Lúc làm lớp bánh Mousse trên cùng, cô còn bỏ thêm vào chocolate trắng một

ít men gạo đỏ, thứ này có màu sắc tự nhiên làm cho bánh Mousse lập tức

biến thành màu đỏ tươi, nhìn qua vô cùng may mắn.

Đế bánh nướng xong cần để nguội, panna cotta và bánh Mousse cần thời gian làm đông,

mặc dù động tác của Tần Khai Hân rất nhanh nhưng mấy công đoạn này không có cách nào rút ngắn thời gian được.

Nhàn rỗi một thời gian rất

dài, Tần Khai Hân nhân cơ hội làm một ít đồ trang trí trên bánh, trong

lúc đang cân nhắc, cô lại phát hiện Bùi Thần bưng ly cafe, yên lặng dựa

vào cánh cửa nhà bếp.

Dáng người anh rất cao, dù không đứng

thẳng nhưng cũng chỉ kém khung cửa một cái đầu, rõ ràng anh đã tỉnh

rượu, vững vàng bưng ly cafe, hai ngón tay vân vê cái ly, một chân bắt

chéo, cả người tùy ý dựa vào cửa, ánh mắt mang theo vẻ lười biếng thích

thú, giống như đang thưởng thức một vở kịch. d/đ'l;q.đ

Tần Khai Hân lập tức khẩn trương, dừng lại, nói: “Anh không cần đứng ở chỗ này, ra ngoài chờ là được rồi.”

“Anh nhìn em làm việc.” Giọng nói của anh không còn mang theo men say nhưng

vẫn khàn khàn như cũ, trong hoàn cảnh cô nam quả nữ thế này, có chút gợi cảm.

“Tôi sắp xong rồi, không có gì để xem đâu.” Tần Khai Hân khó khăn mở miệng.

“Rất đẹp mắt.” Anh mỉm cười, uống một ngụm cafe, không hề có ý muốn rời đi.

Nhà bếp này vốn không lớn, anh chắn cửa như vậy, cô bỗng có chút cảm giác áp bách.

“Anh ra ngoài chờ trước đi, chỗ này rất bừa bộn, còn phải dọn dẹp nữa.” Cô nói xong, lấy tay đẩy Bùi Thần đi.

Ngay sau đó, cổ tay lại bị bắt được.

Tay Bùi Thần rất lớn, bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cafe, dường như

mỗi lúc một nóng hơn. Ánh mắt anh cực nóng, chăm chú nhìn vào đôi mắt

cô, đáy mắt giống như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Bốn mắt

chạm nhau, Tần Khai Hân ngừng thở, trái tim đập mạnh hơn không có cách

nào không chế được, cô mở miệng, cổ họng khô khốc: “Anh... Anh làm gì

vậy? Vẫn... chưa tỉnh rượu sao?”

“Vừa rồi thật sự xin lỗi.” Anh buông tay, thu lại ánh mắt, để ly cafe trên tay qua một bên, nói: “Anh giúp em dọn dẹp.”

“A?”

Không đợi Tần Khai Hân phản ứng, Bùi Thần đã cởϊ áσ khoác tiến vào, tháo khuy ở tay áo sơ mi rồi xắn lên, lộ ra một phần cánh tay rắn chắc, anh đi

tới trước bồn rửa, cầm một cái chén.

“Đợi một chút.” Tần Khai Hân sốt ruột, “Anh đặt xuống đi, những thứ này để tôi dọn là được.”

“Để anh làm.”

“Không, không, tôi làm.”

“Anh làm.”

“Tôi làm.”

“Cùng nhau làm?” Bùi Thần hỏi.

“???” Tần Khai Hân vội vàng phản ứng: “Không được, anh ở trong tiệm của tôi

thì chính là khách của tôi, khách hàng là Thượng đế, sao Thượng đế có

thể rửa chén được? Phiền anh ra ngoài đi, tôi cầu xin anh đấy!”

“Chúng ta không phải là bạn bè sao?” Bùi Thần chợt hỏi.

Tần Khai Hân sửng sốt: “Chúng ta là...” Đột nhiên cô không nói nên lời.

“Không phải sao?” Ánh mắt anh buồn bã.

“Không, ý của tôi là, chúng ta là bạn bè nên tôi càng không thể để anh rửa chén, như vậy không tốt lắm.”

“Đã là bạn bè thì đừng để ý.” Bùi Thần cười nhẹ, mở vòi nước ra.

Đúng là một người đàn ông cố chấp! Tần Khai Hân hết chỗ nói, khoanh tay đứng bên cạnh, mở mắt nhìn Bùi Thần thu dọn phòng bếp.

Động tác của anh gọn gàng lưu loát, lộ ra vẻ tao nhã, thật sự khó làm người ta dời đi ánh mắt.

Tần Khai Hân càng lúc càng cảm thấy xấu hổ nhưng lại không thể lay chuyển

được anh, đành phải nói: “Anh đeo tạp dề vào đi, cẩn thận kẻo làm bẩn

quần áo.” Dứt lời, cô cầm tạp dề bên cạnh đưa cho anh.

“Được.” Bùi Thần dừng động tác, hai tay mở ra.

???

Tần Khai Hân ngây người một lúc lâu, mãi sau mới phản ứng kịp, anh... Anh muốn cô đeo tạp dề giúp sao?

Không phải chứ!!!

Sắc mặt cô đã thay đổi nhưng vẫn đứng im chỗ đó không nhúc nhích.

Bùi Thần thấy cô không có phản ứng, dứt khoát nói: “Ngại quá, có thể giúp anh một tay không?”

Trời ạ, tại sao cô lại bảo anh đeo tạp dề? Tần Khai Hân khóc không ra nước

mắt nhưng không thể cự tuyệt, chỉ có thể bất chấp khó khăn lấy tạp dề

bước tới chỗ anh. d.đ/l'q;đ

“Cảm ơn.” Bùi Thần cười cười, rất phối hợp xoay người lại.

Tần Khai Hân đứng sau lưng anh, tay trái cầm tạp dề luồn qua cánh tay Bùi

Thần ra trước người anh, tay phải vòng lại, giúp anh buộc tạp dề, thật

sự rất giống như ôm anh từ phía sau.

Cách một tầng áo mỏng, Tần Khai Hân vẫn có thể cảm nhận được eo anh rắn chắc, không có một vết sẹo, gợi cảm khó nói thành lời.

Cô thật sự rất khẩn trương, tay cầm tạp dề bất giác run lên.

Còn Bùi Thần lại giống như sợ cô không với tới, hơi dịch về phía sau.

Tay cô run run, tạp dề rơi xuống đất.

“A... Ngại quá...” Tần Khai Hân vội vàng ngồi xuống nhặt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bùi Thần cũng ngồi thụp xuống.

Trán hai người đυ.ng vào nhau.

“A!” Tần Khai Hân khẽ kêu một tiếng, lấy tay che trán.

“Em có sao không?” Bùi Thần vươn tay, ngón tay ẩm ướt chạm vào mặt cô, lành lạnh, càng lúc càng làm nổi bật khuôn mặt đỏ bừng của cô.

“Không có việc gì.” Cô cuống quýt cầm tạp dề đứng lên, cúi đầu, vội vàng buộc

nút cho Bùi Thần, “Cái kia... Tôi ra bên ngoài chờ trước... Nơi này đành phải phiền anh.”

Nói xong cô liền chạy mất dép.