Trước dạ tiệc, ba vị công chúa Saudi Calne Ti, Tạp Anna, Kathi Nhã ngồi một chỗ cùng Mạch Nạp Mã và ba vị Vương Phi ngồi chung một chỗ, ánh mắt mỗi người đều rơi vào một ngoại nhân duy nhất
—— Phạm Tích.
Tạp Anna là lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Tích, thoáng chốc ánh mắt sáng lên, trái tim thầm động, Calne Ti thì đối với Phạm Tích tràn đầy lưu luyến si mê, ánh mắt u oán thỉnh thoảng hướng tới em gái bên cạnh anh ta, về phần ba vị Vương Phi, tất cả đều biết rõ đạo lý chỉ mỉn cười, bày ra phong thái Vương Phi, không người nào muốn ở trước mặt Mạch Nạp Mã quốc vương, bày ra nửa điểm sai sót nhỏ.
Phạm Tích biểu hiện dĩ nhiên là càng tốt hơn, nhiều ánh mắt như vậy nhìn anh, anh cũng không sợ không loạn, giống như một siêu sao có thói quen trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, anh thỉnh thoảng mỉm cười lễ độ, vuốt cằm, chỉ kém chưa phất tay chào hỏi mọi người, ưu nhã mê người đến cả ba vị Vương Phi đã gần năm mươi như trở lại tuổi hai mươi mặt đỏ tim đập nhanh.
Trừ Kathi Nhã và Mạch Nạp Mã, biểu hiện của mọi người cũng khác thường cực kỳ, giờ phút này Kathi Nhã vẫn cảm thấy xem thường hành động của anh, huống chi, bộ dáng trong ngoài không đồng nhất này cô nàng đã xem qua không dưới mấy chục lần rồi, đã sớm miễn dịch, mà Mạch Nạp Mã người bình thường còn lại là vì ông là người đàn ông.
"Tới đây, kính con gái của ta phò mã."
"Tạ quốc vương." Phạm Tích mỉm cười đón lấy ly.
Mạch Nạp Mã càng nhìn càng hài lòng, có qua có lại uống vài ly rượu.
"Chúng ta coi như là người một nhà, con gái ta được cưng chiều lại ngây thơ tùy hứng, cậu cần phải khoang dung nhiều hơn chút, không nên so đo với nó."
"Dạ, quốc vương, điểm này tôi nhất định làm được." Phạm Tích khẽ mỉm cười, dưới gầm bàn lúc này cũng đang thình lình bị người ta hung hăng đá cho một cước.
Đau chết mất! Phạm Tích sắc mặt có chút trắng bệch, lại như cũ mỉn cười.
Ánh mắt của anh quét về phía mọi người, có ngưỡng mộ, có lưu luyến si mê u oán, có động tâm, cuối cùng cũng có người mang theo ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ......
Kathi Nhã nhìn thẳng vào mắt anh, cười ngọt ngào, đưa bánh pút-đing vào miệng từ từ nhai lại nhai, càng cảm thấy gò má lưu hương.
Mạch Nạp Mã thật cao hứng, không có chú ý tới bên cạnh hai người này sóng ngầm mãnh liệt, tiếp tục vui vẻ nói, "Tốt, tốt lắm, tốt lắm, ta tin tưởng cậu nhất định sẽ rất yêu Kathi của chúng ta, coi như ta nói nhiều rồi, cậu biết, lòng cha mẹ thiên hạ, làm một quốc vương như ta cũng như vậy thôi."
"Đây là dĩ nhiên, quốc vương, Phạm Tích đối với Tam công chúa đích thực là chân tình có nhật nguyệt chứng giám, tất nhiên sau này sẽ yêu thương Tam công chúa, xin quốc vương yên lòng."
Đau đến cau mày, lời ngon tiếng ngọt còn có thể nói thuận miệng như thế, này Phạm Tích thật đúng là không đơn giản a!
Kathi Nhã nghĩ tới lại tức, chân mang giày cao gót lại một lần nữa đá vào bắp chân của anh ——
"A!" Phạm Tích bị đau khẽ kêu lên.
"Làm sao thế?" Lúc này, cả bàn
mọi người nhìn về phía anh.
"Không có gì......" Anh khẽ cười, đau đến mồ hôi lạnh cũng từ trán toát ra.
"Thật không có gì sao? Anh xem anh đi, toát cả mồ hôi lạnh." Kathi Nhã đột nhiên trở nên hết sức quan tâm anh,
ánh mắt xinh đẹp nháy mắt lại nháy mắt, "Anh không phải là có bệnh cũ gì đó mà tôi không biết chứ? Tôi không muốn trẻ như vậy đã phải sớm thủ tiết, có vấn đề gì phải nói rõ ràng đó."
"Kathi Nhã!" Nghe vậy, Mạch Nạp Mã nhỏ giọng khiển trách.
Kathi Nhã tinh nghịch le lưỡi, "Con chỉ là nói đùa thôi, phụ vương."
"Tam công chúa xin yên tâm, thân thể tôi rất khỏe mạnh, cám ơn Tam công chúa
quan tâm." Phạm Tích giận đến cắn răng, nụ cười trên mặt lại như cũ có thể sánh ngang Thiên vương siêu sao, sức quyến rũ vô cùng.
"Ồ, vậy a?" Kathi Nhã cười đến ngọt, chân lại không chịu yên lần nữa nhắm ngay chân của anh, đá một cước.
A....a...a! Đó là cú đá như sắt.
Chân của cô bị một cái tay thật chặc chế trụ, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không rút ra được, đáng chết! Anh ta thật là giảo hoạt.
Buông chân tôi ra! Cô dùng ánh mắt cảnh cáo anh.
Phạm Tích làm như không thấy, cúi đầu ưu nhã dùng một tay tiếp tục dùng bữa.
Thật muốn cầm búa gõ đầu anh ta, anh ta sao có thể ở trước mặt mọi người giả bộ đối với cô vô cùng tốt, nhưng lại lém lút coi thường cô như thế này!
Cô tức giận thử lần nữa rút chân của mình về, không nghĩ tới một giây sau, anh ta tháo giày của cô ra, bàn tay dưới bàn vuốt ve chân cô.
Thật thoải mái......
Cô cơ hồ phát ra tiếng thở dài rêи ɾỉ, cả người bất an giãy dụa, trong lúc bất chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, chịu đựng một luồng sóng du͙© vọиɠ quấy rầy điên cuồng làm cô sắp khóc thút thít hỏng mất.
Anh ta là cố ý, cố ý hành hạ cô, ở trước mặt mọi người muốn bêu xấu cô, anh ta lợi dụng thủ đoạn hèn hạ này khiến cô khó chịu không thôi......
Đáng chết! Cái tên tiểu nhân đáng khinh này.
"Kathi Nhã, mặt của em sao lại đỏ thế? Chỗ nào không thoải mái sao?" Người khởi xướng đang thâm tình nhìn cô.
Cô nhìn chằm chằm anh, muốn đem anh bầm thây vạn đoạn.
Giờ phút này, bàn tay dưới mặt bàn đã sờ lên bên trong đùi cô......
"A!" Cô kêu lên một tiếng, cả người từ trên ghế nhảy lên.
Phạm Tích động tác mau lẹ, cũng đứng lên theo cô, "Sao vậy? Dưới bàn có bọ, hay chuột sao? Tôi giúp em xem thử."
"Bọ?!"
"Chuột?!"
Hai công chúa và ba Vương Phi quát to một tiếng, từ trên ghế nhảy dựng lên, liên tục không ngừng lôi kéo váy vẩy ra, chỉ sợ những thứ kia quỷ đồ dính vào người.
"Trời ạ! Sẽ không thật có bọ, chuột chứ? Nơi này là hoàng cung đó!"
" Bữa ăn hôm nay phong phú, khó tránh khỏi dẫn đến côn trùng."
"Nói rất đúng! Phạm Tích, cậu phải nhìn kĩ, đừng để chúng chạy!"
"Tôi biết rồi, thưa quí bà." Phạm Tích dịu dàng cười, ánh mắt đắc ý quét nhìn Kathi Nhã.
Muốn đùa với anh à, kiếp sau đi!
Tức a, tức đến đỏ mắt, những người này là không có đầu óc sao? Phạm Tích tùy tiện nói một câu đã đem các người đùa bỡn xoay quanh, căn bản không có người nào biết anh ta trong bóng tối khi dễ cô thế nào. Kathi Nhã cảm thấy vừa ủy khuất vừa xấu hổ, không quản mình chỉ còn một chân đi giày, xoay người chân thấp chân cao chạy đi.