Cô Vợ Ăn Xin

Chương 6-4

Đêm qua, Phạm Tích, Kathi Nhã đã cùng nhau ngủ trên cái giường lớn này, tối nay, bọn họ lại bị buộc phải cùng nhau ngủ trên cái giường lớn này một lần nữa, vì phòng khác phải tặng cho vị khách Calne Ti ngủ một đêm, cô ta nói ngày mai

cô ta phải đáp chuyến bay sớm trở về Saudi Arabia.

"Cô thật sự muốn trang điểm đậm như thế này mà đi ngủ à?" Bộ dạng này của cô làm cho anh thật không quen.

"Ừ, nếu tẩy trang rồi, ngày mai tôi sẽ không tự trang điểm lại được, không thể làm gì khác hơn là như vậy." Chính cô cũng rất không thoải mái, thật may là tóc giả có thể lấy xuống, nếu không cô có thể sẽ phải trợn tròn mắt đến trời sáng.

"Phải không? Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là nhịn một chút." Vừa nói, anh đột nhiên một lật người đè cô xuống, làm cô hốt hoảng kêu lên.

"A ——anh muốn làm gì?" Thế nào con sói này nói thay đổi liền thay đổi ngay vậy? Không cần chờ đến đêm trăng tròn?

"Chúng ta phải lấy thanh âm để làm cho quan hệ của chúng ta hơn giống thật hơn một chút chứ." Anh dò tay vào áo ngủ của cô, vuốt ve hông và đùi của cô.

"A......" Như anh mong đợi, phía dưới cô khó nhịn bị anh trêu chọc rêи ɾỉ lên tiếng, hai tay chống đỡ trước ngực anh, "Không nên như vậy......"

"Kêu lớn tiếng một chút, tránh cho ngoài cửa Calne Ti công chúa không nghe thấy." Anh mỉm cười nói nhỏ ở bên tai cô, thuận tiện dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ vành tai của cô.

"A......Anh......" Tê tê dại dại

cảm giác trong phút chốc truyền khắp thân thể cô, làm cô vừa chật vật vừa xấu hổ lại không kìm hãm được

muốn gần anh thêm chút nữa.

Thân thể dán chặt đối phương, cho dù hai người vẫn còn mặc quần áo, nhưng anh nhìn ánh mắt của cô giống như trở lại kí©ɧ ŧìиɧ đêm qua

, cô một thân tuyết trắng, trước mắt anh hiện ra không chút che giấu nào.

"Xin đừng nhìn tôi như vậy." Cô không mở mắt, cực sợ giờ phút này anh lại muốn ăn ánh mắt cô.

"Thế nào, như vậy đã không chịu nổi?" Anh thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, điều này làm cho anh rất muốn hôn cô, trên thực tế, anh cũng thật sự làm như vậy.

"Ưʍ......" Bị đôi môi nóng rực hôn đến phỏng, để cho Kathi Nhã nhất thời không cách nào hô hấp, sau đó, đầu lưỡi nóng bỏng kia rơi vào cổ của cô, xương quai xanh tinh tế nhạy cảm, đến bầu ngực no đủ.

Cô miệng đắng lưỡi khô, muốn đẩy anh ra lại không bỏ được, muốn kêu anh dừng lại lại nói không nên lời, đêm qua hết thảy, thành thật mà nói, cô cũng muốn làm điều đó một lần nữa.

Cô muốn tỉnh táo cảm nhận nụ hôn và vòng ôm của anh, xem có phải giống như cảm giác tốt đẹp cô đã trãi qua khi bị hạ xuân dược ở đêm qua hay không, làm người ta quyến luyến khó quên......

"Đây là cái gì?" Ngừng hôn, Phạm Tích cau mày, nhìn chằm chằm hai miếng đệm trên ngực cô.

Cô thở gấp, thẹn thùng đem chúng bắt lại, "Cái đó...... Vì để cho tôi hoá trang giống thật hơn một chút, cho nên......"

Miếng lót được lấy ra, bộ ngực trắng tuyết làm người ta nhìn một cái không sót gì, nụ hồng nỡ rộ đẹp nhất như muốn mời anh thưởng thức.

Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, không muốn đè nén khát vọng của cô nữa, há miệng ngậm chúng vào.

"A......" Thân thể cong lên, cô không tự chủ đưa ra hai tay nắm chặt đầu của anh, để cho anh dán chặc vào bộ ngực của cô hơn.

Đùa giỡn lại một lần nữa thật làm, lần này, không có người nào ép người nào, là anh cam tâm tình nguyện.

Không có viện cớ......

Để cho cô vì mình sinh một đứa con đi, nếu như người phụ nữ này là mẹ của con anh, loại cảm giác này cũng không làm người ta chán ghét.

Đúng rồi, đứa bé, anh muốn một đứa bé, mặc dù trên hợp đồng không có điều này, nhưng, anh sẽ nghĩ ra biện pháp bù đắp cho cô.

Cả đời nuôi cô cũng không để cô chịu khổ.