Tin hãng V hợp tác với Tống Phưởng được công bố khiến giới làm đẹp chấn động mạnh.
Trước kia các blogger nổi tiếng có hợp tác với các thương hiệu cũng đa phần là thương hiệu trong nước, trước kia Tống Phưởng chưa từng làm bao giờ, nào ngờ lần đầu tiên cô làm đã lập tức hợp tác với nhãn hiệu cao cấp nước ngoài.
Đúng là nở mày nở mặt.
Tống Phưởng vừa bận rộn chuyện hợp tác ở thành phố B, vừa phải dỗ dành bạn trai trong lúc rảnh rỗi. Cô dành ra vài ngày mới có thể khiến tính tình khó chịu của bạn trai biến mất hơn nửa.
Có khi cô gửi voice chat, nữ đồng nghiệp nghe được vài câu đều ngạc nhiên: “Cậu đối xử với bạn trai tốt thật đấy.”
Tống Phưởng cười thả tay ra.
Ai bảo cô đi thích một cậu nhóc nóng tính, chỉ có thể chiều anh thôi chứ sao.
Hợp tác với thương hiệu có rất nhiều chuyện phải làm.
Cụ thể sản phẩm là gì, tên thế nào vân vân.
Mỗi ngày việc đầu tiên Tống Phưởng làm khi về khách sạn chính là lên giường nằm, thực sự quá mệt mỏi.
Hôm nay như thường lệ, Tống Phưởng bận rộn cả ngày, mang một thân mỏi mệt về khách sạn.
Sau khi tắm rửa, mệt mỏi tan biến bảy tám phần, ăn thêm vài món ngon vào bụng nữa, hoàn hảo.
Tống Phưởng ngồi xuống ghế sofa.
Cô vừa cho khoai tây chiên vào miệng vừa đưa tay cầm điện thoại lên.
Vào giờ này, chắc là Giang Ký Minh vẫn đang luyện cùng đồng đội, cô không làm phiền anh.
Tống Phưởng mở Weibo lên.
Hơn một tháng trước cô đăng ký một tài khoản Weibo phụ.
Tài khoản phụ follow toàn bộ tài khoản có liên quan đến giới eSport, và, khụ khụ, nhóm fangirl ủng yêu thích Akoo.
Trừ cái đó ra, cô còn tham gia vào mấy nhóm fan hâm mộ của Akoo trên Weibo.
Lúc trước chuyện Giang Ký Minh thích ăn chocolate, lịch giải mùa xuân của RG đều là tìm ở trong đó.
Ừm, đương nhiên, cô còn cất giấu rất nhiều gói cảm xúc của Giang Ký Minh.
Rất đáng yêu.
Muốn véo.
Trong tin nhắn, màu đỏ của nhóm ‘Một nghìn người vợ của A-chan’ hiển thị số 99.
Tống Phưởng ấn vào, tin nhắn mới không ngừng nhảy lên.
【 Trận cuối RG đấu với IO đầu tuần này quá mãn nhãn 】
【 Tôi cũng thấy thế! Tôi xem livestream xong còn lên Bilibili xem đi xem lại bao nhiêu lần luôn 】
【 Trận đấy A-chan đánh hăng thật... Tôi cảm giác như suốt trận đó anh ấy viết mấy chữ ‘Tâm trạng ông đây rất không vui’ lên mặt ý... IO nợ tiền anh ấy hay sao? 】
Trận đấu RG VS IO đó, Tống Phưởng cũng xem ở công ty.
Khi Giang Ký Minh được chiến công đầu của quân địch, bình luận viên cười: “Hôm nay Akoo thật hung dữ, không nể mặt IO chút nào, vừa thấy là thái độ ngay, thật kinh khủng. Cậu nhìn cậu ấy trên màn hình xem, mặt nặng như chì, tâm trạng Akoo hôm nay thật sự không tốt, IO đυ.ng phải họng súng rồi.”
Lúc ấy Tống Phưởng nghe đỏ rần mặt.
Cô biết thừa tại sao tâm trạng Giang Ký Minh lại không vui.
Bởi vì hôm qua chính cô đã chọc anh tức giận.
Khụ khụ.
Nhóm fan hâm mộ trên Weibo vẫn đang trò chuyện ——
【 A, đúng rồi, các cậu đã gửi quà đến căn cứ vào thứ Tư chưa? 】
【 Đương nhiên là rồi, chắc là thứ Tư đến kịp đấy 】
【 Tôi thì chưa TAT chọn tới chọn lui hôm nay mới chọn được. Chuẩn bị ngày mai gửi chuyển phát nhanh, chắc là thứ Tư tới được. 】
Tống Phưởng nghi hoặc, lại bốc thêm khoai tây chiên cho vào miệng.
Quà á? Quà gì? Lại còn gửi?
Cô lau sạch vụn khoai tây chiên, ngón tay bấm bấm màn hình, nhắn tin đi ——
【 Tại sao phải gửi quà vậy? 】
Câu nói này khiến group fan kích động vạn phần.
【 Cô không biết á?! Không biết mà còn đặt ID gì mà ‘Thích Minh Minh cả một đời XD’??? 】
【 Cô là fan giả đấy à?! Cái này cũng không biết? 】
【 Có phải cô ta là fan nhà khác trà trộn vào không... 】
Trong nháy mắt đó, Tống Phưởng trở thành đối tượng công kích của chín trăm chín mươi chín người.
Tống Phưởng không hiểu ra sao.
Cái gì vậy chứ.
Đang lúc cô cực kỳ khó hiểu thì Uyển Uyển gọi điện thoại tới.
Vị này mở miệng làm cho Tống Phưởng vốn hồ đồ càng hồ đồ hơn.
Uyển Uyển: “Tớ hỏi cậu, cuối cùng là cậu thật sự không biết hay là muốn chơi trò đột kích bất ngờ gì đó?”
Tống Phưởng: “Cái gì mà biết với không? Cậu nói rõ chút coi.”
Uyển Uyển: “Ngày mai suy nghĩ Giang Ký Minh cậu không biết sao! Ngày 15! Sinh nhật anh ấy!”
“Bịch.”
Túi khoai tây chiên rơi xuống đổ ra hơn một nửa.
Lại xong đời rồi!
...
Ngày 15.
Khi Tống Phưởng đến sân bay thành phố A đã là chạng vạng tối.
Bên ngoài cửa sổ kính của sân bay, ánh hoàng hôn làm say lòng người, ánh nắng chiều ánh lên đám mây nung đỏ chân trời, đường chân trời chia cắt bầu trời làm hai nửa.
Sáu giờ tối.
Tống Phưởng kéo vali đứng trước tiệm bánh kem.
Cô đẩy vào, chuông gió treo ở cửa kêu leng keng.
Tiểu Khê đứng ở quầy thu ngân nhìn thấy cô, vội vàng đặt cây bút trong tay xuống, tiến lên cười: “Cuối cùng cậu cũng đến.”
Tiểu Khê là bạn thân thời đại học của cô và là chủ tiệm bánh kem này.
Tống Phưởng đặt vali và hộp chocolate sang một bên.
Tiểu Khê treo áo khoác của cô lên móc, xoay người dẫn Tống Phưởng vào bếp sau.
Đây là lần đầu tiên Tống Phưởng làm cái này, hơi hồi hộp: “Có khó lắm không?”
Tiểu Khê: “Không đâu, tớ đã làm đế bánh gateaux cho cậu rồi, cậu chỉ cần gạt kem đi, cho thêm chút hoa quả hay chocolate gì cũng được.”
Tống Phưởng làm gateaux vị chocolate.
Tiểu Khê đã làm xong phần đế bánh gateaux khó khăn nhất lại tốt nhiều thời gian nhất rồi, công việc còn lại đều rất đơn giản.
Chỉ là gạt kem các thứ, công việc không mang tính thử thách kỹ thuật.
Nhưng Tống Phưởng cũng không biết vì sao khi gạt kem, tay cầm dao gạt láng lại không nhịn được run lên.
Tiểu Khê cười cô: “Cậu bị Parkinson à? Lo lắng đến vậy sao?”
Tống Phưởng cười lúng túng.
Cô thật sự rất hồi hộp.
Tim đập điên cuồng, cứ như là học sinh lớp 12 đang chờ kết quả thi đại học, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Gạt kem đều toàn bộ thân bánh, tiếp theo dùng kem vẽ lên mặt bánh, sau đó cô rắc đầy vụn chocolate và hạt hạnh nhân bên trên, không để sót chỗ nào.
Trên mỗi đóa hoa kem là một quả cherry, ở giữa viết dòng chữ chúc mừng bằng chocolate trắng.
Hoàn thành gánh gateaux.
Tống Phưởng thở phào nhẹ nhõm, đặt túi bóp kem xuống, hỏi Tiểu Khê: “Có được không?”
Tiểu Khê gật đầu: “Rất tốt.”
Ánh mắt Tống Phưởng rơi vào mặt trên bánh gateaux.
Hy vọng anh sẽ thích chiếc bánh gateaux này.
Cô chắp tay trước ngực cầu trời.
Blogger xinh đẹp hai mươi ba tuổi cầu nguyện.
...
Khi Tống Phưởng mang theo bánh gateaux và vali đến căn cứ, Uyển Uyển đang chờ sẵn ở cửa.
Thấy cô đến, cô ấy vội vàng đi lên, “Bà cô ơi, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Sao ai cũng nói câu này thế nhỉ...
Nói xong, Uyển Uyển kéo Tống Phưởng vào căn cứ.
Sinh nhật Giang Ký Minh lần này tổ chức tại căn cứ.
Người đến đều là thành viên căn cứ RG, quen biết nhau cả, bầu không khí thật không tệ.
Mọi người hoạt bát chơi đùa vui vẻ, riêng nhân vật chính lạc loài, anh mặt vô cảm ngồi một góc ghế sofa, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen thui.
Mặt chủ tiệc không nhìn ra nửa phần vui vẻ.
Tống Phưởng vừa vào cửa đã nhìn thấy anh từ xa.
Uyển Uyển nói: “11 nói mấy ngày nay anh ấy đều im lặng như vậy, không ai dám gây sự luôn.” Nói xong, cô ấy còn chọt chọt trán cô, “Cậu tạo nghiệp đấy!”
Tống Phưởng ây da một tiếng, chột dạ nên không phản bác.
11 nhìn thấy cô, vội vàng chạy tới, nói: “Phù, Soraka, cuối cùng em đã đến rồi!” Anh chỉ vào Giang Ký Minh ngồi trên ghế sofa, “Bởi vì em chưa trả lời WeChat mà cậu ta đã ngồi xụ mặt ở đấy được một tiếng rồi đấy, ai nói chuyện cậu ta cũng không để ý. Anh thực sự phục cậu ta luôn rồi, thật mẹ nó tuyệt vời.”
WeChat?
Tống Phưởng nghi hoặc lấy điện thoại di động ra.
Quả nhiên, nhấn nút home mấy lần cũng không có phản ứng.
Hết pin tắt nguồn.
Uyển Uyển đẩy cô: “Cậu mau đi cứu nạn đi, ngây ra đấy nhìn điện thoại làm gì! Điện thoại quan trọng hay bạn trai quan trọng?!”
Tống Phưởng cất điện thoại đi, gằn mạnh hai chữ: “Bạn trai!”
Cô mang theo bánh gateaux và hộp chocolate đi từng bước về phía anh.
Cũng giống như vị trí lần trước đón năm mới, anh quay lưng về phía cô, không nhìn thấy cô.
Hôm nay cô đi giày thể thao, thả nhẹ bước chân trên sàn nhà gỗ, không phát ra tiếng.
Cứ như vậy, dưới sự cẩn thận từng li từng ti của Tống tiểu thư, mãi đến khi cô đã đứng phí sau anh, anh vẫn không hề phát hiện ra.
Mắt anh vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trong tay.
Ánh mắt như là một giây sau muốn lôi ai đó ra khỏi điện thoại.
Cô hít sâu nhiều lần, tiếng tim đập mới dần chậm lại.
Tống Phưởng ho khan vài tiếng, nói: “Giang Ký Minh.”
Người trên sofa nghe vậy, thân hình rõ ràng cứng đờ.
Nhưng không quay đầu lại.
Tống Phưởng liếʍ đôi môi hơi khô, vòng qua ngồi xuống cạnh anh.
Cô nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn vào anh: “Em trở về rồi!”
Giang Ký Minh chậm rãi quay đầu, nhìn cô.
Đôi mắt tĩnh mịch siết chặt tim cô.
Tống Phưởng ôm cánh tay anh, chủ động nhận lỗi: “Giang Ký Minh, em xin lỗi, em là một người bạn gái không xứng với chức, ngay cả sinh nhật bạn trai cũng không biết, trước đó còn bồ câu anh... Rất xin lỗi rất xin lỗi rất xin lỗi.” Đôi mắt trong veo hiện ra ánh sáng, giọng nói đáng thương: “Anh tha thứ cho em được không? Rất xin lỗi rất xin lỗi mà.”
Giang Ký Minh im lặng vài giây, “Quà anh đâu?”
Tống Phưởng không kịp phản ứng lại, “Hả?”
Giang Ký Minh nhắc lại: “Quà của anh.”
Tống Phưởng vội vàng cầm bánh gateaux và hộp chocolate để dưới đất lên.
“Cái này em ở thành phố B xếp hàng mãi mới mua được, cùng hãng với chocolate lần trước ở thành phố S.” Tống Phưởng nói, “Đây là bánh kem kiểu Âu em vừa tự làm ở cửa hàng, bánh gateux Black Forest.”
Giang Ký Minh nhìn hộp giấy kia, “Em tự làm?”
Tống Phưởng do dự, nói ra sự thật: “Bạn em làm giúp đế bánh. Nhưng! Toàn bộ ngoài đế bánh đều là em tự mình hoàn thành!”
Giang Ký Minh: “Ăn ngon không?”
Tống Phưởng: “Em cũng không biết... Anh mở ra thử xem!”
Nói thử là thử, cô mau chóng tháo dây lụa buộc hộp bánh gateaux.
Cô mửa hộp ra, dùng dao cắt một miếng đặt lên đĩa giấy đưa cho Giang Ký Minh.
Mặt cô đầy vẻ mong chờ: “Thế nào?”
Giang Ký Minh gật đầu: “Ăn ngon lắm.”
“Vậy —— anh,” Ngón tay nhỏ chọt chọt cánh tay anh, “Có phải, có phải không tức giận nữa rồi không?”
Giang Ký Minh nhướng mày, ăn thêm miếng bánh nữa, không trả lời cô.
Thuộc tính ngạo kiều lại đến rồi.
Tống Phưởng: “Vừa rồi không trả lời WeChat anh vì điện thoại em tắt nguồn không nhận được, không phải cố ý không trả lời đâu.”
Anh không để ý đến cô, tiếp tục ăn bánh gateaux.
Khuôn mặt nhỏ của Tống Phưởng sán lại, “Đừng giận mà, được không?”
Giang Ký Minh: “Anh không giận.”
Người vừa rồi xụ mặt không để ý đến người khác là ma đấy.
Tống Phưởng càng tiến tới càng dũng cảm, không bỏ cuộc nắm lấy tay anh, biểu cảm nghiêm túc.
“Lần này em ngáo ngơ đến mức suýt thì bỏ qua.”
“Nhưng mỗi lần về sau, mỗi lần sinh nhật anh, em đều sẽ nhớ, sẽ ở bên anh cùng đón sinh nhật.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
Đôi mắt đen như một hồ nước sâu không thấy đáy, ẩn chứa tình cảm phức tạp, Tống Phưởng nhìn nửa ngày cũng không hiểu. Cô chỉ đoán thầm trong lòng, chắc là anh không tức giận đâu, chắc là anh, sẽ tha thứ cho mình, nhỉ?
Thật là khác thường.
Một đôi tay lớn mạnh mẽ đột nhiên nắm chặt cổ tay cô kéo, cô đυ.ng vào ngực anh, xương mũi đυ.ng bị đau, phải hít sâu một hơi.
Cằm Giang Ký Minh đặt trên vai cô, tay ôm chặt cô, sức lực rất lớn, dường như rất sợ cô đi mất. Tống Phưởng không khỏi thở phào.
Cũng không biết ba câu nói vừa rồi câu nào kích động đến thần kinh yếu đuối của A thần, làm cảm xúc của anh có thay đổi lớn.
Tay Tống Phưởng treo trên không trung một lát, cô hơi sững sờ, sau đó xoa lên lưng anh, vuốt nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng có thể chảy nước: “Sao vậy?”
Anh không nói gì, tay lại ôm cô chặt hơn.
Giống như một con thú hoang bị thương, cả người cuộn trong lòng cô, yên lặng liếʍ láp miệng vết thương.
Anh không trả lời, cô cũng ăn ý không hỏi nữa.
Tay không ngừng vuốt ve lưng anh, một loại an ủi im lặng.
Không sao, không sao đâu, em ở đây, em ở đây mà.
Im lặng một lúc, cuối cùng anh cũng lên tiếng ——
“Tống Phưởng,” Anh cọ cọ cổ cô, “Em thật sự sẽ đón tất cả sinh nhật tiếp theo cùng anh sao?”
“Em sẽ.”
“Em sẽ không đột nhiên rời đi.”
“Em sẽ không.”
“Ừm.”
Anh không nói nữa, tiếp tục ôm cô.
Bầu không khí hài hòa đến hoàn mỹ.
11 giơ gậy selfie đi vào phòng khách.
Anh ta đang livestream, trong live, màn hình đều là bình luận muốn nhìn chủ tiệc, muốn thấy nhân vật chính.
Thấy nhân vật chính? 11 nghiêng đầu, đôi tình nhân trên ghế sofa ôm nhau khó rời.
Anh cười: “Xem chủ tiệc làm gì, tôi cho các bạn xem tên dở hơi của RG chúng tôi.”
Nói xong, anh ta tới bên Bàn Tử.
Bàn Tử híp mắt lại, nhìn vào làn đạn nắm được hai từ khóa, một bàn tay đập vào lưng 11, 11 bị cậu ta đánh suýt thì phun cơm chiều.
“Anh mới là tên dở hơi đấy!”