Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 43: Phưởng Phưởng

Niềm vui ngày mùng một năm mới cũng quá khổng lồ, tốc độ cô phi ra cửa có thể so với tốc độ gió. Tống Phưởng ngớ ra ở ban công, , đầu óc trống rỗng, tiếng hít thở cũng không dám nặng.

Người dưới lầu cũng duy trì động tác vừa rồi.

Bốn mắt nhìn nhau rất lâu, hai người trong điện thoại đều không nói một lời. Trong điện thoại chỉ có tiếng dòng điện và gió lạnh thổi qua.

Cặp đôi nhàm chán chơi trò một hai ba đứng im vào mùng một đầu năm.

Cũng không biết qua bao lâu, anh đột nhiên lên tiếng trong điện thoại ——

“Tống Phưởng.”

Hai chữ nhẹ nhàng, giọng điệu bình thường lại đủ để tim cô rung động mạnh hai lần.

Cổ họng hơi căng lên, cô đáp lại: “Vâng.”

Cái kiểu nghiêm túc và trịnh trọng làm Giang Ký Minh cười ra tiếng, tiếng trầm thấp êm tai như tiếng đàn cello. Mấy giây sau, anh nói: “Nhìn choáng rồi à? Xuống đây đi.”

Tống Phưởng như tỉnh lại khỏi cơn mơ, hai chữ này hoàn toàn làm cô hoàn hồn, không còn ngu dại

Đúng rồi, bạn trai đã kéo vali đứng dưới, sao mình chưa xuống nhanh lên lại còn nằm nhoài ra lan can diễn ‘dải phân cách nhìn nhau’ nữa? Thật là dở hơi.

Tống Phưởng cúp điện thoại, luống cuống tay chân rời khỏi ban công, vừa bước ra lại đυ.ng phải bố Tống đứng ngoài ban công lưỡng lự đã lâu.

Bố Tống liếc mắt nhìn ban công không còn ai, dừng mấy giây mới nhắm mắt theo sau con gái, đi một đường từ ban công ra cửa trước.

Bố Tống ở sau hỏi: “Phưởng Phưởng, không sao chứ?”

Tống Phưởng lắc đầu, ngồi xổm xuống tựa vách tường buộc dây giày, trả lời anh: “Không sao ạ. Con ra ngoài một chút, lát nữa con về.”

Bố Tống gật đầu, vừa định nói gì đó thì con gái đã đứng lên, nhìn vào gương chỉnh chu lại mái tóc dài rồi vội vàng ra khỏi cửa.

Bố Tống kêu một tiếng, cầm áo lông trên giá đẩy cánh cửa kép hờ ra. Hành lang trống trơn không bóng người, chỉ có mỗi ánh đèn tường lóe lên ánh sáng.

Hầy, chạy nhanh quá nhỉ.

Ông bố già khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, lùi bước chân về sau, khép cửa lại.

...

Chỉ ở tầng 3, tổng cộng bậc thang cũng chưa quá 50 bậc. Đi chầm chậm cũng được nhưng Tống Phưởng lại chạy như vội đi đầu thai, bám tay vịn cầu thang, phi nhanh xuống.

May mà cô không đi giày cao gót, nếu không với tốc độ này sẽ khó tránh khỏi không trật chân.

Cô đẩy cửa kính tầng 1 ra.

Anh đứng đó dưới ngọn đèn đường màu trắng, ánh đèn kéo dài cái bóng của anh, phản chiếu rõ ràng hình dáng anh như mạ ánh sáng lên cái bóng.

Tống Phưởng đi từng bước về phía anh, khuôn mặt anh cũng dần rõ ràng trong tầm mắt. Cô thấy anh đang cười, sau đó đôi tay dài lớn dang mở, dáng vẻ ‘đây là lúc em nên nhào đến’.

Vòng ôm gần đó như có ma lực, đầu óc Tống Phưởng ù một tiếng, hai chân sớm đã không khống chế nổi, ra sức chạy về trước, chầm chậm nhào vào trong ngực anh.

Động tác rất mạnh, Giang Ký Minh bị sức lực này lao vào rõ ràng lùi về sau một bước nhỏ.

Người trong ngực ôm chặt eo anh, còn dùng mặt cọ cọ hai cái trước ngực anh.

Anh cúi đầu thấy hàng mi dài của cô, giọng cô mềm mại: “Anh tới thật rồi.”

Giang Ký Minh cười, chống cằm lêи đỉиɦ đầu cô, nói: “Mập lên rồi.”

Tống Phưởng: “Có cân rưỡi thôi mà... Đâu thể phát hiện ra...” Holmes Giang.

Giang Ký Minh dừng vài giây: “Cảm giác khang khác.”

Anh nói xong còn không quên bóp bóp thịt bên eo cô. Ê! Quá đáng nó vừa vừa thôi!

Tống Phưởng bị động tác này chọc giận cười ra tiếng: “Cân rưỡi thịt sờ có thích không?”

Hình như người trên đỉnh đầu còn gật đầu hai cái, nói: “Cũng được, cảm giác tốt hơn trước một chút.” Lại nói, “Tiếp tục duy trì trạng thái tăng cân này đi.”

Duy trì trạng thái cái đầu anh!

Sở trường đặc biệt của con gái đúng là nói trở mặt là trở mặt. Cô buông tay, đầu cũng ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không còn dịu dàng như vừa rồi.

Giang Ký Minh nhíu mày, “Không ôm à?”

Tống Phưởng rất có khí phách, gằn từng chữ đáp: “Không ôm!”

Lời này thật kiên cường, eo cũng vô thức đứng thẳng, nhưng thật đáng tiếc thiên nhiên cực kỳ không nể mặt cô —— cô mặc áo lên cổ V mỏng manh, bên ngoài phương Nam vốn lạnh lẽo, đột nhiên một ngọn gió lạnh thổi qua phả vào xương quai xanh và cổ, Tống Phưởng nổi hết cả da gà, hít sâu một hơi khí lạnh, khí thế vốn bừng bừng cũng chợt giảm hơn một nửa.

Giang Ký Minh phản ứng rất nhanh, cô vừa mới rụt cổ anh đã tháo khăn quàng trên cổ mình xuống, quấn từng vòng lên cổ cô.

Cái cổ lạnh buốt bỗng được ấm áp vây quanh, anh còn đang nói: “Tự mình mặc thì phong phanh còn dám dặn anh mặc ấm à.”

Tống Phưởng núp trong khăn quàng cổ, hừ khẽ một tiếng.

Chẳng phải vội vàng ra gặp anh à, nên mới quên cả mặc áo khoác.

Cô ngước mắt.

Dưới ánh đèn đường, vành tai anh lộ ra giữa cái lạnh mùa đông hơi phiếm hồng. Cô vươn tay chụp lên, lòng bàn tay cảm nhận sự lạnh lẽo. Cô nói: “Anh đi thẳng đến đây rất mệt đúng không?” Con gái trở mặt nhanh lại còn não cá vàng, một cái khăn quàng cổ cũng khiến cô hoàn toàn ném chuyện tăng cân không vui ra sau đầu.

“Ừm.” Giang Ký Minh mặc kệ cô sờ, Tống tiểu thư xoa bóp tai thật thoải mái.

“Sao không báo trước cho em.”

“Muốn học theo em đấy.”

“?”

“Học cho em bất ngờ.”

“...” Học cũng tốt đấy.

Anh còn hỏi cô, “Cảm giác vui mừng thế nào?”

Tống Phưởng cười, khẽ bóp tai anh, nói: “Cũng không tệ lắm.” Dáng vẻ còn phải hỏi nữa à 100%.

Anh cười một lúc, bỗng đưa tay lên giữ chặt cô. Cô sững sờ, động tác xoa tai anh cũng đột ngột dừng lại.

Giang Ký Minh nhìn cô, đôi mắt đen bóng như đá vỏ chai (obsidian), môi mỏng mấp máy, anh từ tốn nói: “Thích tay anh nhiều hơn hay thích anh nhiều hơn?”

Đột nhiên xuất hiện cho bạn một đề kiểm tra, giáo viên còn không ra đề bất thường như anh.

Tống Phưởng khẽ giật mình, cô lấy lại tinh thần, nhướng mày, nói: “Đương nhiên là tay anh rồi.”

Câu trả lời này có thể phán không đạt chuẩn ngay lập tức, thật sự không phải một câu mà bạn gái đủ tư cách nên nói.

Bạn gái dở tệ như vậy, Giang Ký Minh lại không tức giận, một cái tay khác duỗi ra trừng trị má cô, sức lực không nặng không nhẹ. Anh khẽ cười ra tiếng, nói: “Em rất quá đáng.”

Sự ngọt ngào trong mắt Tống Phưởng nhiều đến mức sắp tràn ra, bắt đầu xuất hiện bong bóng hồng phấn quanh người.

Cô chà tay anh, cười ngây ngô hai tiếng đáp lại.

Anh cười: “Đồ ngốc.”

Buổi tối phương Nam.

Trên bầu trời đêm đen kịt, chỉ có vài ngôi sao lơ lửng chợt lóe sáng. Bên dưới là những tòa cao tầng nối tiếp nhau san sát, bầu trời được phản chiếu bởi ánh đèn neon đủ màu sắc đỏ đến mê người.

Hai má cô cũng đỏ như vậy.

Con ngươi phản chiếu hình bóng anh.

Hóa ra yêu đương còn có loại cảm giác này.

Chỉ nhìn anh đã không nhịn được muốn cười, ý cười có thể lan tràn từ đấy mắt ra. Cảm giác này rất khó hiểu nhưng lại rất rõ ràng.

Đúng là như anh nói, như cô ngốc.

Tiểu thư ngốc ngây ra, không biết trời đất là gì nhưng biết mình thích người trước mặt cỡ nào. Thật tốt, thật sự là quá tốt. Cô lại dùng má cọ cọ tay anh, lại không ngừng cười ngây ngô.

Sau khi gặp được anh mới phát hiện, người thích hợp với cô nhất trên thế gian đã xuất hiện.

Ngoài anh ra, không bao giờ có thể là người khác, nguyên nhân cũng chính vì anh mà cô không thể có ai khác nữa.

Trái tim đến chết cũng không thay đổi.

...

Áo khoác của Tống Phưởng được treo lại giá áo, nhưng không biết suy nghĩ của Tống Phưởng đã bay đi đâu rồi.

Dường như ông đang suy nghĩ gì đó, tay cầm áo khoác khựng lại giữa không trung, nửa ngày sau mới buông xuống.

Bố Tống chần chờ ở đó một lúc, cuối cùng như ra quyết định nào đó, xoay người đi từng bước ra ban công.

Bố Tống nhìn xuống dưới.

Có một chàng trai mặc áo len trắng đứng dưới ánh đèn đường.

Bố Tống không nhìn rõ mặt anh, chỉ nhìn thấy hình dáng.

Ừm... Trông có vẻ... Cũng được.

Chốc lát sau, chỉ thấy con gái bảo bối của mình vọt từ hành lang ra, nhào thẳng vào trong ngực chàng trai.

Cảnh tượng kia làm bố già cay mắt, tim đau từng cơn, thở dài không ngơi. Con gái lớn không giữ được, con gái lớn không giữ được mà.

Đôi tình nhân nhỏ thân mật một lúc.

Gió lạnh thổi qua, Tống Phưởng lạnh co rụt cổ lại, chàng trai áo trắng ra tay nhanh chóng, tranh thủ gỡ khăn quàng trên cổ mình xuống quàng cho cô.

Ờ... Phản ứng này, khá tốt, miễn cưỡng qua cửa.

Nhưng —— con gái ngốc nhà ông cũng dễ thỏa mãn quá, một cái khăn quàng cũng đủ để cô cười tủm tỉm, lại nhào vào ngực chàng trai.

Bố Tống nhìn đến đây cũng không nhìn nổi nữa.

Ông thu hồi ánh mắt, hơi thở phào trong gió lạnh, bình phục tâm trạng.

Nó đã lớn vậy rồi, khó lắm mới thấy nói chuyện yêu đương một lần, thích một người như thế. Haiz, kệ nó đi.

Trước khi đi, bố già không nhịn được lại nhìn xuống.

Không biết đôi tình nhân nhỏ đang nói cảm giác, chủ đề trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt không bao giờ là thiếu.

Trong phòng khách.

Mẹ Tống đắp mặt nạ xong ra khỏi phòng ngủ.

Không biết bố Tống đứng ngoài ban công đang nhìn cái gì mà hăng say đến thế, biểu tình cũng rất phong phú. Mẹ Tống tò mò cũng bước chân về phía đó, vừa đi vừa nói: “Ây, ông đang nhìn cái gì vậy?”

Nhưng bước chân kia vừa bước ra ban công đã bị bố Tống chặn đường.

Ông chặn mẹ Tống trước cánh cửa, kéo tay bà, nhìn kỹ bà vài giây, cau mày nói: “Cái mặt nạ này đắp không tốt lắm nhỉ.”

Mẹ Tống mở to mắt, ngạc nhiên: “Đắp không tốt á? Không thể nào.” Bà soi gương đắp thêm bùn lên mặt.

Bố Tống nghiêm mặt: “Đắp không tốt thật mà.” Ông duỗi ngón tay chỉ, “Chỗ này ít, chỗ kia nhiều, mặt bên này còn chưa đắp.”

Mắt mẹ Tống trợn to hơn.

Bà vội và đi vào phòng ngủ.

Bố Tống nhìn bóng lưng kia, lặng lẽ thở phào.

Ông nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra, ngón cái gõ một loạt chữ.

Khi tin nhắn gửi đi thành công cũng là lúc giọng mẹ Tống trong phòng ngủ vang lên, “Đắp ok thế này rồi còn gì! Chỗ nào chưa ok hả?! Ông trêu tôi đấy à.”

Bố Tống cất điện thoại, đi vào phòng ngủ, đáp: “Thật à?”

...

Ý tưởng đến thành phố I là Giang Ký Minh chợt nảy ra.

Anh hoàn toàn thuộc phái hành động, quyết định xong lập tức đặt vé máy bay, thu xếp xong xuôi cho Demacia, đóng gói vài bộ quần áo rồi đi từ thành phố A đến thành phố I.

Vội vàng đến mức Giang tiên sinh còn chưa kịp đặt phòng.

Để tránh bạn trai phải ngủ đầu đường, Tống Phưởng lên mạng đặt cho anh một khách sạn gần nhà bà ngoại.

Khách sạn thật sự rất gần, đi vài phút là đến.

Giang Ký Minh check in ở quầy lễ tân.

Tống Phưởng đứng bên cạnh nhìn anh ký tên.

Từng nét bút tinh tế, chữ viết sạch sẽ gọn gàng.

Cô cảm thấy giống y như lần trước anh ký tên cho mình ——

Chữ thật là đẹp.

Khi cô còn đang chuyên tâm thưởng thức, điện thoại cầm trong tay rung lên hai lần.

Màn hình sáng lên.

Là tin nhắn bố Tống gửi đến ——

[Bố: Phưởng Phưởng, cửa nhà sẽ mở cho con đến 11:30, ‘xin’ hãy về nhà trước 11:30.]

[Bố: Phưởng Phưởng, nếu trước 11:30 con còn chưa về, bố sẽ dẫn mẹ con cùng đi tìm con.]

[Bố: Phưởng Phưởng, chỉ còn hai mươi lăm phút nữa là đến 11:30.]

Tống Phưởng trợn tròn mắt.

Mấy giây sau, bố già lại nhắn đến tiếp ——

[Bố: Phưởng Phưởng, đọc được tin nhắn ‘xin’ hãy trả lời bố.]

[Bố: Còn hai mươi tư phút nữa đến 11:30, có thể chuẩn bị khởi hành về nhà rồi đấy.]