Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 32: Khen anh đi

Gần đây hãng H tung ra ba loại mascara mới, mời ba chuyên gia làm đẹp đã từng hợp tác đến quay chụp để quảng cáo.

Có ba loại mascara: hoạ tiết da trăn, hoạt tiết da báo, loại cong vυ't và dày.

Tống Phưởng được phân công loại cuối, chỉ có kiểu trang điểm của cô là bình thường.

Hai vị còn lại ―― người da trăn phải vẽ vảy trăn ở khóe mắt trái, da báo phải vẽ đốm báo trên hai mí mắt.

Cô ngồi giữa ‘báo đốm’ và ‘trăn’.

Trong nháy mắt, chuyên gia trang điểm ‘báo đốm’ bên tay trái bắt đầu dùng một lượng lớn phấn màu vàng sáng, Tống Phưởng nhìn hốt cả hền, không nhịn được nghiêng đầu hỏi chuyên gia trang điểm phía sau: “Tạo hình của em ――”

Chuyên gia trang điểm vừa make up cho cô, vừa trả lời: “Yên tâm đi, chị sẽ không vẽ da báo cho em đâu.” Nói xong, chị ấy còn nghiêng đầu nhìn vào Tống Phưởng trong gương, wink hai lần.

Tống Phưởng: “…”

Được thôi.

Xem phần bán manh bên trên của chị, em tin chị một lần vậy.

Cuối cùng, đúng là chuyên gia trang điểm không vẽ vời hình thù gì cho cô.

Kiểu trang điểm như thường ngày, chỉ có phần mắt, hai mí mắt dày và đậm cộng với phấn mắt màu vàng sáng, hoàn toàn chiếm mất điểm nhấn của lần này ―― mascara.

Nhìn từ trong gương, mở mắt ra là nhìn thấy mascara màu đen, hơi cụp mắt xuống lại chỉ có thể thấy phấn mắt rất gây sự chú ý.

Lông mi người châu Á không dài.

Nếu chỉ chuốt mascara, trang điểm mắt đậm sẽ giảm đi cảm giác tồn tại của lông mi.

Sau đó cô nhìn hai vị bên cạnh đã trang điểm xong, cũng giống như vậy.

Đốm báo và vảy trăn cùng lộ ra.

Chỉ thấy lông mi hơi dựng thẳng lên.

Chuyên gia trang điểm trả lời: “Chúng tôi đẩy lông mi cao vì chủ đề lần này.”

Tống Phưởng: “Chủ đề gì thế?”

Chuyên gia trang điểm: “Nghệ thuật.”

Nói xong, lại wink hai lần với Tống Phưởng.

Tống Phưởng: “…”

Được rồi, chị bán manh mà, chị nói gì cũng đúng.

Chuyên gia trang điểm nghiêng người qua, đánh contour cho Tống Phưởng.

Đầu cọ quệt qua mặt phấn contour, gõ nhẹ thân cọ hai lần vào cạnh hộp phấn, rũ đi phần phấn thừa.

Mỗi tiếng đều lanh lảnh, tiện thể gợi nhớ lại ký ức nửa tiếng trước của cô nàng chuyên gia trang điểm. Chị ấy ngừng động tác tay, nâng cổ tay nhìn, “A” lên: “Tiểu Nhật Phương, đã 5 giờ 20 rồi…”

Trận đầu tiên của RG trong giải mùa xuân khai chiến vào hôm nay.

Hôm nay Tống Phưởng có việc không thể đi xem, vì thế muốn xem livestream trận đấu.

Thi đấu bắt đầu từ năm giờ.

Tống Phưởng phải trang điểm, không ngọ nguậy được, nên cô để cô nàng chuyên gia trang điểm đến năm giờ thì gọi mình. Nào ngờ chuyên gia trang điểm quá mức tập trung make up, khi nhớ ra chuyện giờ giấc thì đã quá 20 phút rồi.

Tống Phưởng vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.

Mở phần mềm xem livestream, video hot nhất chính là: (Trận đấu mùa xuân RG vs IS)

Trong trận đấu, RG có ưu thế hơn, dẫn trước 3k vàng và 3 mạng trước IS.

Ở khu vực ao Baron, IS không cắm mắt, Bàn Tử và 11 quanh quẩn ở chỗ đó, không lâu sau Koki đi tới, 11 nhảy vào ao, ba người bắt đầu đánh Baron.

Bên kia, JG của IS đứng ở đường sông cách đó không xa, đang chuẩn bị trở về thì có vẻ như cảm nhận được điều gì đó không ổn ở Baron, nên đi về phía đó.

Bình luận viên A: “Ấy, Kinggi ở bên cạnh, á hình như cậu ấy cảm nhận được gì đó, không biến về mà đi sang bên RG.”

Bình luận viên B: “Khứu giác Kinggi rất nhạy cảm mà.”

Chuyên gia trang điểm phía sau sán đến xem: “Em nhờ chị nhắc để xem cái này hả?”

Cô gái ‘trăn’ bên trái đã trang điểm xong, đang chờ thợ trang điểm đến làm tạo hình, nghe tiếng cũng tụ vào: “Ế, Tiểu Nhật Phương cậu cũng chơi game từ bao giờ thế?”

“Trò chơi cũng bình thường thôi. Chủ yếu là cái này ――” Móng tay sơn màu hồng nhạt chỉ vào màn hình góc phải xuất hiện mặt người nào đó, gõ nhẹ hai lần, “Rất hấp dẫn người xem.”

Để nói chuyện với nàng ‘trăn’, thỉnh thoảng Tống Phưởng hơi nghiêng đầu, chuyện này hơi chọc giận chuyên gia trang điểm phía sau cô. Chị ấy giữ cằm cô, quay đầu lại, “Tống tiểu thư, em phối hợp với công việc giùm chị được không?”

Lúc này Tống Phưởng mới đứng hình, để mặc chuyên gia trang điểm xoay tới lui.

Nàng ‘trăn’ nhìn về phía cô chỉ, một khung nhỏ có năm người, chất lượng hình ảnh không quá rõ hoặc là do khung quá bé, cô ấy không nhìn rõ lắm.

Kinggi ném một cái thùng qua mở tầm nhìn, một mảnh màu đen chợt sáng lên, ba người 11 đang vui vẻ trộm Baron ở đường sông.

Lượng máu Baron đã rơi mất hai phần ba, tướng Gragas tiếp tục quăng ulti, MID IS cũng chạy qua, muốn tranh chấp với RG một phen. Vài giây sau, Akoo, Hầu Tử chạy đến. Ashe của Hầu Tử bắn băng tiễn trúng Gragas, phối hợp với Akoo lấy đầu Gragas.

Cùng lúc đó, 11 và mấy người Koki đang ra sức quất Baron, không lâu sau khi Hầu Tử và Akoo gϊếŧ được Gragas thì cũng gϊếŧ được Baron.

Giây phút gϊếŧ được Baron, hiện trường vang lên tiếng fans hoan hô.

Hai giây sau khi Akoo gϊếŧ được MID IS, mấy người còn lại của IS vội vàng đi tới nhưng phát hiện đã vô dụng.

AD IS muốn mở combat, tóm hết RG đang còn chút máu cạn để rút ngắn chênh lệch địch – ta, nhưng RG vừa đánh vừa lui, hoàn toàn không cho IS bất cứ cơ hội nào.

Kết thúc combat, RG máu tàn núp bụi biến về nhà.

Bình luận viên A: “RG mở trận combat này đẹp như tranh. 0 đổi 2 hoàn mỹ.”

Bình luận viên B: “Tôi cảm giác đội họ đã rèn luyện tiến bộ vượt bậc hơn hồi s6.”

Bình luận viên A: “Đúng, hơn nữa anh có cảm thấy Hầu Tử vừa mạnh vừa điên hơn cả trước đây không?”

Bình luận viên B: “Hahaha, đúng, nhưng bây giờ cậu ta vừa điên vừa mạnh vẫn ổn định, rất khiến người khác vui mừng.”

Trong làn đạn ――

(666666666666666)

(Thần tiên choảng nhau, thần tiên uýnh lộn)

(Combat đẹp vãi)

(RG vừa mạnh vừa ổn định)

(Hầu Tử được đó)

(Antifan RG tự nhiên câm hả?)

(666666666666)

(Hình như hôm nay Bàn tổng lại không gội đầu?)

(Vị góc trái kia chính là Akoo Giang Ký Minh đẹp trai nhất vũ trụ trong truyền thuyết phớ hơm? Đúng là đẹp trai thật ý QwQ)

(Ngày nào fans Akoo không tâng bốc thì buồn miệng ngứa tay hay sao thế?)

(Vị góc trái kia chính là 11 Lý Triêu đẹp trai nhất vũ trụ trong truyền thuyết phớ hơm? Đúng là đẹp trai thật ý QwQ) (lại một đợt fan tới tâng bốc nhan sắc 11)

(…)

Làn đạn rất nhiều, chỉ nhìn được vài giây đã bị quét đi rồi.

Bên này, chuyên gia trang điểm đánh xong phấn phủ và tạo hình, bảo Tống Phưởng đừng đi đâu, chị ấy đi tìm nhà tạo mẫu tóc đến.

Nàng ‘trăn’ dán vào Tống Phưởng xem video, cô ấy nhìn một đống skill màu sắc sặc sỡ mà mơ màng, thi thoảng cảm thán vài câu: “Ế, cứ chấm chấm chọc chọc mấy cái mà cạn máu luôn à?”

Dù dạo này tiểu bạch Tống Phưởng đã phổ cập kiến thức, còn chơi vài trận LOL nhưng theo dõi thi đấu vẫn luôn luôn dõi xem, lâu lâu mới hiểu. Lúc này còn ra vẻ đại thần, lừa gạt nàng ‘trăn’ cùng bè phái tiểu bạch, “Đúng, cứ chọt chọt mấy cái là hết máu luôn.”

Trong trò chơi.

Akoo đã biến về nhà hồi máu, mua xong trang bị, đi xuống lane bot dọn lính.

Khung nhỏ năm người dưới góc lúc này đã bị một mình anh độc chiếm.

Trong làn đạn, fans Akoo hằng ngày bắt đầu thổi A mỹ nhan thịnh thế.

Đều là một kiểu ――

(…)

(Báo cáo! Lưỡi em liếʍ màn hình xong rồi ọ xd)

(Wao, A thần rất đẹp trai rất đẹp trai, muốn sinh khỉ con cho anh ấy prprprprpr*)

(*) Đề phòng các bạn không biết thì prpr là tiếng Nhật ぺ ろ ぺ / ペ ロ ペ (pe ro pe ro) viết tắt, có nghĩa là liếʍ, thường chỉ liếʍ màn hình.

(Quào, A thần rất đẹp trai rất đẹp trai, muốn sinh mười hai con giáp cho anh ấy prprprprpr)

Mười hai con giáp…?

Sinh ra đứa nào kiểm kê đứa đấy hả?

Mắt nàng ‘trăn’ sáng người, chỉ vào dưới góc phải, nói: “Ầy, trông được đó.”

Trong video, người đàn ông mặc đồng phục đội màu đen và trắng, hậu cảnh tràn ngập ánh sáng xanh. Vì góc máy ảnh, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của anh, không rõ ngũ quan lắm. Anh đeo tai nghe, hai mắt theo sát chuyển động của tướng trong màn hình máy tính.

Màn hình chiếu Akoo không bao lâu, camera man chuyển máy quay đến khán phòng.

Dù là fan hàng trước hay sau đều giơ vật tiếp ứng, đánh call cho đội mình yêu thích.

Cuối cùng máy quay phóng to một cô gái nhỏ đội mũ ở khán phòng.

Mặc một thân cosplay lolita, giơ poster màu trắng, trên đó viết một hàng chữ lớn ―― “RG, hẹn gặp ở tổ chim.”

Lại nhìn sang bên cạnh, vẽ bản chibi Bàn Tử mặc đồng phục đội RG, trên trán dán ID: Spread. Bên cạnh còn dùng bút màu hồng nhạt viết một hàng chữ: “Trần Húc, em rất thích anh! QwQ.”

Cũng gây ra cao trào trong làn đạn ――

(Em gái này xinh vãi, nhưng mà khẩu vị hơi mặn nha.)

(Nếu ba ngày tôi không gội đầu thì em còn yêu tôi hơm?)

(Hóa ra là đầu bết mới tìm được em gái đáng yêu à?)

(Bàn Tử cũng có fan nữ hả ta?????)

(Cô bé còn nhỏ mà sao đã bị mù vậy?)

(Cuối cùng cũng nhìn thấy một luồng Mập giữa một mảnh tỏ tình Akoo, 11.)

(Gió đổi chiều rồi hở? Vậy tôi cũng thử không gội đầu xem sao, xem có thể quyến rú được em gái nào cute vậy không)

(…)

Đúng lúc đó, chuyên gia trang điểm dẫn nhà tạo mẫu tóc đến.

Hai người khoanh tay nhìn Tống Phưởng trong gương, thảo luận với nhau một lúc. Nói xong, chuyên gia trang điểm kêu Tống Phưởng bỏ điện thoại xuống, phải tạo kiểu rồi.

Tống Phưởng đang chuẩn bị cất điện thoại đi thì nàng ‘trăn’ đưa tay qua cầm điện thoại.

Tống Phưởng ngạc nhiên: “Cậu muốn xem à?”

Nàng ‘trăn’ lè lưỡi liếʍ khóe môi, cười, “Tớ cũng muốn pr Akoo.”

Tống Phưởng: “…”

Sau thời gian này, Tống Phưởng ngoan ngoãn ngồi trên ghế làm tạo hình, nàng ‘trăn’ bên cạnh nhìn chăm chú.

Điện thoại di động mở loa ngoài.

Càng đến giai đoạn thi đấu phía sau, giọng hai vị huấn luyện viên càng lớn. Cái gì ba lane lính, cái gì đẩy cao chút, trong đó còn xen lẫn vài tiếng gọi tên ID, rất ồn, Tống Phưởng nghe muốn xỉu.

Nhưng câu cuối cùng “RG thắng lợi trận đầu ra quân” lại rất rõ, rất rõ.

Thở một hơi dài nhẹ nhõm.



Khi ba người quay xong video quảng cáo, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen.

Bọn họ ghé vào trước màn hình máy tính xem ảnh.

Phông màn màu trắng, chỉ chụp đến 5cm dưới vai.

Trang điểm đậm, gương mặt được phóng to.

Da báo ở mí mắt và hoa văn trăn ở khóe mắt, còn một đôi mắt mascara vừa dày vừa đen, đúng như dự đoán, rất lóa mắt.

Nàng ‘báo’ chép miệng một cái, “Đúng là nghệ nhỉ.”

Nàng ‘trăn’ giơ tay, “+1.”

Điện thoại trên tay rung hai lần.

Là đồng chí Dư Uyển Uyển ở tiền tuyến chiến trường gửi tin chúc mừng ――

(Uyển Uyển: RG thắng IS 2-0, đánh rất hay.)

Tống Phưởng cười, tay vừa đặt lên bàn phím điện thoại định trả lời thì màn hình điện thoại chợt chuyển giao diện.

Ba chữ trên màn hình làm Tống Phưởng sửng sốt vài giây.

Nhưng cũng chỉ là vài giây thôi.

Cô nhấn nút nhận điện, đi tìm một góc yên tĩnh.

Rất nhẹ, “A lô ――”

“Tống Phưởng.”

“Vâng.”

“Anh thắng rồi.”

“Em biết.”

“Khen anh đi.”

“…” Cứ nói toẹt ra là muốn được khen vậy luôn ó hỏ?! Sao chẳng khác gì trẻ con đòi kẹo cả…

“Ừm, khen anh.” Cô cười bất đắc dĩ, “A thần, anh cừ lắm đấy!”

Đầu kia vang lên tiếng cười khẽ.

Tiếng cười làm tai Tống Phưởng hơi tê, hơi ngứa.