Đã đến năm phút, y tá tới thu nhiệt kế.
Người phụ nữ mập và Giang Ký Minh cùng nộp lên.
Người phụ nữ không ngừng kêu ca, nói với chồng mình: “Ông xã, em nghĩ phải đến bốn mươi độ mất!”
Chị ta vừa dứt lời, đúng lúc giọng y tá lạnh lùng vang lên: “38 độ 1.”
Người phụ nữ mập: “…”
Mất mặt ghê.
Y tá xem nhiệt kế của người phụ nữ mập xong lại đến Giang Ký Minh. Y tá nhìn đi nhìn lại que nhiệt kế nhiều lần.
Tống Phưởng nghĩ là nhiệt kế bị hỏng, hỏi cô ấy làm sao vậy.
Y tá xua tay nói không có gì, chỉ là ánh mắt nhìn Giang Ký Minh tăng thêm mấy phần kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người sốt đến 39 độ 7 còn dửng dưng như thế.”
Người kêu gào thảm thiết chỉ 38 độ 1, im lặng không lên tiếng lại 39 độ 7.
Tống Phưởng nghe con số này mà nhíu mày,
Đo nhiệt độ xong, đến gặp bác sĩ.
Bác sĩ chẩn đoán kết quả là sưng dây thanh và sốt cao.
Cần tiêm một mũi rồi quan sát thêm.
Tống Phưởng trả tiền xong, đi cùng Giang Ký Minh vào phòng bệnh.
Giường bệnh sắp xếp rất khéo, người phụ nữ mập vừa vặn ở bên trái Giang Ký Minh.
Y tá mang một cái chậu sắt nhỏ vào kiểm tra da* cho người phụ nữ mập và Giang Ký Minh.
(*) Kiểm tra da là tên viết tắt của kiểm tra độ nhạy cảm của da (hoặc trong da) và là xét nghiệm cụ thể được sử dụng phổ biến nhất trong phòng khám. Dễ bị phản ứng dị ứng với một số loại thuốc trong việc chữa bệnh, chẳng hạn như penicillin, streptomycin, cytochrome C, v.v phản ứng dị ứng phổ biến bao gồm phát ban da, nổi mề đay, viêm da, sốt, phù nề angioneurotic, hen suyễn, sốc phản vệ,… Trong số đó, sốc phản vệ là nghiêm trọng nhất và thậm chí có thể dẫn đến tử vong. (Baike.baidu)
Người phụ nữ mập làm trước.
Khi kim đâm vào, người phụ nữ mập không còn kêu ui da nữa mà là rên khóc lớn, nằm nhoài lên người chồng mình như bị một ngàn cây kim đâm.
Y tá rút kim ra, không nhịn được hỏi: “Đau lắm hả? Tôi tiêm cho chị rất nhẹ mà.”
Người phụ nữ mập nức nở nói: “Nhẹ á? Cô gái, cô có hiểu lầm gì khái niệm của từ ‘nhẹ’ không vậy?”
Y tá: “…”
Thực ra Tống Phưởng cũng cảm thấy người phụ nữ mập hơi làm màu quá mức.
Cô từng làm kiểm tra da, đúng là hơi đau nhưng cũng không đến độ kêu thảm thiết.
Ý nghĩ này chỉ hoàn toàn biến mất khi cô y tá cầm chậu sắt đi tới bên giường Giang Ký Minh mở ống tiêm ra.
Hôm nay cô đeo kính áp tròng, nhìn thấy rất rõ.
Dưới ánh đèn, kim tiêm dài nhỏ chói mắt.
Y tá bảo anh vén ống tay áo bên trái lên.
Anh nghe theo.
Sau đó, giây phút anh vén tay áo lên, hình xăm bên trong vừa vặn lọt vào tầm mắt cô.
Trên làn da trắng, chữ cái màu đen chiếm một diện tích lớn, vô cùng thu hút sự chú ý. Cái hình này giống như chữ viết tắt tên của ai đó, chữ ‘x’ ở giữa là nổi bật nhất.
Tống Phưởng sửng sốt.
X?
Toàn bộ chữ cái trong tên và ID của anh ghép lại đều không có chữ x nào, thêm cả Demacia vào cũng không.
Vậy x là ai?
Tống Phưởng nhịn để mình không suy đoán lung tung.
Người phụ nữ mập giường bên vẫn nức nở.
Cô nghe mà cảm thấy như tim bị ai cào.
Khi y tá đâm kim vào cánh tay anh, cô nhíu chặt mày, nhắm chặt mắt không dám nhìn.
Y tá tiêm thuốc vào, động tác thành thạo rút kim ra.
Lúc cô ấy thu dọn thấy dáng vẻ của Tống Phưởng, cười: “Tiêm cho bạn trai cô chứ có phải cho cô đâu. Cậu ấy còn không có phản ứng gì mà sao cô phản ứng dữ vậy?”
Lời của cô ấy khiến Tống Phưởng vốn đã căng thẳng lại thêm phần khẩn trương.
Hai chữ ‘bạn trai’ này làm cô đỏ mặt, vội vã giải thích quan hệ hai người: “Tôi, tôi và anh ấy ――”
Y tá dáng vẻ tôi biết mà, cười vô cùng mờ ám, ngắt lời cô: “Không cần phải nói không cần phải nói, tôi biết mà.”
…Tôi cảm thấy cô chẳng hiểu gì thì có.
“Mười lăm phút sau tôi quay lại xem kết quả kiểm tra da.” Y tá nói xong cầm chậu sắt nhỏ ra ngoài.
Tống Phưởng quay qua, nhìn cẩn thận sắc mặt Giang Ký Minh.
Anh tựa vào đầu giường hơi cúi đầu, dùng tay còn lại không kiểm tra da nhắn tin, vẻ mặt như bình thường.
Tống Phưởng thở phào nhẹ nhõm.
Tủ cạnh giường bệnh viện đặt một cái túi mua hàng, bên trong chứa hoa quả và đồ ăn cô vừa mua ở siêu thị.
Trong phòng bệnh hơi nóng, cô xắn tay áo, lấy quả táo và dao trong túi ra, ngồi cái ghế khác bên cạnh giường gọt táo.
Gọt táo xong, cô lại bổ thành miếng nhỏ bỏ vào trong hộp nhựa.
Bổ nhỏ xong, cô lại lo lắng anh ăn không tiện, lấy mấy cây tăm trong túi mua hàng ra, cắm lên miếng táo. Xong xuôi tất cả, Tống Phưởng mới đưa cho anh.
“Ăn chút táo đi. Anh đã khát chưa? Có cần tôi rót nước cho anh không?”
Anh đưa tay cầm táo, ánh mắt dừng trên cánh tay cô, nhíu mày: “Cái gì thế?”
Tống Phưởng nhìn theo ánh mắt anh.
Trên cánh tay là đủ loại màu sắc bảng mắt cô vừa mới thử ở nhà chưa kịp tẩy đi. Tổng cộng có 12 màu, xếp thành một hàng ngay ngắn trên cánh tay mảnh khảnh của cô.
Mấy giây sau, cô nghe thấy anh ‘Chậc’ một tiếng, nói: “Tống Phưởng, cái hình xăm màu sắc sặc sỡ này của cô ――”
“…”
Hình, hình xăm màu sắc sặc sỡ?????
Tống Phưởng nghe xong chỉ thiếu điều dí cánh tay lên mặt anh.
Thẳng nam sắt thép kia, đây là thử màu bảng mắt, không phải hình xăm màu sắc sặc sỡ!!!!
…
Trước đây Tống Huyên nằm viện, cô trông giường hai người đều không cẩn thận ngủ mất. Đợi đến lúc cô thức dậy, chai dịch đã hết, máu đã truyền đủ, cả ống truyền dịch đều thành màu đỏ.
Vì bóng ma lần đó quá lớn, nói gì Tống Phưởng cũng không dám ngủ nữa.
Cô mở to hai mắt nhìn chăm chú chai dịch cả một buổi tối giúp Giang Ký Minh.
Một đêm Tống Phưởng không chợp mắt, Giang Ký Minh cũng không ngủ.
Anh trò chuyện câu được câu không cùng Tống Phưởng.
Một đêm này, Tống Phưởng không nói gì với Giang Ký Minh ngoài chuyên môn kiến thức về trang điểm.
Ví dụ như: Trảm nam không phải là lôi đàn ông ra chém, thử màu mắt trên tay cô không phải hình xăm màu sắc sặc sỡ, sống mũi cô phát sáng vì đánh khối highlight, mí mắt phát sáng vì đánh màu mắt nhũ.
Một đêm trôi qua, Giang Ký Minh từ ma mới* trang điểm vinh quang thăng cấp lên Tiểu Bạch** trang điểm, về cơ bản anh đã có thể phân biệt giữa son môi và phấn nền dạng lỏng.
[*] Newbie, newb, noob, nub hoặc n00b là một thuật ngữ tiếng lóng cho người mới hoặc người mới, hoặc ai đó chưa có kinh nghiệm trong một nghề nghiệp hoặc hoạt động. Gà khờ, đầu đất, cũng để chỉ lính mới, người mới tay nghề kém
[**] Tiểu Bạch nghĩa là không biết rõ về một khía cạnh nào đó. Ví dụ, nếu anh ta không biết gì về máy tính, anh ta có thể được gọi là Tiểu Bạch máy tính.
Nhờ có đại thần Nhật Phương.
: )
Bảy giờ sáng mùa đông tại thành phố A, bầu trời mới thắp sáng lên.
Cuối cùng Giang Ký Minh đã truyền xong mấy chai dịch.
Y tá rút kim ra, đo nhiệt độ cho anh.
Thêm năm phút nữa, nhiệt độ đã đo xong.
37 độ 7, giảm rất nhiều. Y tá nói anh về nhà nghỉ ngơi ăn uống vài ngày cho tốt là khỏe rồi.
Không chợp mắt một đêm, cơn buồn ngủ bắt đầu tấn công Tống Phưởng.
Cô thu dọn đồ xong, nói một tiếng với Giang Ký Minh rồi vào phòng rửa tay để rửa mặt.
Khi trở lại, có thêm một người đàn ông ở bên cạnh giường bệnh của Giang Ký Minh.
Người kia lật bản bệnh án của Giang Ký Minh lên, anh ta nhìn mà líu lưỡi, hỏi anh: “Hôm qua cậu sốt bao nhiêu độ?”
“39 độ 7.”
"6666666."
“…”
Tống Phưởng đóng cửa lại, cánh cửa kêu một tiếng két.
Có lẽ người kia nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Khi đôi mắt kia nhìn thấy Tống Phưởng thì rất kinh ngạc: “Soraka? Sao em lại ở đây?”
Lúc này Tống Phưởng mới nhìn rõ mặt người kia.
Hóa ra là 11.
Người phụ nữ mập bên trái giường Giang Ký Minh cũng truyền dịch xong, đang thu dọn đồ đạc.
Chồng người phụ nữ mập nghe thấy câu hỏi của 11, không nhịn được chen vào một câu: “Cô gái nhỏ này chăm sóc bạn cậu cả một đêm chưa chợp mắt đâu đấy.”
11 nghe xong, trừng to hai mắt.
Chăm sóc một đêm?????
Tống Phưởng tiến lên trước trong ánh mắt ngạc nhiên của anh ta.
Cô lên tiếng chào hỏi 11, nói với người trên giường bệnh: “Tôi đã lấy thuốc rồi, đi chưa?”
Giang Ký Minh ừm một tiếng, đứng lên khỏi giường bệnh, nhìn 11 còn đang trừng mắt nhìn hai người, “Trừng mắt to thế làm gì, làm vật lý trị liệu mắt à?”
Rõ ràng là người nào đó làm vật lý trị liệu mắt còn chưa hoàn hồn trước tình huống này. Anh ta máy móc quay đầu nhìn Tống Phưởng, nói: “Này em gái, hôm qua em thật, thật sự chăm sóc cậu ta cả buổi tối à?”
Đầu lưỡi líu cả lại rồi.
Em gái gật đầu.
Chẳng trách, lần trước ở phòng ăn anh ta đã cảm thấy Giang Ký Minh có gì đó không bình thường, khác thường đến kỳ quái.
Cũng chẳng trách hôm qua nhắn tin cho Giang Ký Minh anh lại không trả lời ngay, đến tận rạng sáng mới phản hồi.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
11 còn đang hồi tưởng vài giây, cuối cùng giơ ngón tay cái lên nói với Giang Ký Minh, nói: “Người anh em, cậu thật là 6.”
Giang Ký Minh nhướng mày một cái, “Cũng thường thôi.”
Tống Phưởng ở bên cạnh nghe ù ù cạc cạc.
Hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói ngôn ngữ gì.
…
11 được Giang Ký Minh gọi đến làm tài xế.
Tống Phưởng không biết lái xe, Giang Ký Minh bị bệnh, đúng là cần tài xế thật.
Giang Ký Minh và Tống Phưởng ngồi ghế sau, ghế trước một mình tài xế 11 cô đơn.
Nhưng anh ta không cảm thấy mình cô đơn, cảm giác cực kỳ vui vẻ.
Gần như là mỗi lần dừng đèn xanh đèn đỏ, anh ta lại ngẩng đầu nhìn hai người trong gương chiếu hậu.
Ánh mắt trần trụi không che giấu.
Tống Phưởng bị anh ta nhìn chằm chằm hơi ngại, nghiêng mặt đi giả vờ tập trung lướt điện thoại.
Cả quãng đường cô vừa bị theo dõi vừa bị đánh giá.
Khi Tống Phưởng lướt app X đến lần thứ bảy, cuối cùng xe cũng dừng dưới lầu.
11 đưa cô về nhà nghỉ ngơi trước, một đêm không ngủ chắc chắn rất mệt.
Tống Phưởng không yên lòng Giang Ký Minh nên còn do dự.
11 nói: “Soraka, anh thề với em, nếu anh để anh Giang nhà em thiếu lạng thịt nào thì cả đời này anh, anh, anh không có da đẹp được chưa?”
Tống Phưởng bị anh ta nói trúng, nhịp tim tăng lên mấy lần.
Môi mím thành một đường.
Cô lặng lẽ nhìn người bên cạnh mình trong gương chiếu hậu.
Nói thì dễ.
Nếu mà là ‘nhà cô’ thì đã tốt rồi.
Giang Ký Minh cũng muốn Tống Phưởng về nhà nghỉ ngơi, Tống Phưởng suy nghĩ một chút rồi xuống xe.
Cửa xe vừa đóng lại, 11 lập tức xoay người, tốc độ nhanh như bay trên ghế xe.
11 nhìn Giang Ký Minh nói: “Nói mau! Nói mau! Cả quãng đường này tim tôi ngứa muốn chết.”
Giang Ký Minh miễn cưỡng nhìn anh ta một cái, “Nói cái gì?”
11: “ĐM, cậu nói xem là nói gì?! Đương nhiên là nói cậu và Soraka rồi. Hai người thông đồng trước bữa cơm kia hay là thông đồng sau bữa cơm kia vậy?” Anh ta nói xong, tự khựng lại rú lên một tiếng: “Chờ đã! Không đúng, lúc chúng ta thi đấu cúp Demacia, cậu gặp gỡ một cô gái sống mũi phát sáng tặng túi trà ――”
Anh ta nói được nửa câu liền im bặt.
Đợi chút.
Sống mũi Soraka.
Hình như ――
Sống mũi Soraka cũng phát sáng!
…
Chuyện đầu tiên Tống Phưởng làm sau khi về nhà là tắm rửa.
Ngâm bồn nước ấm, toàn thân thư giãn hơn nhiều.
Tống Phưởng ra khỏi bồn tắm lớn, thay quần áo ngủ, chui vào đệm chăn mềm mại nằm.
Thoải mái như đang bay lên thiên đường.
Bởi vì quá mệt mỏi nên Tống Phưởng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Giấc mơ dường như lặp lại giấc mơ một tháng trước.
Trong mơ, Caitlyn nói với cô, sừng của cô thật là dài.
Cô nắm tay Caitlyn để Caitlyn sờ sừng của mình.
“Thích không?”
Caitlyn gật đầu.
“Vậy cho cậu đấy.”
“Thật hả?!”
“Thật đó.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì tớ thích cậu.”
Caitlyn suy nghĩ một chút, cầm súng trường trong tay đưa cho cô.
Soraka nghi ngờ nhận lấy: “Sao lại đưa tớ cái này?”
Caitlyn: “Bởi vì tớ cũng thích cậu.”
Mặt Soraka đỏ đến mức không dám ngẩng lên.
Cái đầu nhỏ cúi xuống, cô cười ngây ngô hai tiếng.
Hì hì.