Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 11: Thủ khống

Dưới sự mời mọc của đoàn người RG, Uyển Uyển hủy bàn hai người đã đặt trước, kéo Tống Phưởng vào phòng bao của bọn họ.

Trước khi vào, Uyển Uyển kéo cô qua một bên thấp giọng dặn dò: “Nếu cậu muốn ấn tượng của Akoo với cậu tốt một chút thì lát nữa thu lại ánh mắt đói khát như sói này lại giúp tớ!”

Tống Phưởng oan ức: “Tớ lại làm sao chứ.”

Uyển Uyển cười nhạo: “Cậu nghĩ là tớ không thấy vừa rồi cậu liếc trộm tay anh ấy à?”

Tống Phưởng: “…”

Uyển Uyển chậc chậc hai tiếng: “Ánh mắt đó, hẳn là cậu muốn ăn tươi bàn tay ấy nhỉ?”

Tống Phưởng chột dạ cúi đầu.

Cô, cô thật sự rõ ràng như thế sao?!

Ở trong phòng bao là một bàn tròn.

Bên trái Tống Phưởng là Bàn Tử, bên phải cô là Uyển Uyển.

Sau khi Uyển Uyển ngồi xuống, vốn không đánh mắt về phía cô. Toàn bộ thân thể Uyển Uyển đều quay về phía em trai Hàn Quốc, tay chống đầu, không biết hai người họ đang nói gì.

Bàn Tử thuyết minh cho cô rằng hai người này có hứng thú với nhau, hiện đang dừng chân ở giai đoạn ám muội ngọt ngào phát ngấy.

Tống Phưởng lại quay đầu nhìn bọn họ một chút.

Uyển Uyển nhìn cậu thanh niên không hề chớp mắt, cũng không biết cô ấy nói gì mà tai cậu ta hơi đỏ.

Ngọt ngào chán ngấy?

Đây là quỷ Nhật Bản (Uyển Uyển) đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng thì có.

“Hi, vυ' em tốc biến.”

Tống Phưởng quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cằm nhọn bên cạnh Bàn Tử đang nhìn cô cười.

Cô chỉ vào mình, “Anh đang gọi tôi sao?”

Người đàn ông cằm nhọn gật gù, “Lần trước chúng ta cùng đánh một ván rank đó, tôi chơi Leona ấy.”

Leona là gì cô không biết nhưng cô đúng là khắc sâu ấn tượng với cái giọng không sõi tiếng phổ thông này.

Cậu ta hẳn là người mà Uyển Uyển nói, người nhỏ mọn nhất Trung Quốc, không hài lòng là AFK (treo máy) luôn, còn là người có bản ghi chép thù dai.

“Tôi còn nhớ, Monkey phải không?”

Hầu Tử cười, gật đầu.

Bàn Tử rất kinh ngạc, hỏi: “Mấy người từng đánh rank cùng nhau à?!!” Sao anh ta lại không biết chuyện này thế!!!!!!

Hầu Tử xoa đầu Bàn Tử, giọng điệu ra vẻ: “Thằng nhóc ngốc, ngày đó cậu không ở căn cứ, tôi và Minh ca cùng em gái này đi đội ba.”

Bàn Tử hất cánh tay trên đỉnh đầu ra, nói với Tống Phưởng: “Tiểu Phưởng, lần sau chúng ta cùng chơi nhé, anh chơi giỏi lắm, để anh đưa em dạo hẻm núi triệu hoán sư*.”

[*] Chỗ này là Summoner’s Rift đó mọi người, nhưng là văn nói nên mình sẽ để như trên. Tường thuật thì để SR.

Tống Phưởng còn chưa trả lời, Hầu Tử cười hai tiếng đầu tiên, nhàn rỗi nói: “Cậu đang nói Draven 2-7 của cậu giỏi hay là nói Ezreal 1-9 của cậu giỏi? À, tôi biết rồi, chắc chắn là cậu đang nhắc đến Sivir 0-12 chứ gì!”

Bàn Tử tức giận: “Cậu câm miệng cho tôi! Vua Kim cương!”

Hầu Tử: “…Đậu má cậu!”

Khi hai người giương cung bạt kiếm, cửa phòng khách phía sau bị đẩy ra.

Tống Phưởng thoáng nhìn, là Giang Ký Minh đi vào.

Tầm mắt của cô đi xuống theo bản năng, vừa vặn rơi vào bàn tay vặn nắm cửa của anh.

Trên bàn tay kia còn có vài giọt nước, xem ra anh vừa rửa tay. Đường nét rõ ràng, khớp xương nhô lên vừa vặn, cả tay thon dài mà trắng nõn.

Vẫn đẹp như lần đầu cô nhìn thấy.

Tống Phưởng lại lén lút nhìn thêm vài lần mới thôi.

Giang Ký Minh kéo ghế tựa bên trái Hầu Tử ra ngồi xuống.

Hầu Tử thấy anh đến, cười híp mắt nói: "Minh ca, sao anh không chào hỏi ân nhân cứu mạng mình?”

Giang Ký Minh hơi nhíu mày, “Ân nhân cứu mạng?”

Ngón trỏ Hầu Tử chỉ về Tống Phưởng, “Soraka ý.”

Tống Phưởng bị chỉ có chút ngây ngốc.

Ân nhân cứu mạng?????

Cô có danh hiệu trâu bò như thế từ bao giờ vậy.

Hầu Tử nói tiếp: “Em gái này là vυ' em tốc biến cứu anh mà anh còn không chào hỏi người ta, quá đáng!”

Hầu Tử nói xong câu đó, Giang Ký Minh nhìn về phía cô.

Cặp mắt kia, đường viền hai mí rõ ràng, hốc mắt sâu, con ngươi đen bóng.

Tống Phưởng bị nhìn tới mức tim suýt thì nhảy ra ngoài.

Mấy giây sau, cô thấy khóe miệng anh giật nhẹ, gật đầu với cô.

Tống Phưởng nặn ra một nụ cười.

Xem như là chào hỏi.

Người phục vụ bưng thức ăn tới, dọn từng món lên bàn.

Ăn một nửa bữa cơm, Giang Ký Minh và một người đàn ông cao lớn bên cạnh anh đứng dậy ra ngoài.

Bàn Tử nói cho cô biết, hẳn lại bọn họ lại lên cơn nghiện thuốc lá, đi ra ngoài hút thuốc rồi.

Trong trí nhớ của cô, hình như mười lần thấy anh thì có sáu lần anh đang hút thuốc lá.

Có vẻ nghiện thuốc lá hơi nặng.



Bóng đêm ngoài cửa sổ đậm đặc, đèn neon bảy màu chiếu sáng mặt đất.

Một thành phố kỳ cục, đám người vội vã bước đi.

Hai người dựa vào bệ cửa sổ, có hai đốm màu đỏ tươi trong bóng tối.

11 nhả ra một làn khói, dường như nghĩ đến gì đó, anh ta nói: “Hôm nay đáng ngạc nhiên thật, thế mà cậu lại hưởng ứng Hầu Tử làm loạn.”

Nên biết là bình thường Hầu Tử làm loạn, anh đều ghét bỏ đến cả nhìn cũng lười.

Anh xua khói bụi, “Nhàm chán.”

11 nghi ngờ đánh giá anh, “Nhàm chán? Khi cậu chán cũng chưa từng thấy cậu hưởng ứng cậu ta. Ấy dà tôi nói này A-chan, hôm nay cậu ――” Anh ta sán đầu lại gần nhìn kỹ anh, “Chậc, có chút khác thường.”

Không nói ra được, khác thường rất khó phát hiện.

Nhưng không chạy thoát khỏi mắt thần của 11 – đại não hàng đầu của RG, CP JG-Mid với Giang Ký Minh nhiều năm.

Giang Ký Minh sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn anh ta.

Có gió đêm thổi qua mang theo khí lạnh.

Nửa ngày sau, môi mỏng khẽ mở, “A-chan mẹ cậu.”

“…”

Thô bỉ!

Cách đó không xa có người chạy về phía hai người bọn họ——

“ĐM, bực chết mất thôi!”

11 quay đầu nhìn lại, là Bàn Tử.

Cả gương mặt mập đều viết chữ phẫn nộ, Bàn Tử cầm hộp thuốc lá trong tay 11, châm lửa đặt một điếu vào miệng.

11 hỏi: “Làm sao vậy?”

Câu hỏi này lại nhóm lên lửa trong lòng Bàn Tử, cả người anh ta sắp nhảy lên đến nơi rồi, “Tên súc sinh Lý Triêu kia, ông đây và Tiểu Phưởng nói gì cậu ta cũng ở bên cạnh phá đám, thật sự có bệnh mà!” Lý Triêu là tên khai sinh của Hầu Tử.

11: “Em lại chọc cậu ta chứ gì.”

Bàn Tử hít vài ngụm khói, càng nghĩ càng không đúng, nhíu mày nói: “Đâu có, gần đây em không―― chờ chút! Cậu ta sẽ không nhớ chuyện lần trước em cướp bùa xanh của cậu ta chứ?!”

Lần trước anh ta và Hầu Tử đánh rank đôi, khi giúp Hầu Tử farm bùa xanh nhưng anh ta lại được bùa xanh. Sau đó anh ta nơm nớp lo sợ nhưng Hầu Tử vẫn không nhắc tới chuyện này, anh ta cứ tưởng cậu ta hoàn lương, không ngờ cậu ta lại trả thù tại đây!

11 vỗ mặt thịt của Bàn Tử, “Theo hiểu biết của anh về cậu ta.”

Bàn Tử: “?”

11: “Chắc chắn là vậy rồi.”

Bàn Tử mắng một tiếng “ĐM”, lại tức giận nói: “Không biết vừa nãy cậu ta biết chuyện Tiểu Phưởng thích tay đẹp từ đâu, cứ luôn chế giễu em, nói cái gì mà bằng thân thể của em thì đời này đừng hòng đến khiêu chiến. Mẹ nó!”

Động tác người nào đó ngừng lại.

Mấy giây sau, Giang Ký Minh hỏi: “Cô ấy thích tay đẹp?”

Bàn Tử gật đầu, “Hoàn Tử nói với em là cô ấy cực kỳ thủ khống.”

Giang Ký Minh dập tắt làn khói.

Màu đỏ tươi biến mất trong bóng tối.

Anh nhíu mày.

Thủ khống?

Chẳng trách.

Bàn Tử xòe hai tay trước mặt bọn họ, nói: “Người anh em, đừng che giấu lương tâm, nói xem đôi tay này của em thế nào?”

11 vuốt cằm, chăm chú tỉ mỉ lật đôi tay kia một cái.

“Nói thật à?”

“Đúng.”

“Xấu.”

“…”

Lại bổ sung thêm: “Thật sự rất xấu, sao tay của cậu có thể xấu đến như thế được?”

“…Thôi anh cứ nói dối đi cho em nhờ.”

Đồng hồ điểm tám giờ rưỡi.

Đoàn người cơm ăn xong, ra khỏi quán ăn chuẩn bị lên đường quay về.

Uyển Uyển và không khí còn có hoạt động, tự mình rời đi trước.

Vì Tống Phưởng nói muốn bắt Didi* về nhà, tiểu thư Dư Uyển Uyển xem nhiều tin tức xã hội vô cùng không yên lòng, chỉ lo cô bị bắt cóc bán đi.

[*] Giống Grab car.

Tống Phưởng chỉ cảm thấy não cô ấy quá phong phú.

Hai người giằng co ở cửa mãi không xong.

11 nghe thấy, nói: “Hôm nay Akoo lái xe tới, đợi lát nữa cậu ấy đưa em gái Soraka về được không.”

Uyển Uyển vui vẻ: “Thật ạ?”

11 gật đầu: “Thật đấy. Em ấy ở đâu?”

Uyển Uyển: “Ở Green Garden.”

11: “Khéo vậy?! Akoo cũng ở đó đấy.”

11 nói xong, đúng lúc Giang Ký Minh đi ra.

11 nói với anh: “Lát nữa cậu đưa em gái Soraka về nhà nhé.”

Giang Ký Minh nhìn Tống Phưởng, ừm một tiếng.

“Tôi nói cho cậu biết nè, em ấy ở cùng khu dân cư với cậu đấy, khéo như trộm gà ý nhỉ!”

“Tôi biết rồi.”

“?”

“Sao cậu lại biết?”

“Bởi vì cô ấy ở tầng dưới tôi.”

Bầu không khí thoáng chốc đông cứng.

11 ngạc nhiên toàn thân hóa đá.

Uyển Uyển bên cạnh Tống Phưởng cũng không khá hơn bao nhiêu. Cô ấy trợn to hai mắt, hơi há miệng, ngón tay lúc thì chỉ vào Giang Ký Minh lúc thì chỉ vào Tống Phưởng.

“Cậu! Cậu! 16! 16!”

Tống Phưởng mau chóng che miệng cô ấy lại.

"A ——!!!"