Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 5: Tên

Ngày hôm đó Tống Phưởng vừa mới kết thúc quay chụp, vừa vặn đến giờ ăn cơm nên hẹn Uyển Uyển cùng ra ngoài dùng bữa.

Điện thoại kết nối, âm thanh đầu bên kia ầm ĩ, là tiếng ồn ào huyên náo nhiều người cùng tụ tập một chỗ đùa nghịch.

Tống Phưởng hơi đưa điện thoại ra xa: “Cậu ở đâu vậy?”

Uyển Uyển nói: “Tớ đang ở câu lạc bộ LC. Bên này có người bận việc đột xuất, thiếu người chơi, cậu có đến không?”

LC là câu lạc bộ ma sói* có tiếng toàn quốc, được Nhất Ca Lộ Xuyên đang hot trên app livestream Racoon góp vốn thành lập. Trong câu lạc bộ sẽ thường xuyên mời một vài người chơi giỏi để tạo một cuộc chơi offline, quay video lại sau đó đăng lên trang web bilibili** để quảng bá, tuyên truyền.

[*] MA SÓI - Game tự do ngôn luận

Vai trò – chức năng các lá bài

- 2 phe đối kháng: phe sói – phe dân làng

- Phe sói thắng khi số dân làng bằng số sói

- Trong dân làng chỉ là những người bình thường, không có năng lực gì, chỉ có khả năng suy luận, kỹ năng của mình để chỉ ra người dối trá đó là SÓI (Nguồn FB: Clb Ma Sói Gtc Gia Lai)

[**] Bilibili là một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video. (wikipedia)

Tống Phưởng đã từng chơi ma sói, kỹ thuật tầm thường, tự nhận không dám dính líu tới trò chơi cấp độ cao, “Tớ không đến đâu, sợ mất mặt lắm.”

Uyển Uyển cười hai tiếng, “Đừng lo mà, ở đây có mấy cô nàng streamer cá cảnh, bọn họ sẽ tôn được kỹ thuật của cậu lên cao lắm đấy. À, đúng rồi, cậu còn nhớ người lần trước chơi Caitlyn dẫn cậu không? Anh ấy cũng ở đây.”

Ờ, là cái người chơi Caitlyn mà bắt cô chạy 50 vòng quanh trụ nhà đó hả? Quên thì thật là đáng chém.

Tống Phưởng: “Còn nhớ.”

Uyển Uyển: “Tay của anh ấy được khen là đôi tay đẹp nhất giới eSport đó ~”

Tống Phưởng: “…”

Thật là gãi đúng chỗ ngứa.

Uyển Uyển: “Cậu chắc là cậu không tới chứ?”

Tống Phưởng cắn răng một cái: “Nhắn địa chỉ qua WeChat cho tớ!”

Uyển Uyển mạnh mẽ vang dội, lập tức cúp điện thoại phát địa chỉ qua WeChat, nói sẽ chờ cô ở dưới lầu.

Tiệm chụp hình cách câu lạc bộ rất gần, đi xe chỉ mất sáu phút đồng hồ. Tống Phưởng xuống xe trả tiền, liếc mắt đã thấy Uyển Uyển mặc áo khoác len màu đỏ.

Hai người đã một thời gian không gặp, tán gẫu đông tán dóc tây, đề tài chuyển sang những streamer cá cảnh đang khiến Uyển Uyển tuyệt vọng.

Cô ấy tỏ rõ vẻ oán giận: “Tớ chưa từng thấy ai ngáo như vậy luôn! Cảnh sát cấp thấp thì không bỏ phiếu, cảnh sát cấp cao* thì không làm tốt nhiệm vụ. Có người được làm chức tiên tri nhưng IQ quá thấp, hại tớ bị thợ săn gϊếŧ chết, cậu nói xem có phải óc cô ta bị điện giật không?”

[*] Mình giải thích qua về 2 loại cảnh sát này nhé:

Cảnh sát cấp thấp không có quyền tham gia ứng cử và chỉ có thể bầu cử cho chức cảnh sát trưởng.

Cảnh sát cấp cao sẽ được quyền tham gia ứng cử cho chức cảnh sát trưởng.

Vẻ mặt Uyển Uyển làm quá, Tống Phưởng bị chọc cười không ngừng: “Lợi hại thế cơ á?”

Uyển Uyển bĩu môi: “Sau khi cuộc chơi này kết thúc, tớ sẽ đặt cho bọn họ một cái tên tiếng Anh.”

Tống Phưởng: “Tên gì cơ?”

Uyển Uyển: “Fishwoman!”

Câu lạc bộ có kiến trúc đơn lập, đứng sừng sững trên đường. Tòa nhà sử dụng thiết kế toàn kính, buổi tối bật đèn lên, nhìn từ ngoài vào cả tòa nhà bao phủ bởi một màu vàng ấm áp.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha ở sảnh lớn, Uyển Uyển giật nhẹ ống tay áo cô, chỉ vào hai người phụ nữ cách đó không xa, bĩu dài cả môi: “Chính là hai cô cá cảnh kia kìa!”

Tống Phưởng nhìn sang. Hai người kia vóc người cao gầy, mặc bộ suit màu nhạt*, giày cao gót mũi nhọn càng lộ ra đôi chân thon thả.

Được Uyển Uyển giới thiệu, Tống Phưởng mới biết trước đây ông chủ Lộ Xuyên của câu lạc bộ LC là ADC của RG, sau khi giải nghệ, anh ta làm livestream phong sinh thủy khởi mới mở ra câu lạc bộ này.

[*] Phong Sinh Thủy Khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. Nói chung là chuyện làm ăn tốt đẹp, may mắn.

Lộ Xuyên và câu lạc bộ RG có quan hệ rất tốt, người RG rảnh rỗi sẽ đến chơi với anh ta, đưa theo một vài fans tới thăm, trong đó Akoo sở hữu lượng fangirl khổng lồ nhất, đa phần là ‘fan bà xã’. Hai nàng cá cảnh này biết hôm nay Akoo có mặt nên cố ý tới đây.

Uyển Uyển hừ lạnh nói: “Tớ chả có ý kiến gì chuyện họ theo đuổi đàn ông, nhưng tớ có ý kiến lớn với việc bọn họ làm ảnh hưởng đến trải nghiệm trò chơi của tớ đấy.”

Tống Phưởng cắn miếng bánh dứa, thắc mắc: “Cái người A gì đó thật sự đẹp trai lắm à?”

“Chậc, thành thật mà nói thì đúng vậy.” Uyển Uyển quay đầu nhìn cô, đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt cô, chớp chớp mắt: “Hơn nữa tớ nghĩ là nhất định cậu sẽ cảm thấy hứng thú với anh ấy. Đôi tay của anh ấy đứng đầu bảng xếp hạng trong giới eSport đó hô hô ~ Có khi cậu nhìn thấy tay anh ấy xong lại quên sạch vị tầng 16 kia không còn một mống luôn.”

Nhắc tới tầng 16, Tống Phưởng lại cảm thấy rầu rĩ. Cô nhẹ thở dài một tiếng: “Khỏi nói đi, đã non nửa tháng tớ chưa thấy anh ta rồi.”

Tuy rằng có lúc vô tình nhìn thấy Demacia, nhưng chưa từng gặp anh.

Uyển Uyển vỗ vai cô, an ủi: “Chắc là anh ta chỉ trông chó giúp bạn bè thôi, có lẽ vốn không sống ở đó. Không sao, đợi lát nữa Akoo đến, nếu cậu nhìn mà có rung động thì tớ liều mạng già ghép hai người thành một đôi!”

Cô ấy nói xong xắn tay áo lên, dáng vẻ hết sức khí thế.

Tống Phưởng nhìn, chút hậm hực trong lòng bay sạch sành sanh. Cô cười ôm vai cô ấy, ấn mạnh môi xuống mu bàn tay Uyển Uyển, lưu lại vết dấu son môi rất rõ ràng. Uyển Uyển cười mắng buồn nôn.

Hai người đang chơi đùa, Uyển Uyển nhìn thấy một người cách đó không xa, cô ấy vội vàng vẫy tay ra hiệu anh tới đây. Tống Phưởng nhìn theo, là một chàng trai mập mạp.

Uyển Uyển hỏi anh ta: “Bàn Tử, Akoo đâu?”

Bàn Tử liếc cô ấy một cái, hừ hừ hai tiếng: “Đàn em, em như thế là không có đạo đức. Koki vắng mặt là em quyến rũ Minh ca, khẩu vị của em thật là nặng. Nếu để Koki biết được, cậu ta lại ở lại căn cứ phát điên cho mà xem."

Uyển Uyển vội vàng nói: “Ối giời ơi, không phải em tìm anh ấy! Anh đừng có mà thêm mắm dặm muối trước mặt Koki đấy!”

Bàn Tử còn chuẩn bị nói gì đó, khi nhìn thấy Tống Phưởng ở cạnh Uyển Uyển thì im bặt. Anh ta bừng tỉnh, thay đổi hoàn toàn vẻ mặt xem thường vừa rồi, đổi thành nụ cười hiền lành, giọng điệu ra vẻ: “Cô ấy là?”

Uyển Uyển nghi ngờ nhìn anh ta chòng chọc, giới thiệu: “Bạn thân em, Tống Phưởng.”

Bản Tử cười tít cả mắt: “Bạn của đàn em xinh thật đấy. Chào Tiểu Phưởng, em gọi anh là Bàn Tử là được.”

Uyển Uyển lườm anh ta một cái.

Làm như quen lắm không bằng, chưa gì đã gọi giới thiệu Tiểu Phưởng.

Tống Phưởng gật đầu với anh ta: “Chào anh.”

Mấy người trò chuyện một lúc, Bàn Tử rất hài hước, thích nói lời cợt nhả. Bầu không khí vui vẻ, Tống Phưởng cũng không cảm thấy gò bó lúng túng, còn bị anh ta chọc không ngừng cười.

Ăn xong bánh dứa, Tống Phưởng soi gương phát hiện son môi sắp trôi hết. Cô hỏi Uyển Uyển vị trí nhà vệ sinh, cầm túi đi vào phòng vệ sinh trang điểm lại.

Tống Phưởng chân trước mới vừa đi, Bàn Tử ngay tức khắc quay đầu nói với Uyển Uyển: “Đàn em, em nói anh Bàn có tốt với em không!”

Uyển Uyển liếc anh ta, không lên tiếng.

Bàn Tử nhìn cô ấy: “Em đừng có mà quên công anh, nếu không nhờ anh giám sát Koki thì bây giờ cậu ta đã sớm đánh mất bản thân nơi đất khách quê người đầy mê hoặc rồi đấy!”

Uyển Uyển bất đắc dĩ: “Anh muốn xin nick WeChat của bạn em chứ gì.”

Bàn Tử gật đầu kịch liệt.

Uyển Uyển thở dài: “Cô ấy không có hứng thú với anh đâu.”

Bàn Tử sửng sốt một chút, vỗ đùi, chỉ vào cô ấy: “Anh báo cảnh sát em kỳ thị người mập nhá!”

“Nguyên nhân không phải mập hay không mập, là thế này.” Uyển Uyển giơ năm ngón tay ra trước mặt anh ta: “Cô ấy thích tay đẹp cơ.”

Bàn Tử nhìn ngón tay mảnh khảnh trước mắt, lại cụp mắt nhìn năm ngón tay của mình. Tuy là nhiều thịt, có chút màu mỡ, nhưng rất dễ nhìn mà!

Honey tự tin.

Anh ta xòe tay ra trước mặt Uyển Uyển, vô cùng thắc mắc: “Chẳng lẽ tay anh không đẹp à?!”

Uyển Uyển nhìn đôi bàn tay kia, vẻ mặt khó diễn tả bằng một lời.

“Tay của anh ấy mà ――”

“Ừ sao?”

“Rất… Đáng yêu.”

Phòng vệ sinh câu lạc bộ LC thiết kế nơi hẻo lánh, quẹo trái quẹo phải nửa ngày mới tìm được.

Trên đỉnh đầu có mấy bóng đèn sợi đốt, ánh sáng chiếu lên mặt nhìn rõ tì vết hơn. Cô nghiêng người đến soi gương, nhìn vẫn được, chỉ là phấn hơi cặn, vùng da chữ T hơi bóng.

Cô lấy hộp phấn ra dặm lại khu vực bọng mắt và vùng chữ T. Sau khi sửa sang lại, khuôn mặt trang điểm sạch sẽ hơn rất nhiều.

Cô cất hộp phấn vào trong túi, mở thỏi son kem ra, khẽ hất cằm, tô son dọc theo viền môi.

Khi cô đang thoa dở môi dưới, cửa nhà vệ sinh nam bị mở ra, có người đi ra. Tống Phưởng theo bản năng nhìn thoáng về phía đó, sau khi nhìn rõ người kia, cả người cô như bị ấn công tắc, toàn bộ hành động ngừng lại.

Người đàn ông mặc áo hoodie oversize màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đen. Vì khuất bóng nên khuôn mặt dưới vành mũ càng có vẻ trắng hơn bình thường.

Anh đang gọi điện thoại, tay trái cầm điện thoại di động kề sát bên tai.

Anh nhìn thấy cô trong gương cũng ngẩn người. Ánh mắt kia chỉ dừng trên mặt cô mấy giây, cô thấy anh giơ tay chỉ vào một bên khóe môi.

Trong lúc nhất thời Tống Phưởng không hiểu, ngây ngốc nhìn anh.

Anh chỉ vào gương.

Tống Phưởng chầm chậm chớp mắt, tầm mắt chậm rãi chuyển từ mặt anh đến mặt mình. Cô vừa nhìn lập tức giật mình. Son kem bị cô kéo ra khỏi viền môi một đoạn dài, toàn bộ môi dưới như đang sưng lên.

Mặt cô đột nhiên nóng lên, một giây sau muốn bùng cháy luôn.

Tống Phưởng không dám nhìn anh nữa, cúi đầu lục tìm túi tăm bông trong túi.

Anh đi tới cạnh cô để rửa tay.

Tiếng nước ào ào kèm theo giọng anh nói chuyện điện thoại bay vào tai cô.

Túi tăm bông trong tay càng run lên, tay cầm tăm bông nho nhỏ cũng không vững.

Khi cô lại ngẩng đầu lên thì anh đã đi rồi.

Cô cầm tăm bông lau vết son cẩn thận.

Cô gái trong gương đỏ hết cả tai, sắc mặt hối hận vạn phần.

Cái gì chứ, nửa tháng không gặp, vừa gặp đã để anh thấy cái môi lạp xưởng của mình. Vứt mọe mặt mũi đi!

Cô trang điểm xong xuôi trở lại sảnh lớn, nhân viên câu lạc bộ đưa mọi người vào phòng khách.

Uyển Uyển kéo tay Tống Phưởng, vừa đi vừa nói: “Đợi lát nữa trò chơi bắt đầu, cậu chỉ cần ôm đùi* đúng hai người kia là được.”

[*] Có nghĩa là đu bám để được người ta cứu ý =)).

Nói xong, đúng lúc hai người đi tới gần phòng khách. Uyển Uyển chỉ vào người đàn ông ngồi sau ánh đèn số 10 nói: “Số 10 kia là Bố Thúc, chủ trò ma sói, chơi ma sói giỏi nhất cả nước, cực kỳ giỏi, kỹ năng hạng nhất, cậu hẳn là biết anh ấy.”

Giới thiệu anh ta xong, ngón tay Uyển Uyển chếch sang, chỉ vào người đàn ông sau ánh đèn số 9 nói: “Ding ding ding! Số 9 chính là Akoo mà tớ và cậu đã nhắc đến. Cậu mau nhìn đi, có thấy hứng thú không?”

Tống Phưởng nhìn theo, người đàn ông sau ánh đèn số 9 đã cởi mũ xuống. Trên trán vương chút tóc ngắn, da dẻ trắng trẻo, ngũ quan nổi bật, hốc mắt rất sâu.

Anh đang nghiêng đầu cười nói gì đó với người bên cạnh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười. Mắt hơi cong lên, khóe môi nhếch lên một độ cong, bớt đi mấy phần lạnh lùng thường ngày, thêm vài phần nho nhã.

Uyển Uyển nhìn cô đờ ra, cười muốn xỉu: “Này, không đến mức đấy chứ. Đẹp trai khiến cậu choáng váng luôn à?”

Cổ họng Tống Phưởng hơi khô, cô có chút không muốn thừa nhận, đồng ý là anh thật sự đẹp trai khiến cô choáng váng.

Cô hỏi một câu không đầu không đuôi: “Anh ấy tên gì?”

Uyển Uyển đáp từng chữ: “Giang Ký Minh. Giang trong Trường Giang (sông), vừa ngay thẳng mà lại thông minh.”

Giang Ký Minh.

Bằng trắc bằng. (Âm đọc)

Cô chậm rãi nhấm nuốt ba chữ này trong lòng.

Người tay đẹp, đến cả tên cũng rất êm tai.