Gió lạnh vào buổi tối mùa đông thổi từng cơn.
Cô co rụt cổ, kéo khóa ác khoác nhung lên kín nhất.
Cô từ tốn đi dạo về nhà, cách cổng nhà trọ khoảng năm mươi mét thì dừng lại.
Cô nheo mắt lại, tập trung ánh nhìn vào cổng nhà ――
Người đàn ông đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, chiếu ra đường nét rõ ràng như dao gọt của anh. Đầu ngón tay anh có đốm lửa lóe lên, miệng nhả ra một làn khói lượn lờ. Tống Phưởng không thấy rõ gương mặt đó. Nhưng trong đầu đã phác họa ra rõ ràng đôi tay cầm điếu thuốc sau làn khói. Nhất định là trắng nõn, thon dài.
Ừ, là đôi tay lún sâu vào Liên Minh Huyền Thoại.
Người đàn ông xoay người dụi thuốc, vừa vặn chạm phải ánh mắt cô. Sau đó, anh cất bước về phía cô.
Anh dừng lại trước mặt cô, cầm túi mua sắm trong tay đưa tới, “Cho cô.”
Logo trên túi mua sắm cho thấy giá cả của quần áo không ít.
Tống Phưởng nháy mắt mấy cái, không hiểu.
Anh hờ hững, “Đền bù.”
Lần trước chó của anh làm bẩn áo cô…
“Áo của tôi không ――”
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông nhét thẳng túi mua sắm vào lòng cô.
“…”
Cũng thật là gọn gàng dứt khoát.
Cô suy nghĩ một chút, lấy một hộp nhỏ từ trong túi đưa tới trước mặt anh: “Vậy cho anh cái này.”
Anh cụp mắt, nhìn bàn tay trắng nõn cầm một hộp trà.
“Đây là trà tôi tự làm để dưỡng da.”
“Tôi đã nhận trà của anh thì anh cũng phải cầm hộp trà của tôi.”
Giọng cô mềm mại nhưng lời lại cứng rắn.
Người đàn ông nghe vậy, ngước mắt nhìn cô chằm chằm vài giây, ánh mắt chuyển từ mặt cô sang hộp trà.
Im lặng một lúc.
Anh hỏi: “Uống ngon không?”
Tống Phưởng: ? ? ? ? ? ?
Nghi ngờ tay nghề của cô trắng trợn vậy luôn hả?
Nếu không không phải tay anh đẹp thì tôi đánh anh từ lâu rồi đấy nhé.
Cô gằn mạnh từng chữ: “Uống! Rất! Ngon!”
Bà chủ thời 4.0 – bà Tống bán trà.
Người đàn ông nhíu mày, có lẽ không tin lắm.
“…”
Cô thật sự muốn đánh người! Đưa gạch đây!
Khi cô ở ranh giới bạo phát thì anh đưa tay nhận lấy hộp trà.
Sắc mặt cô lúc này mới hơi nguôi.
Cụp mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy mu bàn tay của anh.
Năm ngón tay cong lại, xương trên mu bàn tay vì thế mà lộ ra, khớp xương càng hiện ra rõ hơn.
Những bất mãn lập tức tan thành mây khói.
Không thể nhịn hơn nữa, cô nuốt nước bọt thật mạnh.
Hai người nói thêm không quá mấy câu thì rời đi.
Khi anh đi qua người cô, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Hương cam mùa đông.
Mùi thơm ngọt ngào mà tươi mát.
Anh hơi ngừng lại rồi mới đi tiếp.
Đến nhà, khí ấm trong phòng xua đi một thân khí lạnh.
Cô mở túi mua sắm ra. Cái áo bên trong có hình giống áo của cô, nhưng đẳng cấp đường kim mũi chỉ cao hơn mấy lần. Cô đứng trước gương thử áo. Rất vừa người, rất đẹp.
Tống Phưởng mặc áo mới nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại, tràn ngập hình ảnh người đàn ông đưa tay nhận lấy hộp trà.
Cô đứng dậy rót cốc nước, uống hết vào bụng.
Khi nước lạnh trôi qua cổ họng, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ ――
Này, vị tiên sinh tầng 16 kia.
Tuy tính tình của anh không tốt.
Nhưng tay của anh, đẹp đến mức phạm quy.
…
Nói cũng thật đáng tiếc, từ sau ngày đó, đã một tuần rồi Tống Phưởng không thấy tiên sinh tầng 16.
Như là đột nhiên bốc hơi, không xuất hiện nữa.
Thế cho nên mỗi lần Tống Phưởng ấn thang máy đều không nhịn được hoảng hồn.
Uyển Uyển nghe được chuyện này qua điện thoại, đề-xi-ben cao hơn vài độ: “Cậu nói cậu lại thích một người vì tay anh ta á?!”
Giọng nói đầy kinh ngạc và giận dữ.
Tống Phưởng sửa lại: "Không phải thích mà là có hảo cảm.” Hảo cảm muốn mỗi ngày đều nhìn thấy đôi tay kia.
Uyển Uyển buông tiếng thở dài, có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cô ấy mồm miệng chua ngoa nhưng mềm lòng, vẫn giúp đỡ cô tiểu thư ngốc này bày mưu tính kế yêu đương: “Nếu cậu thật sự thích thì tiếp xúc thử xem, cứ ru rú ở nhà thì sao nhìn thấy tay được.”
Tiếp xúc?
Cô nên mạnh dạn hơn chút ư?
Cúp điện thoại, Tống Phưởng dọn dẹp rác trên bàn, cho vào túi rác xuống lầu vứt.
Đổ rác xong, gió lạnh lùa vào áo nhung làm cô run một cái, kéo chặt áo quẹt thẻ cổng mau chóng chui vào sảnh lớn. Vừa mới đứng yên, cô nhìn thấy một quái vật bốn chân lông vàng bổ nhào về phía cô.
Cô ngồi xổm người xuống nhìn, nở nụ cười.
Là Demacia!
Demacia ở trong lòng cô vô cùng ngoan ngoãn, ngay cả tiếng sủa cũng chân chó: “Gâu gâu gâu.”
Tống Phưởng nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện vị tiên sinh tầng 16 kia. Cô vuốt lông Demacia, hỏi: “Chủ của em đâu?”
“Gâu gâu gâu!”
Demacia sủa ba tiếng.
Lúc này Tống Phưởng mới phản ứng lại, nở nụ cười. Chắc là cô điên rồi mới đi hỏi chuyện một con chó.
"Demacia! Sao mày lại chạy ra đây rồi!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn, người nói chuyện là một chàng trai trẻ xa lạ mặc âu phục đi giày da.
Cô nhìn một vòng quanh chàng trai vẫn không phát hiện bóng dáng người kia.
Hóa ra anh không ở đây.
Cô thở phào một hơi, vỗ mông Demacia: “Đi đi.”
Demacia không chịu đi, dính vào trong lòng cô.
“Ngoan nào.”
Cuối cùng lúc Demacia rời đi, cứ ba bước lại quay đầu hai lần như là ly biệt người yêu. Chàng trai kia dắt nó đi, ánh mắt cũng nhìn cô đánh giá.
Tống Phưởng lên nhà, nằm ngửa ra ghế sa lông, nhìn trần nhà đờ ra.
Trước mắt lóe qua rất nhiều hình ảnh, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở đêm đó.
Đêm cô đưa anh hộp trà.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, có tia sáng chiếu trên lông mi anh, mỗi một sợi mi như rắc bột vàng.
*
Sân vận động thành phố W.
Hai giờ chiều ngày 13 tháng 11, chung kết cúp Demacia tiến vào hồi cuối cùng. Hiện trường chứa vạn người, âm thanh ầm ĩ gần như lật đổ sân vận động. Trong thính phòng, không kể trước sau, vô số fangirl fanboy giơ cao bảng đèn led và gậy neon, một tiếng lại một tiếng hô to cổ vũ cho tuyển thủ trên sân.
Trận đấu thứ ba đang tiến hành, quy tắc thi đấu bo5 (best of 5, thắng 3/5 trận), RG đã dẫn trước JKO 2 điểm, nếu bọn họ đạt được thêm trận thắng thứ ba thì sẽ chính thức tiến tới ngôi báu vô địch cúp Demacia lần thứ hai.
Bắt đầu thi đấu, game tiến vào giai đoạn ban&pick (cấm & chọn tướng). Toàn bộ quá trình thi đấu lần này do hai bình luận viên nam thuyết minh.
Bình luận viên A: “Bên JKO đổi Mid Tiểu Miêu ra, Cloud lên sân đấu.”
Bình luận viên B: “Ván này có thể nói là một ván cực kỳ quan trọng với JKO, JKO phải hết sức cẩn thận, đặc biệt là lane của Akoo với Cloud.”
Bình luận viên A: “Tôi đột nhiên nhớ tới một cuộc phỏng vấn sau trận đấu nào đó, Tiểu Miêu nói lúc áp lực nhất là khi đi lane đối đầu với Đại Ma Vương.”
Bình luận viên A: “Ha ha, Akoo được gọi là Đại Ma Vương, ngoài nguyên nhân kỹ năng ra thì chính là lượng tướng đa dạng mà anh ấy có thể chơi. S5 (Mùa 5) chỉ dùng một con tướng Ryze mà có thể nói là thống trị cả thế giới. Ôi Mid JKO thẳng tay BAN (cấm) Orianna.”
Bình luận viên A: “Bên RG lựa chọn BAN Nidalee. Tỉ lệ S6 BAN Nidalee rất là cao.”
Bình luận viên B: “A, chúng ta có thể thấy bên JKO lại chọn BAN Azir. Đưa song song Azir và Orianna lên BAN, xem ra lại nhắm vào tiết tấu mid của RG.”
…
Khâu đoạn BP kết thúc, thi đấu chính thức bắt đầu. Hai bên đều lựa chọn phát triển ổn định, không khinh địch làm liều. Thi đấu diễn ra đến phút thứ mười, chênh lệch kinh tế hai đội không lớn, Akoo farm lính dẫn trước mid đối diện không ít. Về phần JG, JKO chọn Kindred đi rừng, tốc độ farm rừng rất nhanh, JKO dẫn trước một chút. Còn những phương diện khác, RG đều có trình độ dẫn trước khác biệt, đặc biệt là so sánh phạm vi ở đường giữa.
Phút thứ mười một, năm người JKO vây Akoo và Monkey ở đường dưới, chuẩn bị một đợt combat. Tốc độ RG đến cứu viện rất nhanh, qua một đợt combat, JKO vừa đánh vừa lui, hai bên 0 mạng. Trận combat này cũng kết thúc qua loa như vậy.
Lúc sau, hai bên lại khởi động một lần combat, bên JKO thành công cướp được 1 mạng, kinh tế cũng dẫn trước RG khoảng 2000.
Mấy lần RG muốn combat đều thất bại, ở đường giữa, Monkey quăng skill W, lại bị Braum bật ulti* đẩy ngược lại, mở combat lần 2 thất bại.
[*] Ultimate: theo thứ tự trong LOL là chiêu 1 – chiêu 2 – chiêu 3 – chiêu cuối hay còn được gọi là ulti.
Máy quay lia đến RG Hầu Tử, cậu ta nhíu chặt lông mày, mặt lộ vẻ khó chịu.
Fans RG dưới sân đều nín thở nhìn chằm chằm màn hình lớn, tay vẫn giơ cao bảng đèn.
Ống kính đảo qua thính phòng.
Cuối cùng màn ảnh lớn ngừng hình tại một cậu học sinh tuấn tú mặc đồng phục.
Cậu giơ cao tấm poster màu trắng, trên poster vẽ chibi một cậu bé vểnh cao mông, bàn tay vỗ nhẹ lên đó.
Động tác muốn làm chút gì đó.
Đệm bên dưới là một dòng chữ màu hồng ghi: Akoo, em muốn ở bên anh he he he.
Thính phòng truyền đến từng trận tiếng cười, không khí căng thẳng vừa rồi hòa hoãn ra một chút.
Cậu học sinh ngước mắt nhìn thấy mình trên màn hình lớn, ngẩn ra một chút, tai hồng lên. Cậu thấp giọng lẩm bẩm câu gì đó, tiếp theo càng nâng tấm poster cao hơn.
Dòng chữ quan trọng “RG tất thắng!” trên poster ban nãy bị che khuất cũng lọt vào tầm mắt khán giả.