*Nam nữ chính đã bày tỏ tình cảm nên từ chương này sẽ đổi xưng hô
Khi Tô Vân Oản nhảy nhót bưng đống hoa quả dại mới hái được đi vào hang động, phát hiện Hạ Hầu Lẫm đã ngủ rồi, hô hấp nhè nhẹ, khóe môi vẫn còn vương nụ cười. Tô Vân Oản không dám tin tất cả là sự thật, nhẹ nhàng đặt trái cây xuống, lặng lẽ đến gần chàng, tựa đầu trên ngực Hạ Hầu Lẫm nhỏ giọng nỉ non: “Hạ Hầu Lẫm, mọi việc thật giống như một giấc mộng. Chàng yêu ta? Là thật sự yêu ta sao? Ta sợ hãi, sợ tất cả chỉ là mơ? Kỳ thật ta không cứu được chàng! Chàng cũng chẳng thích ta, tất cả những việc này đều là giấc mơ của ta mà thôi!” Tô Vân Oản vừa nói, vừa chậm rãi rơi lệ.
Hạ Hầu Lẫm vốn ngủ không sâu, mà Tô Vân Oản lại tì vào chỗ bị thương của chàng, vì vậy chàng vốn đã tỉnh từ lâu, nhưng vì muốn hưởng thụ cảm giác nàng chủ động thân thiết với mình cho nên giả vờ nhắm mắt. Nhưng sau khi nghe được những lời nỉ non của nàng, lòng chàng đau nhói, đến cùng chàng đã vô tình làm tổn thương nàng đến nhường nào, để một cô nương ngang ngạnh, tự tin như nàng phải yếu đuối, dè dặt trước hạnh phúc đến thế. Chàng đúng là một kẻ tồi tệ.... Chàng từ từ mở mắt, khàn khàn nói: “Oản Oản, ta thật sự là một tên hỗn đản. Mọi thứ đều là thật, không phải mộng… ta yêu nàng… Nhưng ta lại làm tổn thương nàng. Oản Oản ta phải làm sao, ta nên làm gì đây…” Giọng chàng dịu dàng như nước, chàng ôm lấy khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, muốn hôn đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Từng giọt lệ nóng hổi như đâm vào tim chàng đau rát.
Vì sao sau đêm say rượu làm bừa đó, chàng không mạnh dạn thổ lộ với nàng, vì cái gì còn cố tình tổn thương nàng, nói không muốn cưới nàng, đúng là một tên đốn mạt.
Tô Vân Oản càng khóc nhiều hơn, nàng cũng không hiểu nổi tâm trạng hiện giờ của mình, không hiểu tại sao khi nghe chàng thổ lộ nàng vẫn khổ sở như vậy. Có lẽ vì thích thầm chàng quá lâu, lúc nào cũng nghĩ không thể với tới, sau đó khối tình cảm tương tư thầm lặng này trở thành hy vọng xa vời mà nàng cả đời liều mạng đeo đuổi, nhưng đến khi chạm được vào rồi, lại lo được, lo mất.
Hạ Hầu Lẫm thấy nàng càng khóc dữ dội hơn, tim thắt lại, không nhịn được cũng rơi lệ: “Oản Oản, ta đem tim ta lấy ra cho nàng được không?” Tô Vân Oản nghe Hạ Hầu Lẫm nói câu này kinh ngạc ngẩng đầu lên, rướn người cắn mạnh vào môi chàng đến bật máu, hung dữ nói: “Hạ Hầu Lẫm! Mạng của chàng là ta cứu về. Ta không cần tim chàng, càng không cần mạng chàng. Chàng cố mà sống tốt, về sau mỗi ngày đều phải chứng minh chàng yêu ta, thương ta, hôm sau nhiều hơn hôm trước. Nếu như chàng dám phụ ta, ta sẽ bỏ đi, vĩnh viễn không gặp chàng nữa, để chàng cả đời bị tra tấn trong ăn năn, hối hận…”
Hạ Hầu Lẫm hé miệng, ngậm lấy cánh môi nàng, vị máu chan chát tan trong khoang miệng hai người, trong ta có nàng, trong nàng có ta: “Oản Oản, tim ta, thân thể ta, mạng ta… đều là của nàng. Tất cả đều thuộc về nàng…”
Tô Vân Oản nằm trong lòng Hạ Hầu Lẫm, cảm nhận nhiệt độ và nhịp tim đập loạn của chàng. Nàng tin tưởng đây không phải mộng, đây là thực, chàng đang sống, đang bên nàng, ôm nàng trong vòng tay. Những vết thương quanh người đau rát, những xúc cảm rất chân thật, hơi thở của chàng, giọng nói của chàng, tất cả đều là thật. Chàng yêu ta. Hạ Hầu Lẫm yêu Tô Vân Oản.
Nàng tự nhủ với mình thôi để tâm đến những điều vụn vặt, lo trước sợ sau. Rõ ràng mọi thứ đều chân thật. Tình yêu nàng vất vả giành được vì sao lại nghi ngờ, tự ti mà không mạnh dạn nắm lấy? Có lẽ tất cả những đau khổ, những chướng ngại trước kia chỉ là thử thách để khi vượt qua tất thảy để đến bên nhau, bọn họ sẽ trân trọng tình yêu này hơn. Tình yêu này đáng giá đến thế! Khổ tận cam lai! Những người có tình sẽ trở về bên nhau! Bọn họ chính là minh chứng tốt nhất không phải sao? Dù khó khăn, cam go, thậm chí đối mặt với ranh giới của sự sống và cái chết, cho dù hiện tại cả hai đều trong hoàn cảnh thương tích đầy mình nhưng… thật hạnh phúc.
Tô Vân Oản ngửa đầu nhoẻn miệng cười với chàng, thấp giọng nói: “Lẫm ca ca, chàng nhìn mặt mình xem, mọc râu lởm chởm rồi. Ta chưa bao giờ thấy bộ dạng chật vật, nhếch nhác thế này của chàng…”
Hạ Hầu Lẫm thở dài một hơi. Chàng cũng không muốn người trong lòng thấy bộ dạng lôi thôi, lếch thếch, bẩn thỉu này của mình, nhưng mà đành chịu thôi, đâu có biện pháp nào khác. Chàng bế nàng ngồi lên đùi mình, cùng nàng mặt đối mặt: “Oản Oản, bộ dạng chật vật này của ta cũng chỉ có mình nàng nhìn thấy, cho nên, nàng không thể chê bai ta, hoặc cảm thấy ta không tốt mà bỏ ta.”
Tô Vân Oản nghe ai đó hờn dỗi cảnh cáo nàng không được bỏ mình, bĩu môi, rõ ràng là chàng bỏ nàng trước! Nàng tức giận, lên mặt: “Hạ Hầu Lẫm chàng không biết xấu hổ hay sao mà dám nói. Có lần nào ta bỏ chàng chưa? Chàng nói xem!! Ngay cả lần này ta cũng không ngại vạn dặm xa xôi đến tìm chàng! Nói cho chàng hay từ xưa đến nay ta chưa từng bỏ rơi chàng dù chỉ một lần!”
Hạ Hầu Lẫm biết mình nói sai rồi, tự sỉ vả mình một nghìn lần trong lòng, vội vàng dỗ dành Tô Vân Oản: “Oản Oản, Oản Oản, ta đúng là không biết nói chuyện, chọc nàng tức giận. Nhưng thật ra chỉ vì ta sợ hãi, ta ghen tị. Oản Oản của ta tốt như thế, nếu có một ngày có một tên tiểu bạch kiểm dẻo mép nào đó mồm miệng ngon ngọt dụ nàng đi mất thì sao? Oản Oản nhà ta là tốt nhất. Còn nhìn ta xem, giờ có khác gì một tên ăn mày đâu. Ta biết nàng không bao giờ ghét bỏ ta… Nhưng ta sợ, sợ mất nàng… Ta sợ mọi thứ sẽ diễn ra giống như trọng mộng. Nàng bỏ ta, gả cho người khác. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, ta sẽ phát điên mất, gϊếŧ chết nam nhân kia, sau đó tự sát…” Nói xong lời cuối này, ánh mắt Hạ Hầu Lẫm hiện lên chút si ngốc như lâm vào mộng cảnh.
Tô Vân Oản nghe mà đau lòng, thì ra không chỉ mình nàng thấp thỏm, lo sợ, Hạ Hầu Lẫm cũng vậy. Bọn họ đều đang tự giày vò nhau, lo được lo mất. “Hạ Hầu Lẫm tên ngốc nhà chàng.Ta chỉ gả cho chàng, nếu như không phải chàng nhất định không gả. Không phải chàng ta thà sống cô độc cả đời. Đời này Tô Vân Oản ta chỉ lấy duy nhất một người là Hạ Hầu Lẫm. Sống là người của chàng, chết là ma của chàng!!” Hạ Hầu Lẫm bị những lời này lôi trở lại hiện thực, thì ra nàng sớm đã nghĩ thế, nếu lần này chàng có không may táng thân nơi biên cương, nàng cũng mãi mãi cô độc, cả đời tưởng nhớ chàng. Nghĩ đến đây thôi trong mắt chàng không thể giấu được ý cười cùng muôn vàn sủng ái.
“Oản Oản, ta sống cũng là người của nàng, chết là ma của nàng, không điều gì trên thế gian này chia cách được hai ta. Hứa với ta, được không?” Hạ Hầu Lẫm hiện tại mặt mày gầy guộc tái xanh, môi rướm máu, đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm, dù chật vật đến thế nhưng vẫn không ngăn được sự quyến rũ phát ra từ đôi mắt hoa đào đẹp say lòng người của chàng. Ánh mắt chàng dịu dàng, như tẩm gió xuân, kéo nàng vào bể tình sâu thăm thẳm chẳng thể thoát ra nổi.
“Được. Ta đồng ý!! Vĩnh viễn không phân ly, chúng ta móc tay.”
Hạ Hầu Lẫm cười thành tiếng, xoa xoa đầu nàng: “Nha đầu ngốc, còn móc tay gì…”
“Móc tay lập lời thề, một trăm năm không đổi.” Tô Vân Oản kéo ngón út của chàng móc vào ngón út của nàng. Chàng chờ nàng nói xong mới thong thả mở miệng: “Không! Một trăm năm sao được. Phải là đời đời kiếp kiếp không thay đổi.” Giọng điệu chàng kiên quyết.
Tô Vân Oản cười rộ lên, nhìn Hạ Hầu Lẫm, dịu dàng đáp ứng: “Được. Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa.”