Tô Vân Oản giả vờ đi ra ngoài duỗi lưng, nhìn hai tên tiểu binh một cái, cười cười. Hai tên lính quèn này hoàn toàn không biết vị đại tiểu thư này bị làm sao, đi ra duỗi người còn cười với bọn họ, nhưng tiểu thư lau mặt sạch sẽ, đổi một bộ quần áo mới, tuy rằng vẫn mặc nam trang, nhưng quả thực đẹp hơn rất nhiều. Khi nàng cười, hai núm đồng tiền càng hiện rõ, vừa lanh lợi lại dễ gần. Hai tên lính này đang ở độ tuổi thiếu niên, nhìn thấy tiểu thư bình thường cao cao tại thượng giờ lại cười với mình thì thoáng ngượng ngùng, đỏ mặt gãi gãi đầu.
Một chàng lính tính tình hoạt bát thậm chí còn thân thiết hàn huyên với Tô Vân Oản: “Tiểu thư, ở đây toàn nam nhân, tiểu thư ra ngoài không hay lắm. Thêm nữa giữa trưa nắng gắt, người mau vào trướng đi không sẽ bị rám da đó.”
Tô Vân Oản nhẹ nhàng gật đầu với cậu ta, nói: “Ta chỉ muốn ra ngoài tập thể dục, duỗi lưng cho đỡ mỏi thôi. À đúng rồi, ta vừa thay quần áo, ngươi giúp ta mang bộ quần áo bẩn kia đi đi.” Tiểu binh gật đầu: “Tiểu thư cứ đem ra đây, tiểu nhân sẽ mang đi giúp cô.”
Tô Vân Oản cười trả lời: “Vào lấy cùng ta! Ta cũng không định ra ngoài nữa. Nào đi thôi, sẽ không làm chậm trễ việc canh gác của cậu.”
Tiểu binh cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ ra kỳ lạ ở điểm gì, hắn chỉ vào thoáng chốc hẳn là không sao, thế là theo Tô Vân Oản vào doanh trướng tìm quần áo: “Tiểu thư, quần áo để ở đâu ạ?”
Tô Vân Oản lặng lẽ đi đến phía sau tiểu binh, cầm khăn tay tẩm sẵn thuốc mê, sau đó nhanh như cắt bịt vào mũi và miệng hắn. Tiểu binh còn chưa kịp phản ứng đã mê man ngã xuống. Thế là xong. Tiếp tục xử lý mục tiêu thứ hai.
“A ~! Tô Vân Oản hét lên. Tên tiểu binh ngoài cửa lập tức xông vào: “Tiểu thư cô làm sao…” Còn chưa kịp nói dứt câu, Tô Vân Oản trốn phía sau cửa doanh trướng đã nhanh nhẹn lao đến bịt thuốc mê thẳng mặt hắn.
Nàng cẩn thận kéo hai tên lính vào một góc khuất, bắt đầu suy tính phải lấy ngựa của mình như thế nào? Ngựa của nàng chắc hẳn đang được nhốt trong chuồng ngựa của doanh trai. Tô Vân Oản liếc nhìn hai tên lính dưới chân, suy tính một lát cuối cùng tháo khôi giáp của tên lính nhỏ con hơn, mặc lên người. Nam nữ cách biệt, mặc lên quả thực quá rộng, nhưng nàng đành cố gắng khoác đến khi tìm được ngựa, tẩu thoát thành công sẽ cởi xuống.
Tô Vân Oản giả bộ thành binh sĩ, thành công tìm được chuồng ngựa, lẳng lặng tháo dây buộc của ái mã Hồng Vân, âm thầm dắt đi, đang chuẩn bị rời khỏi doanh trại thì có một binh sĩ lớn tiếng gọi nàng lại. Tim Tô Vân Oản như muốn ngừng đập, không lẽ bị phát hiện rồi sao?
“Kẻ phía trước! Lén lén lút lút gì thế hả!?? Ta hỏi ngươi đó! Dắt ngựa đi đâu?” Người kia vừa quát to, vừa đi đến bên cạnh Tô Vân Oản.
Tô Vân Oản lập tức cúi thấp người, cung kính trả lời: “Bẩm trưởng quan! Đây là ngựa của Tô tiểu thư! Nàng ấy nói muốn xem ngựa của mình có sao không, ra lệnh cho tiểu nhân dắt qua!!” Dùng tên của nàng, ắt sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?
Trưởng quan kia nhìn thoáng qua con ngựa, đúng là ngựa của tiểu thư nhà Tô tướng quân, vì vậy khẽ gật đầu đồng ý. Tô Vân Oản lập tức thở dài một hơi, quay lại lễ phép tiễn trưởng quan đi xa, mới dám rời đi. Không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được, nhất định phải cẩn thận!
Bởi vì hôm nay là ngày các cánh quân đóng ở các khu vực khác nhau thu về nên cổng quân doanh vô cùng đông đúc, tấp nập. Mọi người cũng không chú ý đến một tên lính gầy guộc lén lút trốn ra. Sau khi ra khỏi cổng lớn, Tô Vân Oản rốt cuộc yên tâm, dắt ngựa đi thêm một đoạn nữa mới nhảu lên ngựa, ra roi thúc ngựa chạy đến núi Bạch Vân.
Nàng chạy chưa đầy một lát đã đến vách đá dựng đứng trên đỉnh núi Bạch Vân. Tô Vân Oản xuống ngựa, vội vàng đi đến bên vực, nhìn sương mù trắng xóa vây quanh sơn cốc, không thấy điểm cuối cùng, nước mắt không tự giác rơi xuống. Hạ Hầu Lẫm, chàng từ nơi hiểm trở này rớt xuống sao? Lúc chàng bỏ mình, liệu có giây phút nào nhớ đến ta không? Nếu như còn chút luyến lưu ta, tại sao còn sống mái với tên giặc kia, cùng hắn đồng quy vu tận? Chàng không sợ chết ư? Chàng cho rằng chàng chết, ta sẽ không tìm được chàng chắc. Nói cho chàng hay Hạ Hầu Lẫm, dù chàng có chết cùng đừng hòng thoát khỏi ta, đợi bà đây tìm được chàng sẽ hung hăng quất nát thi thể chàng, tên khốn đáng chết này, dám vứt bỏ ta!!!
Vành mắt nàng đỏ lên, Tô Vân Oản cố nén xúc động, hít một hơi thật sâu, trấn an bản thân. Nàng bình tĩnh đạp lên lưng ngựa, men theo con đường trước đó binh lính mở ra tìm người đi xuống bờ sông dưới sơn cốc. Hạ Hầu Lẫm chàng nhất định phải kiên trì chờ ta!
Đường núi gập ghềnh, Tô Vân Oản lại không biết phải đi đường nào, chỉ theo cảm giác mà tiến lên. Cưỡi ngựa hơn một canh giờ, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nước chảy, phát hiện dòng sông cách chỗ mình không xa, nàng vui sướиɠ reo lên trong lòng, nhưng phía trước không có đường đi xuống. Tô Vân Oản thất vọng chốc lát nhưng lại lập tức lắc đầu: TA QUYẾT KHÔNG THỂ DỄ DÀNG TỪ BỎ.
Tô Vân Oản xuống ngựa, vuốt ve đầu Hồng Vân, áp mặt tựa vào bờm ngựa yêu, thì thầm nói: “Hồng Vân ta muốn đi tìm người nam nhân quan trọng nhất trong lòng mình. Hiện tại đã không còn đường, ta chỉ có thể bỏ em lại. Ta tin em có thể hiểu nỗi lòng của ta. Em tự tìm đường trở về với phụ thân và ca ca ta đi!” Nói xong nàng buông dây cương, vỗ vỗ vào thân nó, dịu dàng nói: “Hồng Vân, đi đi…”
Hồng Vân khẽ “Hí hí hí” kêu lên mấy tiếng sau đó rời đi. Tô Vân Oản giơ tay lau mồ hôi trên trán, tiếp tục đi bộ xuống.
Tô Vân Oản tìm được bờ sông, từ vách núi nàng đứng leo xuống ước chừng mấy chục mét. Nàng cẩn thận trèo xuống, nhưng do địa hình hiểm trở, trơn trượt, nàng không chú ý bị ngã xuống. Thân thể va đập mạnh vào vách đá, quần áo trên người cũng bị đất đá và cây cối mài rách. Cả người chật vật đẫm máu, thân thể vừa đau đớn vừa khó chịu.
Rốt cuộc nàng cũng lăn đến chân núi. Cả người không chỗ nào lành lặn. Tô Vân Oản không kịp xử lý vết thương, chỉ nóng lòng muốn đi tìm Hạ Hầu Lẫm. Nàng nhanh chóng đi dọc bờ sông tìm kiếm chàng.
Vì liên tục di chuyển mấy ngày đường nên thân thể nàng đã đến cực hạn, chủ yếu dựa vào tinh thần kiên cường mà cố chấp chống đỡ. Hiện tại cả người đầy vết thương, cơ thể nặng trĩu nhưng nàng vẫn cắn răng đi bộ dọc bờ sông. Qua mấy canh giờ, sắc trời đã tối, Tô Vân Oản không nhịn được muốn từ bỏ, nước mắt nàng tuôn rơi, một cảm giác bất lực và nuối tiếc trào lên. Đúng lúc tuyệt vọng nhất ấy, nàng nhìn thấy xa xa có một thân thể mắc vào chỗ nước cạn.