Sau cơn hoan ái, Tô Vân Oản còn chưa kịp nghỉ ngơi đã cảm nhận được côn ŧᏂịŧ vùi mình trong thân thể nàng bắt đầu căng trướng, cảm giác như hàng ngàn con kiến gặm cắn trong cơ thể lại bắt đầu sinh sôi.
Tô Vân Oản lẩm bẩm: “Hạ Hầu Lẫm… khó chịu quá… Vẫn khó chịu… Ngứa quá… Lẫm ca ca…Thật ngứa...” Còn chưa dứt lời nàng đã tự mình lắc lư cái mông nhỏ đang nằm trong tay Hạ Hầu Lẫm.
Hạ Hầu Lẫm không muốn tiểu yêu tinh nào đó loạn động, vỗ nhẹ lên mông nàng, trầm giọng cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích, tiểu yêu tinh, chúng ta lên giường đã…”
Đau đớn và kɧoáı ©ảʍ đồng loạt ùa ra khiến khuôn mặt Tô Vân Oản đỏ hồng, đôi mắt mê mang ướŧ áŧ, nhuộm đẫm tìиɧ ɖu͙© nhìn chàng khẽ chớp, sau đó lập tức rướn người lên, ôm lấy mặt Hạ Hầu Lẫm ngấu nghiến hôn, giọng kiều mị, câu dẫn: “Ừm… Lẫm ca ca, hôn hôn…”
Hạ Hầu Lẫm bị bộ dáng quyến rũ, nũng nịu này của nàng khiến tim tan chảy thành nước, mặc dù biết bây giờ nàng đang bị xuân dược khống chế, nhưng cái dáng điệu đáng yêu hiện tại quả là khiến chàng yêu thích đến chết, thật giống tiểu cô nương luôn quấn lấy chàng trong trí nhớ. Hạ Hầu Lẫm siết vòng tay, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nồng nhiệt đáp trả.
Hạ Hầu Lẫm thở hổn hển, vừa hôn, vừa thầm thì: “Oản Oản thích Lẫm ca ca không?” Sau đó hôn lên đôi mắt to như ngậm nước trước sau như một của nàng.
Tô Vân Oản nũng nịu đáp: “Thích Lẫm ca ca nhất!” Hạ Hầu Lẫm nghe thấy câu này, trái tim chìm trong bể mật, hạnh phúc vỡ òa, chỉ muốn mãi mãi ôm tiểu cô nương này trong vòng tay mà thương yêu, che chở.
Khi Hạ Hầu Lẫm vẫn còn say sưa trong câu nói “Thích Lẫm ca ca nhất!”, Tô Vân Oản thừa dịp chàng lơ đễnh, bất ngờ cắn lên cổ chàng thật mạnh. Thậm chí Hạ Hầu Lẫm có thể cảm nhận được dấu răng in sâu vào da cổ, không cần nhìn cũng có thể biết chắc chắn là một vết cắn vừa to, vừa sâu.
Tô Vân Oản cắn xong, cảm thấy cực kỳ phấn khích, vui vẻ, đắc ý cười lên, dáng vẻ dễ thương còn cố giả bộ hung hăng nói: “Cũng ghét nhất Hạ Hầu Lẫm! Lúc nào cũng khi dễ muội! Còn… A…” Nàng chưa kịp nói hết câu, Hạ Hầu Lẫm đã nuốt lấy đôi môi nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào khoang miệng nàng công thành đoạt đất.
Chàng sợ. Sợ sẽ nghe được những điều không muốn nghe. Chàng không muốn nghe nàng nói chán chàng, ghét chàng, không yêu chàng, càng không muốn nghe nàng nói thích người khác trước mặt chàng. Thế là theo bản năng chàng liền dùng nụ hôn để cuốn đi tất cả những lo lắng, lúc này đây chàng chỉ muốn nàng nghĩ về chàng, yêu chàng, âu yếm chàng.
Tô Vân Oản bị cái hôn mạnh mẽ, đầy chiếm hữu này đánh tan những tia lý trí cuối cùng, trầm mê rơi vào cơn sóng tình kịch liệt. Hạ Hầu Lẫm hôn nàng thật lâu, sau đó thuần thục mυ'ŧ cắn những điểm nhạy cảm trên cơ thể Tô Vân Oản, khiến cơ thể nàng như tan chảy thành nước. Chàng vừa cắn vừa hôn, cho đến tận khi đôi môi nàng sưng lên mới dừng lại.
Hạ Hầu Lẫm bế nàng lên, đi về phía giường, mỗi bước di chuyển lại khiến côn ŧᏂịŧ chọc sâu vào thành tử ©υиɠ, cảm giác hoan ái cuồng nhiệt ấy khiến hoa huyệt chảy ra càng nhiều mật dịch, nàng nũng nịu rêи ɾỉ: “Ừm ~ Lẫm ca ca, sâu quá…”
Đâm hơn chục lần, Hạ Hầu Lẫm cuối cùng cũng đi đến mép giường, nhưng chàng không vội vã đặt nàng xuống, cũng không chịu rút côn ŧᏂịŧ ra, mà cánh môi cọ lên tai nàng như có như không thủ thỉ: “Oản Oản… muốn ta “yêu” muội sao?”
Tô Vân Oản vì hiệu lực của xuân dược mà cả người nóng bừng, ngứa ngáy và đầy thèm khát, đến cả giọng nói cũng mang bảy phần tìиɧ ɖu͙©, âm thanh kiều mị, ướŧ áŧ câu dẫn lòng người: “Muốn nha… Lẫm ca ca… nhanh “yêu” ta… hoa huyệt của Oản Oản ngứa quá…”
Hạ Hầu Lẫm nhìn bộ dạng vội vã, thèm muốn của nàng, khẽ cười: “Oản Oản muốn ta làm thì phải ngoan, nghe lời, hiểu không?”
Tô Vân Oản nghe vậy, mày đẹp khẽ nhíu lại, mở to hai mắt, ủy khuất phản bác: “Oản Oản vẫn luôn nghe lời Lẫm ca ca mà. Lẫm ca ca xin huynh vào trong đi....”
Hạ Hầu Lẫm rút côn ŧᏂịŧ ra, đặt Tô Vân Oản xuống giường. Chất lỏng trắng đυ.c, đặc sệt mà chàng vừa bắn ra hòa với mật dịch theo hoa huyệt chảy xuống dọc bắp đùi nàng. Tô Vân Oản khẽ ngân nga, làm nũng kháng nghị: “... Sao Lẫm ca ca lại rút nó ra, Oản Oản… chỗ này… ngứa lắm…”
Đáy mắt Hạ Hầu Lẫm lóe lên một tia sáng nguy hiểm không dễ phát hiện, khàn khàn giọng dụ dỗ: “Oản Oản. Nào ngoan, đến đây, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của ca ca…”
Tô Vân Oản cúi đầu nhìn côn ŧᏂịŧ to bằng bắp tay trẻ con, dựng thẳng, đỏ tím sung mãn giữa hai chân Hạ Hầu Lẫm. Trên đầu vật kia vẫn còn dính chút dâʍ ɖị©ɧ sót lại từ đợt cao trào ban nãy, từng đường gân dũng mãnh lằn lên, hơi đáng sợ, nàng run rẩy, vô thức nói: “... Oản Oản không ngậm hết được… Lớn quá.”
Hạ Hầu Lẫm đỏ mắt, thấp giọng dụ dỗ: “Không phải Oản Oản nói sẽ nghe lời ca ca sao? Không phải muội muốn Lẫm ca ca “yêu” muội sao? Nào đến đây, đầu tiên liếʍ nó, sau đó từ từ ngậm vào… Oản Oản sẽ làm được thôi, không phải tiểu huyệt cũng có thể nuốt được nó hay sao?”
Tô Vân Oản bị xuân dược hành hạ, khó chịu muốn chết, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo lời Hạ Hầu Lẫm, bò đến cúi đầu, ngậm lấy qυყ đầυ to lớn kia, chăm chú làm theo hướng dẫn của chàng.
Tô Vân Oản học một biết mười dần dần thành thục liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ một cách đầy tận hưởng. Hạ Hầu Lẫm được chăm sóc tận tình sung sướиɠ rên lên: “Ừm ~ Oản Oản thật tuyệt ~ Đúng rồi chính là như thế ~ Mυ'ŧ vào sâu hơn đi… Làm giống như khi muội ăn hồ lô đường, đúng rồi liếʍ liếʍ qυყ đầυ rồi mυ'ŧ xuống côn ŧᏂịŧ..”
Nàng vừa liếʍ vừa ngước mặt nhìn lên thấy bộ dáng thoải mái của Hạ Hầu Lẫm, nơi tư mật bên dưới cũng động tình theo, không ngừng tiết dâʍ ɖị©ɧ, làm ướt cả một mảng ga dưới mông.
Tô Vân Oản bắt đầu tìm được nhịp điệu, nhịp nhàng mυ'ŧ, liếʍ. Tiểu huynh đệ được dịu dàng âu yếm khiến Hạ Hầu Lẫm dễ chịu thở phì phò, một tay bắt lấy bầu ngực đầy đặn của Tô Vân Oản nhẹ nhàng trêu đùa, một tay đùa nghịch nụ hoa ở bên còn lại: “Ừm ~ Oản Oản của ta thật thông minh… Tốt… Cứ liếʍ như thế…”
Tô Vân Oản chăm chỉ làm việc, cơ thể không kìm được rạo rực, miệng khẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ. Hạ Hầu Lẫm cảm thấy đã đủ trợ hứng, dịu dàng nói: “Oản Oản đừng liếʍ nữa, xoay người, quay mông về phía ta…”
Hiện tại lý trí của Tô Vân Oản hoàn toàn đã bị tìиɧ ɖu͙© che mờ, hành động chỉ phụ thuộc vào bản năng nguyên thủy, và lời dẫn dắt của Hạ Hầu Lẫm. Chàng nói gì nàng đều ngoan ngoãn thực hiện.
Tô Vân Oản xoay người, nửa thân trên nằm tì lên đệm, chỉ có cái mông nhỏ là vểnh lên, hướng về phía Hạ Hầu Lẫm, để lộ ra tiểu huyệt ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ.
Hạ Hầu Lẫm vuốt ve bờ mông trắng ngần, mềm mịn của nàng, tiểu huyệt ẩm ướt đã sẵn sàng nghênh đón chàng. Hạ Hầu Lẫm nhanh chóng đâm thẳng côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong. Cả hai đều thoải mái rên lên.
Chàng bắt đầu dùng sức thọc vào rút ra, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, trong không khí là mùi hoan ái nồng đậm quện lấy hơi thở ngọt lịm.
“Lẫm ca ca… sâu quá… Lẫm ca ca, côn ŧᏂịŧ lớn quá... đâm Oản Oản thật thoải mái…” Thần trí Tô Vân Oản vốn đã tan rã chẳng còn kiểm soát nổi những lời thốt ra.
Tiểu huynh đệ được hoa huyệt chặt chẽ bao lấy khiến da đầu chàng tê dại, cảm giác sung sướиɠ lấp đầy thân thể chàng. Hạ Hầu Lẫm cúi đầu ôm lấy đôi bầu ngực đẫy đà đang bị đè dẹp trên giường của nàng.
“Ừm, Oản Oản chặt quá… Đã làm nhiều lần như thế sao vẫn chật chội thế này… Xem ra còn phải hoạt động thật nhiều… Ta muốn làm đến lỏng hoa huyệt của muội… A…Kẹp gãy ca ca mất…” Hạ Hầu Lẫm sung sướиɠ phun ra mấy lời thô tục, sau đó động thân, dùng sức, mỗi lần xâm nhập đều mạnh mẽ như muốn khảm tiểu cô nương dưới thân vào người mình. Trước sự tấn công táo bạo của chàng, Tô Vân Oản chỉ có thể nắm chặt lấy ga trải giường. Tấm ga đáng thương bị nàng vò đến nhăn nhúm.
Hạ Hầu Lẫm ác ý di chuyển ngón tay chạm vào cúc huyệt phía trên, không đi vào nhưng nhẹ nhàng mân mê, trêu đùa như có như không. Tô Vân Oản vì hành động này của chàng mà thoáng sợ hãi, rên lên: “Lẫm ca ca~ Chỗ đó không thể…”
Hạ Hầu Lẫm cong khóe môi, giọng nói đầy mị hoặc: “Ồ? Không được sao? Chẳng phải Oản Oản đã nói sẽ nghe lời ca ca sao?...” Nói rồi, chàng cố ý dừng lại, không chịu di chuyển côn ŧᏂịŧ bên dưới nữa.
Tiểu huyệt cảm nhận được côn ŧᏂịŧ nằm im bất động, gấp gáp cuốn lấy, không ngừng hút vào, Hạ Hầu Lẫm bị kẹp đến phát đau, nhè nhẹ rên lên một tiếng, kém chút nữa rút kiếm đầu hàng.
Tô Vân Oản không được thỏa mãn, hoa huyệt vẫn đang đói khát điên cuồng đòi ăn. Nàng vội vàng thấp giọng làm lành: “Oản Oản thuận theo ca ca… Lẫm ca ca huynh muốn làm gì thì làm… giờ mau động a…”
Hạ Hầu Lẫm vốn chỉ muốn dọa nàng một chút, chàng còn chưa đến mức có loại sở thích kia. Nghe giọng nói nửa khóc, nửa cầu xin của tiểu cô nương dưới thân, chàng đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vì thế tăng nhanh tốc độ rút ra đút vào. Hai tinh hoàn theo nhịp độ của hai người đều đặn đập vào hoa hạch khiến hoa hạch sưng đỏ.
Cửa huyệt không ngừng ứa nước, tiếng nước hoan ái tí tách nhỏ xuống. Tô Vân Oản cảm thấy mình như ở trên mây, sung sướиɠ rên lên: “A ~ Lẫm ca ca… nhanh quá… thật sướиɠ… thật là thoải mái… Oản Oản muốn...A~...”
Bởi vì lúc trước đã khai phá tử ©υиɠ nên lần này ra vào dễ hơn. Hạ Hầu Lẫm làm thêm mấy lần, miệng tử ©υиɠ mở ra, tựa như nhận ra chàng, từ từ mυ'ŧ lấy qυყ đầυ.
“A~ Lẫm ca ca… tiến vào… sâu quá… rồi… Muội chết mất… sướиɠ chết mất…” Tô Vân Oản mãnh liệt hét lên, mắt trợn to, sung sướиɠ run rẩy.
Hạ Hầu Lẫm nhìn Tô Vân Oản bị chàng làm đến mất ý thức, tốc độ càng tăng nhanh. Từng đợt tiến công dũng mãnh như muốn bổ đôi người nàng. Đến khi đạt đến cao trào, Tô Vân Oản mệt mỏi thϊếp đi. Hạ Hầu Lẫm thoải mái bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu trong thân thể nàng...