Hôm sau Tô Vân Oản ngồi lì trong nhà vắt trán suy nghĩ, hôm qua nàng không cho Hạ Hầu Lẫm vào nhà, để khiến chàng hôm nay phải đến tận cửa, vậy mà tại sao đến giờ chàng vẫn chưa chịu xuất hiện? Tô Vân Oản cứ thấp thỏm như thế cả ngày, đến tận khi mặt trời đã xuống núi, vẫn không đợi được Hạ Hầu Lẫm.
Tô Vân Oản buồn chán tự nghịch tay mình, trầm mặc cúi đầu. Tô Vân Bạch đứng bên ngoài, nhìn không nổi bộ dáng thất hồn lạc phách của tiểu muội nhà mình, trong lòng thầm mắng Hạ Hầu Lẫm một trận. Không phải hôm qua đã dặn y hôm nay đến rồi đó thôi? Sao còn chưa đến? Không biết Oản Oản mòn mỏi đợi y hết một ngày sao?
Đến bữa tối, cả nhà họ Tô quây quần ăn cơm, Tô Vẫn Oản vẫn thẫn thờ, nhàn nhạt liếc nhìn cả bàn ăn toàn sơn hào hải vị, lại chẳng muốn gắp cái gì, tùy tiện chọc chọc bát cơm, chẳng buồn ăn lấy một miếng.
Tô Vân Bạch, Tô Vân Phi còn có đại tướng quân Tô Lý, con nhìn cha, cha nhìn con, trong lòng cực kỳ lo lắng. Oản Oản nhà họ sao lại buồn rầu, thiếu sức sống như thế? Phải làm sao đây?
Hạ Hầu Lẫm sao ngươi còn chưa đến! Đám hạ nhân hầu hạ bên cạnh đều cảm thấy trong không khí sự căng thẳng, lạnh lẽo đang bao trùm, sợ hãi cắm cúi làm việc của mình, ngẩng cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn chủ tử một cái.
“Tướng quân, thiếu gia, tiểu thư. Tiểu hầu gia đến rồi!” Một hạ nhân vội vã chạy vào bẩm báo, giọng nói vui mừng, nét mặt khấp khởi. Đi theo sau hắn chính là Hạ Hầu Lẫm.
Tô Vân Oản nghe thấy Hạ Hầu Lẫm đến, liền lập tức ngẩng đầu dậy, khuôn mặt thất thần từ khi nãy hoàn toàn biến mất, trong mắt chỉ có háo hức, vui vẻ. Đợi một ngày cuối cùng huynh ấy cũng chịu đến. Có phải nàng nên thể hiện mình rất khỏe mạnh, rất tốt, rất vui vẻ, không để huynh ấy biết mình đang khó chịu trong người. Nên làm như thế nào? Không được, không được, nàng vẫn nên thận trọng một chút thì hơn.
Hạ Hậu Lẫm bước vào nhà ăn, nhìn thấy ngoài Tô Vân Oản, ba người còn lại đều đang hung tợn nhìn chằm chằm chàng, mà trong mắt Tô Vân Oản là ý cười khó có thể che lấp, lại cố ý trưng ra một khuôn mặt nghiêm túc như không có chuyện gì, làm chàng cực kỳ muốn cười.
Hạ Hầu Lẫm mặc kệ ánh mắt của ba người đàn ông nhà họ Tô, lập tức đi đến bên cạnh Tô Vân Oản, gọi hạ nhân bê một chiếc ghế đến đặt cạnh nàng. Hạ Hầu Lẫm ung dung ngồi xuống, ghé sát tới bên cạnh Tô Vân Oản, ôn nhu nói: “Oản Oản, hôm nay sao lại không ngoan như thế. Muội bỏ cơm tối thế này sao được? Hôm qua không phải còn rất khỏe mạnh, hoạt bát hay sao? Hôm nay muội đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Vân Oản thấy chàng vẫn dịu dàng, quan tâm như trước, mọi buồn phiền tiêu tán trong phút chốc. Nhưng nàng vẫn còn giận con người vô lương tâm này, hôm qua chàng còn say mê tán dương Liễu Khanh Khanh như vậy, không để ý đến nàng, vì vậy phồng má lên hờn dỗi nói: “Huynh còn nhớ đến ta, ta tưởng trong lòng huynh chỉ có Liễu Khanh Khanh, chẳng có ai nữa rồi.”
Hạ Hầu Lẫm nghe vậy thì bật cười, nhanh chóng lên tiếng dỗ dành: “Xế chiều hôm nay quả thực ta có việc cần giải quyết. Xong xuôi một mạch chạy đến đây. Ai cũng không thể quan trọng hơn Oản Oản nhà chúng ta được.”
Tô Vân Oản nghe xong câu này thì tất cả mọi buồn bực trong lòng đã hoàn toàn tan biến, thậm chí trong lòng còn có ngọt ngào như ăn kẹo mật. Lẫm ca ca của nàng hôm nay có việc, làm xong liền đến tìm nàng, có thể thấy đối với Lẫm ca ca nàng quan trọng như thế nào, Liễu Khanh Khanh kia hoàn toàn không cần để ý đến nữa.
Tô Vân Phi nhìn muội muội nhà mình vì dăm ba câu của Hạ Hầu Lẫm mà tâm trạng lên xuống thất thường, trong lòng khó chịu, ghen ghét nói: “Thật sao? Xế chiều hôm nay, không phải ngươi đi gặp Liễu Khanh Khanh à?”
Tô Vân Oản nghe nhị ca nói thế, lửa giận không dễ dàng gì lắng xuống, lại bùng bùng cháy lên, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với vừa rồi.
Thì ra xế chiều hôm nay huynh ấy đi tìm Liễu Khanh Khanh, cái gì mà công vụ quan trọng, thì ra chỉ toàn là lừa gạt. Đối với huynh ấy Liễu Khanh Khanh quan trọng như vậy ư? Không thì vì sao huynh ấy đến chỗ Liễu Khanh Khanh trước rồi tối muộn mới đến chỗ nàng? Nàng thật ngốc, vừa rồi chỉ vì thấy huynh ấy mà vui sướиɠ, chỉ vì được nghe mấy lời ngon ngọt của chàng mà hạnh phúc không thôi. Quả là một trò cười.
Sắc mặt Tô Vân Oản lập tức trầm xuống, Hạ Hầu Lẫm không hiểu vì sao mà vừa nhắc đến Liễu Khanh Khanh, Oản Oản của y lại xù lông, lập tức không vui như thế?
Tô Vân Oản bật dậy, bởi vì phẫn nộ mà giọng nói của nàng sắc bén hơn ngày thường: “Hạ Hầu Lẫm, tốt nhất là huynh đi tìm Liễu Khanh Khanh của huynh đi, so với cô ta, ta đâu có chút phân lượng* nào gì. Tô Vân Oản ta cũng không cần sự bố thí tình thương này. Về sau, mong huynh đừng đến Tô gia ta nữa! Còn bây giờ mời huynh cút đi cho.”
*không có chút phân lượng nào: ý chỉ không được đặt nặng trong lòng, không quan trọng
Hạ Hầu Lẫm vô cùng ngạc nhiên, tiểu nha đầu này chưa bao giờ lớn lối với chàng như thế, còn nói chàng cút đi. Hạ Hầu Lẫm không hiểu, sốt ruột nói: “Oản Oản, buổi chiều thực sự Liễu Khanh Khanh tìm ta có việc.”
Tô Vân Oản không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt trào ra, thi nhau rơi xuống: “Huynh cút ra ngoài.” Dù có thật là thế thì đã sao, hiện tại trong lòng huynh ta đã không còn quan trọng nữa, với huynh, hiện tại Liễu Khanh Khanh là ưu tiên số một.
Hạ Hầu Lẫm nhìn Tô Vân Oản khóc đến lê hoa đái vũ (1), lòng khẽ thắt lại, hoảng hốt không biết phải làm thế nào. Ở cùng nhau mười mấy năm, lúc nào chàng cũng chỉ nhìn thấy nụ cười vô tâm vô phế, trong sáng không phiền lo của nàng. Nàng luôn đi theo chàng, quấn lấy chàng nũng nịu, thi thoảng giở tâm tính trẻ con giận hờn vô lý với chàng, nhưng cho tới nay Hạ Hầu Lẫm chưa từng nhìn thấy Tiểu Vân Oản của chàng khóc đến tê tâm liệt phế như thế. Oản Oản khóc đau lòng như vậy, làm thế nào mới có thể dỗ được?
Tô Vân Bạch trừng Tô Vân Phi một cái, thật là hết nói nổi tên ngốc này, cái hay không nói chỉ biết nói cái dở, không biết là tiểu muội nhà mình cực kỳ ghét Liễu Khanh Khanh hay sao? Lại còn nói như vậy, đúng là thích rước phiền phức vào người.
Tô Vân Phi nào biết muội muội nhà mình hôm nay lại đa sầu, đa cảm như thế, chỉ là chàng ghen tị, muội muội ruột của bọn họ hằng ngày đều quấn lấy Hạ Hầu Lẫm, so với ca ca cùng cha mẹ còn thân thiết hơn. Khó được dịp nắm được điểm yếu của y, chàng chỉ muốn áp chế uy phong của y một chút, sao bỗng nhiên lại chọc muội muội khóc thành dạng này. Tô Vân Phi cực kỳ phiền muộn, ảo não, im lặng đứng một lúc, cuối cùng tiến về phía Tô Vân Oản, ôm lấy muội muội nhà mình, cúi đầu dỗ dành: “Oản Oản đừng khóc, Hạ Hầu Lẫm không phải không quan tâm muội, chỉ là hắn thích Liễu Khanh Khanh. Về sau muội lại có thêm một tẩu tử xinh đẹp, hiền lành, yêu thương, chiều chuộng muội, không phải càng tốt hơn sao?”
Hạ Hầu Lẫm còn đang bối rối đứng một bên không biết phải làm sao, cũng chẳng biết phải dỗ dành Tô Vân Oản thế nào, đột nhiên nghe Tô Vân Phi nói mình thích Liễu Khanh Khanh, còn nói chả mấy chốc Liễu tiểu thư sẽ trở thành tẩu tử của muội ấy, thì đỏ mặt ngại ngùng. Chàng mới 15 tuổi, cho dù thật sự thích Liễu tiểu thư, cùng nàng tâm đầu ý hợp, thì cũng phải mấy năm nữa mới tính đến hôn sự, vì vậy khẽ chau mày quát: “Tẩu tử gì mà tẩu tử. Bát tự* còn chưa xem đâu!”
*bát tự được hiểu là từ yếu tố Thiên Can và Địa Chi kết hợp với nhau từ 4 trụ giờ, ngày, tháng và năm sinh (Tứ Trụ). Bát tự là kiến thức tử vi, thường dùng để xem hành trình cuộc đời một người, trong hôn nhân, dùng để xem hai người có hợp nhau, có thể lấy nhau được hay không.
Tô Vân Oản nghe thấy “Liễu Khanh Khanh sắp trở thành tẩu tử của mình” thì càng khóc thảm hơn. Thì ra là đã tính rước người ta về làm tiểu hầu gia phu nhân rồi.
Tô Vân Bạch bất đắc dĩ thở dài, thầm mắng: CÁI TÊN ĐẦU GỖ TÔ VÂN PHI NÀY.
Chàng nghiêng người, từ tốn nói với Hạ Hầu Lẫm: “A Lẫm, đệ về trước đi, chúng ta sẽ dỗ dành Oản Oản. Đệ ở đây chỉ khiến muội ấy mất khống chế, càng khóc lớn hơn thôi.”
Hạ Hầu Lẫm nhìn Tô Vân Oản đã khóc nấc lên, vành mắt đỏ hoe, trong lòng chua xót, đành gật đầu thối lui.
Tô Vân Oản từ ngực Tô Vân Phi ngước lên, thấy Hạ Hầu Lẫm quay lưng bỏ đi, đột nhiên ngẩn ra, cảm thấy giờ nàng có khóc cũng không có ý nghĩa gì, dù sao Hạ Hầu Lẫm cũng đâu thèm để ý đến nàng nữa.
Cũng được thôi, dù có ở lại thì đã sao, huynh ấy đã chẳng còn để nàng trong lòng nữa. Khóe môi nàng khẽ cong lên tự giễu: Tẩu tử ư? Huynh ấy thật sự phải lòng Liễu Khanh Khanh rồi?
Tô Vân Bạch và Tô Vân Phi nhìn tiểu muội đang nức nở, nay đã bình tâm lại, còn vui vẻ nhếch khóe miệng, xem chừng đã vui vẻ trở lại thì không khỏi thở phào: QUẢ NHIÊN ĐỂ HẠ HẦU LẪM RỜI ĐI LÀ BIỆN PHÁP HIỆU QUẢ NHẤT.
Nhưng nhìn thần sắc của tiểu muội có vẻ không được bình thường cho lắm? Tiểu muội muội nhà họ rốt cục làm sao vậy?
Tô Vân Bạch ngồi xổm xuống, ngữ khí nhu hòa: “Muội muội, Hạ Hầu Lẫm sớm muộn gì cũng sẽ thành thân, không phải là Liễu Khanh Khanh thì sẽ là một vị tiểu thư khác. Nhưng mà đệ ấy mãi mãi là ca ca của muội. Cũng giống như A Phi, giống như ta. Sau này chúng ta sẽ thành thân, muội có thêm tẩu tử, sẽ càng có thêm người yêu thương, che chở cho muội. Vì vậy muội không cần buồn rầu.”
Tô Vân Oản lắc đầu, không không, không phải như thế. Nàng đã có hai vị ca ca, Hạ Hầu Lẫm không phải là ca ca của nàng! Hạ Hầu Lẫm… Lẫm ca ca… đó là người nàng thích.
Tô Vân Oản mở miệng muốn thanh minh, nhưng cuối cùng vẫn đè xuống lời muốn nói, buồn bã lắc đầu.
Tô Vân Bạch và Tô Vân Phi bất đắc dĩ nhìn nhau. Họ đơn giản nghĩ: Oản Oản sớm muộn cũng sẽ nghĩ thông. Hiện tại Hạ Hầu Lẫm thích một cô nương khác, tất cả sự nuông chiều, sự chú ý của chàng đương nhiên sẽ dành hết cho người chàng thầm mến, điều đó khiến chàng không còn dành nhiều thời gian cho vị muội muội nhỏ bé của mình nữa. Oản Oản nhà bọn họ quen được các ca ca yêu thương, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, hết mực nuông chiều, vì vậy chưa thể quen với sự biến đổi này. Chỉ cần muội muội trưởng thành thì sẽ hiểu thôi.
Tô Vân Oản lau khô nước mắt, rời khỏi vòng tay Tô Vân Phi, ngơ ngác đi về phòng mình.
Nàng nằm trên giường, cuộn tròn người trong chăn, giống như chỉ có như thế nàng mới cảm thấy an toàn.
Tô Vân Oản cũng không biết, bắt đầu từ khi nào nàng thích Hạ Hầu Lẫm. Từ khi nàng biết nhận thức đến nay, bên cạnh nàng luôn có ba vị ca ca yêu thương, cưng nựng. Nhưng Hạ Hầu Lẫm không phải ca ca ruột của nàng, cảm giác chàng đem lại cho nàng cũng hoàn toàn khác. Tô Vân Oản hiểu rất rõ điều này, và cũng chưa bao giờ nhầm lẫn giữa tình cảm huynh muội, và tình yêu nam nữ.
Nàng thích Hạ Hầu Lẫm, muốn ngày ngày kề cận chàng, ngày ngày nhìn thấy chàng. Hạ Hầu Lẫm dạy nàng thi thư, dạy nàng múa kiếm, kể cho nàng nghe thật nhiều câu chuyện dân gian thú vị, cùng nàng chia sẻ vui sướиɠ, ngọt bùi, hờn giận. Nàng cứ nghĩ chàng sẽ tiếp tục ở bên mình như thế, cho đến khi hai người đầu bạc răng long, nhắm mắt về trời. Nhưng hiện tại, xem ra không phải thế nữa rồi…
Tô Vân Oản đột nhiên nghĩ nếu Hạ Hầu Lẫm tìm được một người chàng hết mực yêu, vậy thì nàng cũng sẽ tìm một nam nhân ưu tú để yêu, nhất định so với chàng tốt hơn, anh tuấn hơn, cho chàng hay Tô Vân Oản nàng, không phải không có chàng thì không được. Nàng bỗng nhiên đơn giản nghĩ, nếu nàng chọc giận huynh ấy, có phải huynh ấy sẽ chú ý đến nàng, quay về bên nàng? Có phải huynh ấy cũng giống nàng, chỉ khi mất đi người còn lại, mới biết người ấy quan trọng với mình đến mức nào?
Tô Vân Oản suy nghĩ một đêm, cảm thấy phương án này rất được, thế là bắt đầu tìm mục tiêu. Người nào có thể ưu tú, tài giỏi lại có gia thế ngang ngửa Hạ Hầu Lẫm? Người nào không những tài hoa, uyên bác mà còn võ nghệ cao cường hơn Hạ Hầu Lẫm? Là ai đây? Ai đây? À! Đúng! Chính y! Cửu đệ của hoàng đế! Cửu vương gia - Nam Cung Cẩn Du.
Cửu vương gia là đệ nhất mỹ nam kinh thành, phong lưu lỗi lạc, danh tiếng vang vọng khắp tứ phương, lại là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của Thánh thượng, vì vậy từ nhỏ đã được nhận vô vàn sủng ái. Nếu những nam tử khác chỉ dùng một từ “Tuấn” để hình dung, thì người thiếu niên này lại dùng một từ “TÀ” để khiến mỹ nữ kinh thành chao đảo.
Những người từng gặp qua Cửu Vương gia đều khen không ngớt miệng, nhung nhớ không quên, cũng bởi vì người thiếu niên này quá đẹp. Đẹp đến tà mị, xuất chúng. Không những thế y còn là người văn thao, võ lược, tuổi cũng vừa vặn, năm nay tròn 19. Đúng là đối tượng thích hợp mà nàng muốn tìm.
Tô Vân Oản chọn xong đối tượng có thể đánh bại Hạ Hầu Lẫm, trong lòng vui vẻ, hào hứng, từ từ chìm vào mộng đẹp.
(1) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái