Vì Nàng Hoạ Mày Ngài, Vì Nàng Cài Mộc Trâm

Chương 7: Sơ kiến

Tô Vân Oản chạy nhanh về tới khuê phòng, liền ghé vào giường khóc thút thít, miệng không ngừng mắng: “Ô ô ô, Hạ Hầu Lẫm ngươi là tên hỗn đản, còn muốn lên mặt với ta.”

Khóc một hồi mệt mỏi, nàng xoay người nằm trên giường, tâm trí bỗng bay về những năm tháng thơ ấu, khi nàng và chàng lần đầu gặp nhau.

Mười ba năm trước, Tô Vân Oản mới ba tuổi, được ma ma bím cho hai búi tóc tròn tròn, còn cài thêm hai chiếc chuông đồng nhỏ, mỗi khi đi đường lại phát ra tiếng “Đinh đinh đang đang” cực kì vui tai. Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài bầu bĩnh, lại thêm đôi má ửng hồng, khi cười lên hai núm đồng tiền càng hiện rõ, vô cùng khả ái, đáng yêu.

Tiểu Vân Oản nghe phụ thân nói, hôm nay sát vách có một vị tiểu ca ca mới chuyển đến, rất vui vẻ, rốt cục trừ hai vị ca ca nhà mình, nàng lại có thêm một người bạn mới. Thế là tiểu cô nương nho nhỏ lanh lợi chạy ra cổng tướng quân phủ, ngó nghiêng chung quanh, thầm hỏi: A SAO VỊ CA CA KIA VẪN CHƯA ĐẾN NHỈ?

Tiểu Vân Oản chờ thật lâu, thật lâu, lâu đến độ hai chân đều mỏi nhừ, rốt cục nghe được âm thanh vó ngựa từ xa truyền đến. Trong lòng vui vẻ nhảy cẫng lên, cuối cùng tiểu ca ca cũng đã đến rồi.

Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ đệ sát vách, một tiểu thiếu niên ước chừng sáu, bảy tuổi, mình vận trường bào màu nguyệt sắc, thêu mẫu đơn bằng chỉ bạc tinh xảo, một thân y phục đẹp đẽ, quý giá. Tiểu thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, môi mỏng, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là cặp mắt hoa đào phong lưu, đa tình. Mặc dù tuổi còn nhỏ, thân thể chưa nảy nở, nhưng cũng không khó tưởng tượng sau này sẽ khuynh đảo biết bao trái tim thiếu nữ kinh thành.

Tiểu Vân Oản đứng một bên nhìn ca ca xinh đẹp xuống ngựa, lập tức chạy đến. Vị ca ca này cực kỳ dễ nhìn, hệt như một khối bạch ngọc hảo hạng, thật muốn xoa xoa nắn nắn một lát. Nghĩ gì làm nấy, đôi tay của tiểu háo sắc nào đó bắt đầu hành động.

“Oa tiểu ca ca, da huynh mịn thật đó, trơn bóng, mềm mại, rất muốn sờ thật lâu nha.” Tiểu Vân Oản vui vẻ. trên mặt là nụ cười xinh đẹp lấy lòng, một tay nắm thật chặt tay công tử nhà Hầu gia, một tay vuốt đông vuốt tây trên má vị nam hài này.

Tiểu công tử Hạ Hầu Lẫm cảm thấy có lẽ mình nằm mơ rồi, tình huống tức cười gì thế này. Vừa xuống xe đã bị một tiểu nha đầu xông tới nắm tay, sờ mặt. Hạ nhân nhà hắn bị tàn tật hết rồi sao? Không có kẻ nào đứng ra ngăn cản.

Hạ nhân bên cạnh cũng không còn gì để nói. Đứa bé này không phải tiểu thư duy nhất của phủ tướng quân hay sao? Nàng sao lại đột nhiên xuất hiện, còn không sợ chết nhéo mặt tiểu hầu gia của bọn họ! Bọn họ sợ tiểu hầu gia, cũng sợ vị cô nãi nãi này, hai vị tổ tông trước mặt, bọn họ ai cũng không dám động vào. Nhưng vừa thấy gương mặt trầm xuống của Hạ Hầu Lẫm, đám nô tài lập tức lạnh sống lưng, không dám lo được lo mất lung tung nữa, lập tức tiến lên ôm Tiểu Vân Oản ra.

Tiểu Vân Oản thấy có người lạ ôm lấy mình, lập tức không vui, nàng còn chưa sờ đủ nha, bọn họ sao lại dám kéo nàng ra, thế là nàng hét lớn lên, ăn vạ: “Các ngươi đang làm gì! Không biết ta là ai sao!” Sau đó không ngừng giãy dụa muốn thoát ra.

Tiểu Hạ Hầu Lẫm nhíu mày, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ đã chịu gia giáo nghiêm khác, mỗi ngày tiếp xúc lại đều là hoàng thân quốc thích, quan to quý tộc, liền dưỡng thành một thân khí thế vương giả. Chàng nhíu mày, giận giữ trợn mắt nói: “Ồ? Ngươi là ai? Là ai mà dám tự tiện nhéo mặt ta, ngươi không biết ta là ai sao? Ta là người ngươi có thể tùy tiện chạm vào sao?”

Tiểu Vân Oản bị ca ca mặt lạnh này hù dọa. Nàng ở phủ tướng quân làm mưa làm gió, từ nhỏ đã là viên ngọc quý trên tay Tô tướng quân, lại được hai vị ca ca hết mực nuông chiều, xưa này chưa từng có ai dám ngỗ nghịch với nàng, chỉ cần nàng thích đều thuận theo nàng, hận không thể đem hết các kỳ trân dị bảo dụ nàng vui vẻ. Chẳng qua là nhéo nhéo má ca ca thôi mà, sao chàng lại nổi giận như thế? Vì vậy tiểu bá vương Vân Oản ngựa quen đường cũ, xài tuyệt chiêu khóc nháo, vừa khóc vừa hô lên: “Oa! Các người khi dễ ta!”

Hạ nhân phủ tướng quân nghe thấy tiếng tiểu thư la hét, lập tức chạy ra! Ô tiểu cô nãi nãi (1) của chúng ta tại sao lại khóc! Tô Vân Bạch và Tô Vân Phi nhanh chóng bước đến, muốn xem là kẻ nào dám cả gan bắt nạt tiểu muội nhà mình.

Vừa ra đến cửa đã thấy cảnh tượng như vậy, tiểu hầu gia trừng mắt nhìn Tiểu Vân Oản, tiểu Vân Oản nằm trong lòng hạ nhân giãy giụa khóc lóc.

Tô Vân Bạch nhìn thấy muội muội khóc đến thê thảm, nhịn không được nóng nảy chạy đến, đoạt tiểu muội từ tay hạ nhân Hạ Hầu gia, ôm lấy bảo bối nhà mình dỗ dành: “Tiểu muội đừng khóc! Oản Oản đừng khóc. Có đại ca ở đây, là ai khi dễ muội. Đại ca giúp Oản Oản!”

Tô Vân Phi cũng vội vàng bước đến hỗ trợ, nhìn đám người nhà hầu gia, quát lớn: “Là ai bắt nạt muội muội của ta. Bước ra!”

Sau đó tới lượt Tô đại tướng quân - Tô Lý cũng chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng này, da đầu run lên. Hừ! người nhà Hạ Hầu vừa chuyển đến, chẳng lẽ đã muốn kết thù, chuốc oán với phủ tướng quân?

Ngay tại thời điểm đám người đang giằng co, thì một cỗ xe ngựa lộng lẫy đi đến, người bước xuống chính là Vĩnh Nhạc Hầu - Hạ Hầu Liệt.

Hạ Hầu Liệt vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lớn tiếng trách mắng thế tử: “A Lẫm, con đã làm gì? Tại sao lại chọc giận tiểu thư tướng phủ!” Hạ Hầu Liệt cảm thấy chắc chắn là nhi tử đã làm sai, một tiểu cô nương nhỏ bằng nắm bột thế kia có thể làm gì một nam hài sáu tuổi chứ!

Hạ Hầu Lẫm mặc dù ủy khuất nhưng vẫn quy củ khom người, chắp tay nói: “Phụ thân, con vừa xuống xe ngựa, tiểu thư tướng phủ đã chạy đến không nói không rằng nắm tay, vuốt má con, còn có ý định tiếp tục, tiểu nhi chưa bao giờ bị đãi ngộ khinh bạc như thế.”

Đám người phủ tướng quân nghe xong, hơi đỏ mặt. Tiểu cô nãi nãi này, hôm nay là ngày đầu tiên người ta dọn nhà đến đây đã trêu chọc con trai vàng ngọc nhà hàng xóm. Nàng bắt nạt người trong nhà còn chưa đủ, giờ lại còn khi dễ cả người bên ngoài. Phủ tướng quân tự thấy đuối lý, Tô Lý bước đến trước mặt Hạ Hầu Liệt, áy náy nói: “Đều là tiểu nữ không được quản giáo nghiêm. Xin Hầu gia thứ tội.”

Tiểu Vân Oản nghe thấy thế, nghi hoặc nghĩ thầm, tại sao phụ thân phải xin lỗi người ta, không phải nàng chỉ muốn nhéo tiểu ca một cái thôi sao? Tiểu Vân Oản không hiểu, từ trong ngực Tô Vân Bạch nhảy xuống, chạy đến trước mặt Hạ Hầu Lẫm, vừa lau nước mắt, vừa thút thít nói: “Tiểu ca ca… Thấy huynh thật đẹp ta chỉ muốn vuốt vuốt chút thôi mà! Không phải vì huynh dễ nhìn ta cũng chẳng thèm vuốt đâu! Cùng lắm thì để huynh vuốt lại! Coi như chúng ta hòa nhau!” Đôi mắt nàng to tròn, trong suốt như pha lê ngước lên nhìn Hạ Hầu Lẫm.

Cả nhà tướng quân Tô gia đều chiều chuộng tiểu thư nhỏ tuổi nhất này hết mực, sợ nhất nàng khóc nhè, nhưng lần này quả thật đuối lý, không dám lên tiếng.

Hạ Hầu Liệt nghe thấy cười to: “Tô Tướng quân quá khách khí rồi. Chỉ là hai đứa trẻ con nô đùa, xích mích, không cần để trong lòng. Về sau chúng ta làm hàng xóm còn phải thường xuyên lui tới.”

Hạ Hầu Lẫm nghe xong tiểu nha đầu càn quấy kia nói, thì cảm thấy buồn cười. Ý nàng là nhìn dáng dấp chàng đẹp mắt nên nàng đáng bị nàng vuốt vuốt?

Nhưng cục bột nhỏ mặt đầy nước mắt, còn có cả nước mũi, không khỏi thầm cười bản thân. Chỉ là một tiểu cô nương, chàng còn chấp nhặt chuyện cỏn con này làm gì. Hơn nữa lúc nàng khóc, chuông bạc lắc lư, phát ra tiếng “đinh đinh” vui vẻ, thế nhưng không hiểu sao lại khiến chàng cảm thấy đáng yêu.

Dù sao, nàng cũng nói để chàng nhéo lại, dù gì cũng bị người ta phi lễ, không thể để lỗ vốn được. Thế là tiểu hầu gia vui vẻ, tùy ý bẹo bẹo hai má phúng phính của Tiểu Vân Oản.

Bị tập kích bất ngờ, Tiểu Vân Oản chỉ có thể ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt không chớp mắt.

Khinh bạc xong cục bột nhỏ tầm tình Hạ Hậu Lẫm phá lệ vui vẻ. Thiếu niên ho nhẹ hai tiếng, lấy chiếc khăn tay trong ngực áo, lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn, lem luốc như chú mèo con của nàng, sau đó cười dụ hoặc dỗ dành: " Là ca ca sai. Đừng khóc. Vừa rồi ca ca không tốt đã hù dọa muội. Về sau sẽ không tái phạm nữa."

Tiểu Vân Oản nhìn thấy tiểu ca ca xinh đẹp hình vừa rồi còn tức giận, nay bỗng tươi cười ấm áp, không còn bộ dạng âm trầm, dọa người thì bất giác cười theo, để lộ hai núm đồng tiền xinh xắn: "Ca ca, huynh bẹo má ta đi, bẹo thêm lần nữa. Ta không sợ đau!”

Tiểu Hạ Hầu Lẫm cảm thấy tiểu nha đầu này tình tính thật hoạt bát, thú vị, thế là chàng ngồi xổm xuống, nhéo nhéo hai má hồng hồng của tiểu nha đầu: Ôi! Xúc cảm không tệ, còn hồng hồng như trái táo nhỏ, thật muốn cắn một cái. Nhưng ngẫm lại vẫn không dám hành động, sợ hãi hai vị ca ca kia xông đến đánh chết chàng mất. Chàng không có muội muội, hiện tại nhặt được một muội muội xinh xắn thế này kể cũng không tệ.

Tiểu Hạ Hầu Lẫm xoa đầu nàng, tâm tình vui vẻ, nhếch môi cười: "Được, ta đã bẹo lại rồi, chúng ta coi như hòa, tiểu nha đầu." Còn thuận tiện vuốt vuốt cái mũi đỏ ửng của tiểu nha đầu khả ái một cái.

Tiểu Vân Quán không thích nhất là có người gọi nàng là tiểu nha đầu, thế là phồng má kháng nghị: "Người ta không phải tiểu nha đầu. Tên ta là Tô Vân Oản. Tiểu ca ca huynh có thể gọi ta là Oản Oản. Cho huynh biết nha: Oản Oản. Oản trong bạch mã oản thanh ti.

(Tơ xanh tết trên bờm ngựa trắng, hiểu nôm na thì Oản là tết tóc)

Tiểu Hạ Hầu Lẫm cảm thấy buồn cười trong lòng, tiểu nha đầu này còn biết cả "Bạch mã oản thanh ti"! Chàng hóm hỉnh đáp lại: "Ta cũng không phải tên tiểu ca ca. Tên ta là Hạ Hầu Lẫm, Lẫm trong trường kiếm lạnh tựa thiên môn, muội có thể gọi ta là Lẫm ca ca, Oản Oản có biết câu thơ này không?”

Vừa nói vừa không kìm được nhéo nhéo cặp má hồng hồng, bầu bĩnh của nàng. Tiểu Vân Oản ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chàng, lẩm bẩm: “Trường kiếm lạnh tựa thiên môn, ta chưa học qua.”

"Không sao, Lẫm ca ca dạy muội, được không?" Tiểu hầu gia Hạ Hầu Lẫm ôn hòa nói, tay xoa xoa cái đầu nho nhỏ của muội muội mới nhặt được này.

Tiểu Vân Oản thấy tiểu ca ca xinh đẹp muốn dạy nàng cực kì hưng phấn, vội vàng gật đầu, rất sợ vị Lẫm ca ca này hối hận rút lại quyết định.

Hai huynh đệ Tô Vân Bạch và Tô Vân Phi còn gì để nói đây? Tiểu nha đầu vô tâm có ca ca mới lập tức quên ca ca ruột thịt! Nhưng cũng đành bó tay. Oản Oản vui vẻ là được. Lại nói thiếu niên Hạ Hầu Lẫm này cũng không tệ lắm, có thể kết bằng hữu.

Bầu không khí trở nên vui vẻ, hòa thuận. Hạ Hầu Liệt nhìn hai đứa nhóc hòa hảo, khẽ cười một tiếng. Hầu gia và Tướng Quân hỏi thăm nhau vài câu khách sao, sau đó cùng nhau tiến vào Vĩnh Nhạc hầu phủ.

*Tơ xanh tết trên bờm ngựa trắng. Tên của Vân Oản được lấy trong một bài thơ: Tương phùng - Tặng Khổng Viên Ngoại của Trần Hạc- một nhà thơ người Chiết Giang

Để biết thêm về tác giả tham khảo link: https://sou-yun.cn/poemindex.aspx?dynasty=Ming&author=%E9%99%88%E9%B9%A4

Nguyên văn:

相逢行赠孔员外

[ 明 ] 陈鹤

白马绾青丝, 华鞭控锦羁.

蹀躞黄金陌, 照耀绿杨枝.

来自鄞江道, 还过越溪水.

相逢碧荷畔, 共入花间语.

Phiên âm

Tương phùng hành tặng khổng viên ngoại

[ Minh ] Trần Hạc

Bạch mã oản thanh ti, hoa tiên khống cẩm ky.

Điệp tiệp hoàng kim mạch, chiếu diệu lục dương chi.

Lai tự ngân giang đạo, hoàn quá việt khê thủy.

Tương phùng bích hà bạn, cộng nhập hoa gian ngữ.

(MẸ TÔI! BỐ TÊN LIỆT. CON TÊN LẪM =>> LẪM LIỆT =.= MỆT THẾ NHỞ)