Lục Hãn Kiêu ngâm mình trong nước, hệt như một đứa bé ngây ngốc.
Trần Thanh Hòa đứng xa trông thấy bắt đầu ồn ào, "Ôi chao, nhìn xem ai đang ngâm mình trong nước kìa."
Đào Tinh Lai oa một tiếng, "Anh Lục Lục, anh thế mà dám xuống nước cơ à."
Mặt Lục Hãn Kiêu nhăn nhó, vờ không để ý tới bọn họ.
Trần Thanh Hòa chạy đến, "Hãn Kiêu, sao mặt lại đỏ thế này, không phải là bị ấm đầu chứ?"
"Mày cút đi." Lục Hãn Kiêu né móng vuốt hắn đưa tới, "Mày mới ấm đầu, cả nhà mày đều ấm đầu."
Đào Tinh Lai chào hỏi, "Hello, anh Lục Lục, lần trước gặp mặt vẫn đang là mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo, vừa nháy mắt, bây giờ gặp đã ở bể bơi mùa hè rồi."
Lục Hãn Kiêu vẫn ngâm trong nước không động đậy, miễn cưỡng toét miệng, "Đào nhi, một ngày không gặp tựa mấy thu, hôm nay gặp lại, quả thực là gỗ mục gặp xuân."
Hai người nói qua nói lại, đem một năm bốn mùa lần lượt kể một lần.
Đào Tinh Lai ngồi xổm bên bể bơi, giang hai tay ra, "Nhanh lên, ôm yêu một cái, rất muốn ôm ôm."
Lục Hãn Kiêu im lặng lắc đầu, "Bao nhiêu tuổi rồi còn như thế, người đàn ông thành thục như anh đây mới không thèm đùa giỡn cùng chú mày."
Đào Tinh Lai mặt mày ủ rũ, "Anh ghét bỏ em, tổn thương em, lạnh nhạt với em, kết thúc đi, em nguyền rủa anh cả đời không biết bơi."
Lục Hãn Kiêu vừa nghe, trong nháy mắt liền vênh váo, toàn thân anh tụ lực, mũi chân đạp một cái, bỗng chốc bơi vọt ra trước 1 mét.
"Phù phù phù phù", bọt nước tràn ra như sóng lớn. Lục Hãn Kiêu tay chân quơ loạn xạ, dùng hết sức lực bắt đầu bơi chó.
"Mày, tụi mày nhìn cho rõ, ông, ông đây có thể bơi! Mẹ nó!"
Lời còn chưa nói xong, anh liền sặc một ngụm nước.
"Nước dễ uống, rất dễ uống, mình không chịu thua đâu." Lục Hãn Kiêu trong lòng điên cuồng cổ vũ bản thân. Cưỡng chế bản thân ổn định, anh nhớ lại bí quyết Chu Kiều dạy, sau đó quả thực bơi được 4 5 mét.
Trần Thanh Hòa và Đào Tinh Lai đứng trên bờ, tiếng huýt sáo cùng tiếng vỗ tay bay khắp trời—
"Hãn Kiêu giỏi lắm!"
"Anh Lục Lục, bên đùi anh có cái nốt ruồi!"
Đợi chút, Trần Thanh Hòa buồn bực cực kỳ, "Đào đệ, điểm chú ý của chú rất kỳ lạ nhé."
"Ai bảo anh ấy dang chân rộng như vậy làm gì." Đào Tinh Lai lại sa vào trầm tư, "Anh Thanh Hòa, có câu nói thế nào nhỉ?"
"Câu gì?"
"Chỗ đó có nốt ruồi màu đen, có phải nhu cầu ở phương diện kia rất tràn trề?"
"Nói bừa." Trần Thanh Hòa uốn nắn, "Cái nốt ruồi đó không phải loại lồi lên."
"Chuyện gì thế này!" Đào Tinh Lai đột nhiên kích động, "Anh Thanh Hòa, bộ dáng giở trò lưu manh của anh nhìn thật biếи ŧɦái nha!”
Trần Thanh Hòa không còn gì để nói, "Đề tài này không phải là chú mày nói trước sao?"
Đào Tinh Lai rất ủy khuất, "Anh sao lại vu hãm người ta như thế, người ta không đùa với anh nữa."
"..."
Nội tâm Trần Thanh Hòa cảm thán, cậu em này thật là, so với Lục Hãn Kiêu còn yếu ớt hơn.
Tiểu Lục tổng ở trong nước vừa hít một ngụm khí, cố hết sức mà bơi, đầu anh ở trong nước thoáng động, bắt đầu bơi về hướng Chu Kiều.
Miệng không rảnh nói chuyện, nhưng lúc đối mặt, ánh mắt anh có cố gắng cùng khoe khoang đắc ý, khiến Chu Kiều nhìn thấy không tự chủ liền nở nụ cười.
"Anh có giỏi không?!" Tiếp tục biểu diễn cho mọi người một màn bơi chó thương hiệu Lục tổng.
Chu Kiều mặt mày cong cong, nhẹ nhàng giơ ngón tay cái.
"Cánh tay anh dài không?" Lục Hãn Kiêu cười như một thằng ngốc đẹp trai, "Còn có cơ bắp, cơ bắp cũng muốn được khen một chút."
Chu Kiều cười ra tiếng, "Vừa dài vừa đẹp!"
Cô duỗi người nhảy lên, bơi về phía trước vài mét, thân hình thon thả như một nàng tiên cá xinh đẹp, lúc xoay người tạo nên một vòng tròn nước nho nhỏ.
Chu Kiều một lần nữa vươn tay, "Cố bơi xa một chút, đến chỗ này."
Lục Hãn Kiêu tiếp tục gắng sức, mỗi lần đi tới một điểm, Chu Kiều lại không biến sắc lui về phía sau một chút. Kiểu tiến lùi này thế mà lại có độ khích lệ, khiến Lục Hãn Kiêu bơi được nửa cái hồ bơi.
Lại sau đó, Chu Kiều bơi phía trước, anh như một chú chó Nhật bơi theo phía sau.
Tư thế bơi dần đẹp mắt, bơi chó biến thành bơi ếch, mị lực chân dài được bày ra, chân cũng mở ở mức vừa đủ, nốt ruồi bên đùi cũng không thấy nữa.
Chu Kiều ngừng trong nước, chờ anh.
Lục Hãn Kiêu mặt mũi đầy hưng phấn áp sát, bắt lấy bả vai cô, "Anh đạt tiêu chuẩn rồi phải không?"
Chu Kiều cũng vui vẻ thay anh, "Rất giỏi."
Anh lắc lắc đầu, nước liền văng khắp mặt Chu Kiều.
"Ối." Nước rơi vào mắt cô.
Lục Hãn Kiêu dùng sức, mãnh liệt trêu chọc té nước về mặt cô, "Cảm ơn cô giáo đã dạy bảo."
Chu Kiều vừa cười vừa trốn, "Này!"
Tâm trạng vui đùa của Lục Hãn Kiêu trỗi lên, đuổi theo cô hắt nước càng lúc càng lợi hại, Chu Kiều bị hắt đến không chịu nổi, cũng bắt đầu phản kích.
"Ối, nước vào lỗ tai rồi." Lục Hãn Kiêu mới vừa học bơi, ở trong nước không dám quá làm càn, dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Anh bất động đứng trong nước, bịt lấy lỗ tai, vẻ mặt rất khổ sở.
Chu Kiều nhìn thấy vội vàng lội tới, "Sao rồi? Nhanh đi lên bờ dùng bông— a!"
Lục Hãn Kiêu đột nhiên duỗi tay, từ phía sau ôm lấy cổ cô, đem người sít sao khảm vào khuỷu tay.
"Ha ha! Bị lừa rồi!"
Chu Kiều bị giữ chặt, không cách nào nhúc nhích, oán hận mà nói, "Lục Hãn Kiêu, anh lại đùa giỡn lừa gạt tôi!"
"Lừa gạt em đó." Lục Hãn Kiêu còn không biết xấu hổ, đem cô ôm dính vào người mình ngày càng chặt, "Không cho em chút dạy dỗ, em liền nhanh chóng quên anh đây là tổng tài bá đạo!"
"Chưa thấy tổng tài bá đạo nào không biết bơi hết!" Chu Kiều tức giận đả kích anh.
"Ai nói anh không biết bơi? Chẳng phải vừa được em dạy cho biết rồi sao?" Môi Lục Hãn Kiêu áp sát vào lỗ tai cô, hơi nóng thổi vào nước lại càng thêm nóng, "Vật nhỏ, có phải đã quên anh là trưởng bối của em hay không?"
"..."
Trưởng bối hơn 7 tuổi rưỡi, anh thật sự là chịu một chút thiệt thòi cũng không muốn chịu mà.
Chu Kiều lạnh lùng lẳng lặng tặng anh năm chữ, "Biết rõ rồi, lão già."
"..."
Lục Hãn Kiêu phản ứng lại, cảm giác không phục tràn ra, anh gần như mất khống chế, "Già cái gì! Anh già chỗ nào! Một tuần đi chăm sóc da hai lần, nhấc tạ 100kg cũng không thở dốc, chạy 5km vẫn đẹp trai mà chạy như bay, em gặp lão già nào khỏe mạnh như thế chưa!"
Chu Kiều lạnh nhạt gật đầu, "Gặp rồi, chính là anh."
"..." Lục Hãn Kiêu cắn răng, cánh tay như gọng kìm đem cô ôm càng chặt hơn, nhấn rõ từng chữ như lửa: "Chu Kiều, em muốn chết phải không?"
Một cứng một mềm, lồi lõm dính sát, anh hơi nghiêm túc, cả người khí thế mạnh mẽ như gió bão.
Lòng Chu Kiều lộp bộp một cái, tiết tấu bắt đầu nhảy loạn, thật vất vả mới ổn định được trận tuyến, ừ một tiếng, "Còn đang trong nước, tôi mới không chết chìm đâu."
Lục Hãn Kiêu cười lạnh một tiếng, tay chân đều sử dụng, bắp đùi cuốn chặt lấy cô.
Chu Kiều kinh hãi, "Anh muốn làm gì?"
"Biết em bơi lội lợi hại mà, lợi hại như thế, cõng anh bơi về bờ bên kia đi thôi."
Nói về không biết xấu hổ, anh lúc nào cũng hơn người khác một bậc.
Lục Hãn Kiêu hóa thân thành gấu Koala, hướng thẳng người cô mà vây lấy, chỉ hận không thể treo ngược mà chết trên ngọn cây này.
"Chao ôi!" Anh quá nặng, Chu Kiều căn bản đứng không vững, lảo đảo ngã về phía sau, cái này lại tốt lắm, hai người chính thức dính chặt không còn kẽ hở.
Thân thể Chu Kiều có hương vị của nữ sinh, đặc biệt thơm ngát, mái tóc mềm mại gãi vào chóp mũi Lục Hãn Kiêu, ngưa ngứa khiến anh muốn hắt hơi.
Hai người không nói lời nào, duy trì tư thế này không nhúc nhích.
Nghe tiếng tim đập mãnh liệt ngay sau lưng, Chu Kiều rõ ràng cảm giác được tâm tình Lục Hãn Kiêu biến hóa.
Cho đến khi Trần Thanh Hòa trên bờ kêu lên, "Tư thế hai người quá mờ ám rồi đấy, còn không rời nhau ra tao sẽ báo cảnh sát."
Đào Tinh Lai ồn ào, "Anh Lục Lục, anh già như thế còn ăn cỏ non thì thật quá đáng nha!"
Lại già?!
Lục Hãn Kiêu nổi giận quay đầu lại, "Già cái đầu chú mày!"
Đào Tinh Lai bị hù dọa, rất không vui, nho nhỏ nói thầm: "Không phải lão già thì là gì."
Chu Kiều trong hồ bơi lúng túng không chịu nổi.
Lục Hãn Kiêu cuối cùng cũng buông cô ra, cảm giác như nước trong hồ này đều do mồ hôi sau lưng anh toát ra vậy.
Chu Kiều im lặng chuẩn bị đi trước.
Lục Hãn Kiêu bật thốt ra, "Em không đợi anh sao?"
"Anh không phải là biết bơi rồi sao?"
"Biết bơi rồi, nhưng em không ở cạnh, trong lòng anh hoang mang."
Chu Kiều không lên tiếng, im lặng một lát rồi bỏ lại một câu, "Anh bơi đằng trước, tôi ở phía sau bảo vệ anh."
Lục Hãn Kiêu đem nước cùng tóc trên mặt gạt sang một bên, lộ ra vầng trán đầy đặn, nở nụ cười như gió xuân.
Chu Kiều nhìn chằm chằm đường cong trên khóe miệng anh, cứ như vậy mà phân tâm.
Lục Hãn Kiêu càng bơi càng tốt, động tác bây giờ miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Cuối cùng cũng lên đến bờ, Lục Hãn Kiêu ngồi cạnh bờ ao, duỗi tay với Chu Kiều, "Đến đây, bám lấy anh."
Chu Kiều đưa tay cho anh, tay Lục Hãn Kiêu vừa dùng sức, gân cốt trên cánh tay nổi lên rõ ràng, cảm giác rất mạnh mẽ.
Đem người kéo lên bờ, Lục Hãn Kiêu hỏi vài vấn đề mình vô cùng để ý.
"Dáng bơi trong nước của anh có phải rất đẹp không?"
"..."
Tôi từ chối trả lời.
Lục Hãn Kiêu khoanh chân ngồi cạnh cô, vẫn chưa từ bỏ ý định, "Có phải chân vô cùng dài, cánh tay vô cùng rắn chắc, thắt lưng cũng cử động vô cùng mạnh mẽ hay không?"
Nội tâm Chu Kiều hít thở không thông.
"Còn cơ bụng nữa." Lục Hãn Kiêu cứ vậy cúi đầu xuống, tay chỉ bụng, "Nhìn cơ bụng của anh một chút đi, từng khối chỉnh tề giống như cắt đậu phụ vậy."
Anh đột nhiên hít sâu, đắc ý nói: "Đếm xem, có phải 8 khối không thiếu khối nào, đúng không?!"
Chu Kiều đã không còn cách nào nhìn thẳng.
Thật lâu không thấy ai lên tiếng, không có người đáp lời khiến anh chẳng còn chút sức lực đùa bỡn nào. Lục Hãn Kiêu ngẩng đầu nhìn về phía cô, rồi bỗng giống như phát hiện ra châu lục mới, hỏi: "Oa! Mặt em đỏ thành cái mông khỉ rồi kìa!"
Đầu Chu Kiều giống như sung huyết, phản bác, "Anh mới giống mông khỉ ấy!"
"Mông anh rất trắng, tuyệt đối không hồng nha ha ha ha."
Đồ lão già không biết xấu hổ.
Lục Hãn Kiêu có chút hăng hái, kề sát vào một chút, nhanh chóng trán đối trán với cô. Anh nói không rõ ràng, mập mờ nói: "Kiều Kiều, nói thật với anh."
Tim Chu Kiều điên cuồng đập, "Hả?"
"Anh có già không?"
"..."
Lục Hãn Kiêu đổi sang bộ dáng nghiêm túc trong vòng một giây, anh vô cùng để ý chuyện này, hết lần này đến lần khác tra hỏi, "Trả lời anh, anh thực sự giống lão già? Đứng cùng em khiến em cảm thấy mất mặt?"
Lời này quá nghiêm trọng , Chu Kiều đành thành thực phủ nhận, "Không không không."
Lục Hãn Kiêu chu miệng, ánh mắt nóng bỏng, "Hả? Không cái gì?"
Chu Kiều nhẹ nhàng, "Không già."
"Chỗ nào không già?"
"Chỗ nào cũng không già."
Mắt Lục Hãn Kiêu hẹp dài, kéo thật dài âm cuối, như cười như không nhìn cô, "...Hửm?"
Vẫn là người trẻ tuổi, Chu Kiều cuối cùng cũng không chống đỡ được .
"Thật sự không già!" Cũng không biết vì sao, cô bật thốt ra một chứng cớ vô cùng mạnh mẽ, "Lúc trong nước... cặp mông ngạo nghễ ưỡn lên trên."
Lục Hãn Kiêu sững sờ, lần này, đến lượt mặt anh sắp bị thiêu cháy.