Không cho Chu Kiều cơ hội phản bác, Lục Hãn Kiêu đẩy cửa phòng bao, tiến vào.
Bầu không khi nóng ran đập vào mặt.
"Không có Hãn Kiêu, kỹ năng chơi bài của mọi người đều tăng lên." Mặt Trần Thanh Hòa đầy vui mừng, "Jorker!"
Lục Hãn Kiêu gõ gõ cửa, "Không hiểu sao tao lại có thể làm anh em với người không biết xấu hổ như mày nữa."
"Ơ! Quay lại rồi à?" Trần Thanh Hòa liếc mắt, "A a a, còn dẫn theo một em gái nhỏ nữa."
"Đi đi đi." Lục Hãn Kiêu ngăn trở trước mặt Chu Kiều, vừa nói vừa đi, nhưng phát hiện cô không đi theo.
Chu Kiều đứng yên tại chỗ, trên mặt viết, vô cùng không muốn giúp anh đấu địa chủ.
"Em gái Kiều." Lục Hãn Kiêu quay lại, hạ thấp giọng, "Đợi tí nữa anh trai mời em đi ăn khuya."
Chu Kiều vẫn không lên tiếng.
"Lại còn mời em đi xe sang." Giọng hắn thấp hơn, "Anh vừa mua Land Rover, vẫn là màu đen."
"..."
"Có tới hay không hả Hãn Kiêu, Nông Phu sơn tuyền đều đã chuẩn bị đầy đủ cho mày rồi." Trần Thanh Hòa lại thúc giục.
"Mày đúng là cái đồ vừa xấu vừa nói nhiều, chờ đi." Lục Hãn Kiêu quay đầu lại, không nhịn được nói.
Tình thế hơi gấp gáp, anb vừa định dụ dỗ thêm chút nữa.
Chu Kiều đột nhiên mở miệng, "Ăn khuya, đi xe sang, ăn ngỗng, cộng thêm nuốt sống inox, đồng ý không?"
Uây, đầy đủ ghê.
Lục Hãn Kiêu cười ra tiếng, “Được được được!"
Chu Kiều nhìn bóng lưng tung tăng như chim sẻ của anh, bỗng dưng thấy ảo não—
Chậc, việc gì phải đồng ý với anh ta chứ.
"Tránh ra." Ý chí chiến đấu của Lục Hãn Kiêu đang sục sôi, một cước đá bay lũ bạn đang cản đường, "Từ giờ phút này, tao sẽ cho tụi mày biết, cái gì gọi là Đổ Thần."
Chu Kiều: "..."
Cô có thể đổi ý hay không?
"Đây là em gái Kiều của nhà họ Lục tao. Cô ấy đánh thay tao, thua, Nông phu sơn tuyền tao uống." Lúc này giọng nói của Lục Hãn Kiêu không hiểu sao rất tự tin, "Xào bài."
Chu Kiều nhíu mày, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo bên hông anh, "Nông phu sơn tuyền?"
"Đúng thế, tụi anh đánh bài không ăn tiền, thua thì phải uống nước, không cho phép đi toilet."
"..."
Chu Kiều thật sự muốn nhét một nắm cẩu kỷ vào miệng anh ghê.
Lục Hãn Kiêu rất sợ cô đổi ý rồi bỏ của chạy lấy người. Tay Chu Kiều vẫn nắm vạt áo anh chưa kịp buông ra, cứ như vậy bị lực của eo anh kéo đến bàn bài.
"Em gái Hãn Kiêu chính là em gái của tụi anh, đến đây, để anh em quen biết nhau, đến đấu một ván địa chủ với bọn anh."
Trần Thanh Hòa nói chuyện trơn tru như bôi mỡ, Chu Kiều nghĩ thầm, hai người quái dị chả mấy khi ở cùng 1 căn phòng, cũng coi như mở mang tầm mắt vậy.
Thu lại suy nghĩ, cô bắt đầu chơi bài.
Ai có ba bích làm địa chủ, Chu Kiều chiếm được lợi thế đầu tiên.
Lục Hãn Kiêu lấy một băng ghế ngồi sau lưng, vừa nhìn bài của cô, không ổn không ổn rồi.
Không có dây, đôi lớn nhất là đôi Q, còn không có Jorker.
"Đánh mấy đôi bé trước." Lục Hãn Kiêu nhỏ giọng chỉ huy.
Chu Kiều cầm bài, bị màu đen của bộ bài tương phản, ngón tay giống như đang tỏa sáng. Cô không do dự, đánh ra một lá.
"Không cho thu lại bài không cho thu lại bài. Hỏng rồi hỏng rồi." Hai mắt Lục Hãn Kiêu tối sầm.
“Thu phế phẩm về làm gì." Chu Kiều nhàn nhạt nói, đánh qua đánh lại một vòng bài, đến lượt Trần Thanh Hòa lại đánh một quân.
Lượt này, Chu Kiều trực tiếp xé lẻ đánh quân Q lớn nhất trên tay, không cho bọn họ cơ hội bỏ qua. Bởi vì bài lớn, đối thủ không dám đánh bừa, quyền đánh lại rơi vào tay Chu Kiều.
Suy nghĩ đã rõ ràng, Chu Kiều đem đôi phá hết thành đơn, lần lượt đánh từng quân bài đơn, thế cục khả quan hơn.
Lục Hãn Kiêu vô cùng kích động cùng nóng nảy, "Em gái Kiều, anh biết rồi, em như thế này gọi là trong cái khó ló cái khôn nha!"
Chu Kiều nhíu mày, cái quái gì vậy.
"Tìm một con đường riêng mà đi, nhưng cuối cùng kết quả chính là thay trời hành đạo." Lục Hãn Kiêu đắc ý, "Ông chủ Trần, mời ngài uống nước!"
Chu Kiều rất biết tính bài, đánh một hai vòng liền biết đại khái ai có những quân gì. Chơi cả buổi, cô chỉ thua đúng một ván.
Lục Hãn Kiêu chắc là quá yêu thích học tập, bê ghế lại gần từng chút một, đến khi Chu Kiều phát giác, hai người đã cách nhau tương đối gần.
Cô thoáng nghiêng đầu, mới vừa định nhắc nhở, Lục Hãn Kiêu trùng hợp đưa cổ qua, "Còn có một con Jorker chưa ra."
Kết quả, hô hấp hai người nhẹ nhàng hòa cùng một chỗ.
Tư thế này, vừa gần, vừa nóng, vừa tỏa nhiệt.
Còn nữa, lông mi Chu Kiều sao lại dài như vậy? Lục Hãn Kiêu giống như bị ma ám, rất muốn duỗi tay sờ một cái, xem xem lông mi có mềm hay không.
"..." Chu Kiều mười phần ghét bỏ hất đầu, bím tóc đuôi ngựa không chút lưu tình quất lên mặt Lục Hãn Kiêu.
F*ck, đau.
Lục Hãn Kiêu chịu đựng không kêu ra tiếng, oán hận mái tóc dài thẳng của cô.
Chao ôi?
Đau thì đau, nhưng mà rất thơm nha.
Chu Kiều lại nghiền ép mấy ván nữa, bọn Trần Thanh Hòa cuối cùng cũng không chịu được, ôm bụng nói: "Không chơi nữa, bụng căng muốn chết, sắp sinh con luôn rồi."
Thâm thù đại hận bao lâu, cuối cùng hôm nay cũng được báo, thật sảng khoái!
Lục Hãn Kiêu thích ý bắt chéo chân, thảnh thơi ngậm một điếu thuốc, "Sớm nói với mày rồi, bớt trào phúng kỹ năng chơi bài của tao đi, Lục Hãn Kiêu tao đây mà chơi thật, sẽ làm đàn ông có chửa luôn."
Chu Kiều: "..."
Anh sao còn chưa được nhận tượng vàng Oscar nhỉ?
"Xùy." Lục Hãn Kiêu cảm nhận sự khinh bỉ của học bá, hạ thấp giọng, nịnh nọt nói: "Người tốt giúp cho trót nhé."
Ha ha, giúp cái đồ mặt dày nhà anh.
Chu Kiều thở dài một cái, vị anh trai này thật sự là quá xấu xa.
Trần Thanh Hòa đã quay lại trong tầm mắt quần chúng, một thân nhẹ nhõm lại bắt đầu hớn hở, "Tôi đánh bài thua, mời mọi người đi bơi lội."
Chu Kiều nheo mắt, khuya thế này rồi, bơi cái gì mà bơi?
Tuy cô không lên tiếng nhưng vẻ mặt vô cùng sinh động, viết rõ ràng bảy chữ “chỉ số thông minh đáng lo ngại.”
Lục Hãn Kiêu không bỏ sót bất kỳ vẻ mặt biến hóa nào của cô, anh không nhịn được mà cong cong khóe miệng, tính tình đùa giỡn chợt nổi lên. Vì vậy lười biếng đáp lại, "Được."
Được cái con ngỗng nhà anh.
Chu Kiều lại muốn nhét cẩu kỷ đầy mồm anh.
"Này, tôi không phải muốn..."
"Anh chỉ đi nói chuyện, không bơi lội." Lục Hãn Kiêu nói.
"Nhưng mà..."
"Nửa tiếng, đi nửa tiếng rồi về, coi như đến đó tắm rửa, tiết kiệm tiền nước ở nhà."
Chu Kiều nghẹn lời, có nên tin anh ta thêm lần nữa không? Dù sao dáng vẻ của anh bây giờ, thoạt nhìn chẳng đáng tin chút nào.
Hồ bơi ở tầng một công quán, được Trần Thanh Hòa bao hết, chỗ này lắp đặt thiết bị đắt đến độ làm người khác ghen tị.
Chu Kiều chướng mắt chỗ đắt đỏ như thế này, cô ngồi ở xa xa, lấy điện thoại di động ra đọc《Nguyên lý kế toán quốc tế.》Đọc xong hai đoạn khái niệm, cô ngẩng đầu liếc một cái. Ồ, Lục ngu ngốc không xuống nước?
Lục Hãn Kiêu thay quần bơi xong, một mình ngồi ở bờ gần chỗ nước sâu, không xuống cùng mấy người anh em trong hồ.
Anh ta làm gì vậy? Ngâm chân à?
Chu Kiều đang không hiểu, chợt nghe thấy giọng nam trầm tính của Trần Thanh Hòa, "Hãn Kiêu, bơi tới đây! Chỗ này bọt nước hơi ít, cần mày xuống quẫy một cái."
Thần sắc Lục Hãn Kiêu không ổn định, có vẻ có tâm sự nặng nề.
Trần Thanh Hòa huýt sáo: "Lần trước không phải mày bảo học bơi sao? Bơi lội phải luyện tập nhiều, bơi vài lần sẽ quen.”
Bị đâm đúng chỗ đau, Lục Hãn Kiêu lập tức trở mặt với Trần Thanh Hòa, "Quẫy cái đầu mày, bớt nói nhảm đi"
Cách hơi xa, Chu Kiều không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Nhưng Lục Hãn Kiêu giống như chuẩn bị hành động.
Chỉ thấy anh hít hơi hóp bụng, hơi dùng sức một chút, đường cong cơ bắp liền hiện lên thon dài lưu loát lại nhanh nhẹn. Quần bơi dù là màu đen, có điều nhìn từ mặt nghiêng, mông ra mông, chân ra chân, không có một chút thịt thừa.
Nghĩ đến chỗ này có chút quá đáng.
Chu Kiều đè tâm tư xuống, yên lặng dời ánh mắt, cúi đầu tiếp tục học khái niệm.
Trên bể bơi, vẻ mặt Lục Hãn Kiêu ngưng trọng, hít sâu một hơi sau đó ngồi xổm lấy đà nhảy vào nước, nằm rạp xuống bơi về phía trước, hướng về phía nước sâu mà bơi.
"3, 2, 1."
Trong lòng anh đếm ngược, lấy hết can đảm, dùng một tư thế tương đối khó coi đập mình vào mặt nước.
Tay cử động như thế nào? Đúng rồi, tư thế đánh người.
Chân đạp như thế nào? Nhớ ra rồi, chân đạp xe đạp.
Nước hồ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cơ thể, thật là hồi hộp!
Lục Hãn Kiêu cố gắng nhớ lại, lúc trong nước phải bình tĩnh, không được sợ hãi, tìm được cảm giác là được rồi.
Cảm giác gì?
Chính là cảm giác lúc tự sướиɠ.
"Fu*k!" Mới vừa thả lỏng, người đã chìm trong nước. Lục Hãn Kiêu uống phải một miệng nước, hô hấp rối loạn, động tác mất thăng bằng, anh luống cuống tay chân muốn đứng lên nhưng bị sức nước ngăn cản, căn bản không cách nào bình tĩnh.
"Cứu!" Lục Hãn Kiêu điên cuồng quẫy nước, tay chân loạn xạ, "Ông đây không biết bơi!!"
Trần Thanh Hòa vẫn đang chơi cùng lũ bạn ở khu giải trí cách đó khá xa, còn bắt đầu đánh bóng chuyền dưới nước, căn bản không hề chú ý tới vương tử sợ nước Lục Hãn Kiêu.
Người đầu tiên phát hiện việc không ổn là Chu Kiều. Cô tùy ý liếc mắt, liền thấy Lục Hãn Kiêu đang điên cuồng giãy giụa trong nước.
"Trời ạ." Chu Kiều vội vàng phản ứng, ném di động xuống rồi chạy về phía bể bơi.
Anh ta không biết bơi!
Chu Kiều vừa chạy vừa kêu, động tác nhanh nhẹn. Trần Thanh Hòa nghe thấy tiếng kêu, cả đám đều sợ đến ngây người, "Mẹ kiếp, Hãn Kiêu rơi xuống nước!"
Bọn họ cũng bắt đầu bơi lại hướng bên này, nhưng cách gần nhất vẫn là Chu Kiều.
Chu Kiều chạy đến hồ, dường như không chút do dự duỗi tay, nhún chân, động lưu loát liền mạch tương đối xinh đẹp, "ùm ùm" một tiếng nhảy xuống nước.
Bơi đã đến nơi nhưng Chu Kiều nhỏ nhắn xinh xắn, không đẩy nổi cơ thể to lớn của Lục Hãn Kiêu, cô dứt khoát lặn xuống đáy hồ, ôm lấy thắt lưng Lục Hãn Kiêu, dùng sức đẩy lên trên.
Lục Hãn Kiêu cũng mẹ nó sắp điên rồi, đôi tay mềm mại ôm lấy hắn, cái rốn ngứa đến kì lạ.
"Đừng lộn xộn!" Chu Kiều ngóc đầu khỏi mặt nước, tay xen vào dưới nách anh, ôm lấy người từ sau lưng.
Lục Hãn Kiêu chưa hoàn hồn, theo bản năng ôm sát "gỗ nổi”.
"Ai ôi." Chu Kiều nhíu mi, "Đừng siết cổ tôi chặt như vậy chứ."
Nói nghe hay ghê.
Thật là sợ, quá đáng sợ, ông đây nhất định không buông tay đấy.
Lục Hãn Kiêu không có cảm giác an toàn, dứt khoát ôm chặt cái phao cứu hộ xinh đẹp Chu Kiều này.
Chu Kiều không còn cách nào khác, cũng không muốn nói nhiều, bèn hé miệng, cúi đầu cắn cánh tay hắn.
Lục Hãn Kiêu đau đến gào khóc, nhưng vẫn không nghe lời.
Chu Kiều nóng nảy, "Buông ra!"
"Không buông không buông, ông đây sợ nước."
"Buông ra hay không!" So với vừa nãy càng nghiêm nghị hơn.
Lục ngu ngốc mãnh liệt lắc đầu.
"..." Chu Kiều cảm thấy không chết đuối cũng sẽ bị anh ta siết chết, cô hít sâu, bình tâm lại, giọng điệu mềm nhũn, "Yên tâm, tôi sẽ không bỏ anh lại."
Lục Hãn Kiêu nghe được câu này, mí mắt run lên.
"Thật, tôi bảo đảm." Chu Kiều nói: "Không để anh chết đuối đâu, tin tưởng tôi."
Ánh mắt cô rất sáng, so với bọt nước còn sáng hơn.
Hai người bây giờ còn gần nhau hơn lúc đánh bài, Lục Hãn Kiêu nhìn vào mắt cô, như thấy được mê cung trong ánh mắt đó.
Cảm giác thoáng qua mờ ảo như sương khói, nhưng tay anh không tự chủ mà buông ra. Hô hấp của Chu Kiều thông thuận trở lại, nói là làm, tay chuyển qua ôm eo anh, sít sao ôm lấy.
Mang theo anh bơi hai thước, tay Chu Kiều đã rất mỏi.
"Tốt rồi." Mang tới chỗ nước cạn, cô định buông tay.
"Đừng đừng đừng!" Trong nháy mắt Lục Hãn Kiêu căng thẳng, chủ động nắm chặt lấy lòng bàn tay cô, năm ngón tay l*иg vào, mười ngón tay hai người cứ như vậy đan nhau thật chặt.
"..." Chu Kiều yên lặng hai giây, nói: "Anh đứng lên."
“Anh không!"
"Anh đứng thử xem."
"Anh sẽ không!"
Chu Kiều mất kiên nhẫn, "Chỗ này nước sâu một mét, còn không ngập đến thắt lưng anh!"
Lục Hãn Kiêu sững sờ một chút, sau đó dè dặt đặt hai chân xuống, đứng lên ——
Ừ! Em gái Kiều không gạt mình.
"Hãn Kiêu, mày không sao chứ!" Trần Thanh Hòa hô to gọi nhỏ, cuối cùng đã bơi đến đây.
Một đám người giống như sao vây quanh trăng sáng, lo lắng người ngu ngốc kia chết đuối. Chu Kiều không buồn ở lại, yên lặng leo lên bờ.
Ánh mắt Lục Hãn Kiêu hướng theo cô, y phục của cô gái bị thấm nước dán chặt lên thân thể, đường cong mảnh mai hiện rõ. Vừa nãy não anh chắc là bị úng nước rồi đi, thật là đáng xấu hổ đáng ăn đòn, sao có thể lưu luyến quên về ở chỗ không nên nghĩ chứ.
Cảm giác nóng ấm ở chỗ thắt lưng bị Chu Kiều ôm qua càng lúc càng mãnh liệt.
Trần Thanh Hòa: "Mày sao vậy, dạy đến trăm lần rồi mà vẫn không biết bơi? Có sặc nước không? Nằm xuống nằm xuống."
Lục Hãn Kiêu lau nước trên mặt, "Làm gì?"
"Hô hấp nhân tạo cho mày chứ làm gì."
"Cút đi." Lục Hãn Kiêu đá một cước qua, "Đừng cản đường tao."
Bóng dáng Chu Kiều đã đi tới cửa, Lục Hãn Kiêu bước nhanh hơn đuổi theo.
"Em gái Kiều."
Chu Kiều không buồn quay đầu lại, thả mái tóc ướt đẫm ra.
Lục Hãn Kiêu đưa tới một cái khăn tắm lớn, "Nhanh khoác vào, bây giờ chúng ta về nhà thay quần áo, cẩn thận đừng để bị cảm."
Chu Kiều nhận lấy, "Ừ."
"Hôm nay thật sự cảm ơn em. Anh ấy mà, nhất định là bị chuột rút." Lục Hãn Kiêu giải thích.
Chu Kiều chuyên tâm lau tóc.
Chậc, đáp lại chút đi em gái.
"Khi nào chúng ta có thể về?" Chu Kiều nhàn nhạt hỏi.
"Bây giờ." Lục Hãn Kiêu không nói bừa nữa, cười cười, "Em bơi cũng thật đỉnh."
"Lúc còn nhỏ tôi đã biết bơi." Vừa nói, hai người cùng đi ra ngoài.
"Nhưng mà, hôm nay vẫn mở mang tầm mắt." Chu Kiều cong miệng, "Lần đầu tiên thấy một người lớn sợ nước sâu một mét làm chết đuối."
Lục Hãn Kiêu: "..."
Cô bé này, em cũng thật là xấu xa.
Dù Chu Kiều đang đưa lưng về phía sau vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt bị ăn quả đắng của người kia, đường cong trên khóe môi càng sâu hơn.
Lục Hãn Kiêu lái xe đến, hai người ướt nhẹp trở về nhà.
Chủ yếu là ân cứu mạng rất dễ khiến thiện cảm tăng lên, trên xe, Lục Hãn Kiêu bắt đầu nhiệt tình đối xử với cô em gái lạnh lùng này.
"Em học chuyên ngành gì?"
"Tài chính."
"A, chúng ta cùng ngành này." Lục Hãn Kiêu hỏi: "Thi nghiên cứu sinh cũng về chuyên ngành này?"
"Đúng thế, nhưng không biết thi có đỗ không."
"Đấu địa chủ giỏi như vậy, có thể thấy rõ năng lực tính toán và tư duy logic rất tốt."
Chu Kiều nhẹ nhàng dựa vào đệm xe, nói: "Tôi học hơi lệch, khái niệm tính chất của ngành học đều không quá rõ."
Lục Hãn Kiêu vội vàng phanh gấp, cuối cùng bắt được cơ hội, "Cái này anh thành thạo nhất đấy! Kinh tế học phương Tây, môn kinh tế chính trị, còn cả Trung quốc trên dưới năm nghìn năm, không bốc phét đâu, anh thật có thể đọc làu làu."
"..."
Đối mặt với người ngu ngốc này, cho dù anh ta có đẹp trai đến mấy, Chu Kiều vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
Biết cô không tin, Lục Hãn Kiêu hắng giọng một cái, "Lấy một cái ví dụ đi, anh đọc cho em nghe."
Lười nói nhảm, Chu Kiều hỏi cho có lệ: "Giới hạn hiệu dụng của quy luật giảm dần."
Vốn cho là anh lại định biểu diễn mấy bài nói bừa vô ích, nhưng…
"Dưới điều kiện tiên quyết là lượng hàng hóa tiêu dùng không đổi" Lục Hãn Kiêu lanh lảnh đọc thuộc lòng, thanh âm trầm mà chậm, "... Lượng gia tăng hiệu dụng có xu thế giảm dần. Nếu như em vẫn không hiểu, anh có thể vẽ cho em một đồ thị tuyến tính."
Chu Kiều có chút hoang mang.
Lục Hãn Kiêu để hai tay trên tay lái, như có như không gõ gõ, “Vừa lên cấp ba anh đã ra nước ngoài, bản lĩnh học được đều là tài chính."
Chu Kiều ngừng một lát, nghiêng đầu, ngước mắt nhìn anh.
"Thế nào? Có sùng bái anh thêm chút nào không?" Lục Hãn Kiêu nhướn mày, khóe mắt lúc nhếch lên có nếp nhăn nhàn nhạt.
Cũng không biết tại sao, lương tâm anh bỗng trỗi dậy, nói:
"Em gái Kiều, về sau anh dạy em học thêm nhé, dạy em làm bài tập, thế nào?"
Chu Kiều: "..."
"Lúc đi học thành tích anh xếp thứ nhất, mở công ty hàng năm cũng có lợi nhuận, có mỗi đấu địa chủ là ông đây thua." Lục Hãn Kiêu buồn bực lải nhải lảm nhảm, "Kỳ quái, hôm nào đi chùa bái Phật trừ tà mới được."
Chu Kiều nghĩ thầm, còn phải nhờ Phật tổ phù hộ sao? Chỉ cần ngài đây vẽ bản thân dán trước cửa, có thể chấn yêu quái trong vòng mười dặm, bảo hộ bốn phương tám hướng bình an.
Ngay lúc hình tượng Lục Hãn Kiêu sắp trở về quỹ đạo, anh lại bắt đầu lộ ra bản tính, huýt sáo một cái rồi tiếp tục tán gẫu.
"Em gái Kiều, em bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi hai."
"Tốt lắm."
"? ? ?"
Lục Hãn Kiêu thở dài nói: "Chờ anh bổ túc kiến thức để em không còn lệch môn, trình độ của em sẽ có thể gọi là, đóa hoa của tổ quốc."
Chu Kiều: "..."
Ôi, đóa hoa nghe xong rất muốn đánh người đó.