Chương 4
Căn phòng bị lắp đầy bởi du͙© vọиɠ. Đông Yết không biết đã bị nam nhân kia giày vò bao lâu, chỉ biết những lúc sắp ngất đi thì luôn bị chuyển động mạnh mẽ thô bạo của hắn làm cho đau đến choàng tỉnh. Môi bị cắn đến tê dại, hậu huyệt đã không còn cảm giác, chân tay không thể di chuyển, cơ thể theo động tác của người kia mà đưa đẩy... Thật nhục nhã, Đông Yết tự cười bản thân. ***
Sau một lúc thật lâu ở trên cơ thể của cậu phát tiết, phân thân thô to cuối cùng cũng rời khỏi hậu huyệt đáng thương, theo sau là bạch dịch cùng máu của Đông Yết liên tục chảy ra nơi cửa huyệt. Nam nhân kia rời khỏi giường, đi đến bên cậu rồi cởi đi tấm vải nhung. Thật sự là Vương Giải. Tim Đông Yết như phủ thêm một tầng lạnh. Cậu biết người này sẽ khiến cậu sống không được, chết cũng không xong. Anh ta nhìn cậu rồi nhẹ nhàng dùng chiếc khăn bông bên cạnh lau đi bạch dịch lẫn máu nơi cửa huyệt, Đông Yết giật khẽ. Cậu thật sự không muốn tham gia trò chơi vừa đánh vừa xoa này của anh.
- Không cần.
Cậu lãnh đạm. Nhưng Vương Giải cứ như không hề nghe thấy, tiếp tục dùng khăn lau trên cặp mông săn chắc của Đông Yết. Cậu cố lật người, nhưng lại bị cánh tay của anh nắm lấy, dùng lực siết như cảnh cáo.
- Ngoan ngoãn một chút.
Giọng nói chứa đầy uy lực khiến mọi động tác của cậu khựng lại,Đông Yết ngoan ngoãn để anh lau sạch cặp mông của cậu.
***
Vương Giải đưa cậu vào phòng tắm, cởi đi sợi dây thừng trói buộc cậu. Anh bật vòi sen, đẩy cậu vào phòng kiếng ngăn cách. rồi rời đi. Đông yết khó chịu cử động mông, sau đó đưa tay ra sau cố gắng lấy "thành phẩm" của tên khốn nạn kia khỏi hậu huyệt. Đây là lần đầu cậu làʍ t̠ìиɦ cùng đàn ông, nhưng cậu biết nếu không lấy bạch dịch ra khỏi thì ắt không tốt, hơn nữa nếu cứ để như vậy thì sẽ rất khó chịu. Sau khi lấy sạch tất cả dâʍ ɖị©ɧ, cậu cảm thấy bên trong đã sạch sẽ hẳn, tinh thần cũng khá hơn đôi chút. Lúc này cậu chỉ muốn kì cọ thật sạch, kì cọ đến khi nào lớp da thịt đã bị Vương Giải kia vấy bẩn tróc hết ra thì thôi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, cậu sẽ không tự hành hạ bản thân vì anh ta, hơn nữa cậu không phải phụ nữ, không phải giữ gìn trinh tiết gì cả. Nhưng nỗi nhục nhã này cậu sẽ không thể quên được, nó sẽ luôn ám ảnh cậu khi cậu nhắm mắt lại... Nhưng có như vậy cậu mới có thể ghi nhớ thật rõ nam nhân tên Vương Giải, người đã khiến cậu chịu nỗi nhục này. Cậu bước đến nơi đặt quần áo, Vương Giải đã đặt sẵn một chiếc qυầи ɭóŧ Calvin Klein và một chiếc áo phông bigsize. Cậu thở phào, hắn vẫn chưa cho cậu mặt quần lọt khe!
- Cậu đã xong rồi sao?
- Ừm.
- Cần gì cứ nhấn nút này.
Vương Giải đưa tay về phía nút nhỏ được mạ vàng bố trí phải ngay bên phải giường. Đông Yết gật đầu, nét mặt không lộ một tia cảm xúc. Vương Giải đưa mắt nhìn cậu, lạnh nhạt:
- Ngoan ngoãn ở yên đây.
Câu nói ngắn gọn của Vương Giải như thế nhưng đủ khiến cậu biết phải vâng lời anh, nếu không sẽ không tốt cho bản thân. Sau khi Vương Giải rời đi, cậu liếc qua căn phòng một lần rồi khẽ mắng thầm. Khốn thật, cửa phòng lẫn cửa sổ đều hoạt động nhờ điều khiển điện tử, mà thiết bị ấy chắc chắn đang nằm trong tay tên Vương Giải chết tiệt kia. Cậu đến gần cửa phòng, thể lực của cậu không thể phá được tấm gỗ dày đến khó chấp nhận được này. Lại đi đến cửa sổ hiện đại sang trọng, tấm kính này rõ là kính cường lực cách âm nha. Nhìn khung cảnh bên ngoài, đây có thể là dinh thự của Vương Giải, nhưng nơi này lại rất hẻo lánh a. Đông Yết ngã phịch xuống chiếc giường kingsize, rêи ɾỉ :
"Tôi đây nhất định là đang bị cầm tù!"
Vote cho truyện nào~ Love love❤️