Đây Là Tình Yêu Sao?

Chương 16

Chương 16
Đã hơn 1 năm không gặp Vương Giải, Đông Yết không biết tại sao bản thân thể chịu đựng đến ngày hôm nay. Khuyên Ngưu không nói dối cậu, cô ta đã thức sự giúp cậu biến mất. Cậu được đưa đến một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, số tiền cô ta đưa hơn 50 triệu cậu cũng không từ chối, đây không phải lúc đưa cái tôi lên cao. Cậu được nhận vào làm ở một quán ăn nhỏ đúng chất nông thôn mộc mạc nhưng khá đắt khách. Khuyên tiểu thư còn dùng tiền để xóa tên cậu khỏi các tổng đài và trang mạng tìm người. Tất cả những gì người khác biết được là "Hàn Đông Yết không hề tồn tại." Một năm cậu không thể chợp mắt, đơn giản vì cậu nghĩ anh sẽ tìm ra cậu. Cậu nghĩ đến những chuyện tàn nhẫn anh sẽ làm, anh sẽ chán ghét cậu thế nào và sự dịu dàng của anh dành cho cậu đương nhiên cũng không còn. Nghĩ như vậy không khác gì tự đập vỡ con tim của bản thân. Đông Yết không dám ảo tưởng về tình cảm giữa cậu và Vương Giải, nhưng cậu vẫn luôn dằn vặt bản thân, luôn âm thầm gào thét tại sao lúc trước anh phải đối xử với cậu dịu dàng như vậy, sao lại ôn nhu, ấm áp với cậu... Điều đáng sợ nhất chính là không thể giải bày tâm sự, chỉ biết ôm khư khư nó trong lòng, không có cách nào để trút đi những lo lắng do chính bản thân tạo nên, khóc cũng không thể. Đông Yết chính là mắc tâm bệnh đó, càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Khí hậu cuối thu ẩm thấp, hương gió luôn thoang thoảng. Thời tiết này luôn khiến người ta thức dậy vào sáng sớm và thưởng thức một tách coffee mát lạnh. Vương Giải cứ theo thói quen hơn một năm trước, thức dậy khi mặt trời vẫn chưa xuất hiện, tự pha cho mình một ly coffee đúng theo những gì mà người nào đó từng pha cho anh. Bao nhiêu sữa, bao nhiêu đá, coffee cho vào cũng quen tay mà không dư hay sót một hạt. Thật nhớ, lúc trước mỗi lần nhìn Đông Yết đứng ở góc bếp khuấy nhẹ ly liền muốn rót tất cả coffee lên mông trắng nõn của cậu mà liếʍ mυ'ŧ. Nhưng mà giờ người đã không còn, dấu vết cũng xóa sạch. Vương Giải cười như không: "Cái gì mà Hàn Đông Yết không tồn tại, cái gì mà không tìm thấy người mà anh tìm kiếm? Mẹ nó tôi còn thao cậu ta mỗi ngày suốt một tháng kìa!" Bay từ nước này đến nước khác, về Việt Nam lùng sục hơn nửa tháng không thấy thì bay sang nước lân cận, phù hợp với điều kiện của Đông Yết để tìm. Mẹ nó đến cả Châu Phi cũng sắp bay qua rồi. Rồi còn bị nghiện coffee, mẹ nó tại nhớ hương thơm của ai cơ chứ. "Tốt nhất em đừng để tôi tìm ra, tôi mà tìm được thì mẹ nó tôi treo em lên thao rồi ngược tới khi em không chịu nổi mà dùng cái miệng dâʍ đãиɠ đó cầu xin tôi tha! Vương Giải nghiến răng, uống hết ly coffee rồi giữ vẻ mặt đầy ám khí đó ra khỏi phòng. "Mẹ nó, sủng vật cái mông, tôi là đã yêu em rồi, là Hàn Đông Yết em đó! Mẹ nó em sao lại không hiểu được, cứ ngốc không đúng thời điểm là thế nào? Để giờ tôi hệt một thằng ngốc nghiện em với coffee em pha như nghiện thuốc phiện..."

***

- Buổi sáng tốt lành!

Giọng nói của cậu nhân viên trẻ tuổi tên Hàn Đông yết cứ khiến người ta xuyến xao, giọng nói giản dị mà ấm áp. Nói rằng vài người đến quán mỗi ngày chỉ để nghe giọng nói ấy, nhìn thấy nụ cười thuần túy ấy cũng không phải nói quá.  Nam nhân có, nữ nhân có, nhìn dáng vẻ họ cười ngây ra khi nhận được món ăn từ cậu đã đủ hiểu họ "đổ" cậu thế nào. Nhưng Đông yết chỉ cười nhẹ, làm việc ở đây cậu đã giảm đi phần nào suy nghĩ tiêu cực thường trực, nhưng bóng dáng nam nhân dương cương lãnh khốc mà dịu dàng nào đó cứ ngấm sâu vào tim cậu, không thể nào dứt ra được. Nhưng vẫn không muốn người ta tìm thấy cậu, cả hai cảm giác hòa vào nhau tạo thành một chuỗi mâu thuẫn không thể ai có thể phá bỏ, ngay cả bản thân Đông Yết cũng không thể.

- Em lại không tập trung làm việc rồi?

Chủ quán điển trai cười ôn nhu, đã lâu không có nhân viên trạc tuổi làm cùng khiến chủ quán đôi khi nổi hứng mà trêu cậu. Đông Yết lễ phép cười đáp lại.

- Em vẫn chưa làm cháy trứng đâu!

- Trứng cứ để đấy cho anh, em ra trước sân xem mấy chậu hoa thế nào đi. Dạo này mưa phùn nhiều, anh sợ chúng nó sẽ gãy hay bị úng đấy.

- Vâng.

Đông Yết đi ra hiên ngoài của quán, mùi gỗ thơm nhẹ len vào sống mũi. Quả thật vài cành hoa đã hơi héo, Đông Yết đưa tay ngắt chúng đi, chôn dưới lớp đất. Di chuyển mấy chậu hoa vào sâu bên trong hiên, Đông Yết hài lòng nhìn thành quả của bản thân. Từ phía xa có một chiếc xe cổ điển hướng đến, Đông Yết liền hồi tưởng về những chiếc xe ở gara của Vương Giải. Có bóng người bước đến, khí chất không hề tầm thường a. Chuẩn bị sẵn trên môi một nụ cười rạng ngời để đón khách, vừa vặn lúc người kia tới trước mặt. Nụ cười vội tắt ngấm. Nhưng trên môi ai kia lại hiện lên một nụ cười lãnh khốc và đáng kinh sợ.

"Tìm được em rồi."

Đúng hạn rồi à? Ta đúng hạn hai ngày rồi! *nước mắt tuôn trào*😭