Chương 10
Đông Yết khẽ động cơ thể, không biết cậu đã ngủ bao lâu? Cậu nhận ra cơ thể vẫn đang giữ nguyên tư thế cuộn tròn trong chăn, cậu nhẹ nhàng hất chăn sang một bên, để lộ thân trên hơi gầy. Có người khác trong căn phòng này. Cậu nhìn xung quanh, là Vương Giải. Anh đang ngồi đọc sách trên sô pha. Anh đang diện vest a, nhưng bộ vest hôm nay sang trọng và nhiều tiểu tiết hơn hẳn. Cậu không thể phủ nhận rằng bộ vest rất tôn dáng, đường nét của cơ thể săn chắc, khoẻ mạnh lộ hẳn ra. Vương Giải buông sách, hướng về phía người kia. Hai mắt chạm nhau, nhưng không có một chút lay động từ hai phía. Phát hiện bản thân đã nhìn đối phương quá lâu, Đông Yết quay đi, né tránh ánh mắt vẫn hướng về phía cậu của người kia. Anh thở dài, đi đến bên canh cậu.- Bữa tối em muốn ăn gì?
Cậu lặng người, anh ta cho cậu lựa chọn món ăn cho bữa tối a?" Thế tại sao anh không cho tôi lựa chọn việc ở lại hay rời đi? " - cậu chán ghét.
- Sao cũng được.
Cậu vẫn không quay lại. Anh nhìn Đông Yết, rồi đưa tay xoa nhẹ tóc cậu. Anh biết cậu vẫnluôn chán ghét anh, chưa hề khuất phục trước anh, những gì cậu thể hiện chỉ để không mang lại đau đớn cho bản thân. Nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ. Việc khiến một con người kiên cường, có phần ngạo mạn như cậu phục tùng không phải sẽ rất tuyệt vời sao. "Chơi đùa" với cậu cũng rất thú vị a, cậu không hề ủy mị như những "món đồ chơi" trước đây.
- Không phải anh chỉ muốn hỏi vậy thôi sao?
Tóc Đông Yết đã bị anh xoa đến rối hết cả lên. Cậu có vẻ đang rất khó chịu. Anh dừng lại, cầm lấy con dao gọt hoa quả, gọt một trái táo cho cậu, vừa gọt vừa thản nhiên trò chuyện.
- Hiện tại tôi đang gọt táo cho em, không rời đi được.
- Không cần, anh ra ngoài đi.
- Đây là phòng tôi.
- Tôi muốn nghỉ ngơi...
- Vậy em hãy nghỉ ngơi thật tốt vào.
Vương Giải đặt dao xuống, anh đã gọt táo xong. Đông yết liếc trộm quả táo trong tay người bên cạnh, cũng khá đẹp đấy, tròn trịa, nhìn rất ngon a. Anh nhìn cậu đang ngốc ra, cười khẽ.
- Của em đấy.
Đông Yết càng ngốc ra. Anh suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
- Của tôi thật sao?
- Em không muốn? Tốt thôi.
Anh đưa quả táo kề ngay miệng anh, vờ như sẽ lập tức cắn nó. Đông Yết thật sự rất muốn ăn a, cậu đang đói, còn anh không phải đã ăn tiệc no rồi sao? Vai Vương Giải run lên, anh đang cười! Đông Yết ngây người tập ba, Vương Giải hôm nay thật dễ chịu. Có thể do anh được gặp Khuyên tiểu thư, nhưng đến mức này sao? Nếu có thể thì cô tiểu thư kia chắc chắn rất phi thường, và người đang cười ngay bên cạnh cậu hẳn rất yêu thương cô. Đông Yết không biết rằng khuôn mặt ngốc nghếch ngố tàu nhất thời của cậu mới thật sự là nguyên nhân khiến Vương Giải cười đến híp mắt. Anh đặt quả táo xuống, xoa lên tóc cậu.
- Ngoan, ăn tối xong thì quả táo này sẽ là của cậu.
- Ưm, tôi được ăn tối sao?
- Không nên để em đói a.
Anh đứng lên, hôn nhẹ lên trán cao cao của cậu, rồi rời đi. Trước khi đi không quên bảo cậu cần gì cứ nói với anh, hoặc Hầu quản gia. Đông Yết nhìn anh rời đi, rồi lại nhìn về phía quả táo mọng nước được anh gọt cho cậu. Cậu nhớ lại nụ cười của anh khi nãy, tim khẽ lay động. Con người đó cười thật đẹp. Cậu mơ hồ không hiểu được rằng tất cả mệt mỏi của bản thân đã được nụ cười của Vương Giải mang đi mất.
***
- Em muốn ăn táo!
Giọng nữ nũng nịu vang lên, cô tiểu thư xinh đẹp ôm lấy Vương Giải. Diện mạo của cô lung linh như sao sáng, mái tóc màu hồng ánh của cô rất nổi bật, cả người lan tỏa hương nước hoa đắt tiền. Vương Giải nhìn cô, mặt vẫn giữ phong thái như những khi làm việc, ý cười lúc nãy đã biến mất hoàn toàn.
- Không phải quầy rượu có táo bọc chocolate sao?
- Em muốn táo anh gọt cơ.
- Hiện tại không được, có rất nhiều khách hàng và đối tác của anh đang ở đây.
- Nhưng không phải lúc nãy anh đã rời đi sao?
Vương Giải thở dài, nhìn vị hôn thê vì muốn được ăn táo anh gọt mà làm đủ trò trẻ con. Anh bước đến quầy rượu lấy một xiên tạo bọc chocolate đưa cho cô, nói khẽ.
- Em ăn xiên táo này trước, tối nay không phải có cả một đêm để anh gọt táo cho em sao?
- Đêm nay nên làm những việc khác a?
- Nhưng anh sẽ vẫn gọt táo cho em được chứ?
- Ưʍ... Bỏ qua cho anh lần này đấy.
- Cảm ơn em.
Vương Giải cười gượng, rồi rời đi. Khuyên tiểu thư cũng không nuối tiếc đi đến góc khán phóng, lấy chiếc điện thoại cao cấp phiên bản giái hạn của cô ra, nhấn gọi.
- Anh đi đến đâu rồi?
- Tôi đang đi trên dãy hành lang tầng 3. Có một căn phòng lớn hơn hẳn các phòng khác.
- Chính là căn phòng đó. Anh hãy thử gõ cửa xem.
Người đàn ông bên kia máy gõ cửa như cô nói, vài giây sao một giọng nam vang lên.
- Người bên ngoài cần tìm ai vậy?
- Cậu là chủ nhân của căn phòng này sao?
- Tôi chỉ được chỉ định ở trong căn phòng này.
- Cảm ơn cậu, tôi nhầm phòng. Xin lỗi vì đã làm phiền.
Người đàn ông quay đi, đưa điện thoại lên, tắt loa ngoài.
- Cô đã nghe rõ tất cả chưa?
- Đã nghe rõ, anh hiện tại hãy quay về đi. Sáng mai đến điểm hẹn để lấy tiền.
***
Bên trong phòng, Đông Yết tự hỏi người vừa nãy đến tìm ai. Có thể anh ta đến tìm Vương Giải. Cậu lắc đầu, cậu sẽ nói lại với anh sau.
Cậu không biết rằng phía dưới đại sảnh, ai đó đang hoài nghi về sự hiện diện của cậu.
Thanks for reading *kiss kiss*