Rời khỏi nghĩa trang, cái se lạnh của mùa xuân dọc theo cổ tay áo và cánh tay leo lên, lưu lại trong cốt tủy.
Hạ Tu Âm ngẩng đầu lên, bầu trời xám xịt, không thấy mây bay, những đàn chim cũng biến đâu mất.
Cô hà ra một hơi, màn sương trắng đọng lại trong tầm nhìn.
Hết thảy yên tĩnh, trống vắng đến đáng sợ.
Hạ Tu Âm cảm thấy vạn phần không chịu nổi.
Nam Thành, nơi mà cô quen thuộc, chỉ trong nháy mắt lại trở nên khó có thể chịu đựng được.
Cô không nên một mình đứng ở chỗ này, nó cứ như một trò hề.
Tay cô nên bị lệ thuộc nắm lại, trong ngực nhào vào một sinh vật mềm mại ngọt ngào.
"Tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ."
Cô vốn nên được tiếng gọi nhẹ như thế này, được chờ mong như thế này.
Chỉ cần cô cúi đầu là có thể nhìn thấy một khuôn mặt khả ái, thanh tú giống như nụ hoa này, đôi mắt luôn tràn đầy niềm vui và hy vọng.
Được đòi hỏi, được khát cầu, được...... yêu.
Hạ Tu Âm nhìn xuống, đổi vé xe đi.
Cô không đợi được nữa.
Không đợi được nữa khi bị một tình yêu ngây ngô cảm động lấp đầy.
Tốt nhất là được đắm chìm mãi ở trong đó.
Hạ Tu Âm đến thành phố Tích đã là mười giờ tối.
Cô không nói cho bất cứ ai biết chuyện này.
Bóng đêm sâu thẳm, không thấy những ngôi sao nhỏ lấp lánh đâu, chỉ có vệt sáng, làm không khí xung quanh cũng trở nên khó chịu.
Hạ Tu Âm ngồi trong taxi, xe vội vã chạy qua những ánh đèn rực rỡ bị biến thành những sắc màu hỗn tạp, bị cơn gió lạnh thấu xương cuốn đi, hòa vào màn đêm đô thị thâm trầm mà nông cạn.
Cô đặt ngón tay lên đầu gối.
Hạ Tu Âm đứng từ ngoài hàng rào nhìn vào.
Ánh đèn ấm áp nhẹ nhàng chiếu xuống bệ cửa sổ.
Ấm áp, tốt đẹp đang chờ đợi cô, là thuộc về cô.
Cô dùng chìa khóa mở cửa ra, không có ai hết, ngoài mùi hương êm dịu đón chào.
Hạ Tu Âm treo áo khoác còn vương hơi sương lạnh lẽo lên giá mắc, cùng lúc bị không khí ấm áp trong nhà vây lấy toàn thân.
Nữ hài đang ở trong phòng bếp.
Nàng mặc một chiếc áo len bó màu hạnh nhân, phần lưng mềm mại mượt mà với những đường cong rõ ràng, vai cổ có thể ví được với ưu việt.
Vòng eo nhỏ hẹp dùng một tay cũng có thể ôm hết.
Nàng đang đeo tai nghe, nên không nghe thấy tỷ tỷ đã trở về.
Vì thế, nàng càng không biết Hạ Tu Âm đã chạy tán loạn như thế nào để về đến bên cạnh nàng.
Nàng chỉ là...... yên tĩnh nghe nhạc, bình thản so sánh các công thức nấu ăn.
Nấm hương, đậu bắp thái mỏng, đậu hủ cắt thành miếng nhỏ, bắp cắt thành từng khúc, bỏ thêm rau xà lách, hồ tiêu.... Tất cả tạo nên món canh chay thơm ngon.
Tóc Hạ Du vén ra sau gáy, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị che một nửa, có thể thấy sống mũi thẳng đứng.
Nàng dùng muỗng múc chút canh vào một cái chén nhỏ, có lẽ đổ vào hơi nhiều, nàng cẩn thận chạm vào mép chén, lại bị nóng phải rụt tay về.
Nữ hài bình tĩnh nhìn hồi lâu, rồi sau đó một lần nữa đặt tay lên chén, lần này các ngón tay kia cũng cùng nhau chạm vào.
Không có thìa sao? Bao tay đâu? Cứ tự làm khổ mình như vậy...... Lỡ bỏng thì làm sao bây giờ?
Hạ Tu Âm dựa vào vách tường, giấu thân mình sau một cây xanh to lớn.
Hạ Du bưng chén, hơi chu môi thổi thổi, lúc này mới yên tâm uống thử hai ngụm.
Chắc là vẫn còn nóng, cho nên mũi nữ hài nhăn lại.
Chốc lát, chân mày nàng giãn ra.
Hạ Du tắt bếp, tháo tạp dề xuống.
Hạ Tu Âm men theo khe hở của lá cây nhìn nữ hài.
Nàng ngồi lên một cái ghế cao, ánh mắt e lệ thấp thỏm, đầu ngón tay nhẹ lướt trên điện thoại.
Hạ Tu Âm sờ vào túi áo, chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.
Hạ Du thấy không ổn, xóa đi sửa lại mấy lần.
Hạ Tu Âm cũng không sốt ruột, nữ hài cầm điện thoại bao lâu, cô sẽ nhìn bấy lâu.
Cuối cùng, màn hình điện thoại Hạ Tu Âm sáng lên.
【 Tỷ tỷ, tối nay tỷ ăn cơm chưa?】
【 Em thử nấu món canh chay, mùi vị cũng không tệ lắm. Khi nào tỷ tỷ về thì nói em biết, em nấu cho tỷ được không?】
Nữ hài chống cằm, ngón tay sờ sờ điện thoại bên cạnh, làm nó di chuyển.
Nghĩ đến đó gì, nàng lại cầm điện thoại lên.
【 Thành phố Tích ngày mai rất lạnh, uống chút canh có thể làm ấm dạ dày, tỷ tỷ khi trở về phải nhớ mặc áo khoác vào đó.】
Tỷ tỷ chưa trả lời.
Hạ Du đặt cằm lên mặt bàn, gõ nhẹ vài cái lên điện thoại.
Như một tiểu động vật đang chịu ủy khuất.
Tim Hạ Tu Âm đột nhiên mềm đến rối tinh rối mù.
Trong lúc Hạ Du vùi đầu vào khuỷu tay và xoa xoa gò má, cô lẳng lặng rời khỏi cửa nhà.
Hạ Tu Âm dọc theo cửa dài đi ra một đoạn, rồi từ từ quay lại.
【 Mười phút nữa tôi về đến nhà.】
Cô hít sâu một ngụm khí lạnh, phổi hơi nhói lên.
Cô cúi đầu, bất giác khẽ mỉm cười.
Chưa đi được mấy bước, cô thấy nữ hài đứng bên hàng rào, cô đơn quạnh quẽ.
Hạ Du mặc ít, quần áo cả người vẫn giống khi ở trong phòng bếp, cả áo khoác cũng không có mặc.
Có lẽ là vì vội vàng nên quên, cũng có lẽ...... Cả thời gian tìm áo khoác nàng cũng không muốn lãng phí.
Nàng muốn gặp Hạ Tu Âm, tốt nhất chỉ cần một giây là có thể nhìn thấy.
Mắt Hạ Tu Âm sầm xuống.
Cô bước nhanh hơn.
Mắt Hạ Du từng chút từng chút sáng lên, những điểm sáng dưới ánh đèn, hân hoan tràn đầy, tất cả tràn ngập ở trong mắt.
Không ai có thể cưỡng lại một ánh mắt như vậy.
Cổ họng Hạ Tu Âm khẽ động
Nhưng khi Hạ Du lọt vào tầm mắt cô, thật sự làm cô có chút nao núng.
Nữ hài không biết do mình mặc ít mà làm tỷ tỷ tức giận, nàng chỉ cho rằng có lẽ mình đã làm cái gì quá giới hạn để tỷ tỷ ghét bỏ.
Nàng cố gắng nhớ lại, sau đó kinh hồn táng đảm khi nghĩ đến những món đồ mình lén cất giữ trong phòng, đó là những thứ mà tỷ tỷ đã từng sử dụng qua.
Mắt nàng khϊếp sợ mà chớp chớp.
"Tỷ tỷ......" Gió mạnh quá, nàng khẽ run, cả giọng nói phát ra cũng run.
Do đó, Hạ Du phát hiện sắc mặt tỷ tỷ càng trở nên thiếu kiên nhẫn.
Hạ Tu Âm đứng trước mặt Hạ Du, bóng tối che hết khuôn mặt nữ hài.
Lông mi nữ hài run như cánh bướm, bị sương đêm đáng thương áp xuống.
Trong sự bất an của nữ hài——
Cô hơi khom người, khoác áo lên vai nữ hài, che cả người nữ hài lại...... ôm vào trong lòng.
"Vào nhà thôi." Môi cô áp sát vào tai nữ hài, hơi thở ngắn ngủi mà ấm áp, giống như những nụ hôn dày đặc.
Mắt Hạ Du đỏ hoe.
"Ừm!"
Hạ Tu Âm ôm Hạ Du vào nhà, chờ cửa đóng lại, Hạ Du ngơ ngác ôm áo khoác của cô đứng im tại chỗ, dáng vẻ choáng váng vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hạ Tu Âm cầm dép trong nhà đặt dưới chân nàng, thấy nàng không có phản ứng, cô liền giúp nàng thay.
Hạ Du phát ngốc nhìn tỷ tỷ.
"Đi thôi."
Hạ Tu Âm cười, "Không phải nói nấu canh cho tỷ tỷ uống sao?"
Hạ Du mím môi, lại thả lỏng ra.
Nàng nhìn đầu ngón tay tỷ tỷ bị gió đông làm lạnh đến ửng đỏ, mới cẩn thận cầm nó lên, xoa xoa, sau đó đặt tay của mình vào giữa các khe hở của ngón tay Hạ Tu Âm——
Mười ngón tay của các nàng đan vào nhau.
Tỷ tỷ dung túng cho những hành động nhỏ này của nàng.
"Tỷ tỷ, canh mới vừa nấu xong, còn rất nóng......" Hạ Du nói.
"Tỷ tỷ đợi một chút." Hạ Du lại nói.
Nàng nắm chặt tay tỷ tỷ, thầm hy vọng canh có thể mãi mãi nóng như vậy.
Như vậy, tay tỷ tỷ sẽ luôn nắm trong lòng bàn tay nàng.
Lòng bàn tay các nàng áp sát vào nhau, khắn khít, đan xen...... chặt chẽ dây dưa cùng nhau.
Nàng nghĩ đến bài hát mình vừa nghe ban nãy.
Nàng muốn hỏi tỷ tỷ.
Yên thương gửi phận vào tay em, tỷ có nguyện ý hay không?
===
Hạ Du nhận ra được, sau khi tỷ tỷ quay về Nam Thành một chuyến, mối quan hệ với nàng dần dần thân mật như lúc trước...... Thậm chí ngày càng thân mật hơn.
Hạ Tu Âm đối với việc chạm vào nàng giống như một lần nữa dấy lên hứng thú.
Hạ Tu Âm thích nghịch ngón tay của nữ hài, có khi làm việc mệt mỏi, cô sẽ vô thức nắm chặt tay nàng.
Tỷ tỷ đối xử với nàng giống như khi còn nhỏ, vui vẻ sẽ hôn lên đôi mắt nàng, hôn lên chóp mũi nàng.
Đồng thời, Hạ Du cũng được thêm nhiều nuông chiều.
Những khi Hạ Tu Âm không tập trung ngồi cạnh cửa sổ sát đất, nếu không phải bận đọc sách, Hạ Du sẽ hôn một cái lên mặt tỷ tỷ.
Hạ Du hôn lên phần trán sạch sẽ của tỷ tỷ, cái mũi thẳng đứng, nán lại bên má cô...... Nhưng cuối cùng cũng không dám quá mức lỗ mãng.
Hạ Du xem đôi môi hồng mềm mại là nơi cấm kị. Là nơi mà nàng rất ham muốn, khát vọng, muốn công thành chiếm đất...... Nhưng nàng cần phải kiên nhẫn thêm nữa.
Nàng không thể dọa sợ tỷ tỷ.
Những khi Hạ Tu Âm mặc thường phục rộng ngồi tựa vào bàn trà, ánh nắng trong suốt rọi xuống từ cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng mạ lên làn da của Hạ Tu Âm.
Khung cảnh thật sự tốt đẹp đến làm người cảm thán.
Tim Hạ Du đập nhanh như trống, ốc tai tràn ngập những thanh âm mờ mịt.
Nàng ấn tay lên thành ngực, cố gắng xoa dịu cơn xao động bồn chồn này lại, nhưng vẫn không hết bàng hoàng.
Tháng năm, Hạ Du cùng nhóm nghiên cứu của bạn cùng phòng tiến đến vòng loại cấp tỉnh, và có cơ hội tham gia trận bán kết khu vực.
Vào vòng bán kết thì phải đi đến tỉnh gần đây trong một tuần.
"Tỷ tỷ, tỷ sẽ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho em chứ?" Hạ Du mong đợi hỏi.
"Sẽ."
"Nếu rảnh, tỷ gọi video với em được không?"
"Được."
"Tỷ tỷ...... Tỷ có nhớ em không?"
Hạ Tu Âm cười, "Tỷ tỷ đương nhiên sẽ nhớ em rồi."
Cô giúp Hạ Du sửa cổ áo, nữ hài ngoan ngoãn ngước cổ lên.
Nàng cảm thấy rất vui vẻ .
Hạ Du kéo vali, cùng bạn cùng phòng bước lên tàu cao tốc.
"Này này, Hạ Du, để tôi xem một cái, để tôi xem một cái."
"Đừng kéo tay tôi ——"
"Chị ấy đẹp thật nha......" Bạn cùng phòng cảm thán.
"Hạ Du, đừng keo kiệt như vậy chứ."
Hạ Du ở cạnh nàng, cúi đầu nắm tay lại.
Là tỷ tỷ của nàng.
Là của một mình nàng.
Không muốn để cho người khác nhìn.
===
Tác phẩm dự thi trải qua nhiều lần mài giũa, mời giáo viên chỉ đạo sửa lỗi thiếu sót, cho nên hiệu suất cuộc thi phát huy ổn định. Hiện tại Hạ Du đang thuyết trình, bạn cùng phòng ngồi dưới khán đài khẩn trương đến chân run lẩy bẩy.
Nhưng cũng vì giúp người bạn cùng phòng cẩu thả này tích lũy kinh nghiệm, Hạ Du cũng không cần tốn quá nhiều công sức, nên nàng muốn dừng bước ở vòng bán kết.
Bạn cùng phòng rất vui mừng, như để đã chiếm được món hời lớn.
"Hạ Du, ai có thể gặp được cậu là những người may mắn nhất!"
Thật vậy không?
Tỷ tỷ có nghĩ như vậy không?
Sau khi biết nàng ôm một tâm tư khác khi nói chuyện?
===
Khi trở về, Hạ Tu Âm tự mình đón nàng.
Hạ Du ngồi ở phó lái, gót chân nhẹ nhàng đặt trên đế xe.
Trời xanh như tẩy, đám mây mềm mại xoã tung ra, giống như kẹo bông gòn ngọt ngào dính trên môi.
Hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp đến khó tưởng, cũng có lẽ là vì người bên cạnh chính là tỷ tỷ, cho nên tất cả đều biến thành một sắc thái mới.
"Dì Trần mới làm một miếng đất trồng rau ở sân sau, đã rắc hạt giống, cũng thú vị lắm."
"A Du có thể đến nhìn thử một chút."
Hạ Du gật đầu.
Hạ Tu Âm liền nói, "Tỷ tỷ về công ty một chuyến, còn vài việc phải làm."
Hạ Du liền nói ngay, "Tỷ tỷ mau đi nhanh đi!"
Chợt giọng yếu đi, "Nhớ về sớm một chút nha."
Hạ Tu Âm sờ đầu nàng.
"Tỷ tỷ nhớ rồi."
Nghĩ đến cái gì, Hạ Tu Âm hôn lên giữa mày nàng.
"A Du vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tỷ tỷ đi rồi, Hạ Du giống như hamster nhỏ ở phòng khách đi qua đi lại, làm cho nhiệt độ trên người giảm xuống.
Trong lúc nàng ôm mặt ngơ ngác, chuông điện thoại bàn vang lên.
Nàng rướn người qua ghế sô pha đến tiếp điện thoại.
"Alô, xin chào."
"Xin chào, cho hỏi Tu Âm có ở đó không?"
Giọng nam trưởng thành trầm thấp và giàu từ tính, giống như tiếng đàn violon giàu cảm xúc nhẹ nhàng dừng trong màng nhĩ, ngọt ngào dễ nghe.
Hắn thân mật gọi "Tu Âm".
Hắn dựa vào cái gì mà gọi tỷ tỷ là "Tu Âm".
Hạ Du đứng thẳng người.