Hạ Tu Âm bị Hạ Du giày vò cả đêm.
Lúc đầu khi nữ hài chưa ngủ sâu còn nhớ câu nệ một chút, quy quy củ củ nép vào trong ngực Hạ Tu Âm, đặt hai tay cô lên bụng mềm mại của mình.
Khi ngủ sâu rồi, Hạ Du liền cạ cạ vào trong lòng ngực Hạ Tu Âm, lẩm nhẩm lầm nhầm ôm cổ tỷ tỷ, hai tay mảnh khảnh hoang mang đáp lên người Hạ Tu Âm, lại bất an mà muốn chạm vào gương mặt cô.
Tất cả động tác đều thật cẩn thận, từng chút từng chút mà hoạt động, không nháo người, nhưng làm mệt người.
Hạ Tu Âm bị Hạ Du đánh thức tổng cộng ba lần.
Lần Sầm Úc đến ở, Hạ Du an tĩnh như đồ sứ, ngực phập phồng nhỏ đến khó phát hiện, chỉ biết gắt gao nắm chặt tay mình.
Lần thăm Hạ Mãn, hai người bọn nàng co rúc ở chiếc giường nhỏ, Hạ Du cong người thành một bó, ngoan ngoãn ôm cánh tay của cô.
Mà bây giờ......
Tay Hạ Tu Âm khẽ vuốt lưng Hạ Du, nữ hài cứ vẫn không vui, thẳng đến khi tự mình dán lên cổ tỷ tỷ, cảm thụ được chỗ huyết mạch kia nhảy lên, mới nho nhỏ thở một tiếng, thoáng an ổn một ít.
Dính cô như vậy, bình thường một mình một người làm sao ngủ?
Hạ Tu Âm rút tay ra, dùng lực đạo đến mình còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng Hạ Du lại thỏa mãn dần dần ngủ sâu.
Dưới màn đêm nặng nề, ánh sao sáng ngời ôn nhu rơi xuống.
Trong đài phun nước nhỏ, một chiếc lá mộc lan khẽ xoay tròn, nhàn nhạt đong đưa trên mặt nước.
Lúc Hạ Du tỉnh dậy mới thấy tỷ tỷ ngủ đến ngon lành, lông mi đen nhánh an tĩnh rũ xuống mi mắt, môi hơi mím, lộ ra vài phần trẻ con.
Các nàng nằm nghiêng đối mặt nhau, tay Hạ Du ngang ngược ôm lấy tỷ tỷ, chân nàng bị tỷ tỷ chặn, có lẽ muốn nàng an phận chút.
Hạ Tu Âm để tư thế như vậy mà ngủ à?
Đêm qua nàng làm phiền tỷ tỷ sao?
Ánh mắt Hạ Du lóe lên một chút hoảng loạn, nhưng áy náy như vậy một hồi, nhìn mặt tỷ tỷ gần trong gang tấc, nàng lại trấn định xuống.
Tỷ tỷ không có trách nàng.
Chỉ là tính tình tỷ tỷ dễ dãi nên để mình quấn lấy cô như vậy.
Thậm chí tỷ tỷ còn không có đánh thức nàng.
Hạ Du ôm ý nghĩ như vậy tự tha thứ chính mình, thẹn thùng nhìn chằm chằm tỷ tỷ, từ mi mắt đến sống mũi, từ khóe mắt đến cánh môi hồng.
Một lần, lại một lần.
Đôi mắt không nhịn được chớp một cái.
Nghe nói, một số ma pháp sẽ thừa dịp bạn chớp mắt mà lén biến đi mất.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng dừng ở gò má cô, các nàng gần sát như vậy.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rọi vào, lười nhác mà từng tấc từng tấc hoạt động.
Nhưng Hạ Du vẫn khó chịu vì nó đến quá nhanh.
Tốp năm tốp ba đàn chim đậu trên cành cây hót líu lo, vui vẻ rỉa lông cạnh dòng nước, tiếng kêu dễ chịu như vậy lại làm tâm tình Hạ Du treo lên, sợ một tiếng nào đó đánh vỡ cảnh mộng của mình.
Nàng buồn bã nhìn lông mi tỷ tỷ run rẩy, đồng tử màu nâu dần dần mở ra, phản chiếu hình ảnh của nàng từng chút một.
"A Du?" Hạ Tu Âm theo bản năng giật mình.
Cô cười, tan đi mấy phần buồn ngủ, "Thức dậy bao lâu rồi?"
"Vừa mới thôi......" Giọng nói nhỏ như chồi non, tinh tế, ẩn giấu điều gì đó.
"Có chỗ nào không thoải mái sao?" Hạ Tu Âm hiếm khi lười biếng, hờ hững nhìn Hạ Du, cũng không vội vã đứng dậy.
Bị tỷ tỷ hỏi, Hạ Du mới trì độn nhớ ra cái gì, biểu tình cứng đờ, xương quai xanh nơi cổ áo hơi phiếm hồng.
Hạ Tu Âm hiểu rõ, khóe mắt câu lấy, "Mau đi đi."
"Dạ." Hạ Du từ trong cổ họng hừ ra tiếng nho nhỏ.
Nàng chậm rãi từ trong lòng tỷ tỷ nấn ná đi ra, Hạ Tu Âm có ý xấu nắm tay nàng lại, hại nàng cứng đờ cả người.
"Tỷ tỷ......" Nàng trách cứ nhìn về phía tỷ tỷ.
"Tôi sợ A Du té thôi mà." Hạ Tu Âm thả tay ra, ngữ khí vô tội.
Hạ Du hiển nhiên sẽ không truy cứu nữa, nàng chầm chậm ngồi ở mép giường dùng mũi chân xỏ dép, sau lại nhìn thấy một đôi khác kích cỡ lớn hơn, tâm tư xoay chuyển.
"Tỷ tỷ, dép em không cẩn thận đá xuống gầm giường rồi." Một tay nàng chống ở mép giường, hơi cúi người, tóc dài sượt từ má xuống trước ngực.
"Dùng của tôi, đừng đi chân trần." Giọng nói Hạ Tu Âm có vài phần lười biếng, đôi mắt mị mị.
"Được!" Hạ Du xỏ mũi chân lên vải dệt mềm mại, xúc cảm vi diệu làm nàng cuộn ngón chân, môi cũng mím lại.
Nàng đứng ở bồn rửa mặt, mắt không tập trung dừng trên cây xanh thấp thấp ở hốc tường.
Những thứ mà lão sư sinh học nói tập hợp lại trong đầu nàng.
Nàng bước vào tuổi dậy thì.
Nàng lớn rồi.
Bởi vì nhỏ hơn các bạn cùng lớp hai tuổi, người cũng chỉ cao hơn một mét rưỡi, lớn lên vóc dáng cũng đáng chú ý, trên lớp Hạ Du cảm thấy sự tồn tại của mình rất mạnh.
Nhất là mấy lần thi học kì, bảng thông báo, bảng đơn thay đổi mấy lần, nhưng đứng đầu luôn là cô bé xinh đẹp đến quá phận này, đồng học cũng không quá bất ngờ.
Trung học năm hai luôn là điểm nhạy cảm, bất luận nam sinh hay nữ sinh cũng đều có tính bốc đồng đầy nhiệt huyết, chưa kể đến sự nuông chiều của cha mẹ.
Lần nọ sau tiết thể dục buổi sáng, Hạ Du bị một nam sinh chặn ở cầu thang tính châm chọc một phen, nhưng chưa kịp há mồm đã bị Đại Hán một mét chín nắm cổ áo lôi qua một bên.
"Đường hẹp, đừng cản trở đồng học Hạ Du của chúng tôi." Ngón tay Đại Hán chọc vào ngực người nọ, nam sinh lảo đảo vài bước.
Sau đó, tên nam sinh nhìn thấy Đại Hán nghênh ngang đi theo bên người Hạ Du, đám người đi lên cầu thang cũng tự giác tránh bọn họ.
Hạ Du được che chở thật tốt.
Chờ vào lớp, Đại Hán thấy Hạ Du đã trở về chỗ ngồi cầm sách lên đọc, liền đi đến trước mặt những người khác, một đám thanh niên nhiệt huyết tụm đầu lại.
"Hôm nay tao nhìn thấy tên tiểu cẩu lớp bên cạnh chặn đường Hạ Du của mình, nó sủa bậy gì thế?" Một nữ sinh buộc đuôi ngựa hỏi.
"Chính là không có việc gì tìm Hạ Du chi?"
Tên nam sinh đó tự cho mình rất giỏi, trước kia đứng đầu bảng hơn một năm, cho nên tự phong mình là thiên tài, đi đường lúc nào cũng vểnh cái mũi lên trời.
Không may, chủ nhiệm lớp bên cạnh và bên bọn họ cùng khoá, hai lớp luôn bị so sánh với nhau.
Bọn họ ngộp thở đã lâu.
Cũng may đầu học kỳ có tiểu học bá nhỏ nhắn này nhảy vào lớp bọn họ, bằng sức lực một mình nàng kéo điểm bình quân lớp lên bốn năm điểm.
Hơn nữa có lẽ tuổi còn nhỏ, cũng không có cái gọi là "tâm địa gian xảo" của học bá, nàng căn bản không ngại cùng bọn họ chia sẻ tư liệu học tập, chỉ bọn họ cách giải đề.
Lớn lên đẹp, thanh âm nhẹ, tính cách càng nhu, dịu dàng, lại kiên nhẫn, làm mấy người không chú ý cũng nghiêm túc lại.
Qua thời gian dài, không khí trong lớp tốt hơn nhiều.
Lần trước nguyệt khảo*, hạng nhất bọn họ nghiền áp toàn trường, hạng chót của họ vượt xa hạng chót lớp bên cạnh những hai mươi điểm, bình quân lớp không phân cao thấp.
*nguyệt khảo: thể lệ đánh giá năng lực ở TQ, định kỳ mỗi tháng một lần.
Bọn họ rửa được mối nhục xưa, dương mi thổ khí (hãnh diện), lệ nóng doanh tròng (mừng đến phát khóc), thề sẽ bảo vệ vị tôn tiểu Phật này thật tốt.
Mà vị thiên tài kia miệng cũng không sạch sẽ, bọn họ cũng không khách khí, chế nhạo hắn là tiểu cẩu.
"Miệng của nó còn chưa kịp mở ra nữa là."
"Tao sao có thể để nó khi dễ tiểu tổ tông của chúng ta." Đại Hán cười, "Nó cũng chỉ có như vậy, một lóng tay tao cũng có thể đánh ngã nó."
Mấy đồng học vây quanh cũng "Xuy xuy" cười một mảnh.
"Em nó đến đây không dễ dàng, chúng ta phải bảo vệ em ấy thật tốt." Nữ sinh vừa lên tiếng là lớp phó học tập, đẩy mắt kính, "Hiện tại Hạ Du là người của chúng ta, ai khi dễ em ấy, chính là đối đầu với lớp của chúng ta."
"Không sai!" Những người khác đè nặng giọng nói, chí khí hào hùng.
Mà Hạ Du, bị thanh âm bọn họ hấp dẫn.
Mấy người quay đầu lại vừa thấy nữ hài ngoan ngoãn đáng yêu đang ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, đồng tử như nho đen hoang mang nhìn bọn họ, hàng mi dài chậm rãi chớp chớp.
"......" Nhịn xuống.
Có lẽ là phát hiện bọn họ đều nhìn lại nàng, Hạ Du có chút xấu hổ cúi xuống, sau bọn họ lại cho rằng đã làm dọa đến nàng, nàng mới ngẩng đầu lên thẹn thùng cười với bọn họ, mắt cong thành trăng non.
Lại ngoan lại nhu.
"Ôi!"
Lớp phó học tập ôm ngực.
Nhịn không được.
Tan học sớm một chút, Hạ Tu Âm sẽ đi đón Hạ Du về.
"Tỷ tỷ?" Sau khi Hạ Du ngồi xong lại thấy Hạ Tu Âm đứng ở cửa xe không thấy động tĩnh, mới nhẹ giọng gọi cô.
"Không có gì." Hạ Tu Âm thu ý cười, để nữ hài ngồi cạnh mình.
Cô nghe thấy bạn mới của Hạ Du ríu rít kêu tên nàng, mắt không nhịn được dừng lên người nàng, cũng nghe thấy từng tiếng kêu tha thiết "Tiểu tổ tông".
Bạn cùng phòng Hạ Tu Âm nói với cô, mấy đứa nhỏ học trung học giai đoạn này đều thích nhận thân thích, bạn cùng phòng của cô nhận hai người làm ba làm mẹ, bảy dì tám cô gì gì đó cô đếm cũng không xuể.
Hạ Du còn hay hơn, mới vào lớp mới một hai tháng, lại trực tiếp được nhận tổ tông.
"A Du thật lợi hại." Hạ Tu Âm mờ mịt giúp Hạ Du gỡ thẻ (giống phù hiệu ở Việt Nam) trên ngực xuống, khóe môi cong lên.
Nữ hài không hiểu chuyện gì nhưng cũng ngoan ngoãn cười theo.
Nghỉ hè Hạ Tu Âm và Hạ Du cùng đi Tây Tạng, xét thấy đi máy bay rất nhanh đến nơi, cho nên các nàng đặt tàu hỏa một đường đi, một đường chơi.
Dì Trần say xe, Hạ Tu Âm để bà ở nhà nghỉ ngơi, Lưu Chí lo an toàn của hai đứa nhỏ nên cũng đi theo.
Sau khi đi qua Cách Nhĩ Mộc, tàu hỏa bắt đầu cung oxi.
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa, là môt con linh dương Tây Tạng!"
Hạ Du ngón tay đặt lên cửa sổ, đôi mắt sáng đến cực kỳ, vội vàng chia sẻ niềm vui mới với tỷ tỷ.
Núi trắng như tuyết, uốn lượn trải dài những đường cong rồi hạ xuống, cỏ xanh gió mạnh, mấy chấm nhỏ màu nâu cuồn cuộn nhảy lên biển cỏ rộng lớn.
Hạ Tu Âm nhìn thấy trong mắt Hạ Du là ảnh phản chiếu của bầu trời, màu lam trong suốt cực độ, thuần triệt đến làm nhân tâm sinh run rẩy.
Bọn họ nghỉ chân ở Cách Mộc Nhĩ, nếm thử mì ruột dê, phì tràng cửu bảo (món ăn được làm từ ruột già), khoai tây nanh sói...... Lưu Chí chịu khó kéo hành lý, thường xuyên dặn hai đứa nhỏ không được cách hắn quá xa.
Đến Lạp Tát, Hạ Tu Âm tựa người vào ghế dài trong quán trà bên đường, khuỷu tay trắng lộ ra khỏi khăn choàng Tây Tạng, trong nhan sắc tươi sáng, cô nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông vang lại.
Bình yên, thành kính, nhẹ nhàng.
Thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, cô giương mắt, thấy hài tử đang ôm máy chụp hình.
Cách đó không xa, hàng vạn ngọn đèn bơ được đốt sáng trải dài cả con đường để dâng lên đức Phật.
Ở Tây Tạng hơn hai mươi ngày, đầu tháng tám, ba người Hạ Tu Âm ngồi máy bay về lại thành phố Tích.
Sau khi về nhà được một tuần, Hạ Du vẫn chưa hoàn toàn trở lại cuộc sống bình thường, lúc ngồi xổm trong hoa viên tưới nước, nàng lảm nhảm một mình, "Sao ngươi lại lén nở hoa rồi", lại tò mò lại những thứ mà trước đây nàng đã rất quen thuộc.
Hạ Du rửa ảnh rồi gửi cho ông ngoại một phần, gửi cho chú dì một phần, thuận tiện còn gửi thêm mấy bao đồ ăn lớn.
Thịt dê bò tàng bắc, lúa mì Thanh Khoa, hương liệu, thủ công mỹ nghệ...... cộng thêm mấy đồ lặt vặt.
Còn nữa, nàng có lén để lại một ít.
Ai cũng không biết.
Nàng quý trọng đặt ảnh chụp đã ép dẻo bỏ vào khung ảnh, đặt cùng với mấy bí mật nhỏ bên cạnh.
Đã lâu không đi dạo ở thành phố Tích, Hạ Tu Âm giúp Hạ Du bôi kem chống nắng thật kĩ rồi nắm tay ra cửa.
Tiết tấu sinh hoạt ở thành phố Tích so với mấy tuyến thành phố hạng hai khác chậm hơn nhiều, vỉa hè thường xuyên có thể nhìn thấy người đến ta đi, liên tục cười nói mặc cả.
Dọc theo các cửa hàng bán vật phẩm trang sức, vài ba quán nước, hai người lúc này mới phát hiện khu mua sắm trên quảng trường dị thường náo nhiệt.
"Điện ảnh 《 Xuân Sinh 》 công bố tuyển diễn viên......" Hạ Du đọc chữ in trên poster, "...... Từ sáu đến mười sáu tuổi......"
Tầm mắt Hạ Tu Âm dừng tại tên đạo diễn.
Tần Chính.
Là đạo diễn hiếm thấy, lúc trước đã nhiệt huyết mài giũa mấy chục kịch bản, khó khăn lắm mới được đề cử giải Biên kịch xuất sắc nhất. Sau đó Tần Chính đạo diễn cho bộ điện ảnh 《 Đông Chí 》, bộ phim này giúp ông đạt được giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại Liên hoan phim, sau đó tác phẩm trở thành huyền thoại, độ nổi tiếng kéo dài tới hai năm.
《 Xuân Sinh 》 đã bắt đầu tuyển diễn viên vào tháng năm năm ngoái, tháng mười hai là kết thúc, nghe nói nhân viên đoàn phim bị bắt ở trong văn phòng hủy đi hai chồng bưu kiện, mới sàng lọc ra nhóm người thứ nhất tuyển vào tiến hành phỏng vấn.
Sau cũng tìm được nam diễn viên, rồi cho đào tạo ba tháng đầy áp lực, chỉ là...... theo như mấy bộ bình thường khác, quá trình quay phim hẳn là sắp kết thúc.
"Tôi nghe người quen trong đó nói, điện ảnh được quay khá thuận lợi, đột nhiên Tần đạo diễn nói cảnh quay cuối cùng không hài lòng."
"Cô bé kia chịu không ít khổ cực, nhưng thế nào lại không đạt được yêu cầu của Tần đạo diễn, cuối cùng khóc lóc rời tổ."
"Bây giờ Tần đạo diễn lại tuyển người lần nữa. Chỉ là khác với lần trước là báo danh qua mạng, bây giờ thì trực tiếp đăng kí báo danh, trực tiếp diễn, ai phù hợp điều kiện đều có thể vào thử."
Nếu đạo diễn là Tần Chính, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Hắn đối với diễn viên và kịch bản hà khắc đến tận cùng, cũng có thể nói là vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết.
Hạ Tu Âm nhìn thấy náo nhiệt liền tính rời đi, nhưng ngón tay lại truyền đến xúc cảm nhẹ.
"A Du, sao vậy?" Cô cúi đầu nhìn lại.
"Tỷ tỷ...... Em muốn thử một lần." Ánh mắt Hạ Du tha thiết mà mềm mại, có sự kinh định cất giấu trong sâu thẳm.
"Em muốn cho tỷ tỷ thấy em trên màn ảnh."
Nàng đã từng nhờ Lưu Chí giúp nàng thu đoạn phỏng vấn của tỷ tỷ vào đĩa CD, để nàng tránh cứ mãi ở trong ổ chăn nhìn một lần lại một lần.
Nếu nàng cũng có cơ hội xuất hiện dưới ống kính, tỷ tỷ có lăn qua lộn lại xem nàng xuất hiện trên màn ảnh không?
Có được trân quý cẩn thận không?
Có được cùng đặt chung với các bí mật nhỏ không?
Hạ Tu Âm đối diện với nàng, khẽ xoa đầu nàng.
"Nếu A Du muốn......"
"Thì cứ thử đi."