Nuông Chiều

Chương 25

Sau khi được nghỉ phép dài hạn, Hạ Tu Âm một lần nữa có được nhiều cơ hội ở chung với tiểu hài tử, tiến độ học của Hạ Du và tiến độ chương trình tiểu học năm ba cũng kéo ra chênh lệch.

"Tỷ tỷ, em làm xong rồi." Một cái chạm nhẹ rơi xuống bả vai, như là muốn có được một chút sự chú ý, nhưng cũng không dám quá phận quấy rầy.

Hạ Tu Âm ngưng lại việc mình đang làm, đưa mắt từ màn hình laptop lên nhìn tiểu hài tử

Được để ý rồi!

Màu mắt của Hạ Du thuần đen, lông mi run rẩy, an tĩnh rũ xuống mí mắt, chờ tỷ tỷ đánh giá.

Mấy ngày nay, Hạ Tu Âm thường ở công khu* bận rộn, Hạ Du ngoan ngoãn ở ngăn cách bên kia đọc sách học tập.

*công khu: khu làm việc trong căn phòng lớn của nhà Hạ Tu Âm, có chương đã từng đề cập tới.

Cho dù gặp được vấn đề khó cũng dùng bút làm ký hiệu, chờ khi nào Hạ Tu Âm lại đây ôm một cái rồi sờ đầu nàng, nàng mới cẩn thận hỏi tỷ tỷ.

Hạ Tu Âm đẩy laptop sang một bên, nhận lấy quyển trắc nghiệm trong tay tiểu hài tử.

Làm bài thật tỉ mỉ.

Hạ Du chính là đứa trẻ như vậy, sự lặp lại đối với nàng mà nói là một loại lãng phí, cho nên Hạ Tu Âm chỉ lấy ra một số chủ đề có ý nghĩa và điển hình cho nàng.

Hạ Du tính cách thẹn thùng, nhút nhát, viết chữ đều chậm rãi, quy quy củ củ dừng trong hoành tuyến*, lớn nhỏ nhất trí, sạch sẽ, tỉ mỉ, không giống như các bạn cùng tuổi.

*dừng trong hoành tuyến: viết chữ cùng ngay hàng thẳng lối, có thể xem như là không "lên bờ, xuống ruộng"

"A Du giỏi quá." Hạ Tu Âm dùng bút lông đỏ ghi điểm lên tên của nàng, sau đó vẽ thêm một cái đuôi đảo quanh mèo con.

Ngón tay trắng trẻo của Hạ Du đỡ bàn làm việc, nhón mũi chân nhìn Hạ Tu Âm phê duyệt bài của mình, thình lình thấy tỷ tỷ cố tình vẽ thêm một con vật nhỏ. Theo bản năng, nàng hạ gót chân xuống, che đôi mắt lại, lỗ tai nóng lên.

Sao tỷ tỷ còn nhớ chuyện này cơ chứ.

Hạ Tu Âm đứng lên đẩy ghế lui ra đằng sau, ôm đứa nhỏ vào trong lòng.

Cô cúi đầu nhìn Hạ Du, giọng nói mang theo vô tội nghi hoặc, "A Du, sao vậy?"

Hạ Tu Âm dụng tâm từ khe hở ngón tay của Hạ Du nhìn đôi mắt thẹn thùng của nàng, nhưng đã bị tiểu hài tử che đến kín mít.

Cô nhìn phải nhìn trái, nhất thời bật cười.

"Đã bao lâu A Du không muốn nói chuyện với tỷ tỷ rồi nha?" Cô trêu đùa Hạ Du, ra vẻ mất mát nói.

Hạ Du vội vàng lắc đầu, thân mình cũng đong đưa theo, nhưng đôi mắt lại cố chấp che lại.

Tay Hạ Tu Âm ở sau lưng Hạ Du, cô nhìn chằm chằm một lúc, thấy Hạ Du vẫn như cũ muốn vùi mình vào khe đất giống như chim cút nhỏ, liền sát lại gần vào khuôn mặt đang đỏ bừng của tiểu hài tử.

Tỷ tỷ không nói.

Tay Hạ Du có chút chịu không được.

Nàng muốn nhìn tỷ tỷ một chút.

Ai ngờ khi nàng do dự chuẩn bị dời tay đi, hô hấp ấm áp kia càng ngày càng gần, nhẹ nhàng dừng ở gò má nàng, cuối cùng ——

Điểm ướŧ áŧ từ mu bàn tay truyền đến.

Một cái......hôn môi.

Nàng bị hơi thở quyến luyến vây quanh.

"Tôi chọc A Du giận rồi?" Hạ Tu Âm nhẹ giọng nói.

"Tôi đây liền nhận lỗi với A Du."

Hạ Du không kịp phản ứng, chỉ nghe được động tĩnh rất nhỏ, lại là một cái hôn dừng ở mu bàn tay nàng.

Được...... Được tỷ tỷ hôn.

"A Du, đừng nóng giận." Chụt.

"Mèo con thật đáng yêu." Chụt chụt.

"Tỷ tỷ thích mèo......" Chụt chụt chụt.

"Tỷ tỷ thích em." Chụt chụt chụt chụt.

Hạ Du bị liên tiếp hôn môi làm cho ngây ngốc.

Cuối cùng trong đầu chỉ còn lại có một câu "Tỷ tỷ thích em".

"A Du còn không muốn nhìn tỷ tỷ?" Hạ Tu Âm lại khi dễ tiểu hài tử.

"Đều tại tỷ tỷ quá xấu rồi......"

Hạ Du chậm rãi đem tay nhỏ dời đi.

Con ngươi thuần tịnh lại nổi lên hơi ẩm, ánh sáng tinh tế rọi vào mắt nàng, lưu lại hơi nước phía sau làm động lòng người.

Nàng cầm ngón tay tỷ tỷ, cúi đầu, "Tỷ tỷ mới không xấu."

"Tỷ tỷ là tốt nhất."

Từ góc độ của Hạ Tu Âm, thấy một mảnh da sau cổ của Hạ Du—— nơi đó cũng đỏ nha.

Sầm Úc thường xuyên gọi điện thoại cho Hạ Du gọi, thường là lúc cơm trưa đến buổi tối, mỗi lần mở màn đều hô hào, khóc đến thở hổn hển mới bằng lòng mở miệng nói chuyện.

"Ô ô ô...... Tiểu dì, trường học ở đây quá xấu rồi! Quá xấu rồi!"

"Diệu Diệu, lại như thế nào?" Hạ Du trấn an.

"Nó không cho ta về nhà! Nó. Cư. Nhiên. Không cho ta về nhà!" Sầm Úc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một ngụm gặm dây điện thoại đến sạch sẽ.

"Diệu Diệu, cậu đừng có gấp......" Hạ Du nhăn mày lại.

Nàng lo lắng nói, "Có chuyện gì nha?"

Hạ Thư Lan bị Sầm Úc khóa ở ngoài cửa, cô đứng ở cửa ôm ngực, giẫm giày cao gót lên mặt đất, quả thực bị vật nhỏ này làm tức điên.

"Sầm Úc ——"

"Uy ——"

"Mau mở cửa cho mẹ! Nhanh lên!"

"Mẹ hiện tại đổi ý còn kịp đó, con còn mấy chục số nữa!"

"Từ lúc bắt đầu con liền biết trường học này không có tốt!" Sầm Úc "Hức hức" nắm một nhúm lông áo trên người, nàng đặt cằm để trên điện thoại, biểu tình tức giận, "Tiểu dì, cậu biết không! Trường học hư hỏng này nhốt thật nhiều bạn nhỏ ở chung một chỗ đó!"

"...... Cái gì?" Hạ Du theo bản năng nhìn về phía tỷ tỷ, nhưng bộ dáng của Hạ Tu Âm giống như sớm đã đoán trước được.

【 Đừng lo lắng, A Du. 】 Cô làm khẩu hình.

Hạ Du đành phải đè ép lo âu đầy bụng xuống.

"Nó làm chúng ta phải tự mình rời giường! Tự mình đánh răng! Tự mình rửa mặt! Ngay cả tóc cũng phải tự mình thắt!" Sầm Úc nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, "Cũng may hiện tại tôi để tóc ngắn!"

Thì ra...... Bình thường Diệu Diệu đều không tự mình làm mấy việc này sao?

Bất quá, tóc của nàng cũng là tỷ tỷ thắt, tỷ tỷ nói như vậy thật ngoan.

Nếu có một ngày, tỷ tỷ không thể giúp nàng thắt tóc, nàng nhất định sẽ so Diệu Diệu còn khó chịu hơn nhiều.

"Tiểu dì...... Mẹ cũng hư!" Sầm Úc vừa nói vừa né tránh thảm lông, "Mẹ...... Mẹ đều không nghĩ cho tôi!"

"Mẹ bắt tôi ở lại trường học, mẹ đều không nghĩ cho tôi! Mẹ tôi cư nhiên không nghĩ cho tôi!"

"Diệu Diệu, mẹ cậu thế nào lại không nghĩ cho cậu?" Sầm Úc cảm xúc kích động, Hạ Du vội vàng trấn an nàng.

Hạ Du biết "mẹ" đối với các bạn khác có ý nghĩa, đó là một loại khác với nàng và tỷ tỷ, nhưng cũng tồn tại cực kỳ quan trọng.

"Nghĩ đến tôi thì sao lại không đến đón tôi! Tại sao lại không gọi tôi là bảo bối! Cũng không hôn tôi!" Sầm Úc rống to.

Hạ Thư Lan đơ người đứng ngoài cửa.

"Mẹ là xấu nhất!"

"Nàng so với lão sư xụ mặt kia còn muốn hư hơn!"

"So với đám lợn, khỉ, chó kia còn hư hơn!"

"So với trường học còn hư hơn!"

"Mẹ tôi...... Cực kì cực kì hư!"

Sầm Úc nói, khóc lớn lên.

Nàng khóc giống như một đứa trẻ khóc thật sự, khóc đến tê tâm liệt phế, cuống họng như muốn bị tách ra.

Lúc tùy hứng là khóc như vậy, lúc chịu ủy khuất cũng khóc như vậy.

Cho nên thời gian trôi qua, người khác cũng không rõ nàng là giận dỗi hay là trong lòng có khổ sở.

Người lớn luôn như vậy, bọn họ luôn là không kiên nhẫn, không thể ôn tồn mà ôm bạn nhỏ một cái, vỗ vỗ bả vai nàng, giúp nàng lau sạch nước mắt, ôn nhu hỏi một câu "Ai da, bảo bối của tôi làm sao vậy?".

Nhưng tỷ tỷ không như vậy.

Chị ấy cùng bọn họ không giống nhau.

"Diệu Diệu...... Cậu đừng khóc nha." Hạ Du vừa nói vừa mang theo nức nở.

Nàng không thể thấy bạn nhỏ buồn.

Bởi vì tỷ tỷ nói, bạn nhỏ nên vui vẻ.

Hạ Tu Âm nhìn vành mắt đỏ của tiểu hài tử, thầm nghĩ, nha đầu Sầm Úc này thật là đáng ghét.

Cô ôm tiểu hài tử vào trong lòng ngực.

Cô trấn an vỗ nhẹ lưng Hạ Du.

Cô giúp Hạ Du lau nước mắt, sờ sờ chóp mũi nàng.

"Được rồi...... A Du của tôi cũng không thể ở trước mặt Diệu Diệu rơi nước mắt."

Nghe xong lời này, Hạ Du càng như có chút ngăn không được.

Sao tỷ tỷ lại tốt như vậy.

Hạ Tu Âm bất đắc dĩ, đành phải một bên giúp nàng lau nước mắt một bên dỗ nàng.

Phía bên kia, Hạ Thư Lan cũng mở cửa đi vào.

Cô ôm lấy Sầm Úc, cùng Sầm Úc khóc thành một đoàn.

Ôm con gái khóc đến nức nở, Hạ Thư Lan rõ ràng cũng là một đứa trẻ chưa lớn.

"Bảo bối...... Mẹ xin lỗi con......"

"Chúng ta không đến trường học phá phách đó nữa!"

"Trường học rác rưởi! Dám để cho bảo bối của tôi chịu ủy khuất!"

"Ai nha, đừng khóc, tim mẹ đều bị con khóc nát."

Hạ Tu Âm ngắt điện thoại.

Cô gác ống nghe xuống, than nhỏ nhìn về phía tiểu khóc bao: "Cái này, A Du yên tâm chưa?"

"Dạ......" Hạ Du ủ rũ, nàng ghé đến trước ngực Hạ Tu Âm.

"Tỷ tỷ, tại sao trường học Diệu Diệu...... lại...... lại không cho Diệu Diệu về nhà?"

Nàng nhớ rõ trường của Diệu Diệu là trường tốt.

"Trường tư nhân yêu cầu chính là như vậy." Hạ Tu Âm vuốt ve tiểu hài tử mềm mại giải thích, "Kiểu trường học dạy khép kín, một tháng nghỉ một ngày, bồi dưỡng năng lực cho học sinh độc lập tự chủ cùng năng lực xã giao, tăng cường giao tiếp của các bạn cùng lớp."

"Lúc Diệu Diệu học năm một tiểu học nên chưa có ở lại, hẳn là suy xét đến thời gian tiểu hài tử thích ứng với trường học."

Mấy thứ này, vốn dĩ nên là Hạ Thư Lan giải nghĩa với Sầm Úc.

Nhưng cô ấy cũng không có cẩn thận, hơn nữa Sầm Úc học một năm mà cái gì cũng ngây ngốc không biết, cho nên Sầm Úc mới phản ứng lớn như vậy.

Mà các tiểu hài tử khác......

Khi bọn họ sớm bước vào ngôi trường kia, đều sẽ biết cha mẹ đối bọn họ ôm kỳ vọng.

Giống như cô đã từng như vậy.

"Tất cả bạn nhỏ đều phải như vậy sao?"

Không thể mỗi ngày nhìn thấy người mình muốn gặp?

Hạ Tu Âm để tay lên tóc nàng quấn hai vòng, " Tất cả bạn nhỏ đều như vậy "

Hạ Du ôm sát tỷ tỷ, đầu chôn ở hõm vai cô, mhìn qua giống làm nũng.

Thật tốt, nàng không có đến ngôi trường kia.

Như vậy thời gian dài sẽ không thể nhìn thấy tỷ tỷ, không có giọng nói, không có ôm, không có vuốt ve......

Đối với nàng mà nói, đó sẽ là trừng phạt tàn nhẫn nhất.

Hạ Tu Âm khép hờ mắt, hưởng thụ tiểu hài tử thân mật.

Bởi vì thi giữa kỳ cùng với các kì kiểm tra khác trong học kỳ, Hạ Tu Âm đều đứng đầu bảng với điểm số gần như tuyệt đối.

Cho nên, Khương Hà dưới áp lực của phòng học vụ, cho Hạ Tu Âm học kỳ tiếp theo nghỉ tiết tự học buổi tối.

Mà Hạ Du, năng lực học tâp của nàng vượt xa các bạn cùng lớp, nhưng dưới sự tận lực dẫn dắt của Hạ Tu Âm, nàng cũng không nhận ra điều khác thường.

Bởi vì...... các bạn nhỏ khác, mặc dù không trả lời được câu hỏi của giáo viên, cũng đều rất đáng yêu!

Sau khi toàn bộ các kỹ năng học tập cơ bản của Hạ Du hoàn thành, Hạ Tu Âm liền tạm dừng việc chỉ dạy giáo trình ở nhà.

Hạ Du ở trong trường học và bạn cùng lớp học mấy sách vở tri thức đơn giản, tranh luận cuộc sống sinh hoạt với các bạn cùng lứa, về đến nhà, Hạ Tu Âm liền dạy nàng thăm dò rất nhiều đồ vật mới mẻ.

Hạ Tu Âm tận dụng các kỳ nghỉ nhỏ để dẫn Hạ Du ra ngoài chơi, để nàng xem thế giới miêu tả trong sách bên ngoài sẽ như thế nào.

Các nàng thỉnh thoảng sẽ đến sân golf gần biệt thự, Hạ Tu Âm dạy Hạ Du đánh, ứng đối cứu cán*.

*ứng đối cứu cán: thuật ngữ trong golf

Vận động kiểu này dễ hao tổn sức lực, thường được luyện tập nửa ngày, Hạ Du đã chạy đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Hạ Tu Âm cũng không chấp nhất với việc để Hạ Du đánh golf thành thạo, thấy chơi đến không tệ nữa, hai người liền dọc theo cánh đồng xanh một chút, chờ Lưu Chí đến đón các nàng.

Trước khi học kỳ kết thúc, Hạ Du nhận nuôi một con ngựa con ở trại nuôi ngựa.

Ngựa con màu mận chín, chỉ so với Hạ Du cao hơn một chút, màu lông tỏa sáng.

Hạ Du mong đợi mà đặt cho nó một cái tên, cũng định kỳ chăm sóc nó.

Ngựa con thật bướng bỉnh, thường xuyên làm Hạ Du xoay vòng vòng. Thời gian qua một lúc, Hạ Du cố tình không để ý tới nó, nó liền khó xử đạp đạp móng trước, "Lộc cộc" trở lại bên người Hạ Du.

Chờ Hạ Du cười, nó liền để cổ đến bả vai Hạ Du, để tiểu hài tử sờ nó, ôm nó một cái, trong miệng còn thật không minh bạch hí ra một tiếng đắc chí.

Hạ Tu Âm cắn một cọng rơm, cong mắt nhìn bộ dáng Hạ Du nghiêm túc vui vẻ.

Thời gian qua thật nhanh, lại giống như cũng chưa đủ nhanh.

Hạ Du đứng ở ven tường, ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ cao như vậy, trong lòng tính, khi nào mình mới có thể được như vậy nha.

Nàng cũng muốn ôm tỷ tỷ vào trong ngực.

Tuyết ở Nam Thành lung lay sắp rơi, Nam Thành liền lặng yên vào đông.

Băng tinh nhỏ vỡ vụn, rơi rụng, an tĩnh che hết mái ngói và cành cây.

Đó vẫn là một ngày đông rất dịu dàng.

Hạ Mãn bởi vì xử lý hàng tết đông lạnh đến da bị nứt nẻ nên chà xát hai tay lại, gọi một dãy số: "A lô......"

Có lẽ là bởi vì đang trong kỳ nghỉ, đối phương nhanh chóng tiếp điện thoại.

" Xin chào."

Là Hạ Tu Âm, vợ chồng Hạ Mãn trong lòng siết chặt.

"Em họ, giao thừa năm nay, em có về nhà cũ không?"

"Không......"

"Tôi...... Nếu như thích hợp, để Tiểu Du đến chỗ tôi ăn tết được không?"

Không biết Hạ Mãn có đúng là hơp với tâm ý của Hạ Tu Âm hay không, nhưng hắn có thể cảm nhận được Hạ Tu Âm đối vợ chồng họ thái độ dần dần ôn hòa lên.

Không giống với lúc trước lễ phép hời hợt, giờ thì càng thân mật hơn một chút.

Giống như ở thời khác nào đó, cuối cùng Hạ Tu Âm cũng đồng ý xem họ thật sự là người có quan hệ với cô và Hạ Du.

Cho nên Hạ Mãn cơ hồ xem như nắm chắc được một phần mà gọi điện thoại.

Ai ngờ, đối phương yên lặng.

Tâm Hạ Mãn bắt đầu hạ xuống, bị cái gì kéo, lôi, cuối cùng khi Hạ Tu Âm đáp lại, hắn như rơi xuống biển lạnh.

Bị bao phủ.

"Xin lỗi, anh họ......" Hạ Tu Âm ngữ điệu mềm nhẹ hòa hoãn, gần như tàn nhẫn.

"Em và A Du đã có sắp xếp trước."

Hạ Tu Âm để Hạ Du nằm lên đùi mình, tiểu hài tử mới ra khỏi phòng tắm, tóc xõa ở bên gáy, thoạt nhìn xù xù.

Đầu ngón tay cô vẽ vòng tròn, Hạ Du ngẩng đầu xem nàng, ngón tay bắt được tay cô.

"Vâng, tạm biệt." Trong đôi mát xinh đẹp kia của Hạ Tu Âm cười cười.

Giao thừa hôm nay, lạnh đến ngoài dự đoán mọi người.

Trước Hạ Mãn đã dành chút thời gian mua mấy câu đối xuân và một hộp pháo nhỏ tính nguy hiểm thấp, hắn nghĩ, đứa nhỏ kia chắc là chưa đón được năm nào trọn vẹn.

Nếu Hạ Du nguyện ý, hắn có thể ôm nàng, để nàng dán câu đối xuân, sau đó dẫn nàng đi đến khu đất trống đốt pháo hoa.

Có lẽ, nàng sẽ rất cao hứng.

Bất quá, hiện tại xem ra, lại là không được.

Nho nhỏ tiếc nuối như là dọc theo cửa sổ tuyết mịn, chậm rãi một tầng, một tầng chồng chất, nặng nề đè ép xuống dưới.

Vợ Hạ Mãn đang ở trong phòng bếp làm hồ dán, nàng cúi đầu dùng muỗng cẩn thận khuấy đều, như vậy trên câu đối xuân mới sẽ không bị lưu lại nếp uốn.

Suy cho cùng bọn họ tuổi tác đã lớn, mặc dù biết keo nước dính tốt hơn, nhưng vẫn nguyện ý phiền toái như vậy.

Có lẽ, bọn họ chỉ là muốn tìm cho mình chút chuyện để làm.

Hạ Mãn đứng ở cửa phòng bếp nhìn, mơ hồ nghe được tiếng khóc nức nở rất nhỏ.

Gia Trân cũng ở đây khổ sở.

Hắn thở dài, đi qua vỗ vai vợ mình, Gia Trân úp mặt vào cổ hắn.

"Được rồi, đừng buồn, đều mấy chục tuổi rồi, còn động một tí là rơi nước mắt." Hắn ngữ khí nhẹ nhàng.

Gia Trân mới không để ý tới hắn.

Hắn đành phải lại nói: "Lúc này mới năm đầu tiên, con bé sợ người lạ."

"Tiểu Du là đứa trẻ tốt như vậy, em không phải không biết. Chờ con bé lớn một chút, không chừng còn có thể đến ở với chúng ta một thời gian."

"Phòng kia cũng có thể dùng tới."

Phòng kia, bọn họ chuẩn bị một thời gian dài, lần trước Hạ Du tới cũng chưa có cơ hội để hài tử vào trong nhìn một cái.

"Anh lại nói dối." Gia Trân giọng nói có chút khàn, nhưng tốt xấu gì thì cảm xúc cũng ổn định chút.

Hạ Mãn dỗ nàng, "Nào lại nói dối, em cũng không thể không tin anh."

Gia Trân nâng đầu, quả nhiên khóc đến khóe mắt ướŧ áŧ, "Em không cầu con bé cùng chúng ta ở chung, chỉ cần có thể đón tết cùng chúng ta, là đủ mĩ mãn rồi."

"Anh xem anh kìa, còn nói không phải nói dối. Nếu không phải, lần trước Tiểu Du trong điện thoại đồng ý rồi."

Hạ Mãn nghẹn lời, nhưng biết vợ mình đã dịu lại, liền chỉ cười ha hả nhìn nàng.

Đúng lúc này.

"Đinh đoong ——"

Hạ Mãn và vợ mình hai mặt nhìn nhau.

Giao thừa sáng sớm, là ai đến đây?

Hạ Mãn mở cửa, nhìn thấy hai đứa nhỏ mặc áo lông vũ thuần trắng, chỗ cổ quấn khăn quàng cổ màu đỏ giữ ấm.

Chóp mũi và khóe mắt các nàng bị lạnh thấm đến hơi hồng, đối lập với khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Lai xinh đẹp, lại đáng yêu, giống như là từ tranh tết bước xuống, làm hàng lang tối tăm cũng sáng ngời lên.

"Chú." Hạ Du lôi kéo tỷ tỷ, "Là kinh hỉ nha."

Hạ Tu Âm ngoắc ngón tay nàng, đồng dạng nở ra ý cười mềm mại.

Ngữ khí cô có điểm đắc ý sau khi trò đùa này thành công, vô thức toát ra tính trẻ con làm Hạ Mãn nhận ra được Hạ Tu Âm rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ.

"Anh họ nhìn xem, em và A Du đã có sắp xếp."

Hạ Mãn hốc mắt ướt ướt, môi hắn run rẩy, nghe thấy lỗ tai vang tiếng gầm lớn.

Thế giới tựa hồ sụp đổ, các nàng nắm tay an tĩnh đứng tại chỗ.

Hạ Mãn nghênh đón hai đứa nhỏ vào cửa, lộ ra biểu tình khóc như không khóc nhìn vợ mình:

"Gia Trân, em xem, anh đâu có nói dối."

Gia Trân che miệng, giữa mày nhăn lại thật sâu, nước mắt "tách" rơi xuống.

***

Dịch bệnh dần được khống chế, mình cũng phải sắp quay lại quỹ đạo bình thường. Nên có lẽ trong thời gian tới tốc độ ra chương sẽ bị chậm đi.

Lịch ra chương: chủ nhật hàng tuần.