Hạ Tu Âm đưa trò chơi ghép hình cho Hạ Du, bên trên có in hình bụi hoa tử la lan và diên vĩ tươi thắm, phiến lá xanh tươi khoe sắc, bừng bừng sức sống.
Hạ Du đứng yên như tảng đá, hồi lâu chưa động.
Nàng kinh hoàng mà suy nghĩ, thiết nghĩ nên làm thế nào để tỷ tỷ có thể đáng thương nàng, để nàng để lại.
Tràn ngập ý tưởng lộn xộn trong đầu, nàng khổ sở nghĩ trước khi rời đi cũng nên hoàn thành xong yêu cầu của tỷ tỷ.
""Em gái?""
Chăm chú lắng nghe, Hạ Du nghe được một tiếng cười nhạo, trong tay hai mảnh xếp hình bởi vì kinh hoảng mà rơi xuống.
Giọng nam kia rất êm tai, chất giọng lại hơi khàn khàn, nhưng nàng lại cảm thấy không thích.
""Cốc cốc""
Đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, dì Trần đứng chờ ở ngoài. Trong tay đang cầm một đĩa dứa, cắt tỉa rất khéo.
Hạ Du đứng thẳng lưng, khẩn trương nhìn bà.
""Mới vừa cắt xong, đưa cho bạn nhỏ của chúng ta nếm thử."" Dì Trần đóng cửa lại, kêu người làm không cần đến gần tiểu hài tử.
Sau khi nàng xoay người, dì Trần bị Hạ Du trạng thái căng thẳng kia làm cho giật mình. Trước mặt là đứa trẻ bởi vì thiếu dinh dưỡng lâu dài nên cả người nhỏ bé, đôi mắt đen một vòng, mơ hồ ướŧ áŧ làm cho người khác đau lòng.
Hạ Du tự nói với chính bản thân cũng nên thảo hỉ một chút.
Nàng mở miệng thở dốc, muốn gọi dì Trần, nhưng vì đã lâu không cùng người khác giao tiếp, nên có chút không quen.
""Dì... Trần...""
Thanh âm nhỏ đến giống như tiếng muỗi kêu.
Nói xong, nàng thật cẩn thận mà quan sát dì Trần, nghĩ dì Trần đang lộ ra vẻ mặt bất mãn, nàng lại rưng rưng.
Dì Trần có một đứa con trai, sau khi thành niên liền đến nơi khác định cư, lúc trước còn có đến thăm. Giờ phút này, bà nhìn thấy Hạ Du mở to đôi mắt giống như nai con, bộ dáng ngoan ngoãn, khó tránh khỏi tâm sinh trìu mến.
Dì Trần vội đáp. ""Bảo bảo thật ngoan.""
Không nghĩ đến sẽ được xưng hô thân mật như vậy, Hạ Du ngẩn người, phản ứng chậm rãi cúi đầu.
Sau đó đưa một đĩa nhỏ cho Hạ Du.
""Ăn thử xem có ngon không?"" Dì Trần tuổi không quá cao, cũng mới năm mươi, khi cười hiện ra vài đường nếp nhăn nơi khóe mắt.
Hạ Du đỏ mặt nhìn nhìn, để mảnh ghép trong tay xuống hộp giấy, vươn tay đi cầm đĩa.
Dứa ngọt thanh, mềm mại .Hai mắt Hạ Du sáng rực lên.
Tiểu hài tử rất nhanh chóng quên đi, cũng dễ dàng vui vẻ lên.
""Ngon không?"" dì Trần hỏi.
Hạ Du gật gật đầu, đôi mắt không tự chủ được lại nhìn về thứ trong tay dì Trần.
Đứa trẻ này tuy nói không đủ ý, nhưng biểu tình đáng yêu lại nhiều, đôi mắt có thần như đang nói.
Dì Trần cười lại đến bàn trà, đặt đĩa khác xuống.
""Phần còn lại này không cho tiểu thư, chúng ta tự ăn.""
Nghe xong lời này, Hạ Du vốn dĩ đang vươn tay nhỏ lại chậm rãi rút về.
Nàng đem đĩa nhỏ trở lại chỗ cũ, nhìn ánh mắt khó hiểu của dì Trần, lắc đầu không ăn.
Dì Trần cũng không hiểu tại sao, sau một lúc mới phản ứng lại, trong lòng bà gợn sóng, không biết nên nói gì.
Đứa nhỏ này, có lẽ là tưởng phần còn lại là dành cho tiểu thư.
Mỗi khi Hạ gia tổ chức tiệc, bà thường bận rộn trong nhà bếp, cũng gặp qua nhiều đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ. Mặc dù chúng được tiếp thu giáo dục tốt đẹp, nhưng phần lớn đều chỉ nghĩ cho mình, rất ít khi để ý đến người khác.
Nghĩ như vậy, Hạ Du mặc không hé răng để ý càng thêm vẻ khó đoán.
Dì Trần trước giờ chưa từng nghĩ Hạ Du sẽ vào Hạ gia, nhưng sau ngày hôm nay bà đã thay đổi ý nghĩ. Con bé ngoan ngoãn nghe lời, mỗi miếng ăn đều nhớ đến tiểu thư, là người hiểu chuyện, nàng có lẽ có thể cho Hạ Tu Âm đã chịu cay đắng nửa đời thêm một chút màu sắc.
Bà lấy đĩa nhỏ đặt lại vào tay Hạ Du, nàng cũng không biết nên từ chối như thế nào nên ánh mắt cự tuyệt đáng thương, bà cười nói.
""Đứa nhỏ ngốc, trong bếp còn nhiều nữa, không thiếu phần của tiểu thư đâu.""
Đôi mắt Hạ Du mở to, như là đang hỏi, thật vậy chăng?
Dì Trần lấy tay sờ sờ đầu tiểu hài tử. ""Thật. Dì không gạt con.""
Thấy dì Trần bảo đảm, Hạ Du an tâm nhận lấy đĩa nhỏ.
Nàng ăn thật ngon, mỗi khi cắn một miếng đôi mắt cũng nheo lại, trông đáng yêu vô cùng.
Sau khi ăn được một nửa, nàng đem đĩa nhỏ để lại chỗ cũ, mắt phát hiện dì Trần vẫn luôn cười nhìn nàng, nhịn không được đem đầu cúi xuống.
Dì Trần định nói tiểu hài tử ăn thêm, nhưng nhìn lại đĩa nhỏ mới phát hiện điểm tâm được phân chia một nửa ngay ngắn.
Đứa trẻ này vẫn như cũ, cố chấp để lại điểm tâm cho tiểu thư.
Đem lời định nói nuốt trở lại vào trong, bà nói. ""Dì Trần về lại phòng bếp, còn nhiều chuyện phải làm.""
Hạ Du ngoan ngoãn giơ lên tay nhỏ, chậm rãi vẫy vẫy.
Ngụ ý, dì Trần, tạm biệt.
Dì Trần cười cười, mở cửa.
Giọng nói kiên định rõ ràng của Hạ Tu Âm đột nhiên từ phòng khách truyền vào.
Thân ảnh mảnh khảnh ánh vào trong mắt.
""Tôi muốn em ấy theo tôi họ Hạ.""
""Tên gọi Hạ Du.""
Dì Trần theo bản năng nhìn nàng.
Đôi mắt Hạ Du xuất hiện một tầng nước mỏng, nàng chớp chớp mắt, hơi nước nhanh chóng biến mất.
Dì Trần nhìn thấy biểu tình nàng khó tả, như là ngây thơ, như là sợ hãi, cảm xúc phức tạp đan xen, cuối cùng diễn biến trên mặt Hạ Du mỉm cười một cái.