Thân thể kia ngắm nhìn mình trong khoảng mở phản chiếu, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Vóc dáng cao dỏng thanh mảnh, gương mặt đẹp đẽ hài hòa.
- "Đẹp...Vô cùng hợp ý ta".
Bàn tay năm ngón vận ra Linh Quy Sương Giáng, nhìn chín đuôi lông tím sắc mềm mại vận mình uyển chuyển trong quả cầu linh lực trong veo, ném nhẹ vào vách Thạch Động.
- "Rất tốt, lực đạo không tồi".
Nó bước từng bước đến trước vách thạch nơi giam giữ nữ nhân kia.
- "Nàng nhìn thấy ta chưa? Bây giờ nàng thấy ta có xứng với nàng không?"
Nói rồi, nó khoát tay phá vỡ vách thạch, đem nữ nhân kia đến đứng trước mặt.
- "Bây giờ nàng nói đi, ta cho phép nàng nói gì cũng được".
Nữ nhân không chút do dự, chạy đến bên cạnh Cửu Vĩ Yêu tím sắc đang nằm ngủ im bên cạnh nam nhân trắng thuần không chịu tỉnh kia.
- "Ngươi nghe ta nói được phải không? Hắn nhốt ta trong đó không cho ta nói, hắn là một con Quỷ, hắn chính là một nửa của Quỷ Thạch, hắn mang một nửa linh hồn của nó....."
Lời lẽ nữ nhân loạn lên thành đoàn, nghe ra cũng không hiểu rõ dụng ý, huống chi Tiêu Chiến lúc này chỉ giống như cái xác không hồn.
- "Nàng nói nữa hắn cũng không nghe được đâu".
Thân thể kia bước đến kéo nữ nhân vào lòng mình, ôm chặt không rời.
- "Nàng biết ta thèm cảm giác này đến thế nào không?"
- "Buông ta ra....Mau buông ta ra".
- "Đừng kháng cự...Nàng biết nàng không thể kháng cự ta mà".
Nữ nhân nghe vậy, thân mình đã không còn phản kháng nữa, bất lực chảy ra hai hàng nước mắt, nỉ non cầu xin.
- "Ngươi vì sao phải cố chấp? Không phải vì ngươi không có nhân dáng, mà vì trong lòng ta không có ngươi, không hề yêu ngươi, ngươi hiểu không?"
- "Nàng chưa từng cho ta cơ hội, vì sao luôn khẳng định nàng không hề yêu ta?"
- "Vì trong lòng ta có người khác, ta đã yêu người khác rồi".
Nữ nhân nói rồi, cúi mặt như hoài niệm, nước mắt lại tiếp tục chảy dài xuống hai bên gò má.
- "Nàng đã ở bên ta mấy chục nghìn năm, nàng nghĩ hắn còn đợi nàng sao?"
- "Quỷ Thạch! Người vĩnh viễn sẽ chẳng hiểu được tình yêu là gì?"
Quỷ Thạch nghe nữ nhân này nói vậy, tức giận trong lòng dâng trào, đưa tay nâng lên gò má người ngắm nghía hồi lâu.
- "Nàng đẹp như vậy, nhưng vì sao luôn thích nói mấy lời làm ta thương tổn?"
- "Ngay từ khi ngươi bắt ta đến đây, thì chúng ta vốn dĩ đã không bao giờ có thể đi chung đường. Quỷ Thạch! Ta hiểu tấm chân tình ngươi dành cho ta, nhưng ta không yêu ngươi, thì có là bao nhiêu lâu nữa vẫn là không yêu ngươi. Ngươi hiểu không?"
- "Nàng chưa từng mở lòng với ta".
- "Tình ý không có lấy gì để mở lòng? Ngươi có cố chấp giữ ta ở đây, tâm ý ta, trí óc ta, tình yêu của ta mãi mãi cũng chẳng thể ở bên ngươi. Ngươi hà tất cứ phải làm như vậy?"
Vòng tay Quỷ Thạch buông lỏng, thất vọng trong lòng ồ ạt tràn về, mấy chục nghìn năm giữ người tương kính.
- "Hôm nay...nàng phải thuộc về ta".
Ánh mắt Quỷ Thạch trên gương mặt đẹp đẽ ấy bỗng chốc đỏ lự, một nửa tâm ma trỗi dậy che lấp đi toàn bộ nhân tính vốn chiếm giữ nó.
- "Vĩnh viễn thuộc về ta".
Nữ nhân cảm nhận được nguy hiểm cận kề, trong lòng nó quyết liệt giãy giụa. Quỷ Thạch nhân tính gần như mất hẳn, điên cuồng loạn xá cởi bỏ y phục tầng tầng vướng víu trên người nàng.
- "Buông ta ra....mau buông ta ra....ngươi không được phép..."
Bên tai nó đã chẳng còn nghe được bất cứ âm thanh nào, chỉ có ham muốn chiếm giữ trong lòng ngự trị bấy lâu nay thúc giục. Bờ vai thanh mảnh yêu kiều trắng ngần xuất hiện trong tầm mắt, nó đã khao khát biết bao nhiêu.
- "Khốn kiếp!".
Quỷ Thạch bị một lực đạo cực mạnh đánh vào sống lưng làm người nó bật mạnh về phía trước. Âm giọng khản đυ.c trầm khàn từ sâu trong cuống họng phát ra.
- "Ngươi còn tâm trí ở đây tư tình nhi nữ?"
- "Không phải việc của ngươi...Mau cút".
Kẻ đến là một nửa còn lại của Quỷ Thạch, nửa yêu ma dữ tợn mạnh mẽ nhất trong con người nó.
- "Ngươi biết rõ, nếu sát nhập nhân dáng, ngươi chỉ có thể tồn tại một ngày, vậy mà vẫn quyết dùng".
- "Kẻ không nhân tính như ngươi có thể hiểu được gì?"
Nửa yêu ma nghe vậy cất giọng cười sảng...ha...ha...
- "Nhân tính có gì tốt? Nhân tính giúp ngươi mấy chục nghìn năm ôm mộng tình nhi nữ với nàng ta?"
- "Thì sao? Không giống như ngươi, sống bao nhiêu kiếp cũng là nhàm chán không biết tình lữ rốt cuộc là gì?"
Dứt lời, linh lực giữa hai nửa Quỷ Thạch giao đấu dữ dội, những tiếng nổ lớn không ngừng vang vọng khắp các vách thành của Thạch Động.
Nửa yêu ma trọng thương, giận dữ đem nữ nhân kia bắt đi, ném ra khỏi vòng xoáy tại cửa miệng Thiên Thạch. Nửa nhân tính chậm một khắc không thể giữ được nàng, bất lực nhìn thân hình nàng bị xé nát trong vòng lốc xoáy tối đen.
Nó nhắm mắt, nhập thần trí vào khắc cuối cùng còn xót lại của nàng.
- "Khởi Linh! Ta đến gặp chàng!" (Một trong bốn tứ đại thần thú của Nữ Oa Nương Nương, Kỳ Lân - Trương Khởi Linh).
Nước mắt từ tận sâu trong trái tim nó, chảy ra từng dòng huyết lệ theo dọc sườn má rớt xuống tận cằm.
- "Một khắc cuối cùng, nàng cũng chưa từng dành cho ta. Nhân tính con người, rốt cuộc là thứ gì? Lạnh lùng và hờ hững đến vậy?"
Nó thất vọng vứt bỏ lại tất thảy, để nhân tính trong thân thể hoàn toàn mất đi, nửa yêu ma không chần chừ vươn ra nắm giữ, bay ra khỏi Thiên Thạch, đứng giữa khoảng trời.
Đã chờ đợi giây phút này mấy chục nghìn năm rồi, nó đã phải ở trong Thiên Thạch nhàm chán này quá lâu rồi.
Tiếng cười của nó vang vọng khắp bầu trời, vừa là âm sắc thánh thót trong trẻo, vừa là âm giọng khản đυ.c trầm khàn, hòa lẫn quỷ dị không nghiên bút nào tả rõ.
Trong lòng Thiên Thạch quy luật về thời gian không gian hỗn độn vốn chẳng liên quan, bao nhiêu chuyện diễn ra trong đó chỉ qua như một cái chớp mắt.
Ngoài này, những chiếc miệng lớn vẫn không ngừng hé mở, Quỷ Thạch mang nhân dáng của Tiêu Chiến, huyết lệ chảy dài từ khóe mắt đỏ rực rợn người, khóc khóc cười cười điên điên dại dại.
- "Thượng Thần! Thượng Thần....nhập ma rồi...."
Tiếng chúng tiên xôn xao, Vương Thanh Bình ngây người, Trúc Linh, Tinh Nhi......ngạc nhiên cực độ, Tiêu Linh hai hàng nước mắt không ngừng chảy dài, cất giọng gọi lớn.
- "Chiến Chiến! Chiến Chiến....!"
Bên dưới, linh nguyên thượng hạng nhiều vô số kể, như tinh tú lấp lánh giữa trời đêm thu hút nó, ngửi thôi cũng thấy vừa mềm vừa ngọt, thèm khát vô cùng.
- "Quỷ Thạch! Cho ngươi tất cả".
Tiếng Ma Tôn thúc giục bên ta, âm giọng này đã khống chế nó thật lâu rồi, hôm nay nó mới được diện kiến.
- "Ngươi là Ma Tôn?"
- "Phải! Là ta".
- "Hôm nay ngươi muốn gì? Ta đều đáp ứng ngươi".
Ma Tôn nghe nói, âm giọng tự đắc cười sảng lớn tiếng, thương tổn không toàn mạng thì đã sao? Khắc có kẻ thay hắn làm đủ chuyện.
Nhưng ý nghĩ mới chỉ thoáng qua trong đầu, Linh Quy Sương Giáng trong bàn tay Quỷ Thạch pháp lực kinh người một đường thẳng hướng ném tới, thân thể Ma Tôn một lần nát bấy không còn hình dạng.
- "Dám sai khiến ta?"
Ai ai có mặt cũng vô cùng bất ngờ, dù Ma Tôn gây ra bao nhiêu chuyện hủy thiên diệt địa, đáng chết nghìn lần, nhưng ra tay vừa nhanh vừa tàn độc, người vừa làm việc đó là Tiêu Chiến - Thượng Thần chiến công hiển hách, chúng tiên Lục giới ngưỡng mộ, kính nể.
Ma Tôn chết tức tưởi, chiến trận Ma giới như rắn mất đầu, ngừng lại mọi động thái.
Một nửa yêu ma, một nửa nhân tính của Quỷ Thạch vốn trước nay chưa từng hòa hợp, đến giờ nửa yêu ma đã hợp thể chiếm giữ toàn bộ, sức mạnh nhân hai, kẻ nào địch nổi.
Quỷ Thạch lười nhác đứng đó không muốn làm gì, mũi nhỏ hít hà hương thơm linh nguyên mà nó khao khát, nó vung tay khép lại những chiếc miệng lớn của Thiên Thạch.
- "Ta muốn ăn linh nguyên tươi ngon".
Gương mặt Tiêu Chiến nhập ma, vừa kiêu hãnh, vừa yêu nghiệt, ánh mắt đỏ rực quỷ quyệt biết bao nhiêu, Quy Tinh Đồ vẫn đứng đó ngắm nhìn từ đầu đến giờ.
Bàn tay nhỏ nhỏ, ngón tay dài dài xòe ra, bắt được một Tiểu Tiên ở ngay gần nó, Quỷ Thạch nghiêng đầu nhìn một nhân dáng không vừa mắt đang vặn vẹo, hổn hển thở ra từng hơi trong tầm mắt, mạch máu nổi trên cần cổ nhìn rõ vận động lên xuống, miệng nó hít vào một hơi.
- "Là máu tươi....thật ngọt".
Linh nguyên thân thể của Tiểu Tiên này vừa bé vừa yếu, nó không có hứng thú, hút hết máu liền đem thể xác khô quắt kia ném sang một bên.
Tất cả đều hiện hữu rõ ràng trước mặt chúng tiên, và cả đám yêu ma, không thiếu đi một khắc.
Tiêu Linh đứng đó, không còn kiềm chế được mình, một đường bay thẳng đến trước mặt Quỷ Thạch, nhìn sâu vào đôi mắt không cảm xúc của nó.
- "Chiến Chiến! Không phải là đệ đúng không?"
Quỷ Thạch nhìn nữ nhân xinh đẹp kiều diễm đứng trước mặt, nửa nhân tính có một chút sáng lên, nó nhớ về nữ nhân trong lòng, đau đớn cùng thù hận lần nữa càng trỗi dậy.
Bao nhiêu thứ cảm xúc hỗn độn trong con người nó đều một lần vùng lên, đấu tranh dằng xé dữ dội.
- "Chiến Chiến! Nhìn tỷ...Tỷ là Tiêu Linh...."
Đôi mắt nó quả thực đã ngẩng lên nhìn, nhưng Tiêu Linh ở trước mặt cũng không thể nhìn ra một chút ấm áp nào, không thể cảm nhận một chút khí tức quen thuộc nào của Tiêu Chiến nữa.
- "Ngươi không phải đệ đệ của ta".
Ấn ký thành giao trên trán Quỷ Thạch nổi lên thấy rõ, chiếc mũi của dòng giống Cửu Vĩ Yêu giúp Tiêu Linh nhận ra hương thơm từ huyết mạch của Tiêu Chiến.
- "Ngươi đã làm gì đệ đệ của ta? Chiến Chiến của ta đâu?"
Tiêu Linh điên cuồng muốn lao tới, liền bị lực đạo ở phía sau lưng giữ lại, hất ngược về phía sau, ném trả về hướng đám người Huyền Tinh Nhi đang đứng.
Vương Thanh Bình bay đến trước mặt Quỷ Thạch, nhìn về đỉnh ngọn núi đã không còn thấy Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nữa, bản thân đã lờ mờ có được phán đoán trong lòng.
Quỷ Thạch vẫn thất thần từ giây phút nhìn thấy Tiêu Linh, đến giờ như ngửi được gì qua khứu giác, mới ngẩng mặt nhìn người đến.
- "Lại gặp cố nhân?"
- "Bao nhiêu năm ẩn mình không rõ tung tích, hóa ra ngươi lại trốn trong Thiên Thạch này?"
Chẳng chờ Quỷ Thạch trả lời, bàn tay Vương Thanh Bình mở rộng hút vào một luồng nước lớn từ dưới dòng Hạ Môn.
Giao chiến kịch liệt lần nữa diễn ra, nhưng không phải của hai phái Thiên - Ma.
Vương Thanh Bình đã tổn thương một phần nguyên khí, Quỷ Thạch lại quá mạnh, còn cộng thêm Linh Quy Sương Giáng của Tiêu Chiến được nó vận vào sức mạnh kinh người, công phá tăng thêm gấp bội.
Quỷ Thạch khoát tay làm Thiên Thạch lần nữa được mở ra, tiếp tục hút vào vô số sinh linh không đủ sức chống đỡ.
Mở mắt lần nữa nhìn thật kỹ thân hình đứa trẻ nuôi lớn dạy dỗ 9000 năm, chuyện gì đã xảy đến để một bước sai lầm rẽ nhầm cửa tử.
- "Mọi thứ phải kết thúc ở đây thôi"
Không thể hy sinh thêm nhiều người hơn nữa, tội nghiệt của nó đến đây đã quá nặng rồi.
Nguyên thần giải phóng, xuất hiện chân thân, Ứng Long thượng cổ hoàng kim bay lượn giữa bầu trời, uốn quanh tạo thành kết giới chia rẽ hai bờ Hạ Môn, ngăn cách Lục giới thành hai nửa.
Thiên Thạch chịu tác động mà vỡ nát, toàn bộ vật thể trong nó được giải phóng, Quỷ Thạch nội thương chân thân, sống chết đã đến ngày được định đoạt, trong không trung mất đi nhân dáng.
Đại chiến Hạ Môn.
Thượng Thần Tiêu Chiến nhập ma.
Phản bội Lễ tắc Thiên giới.
Sử dụng pháp thuật chí hóa đại thương Đế Quân.
Tội nghiệt tày trời - Thiên địa bất dung.
====================